/
Nếu không có Thầy, chắc tôi đã bị hỏng đôi mắt. Người xưa có câu: “Thứ nhất đau mắt, thứ nhì nhức răng” quả thật không sai chút nào. Từ bé đến giờ, chắc đây là lần đau mắt nặng nhất của tôi.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì chẳng ai bảo tôi bị đau mắt. Bởi mắt tôi chẳng có dấu hiệu gì của bệnh đau mắt cả. Hai mắt vẫn sáng long lanh; lòng đen, lòng trắng rõ ràng, thậm chí chả có một vệt đỏ để chứng tỏ là mình bị đau mắt đỏ. Do vậy mà chẳng có lý do gì mà tôi vin cớ đau mắt để xin nghỉ làm.
Chỉ có tôi là người trong cuộc mới thấm cái đau. Hai mắt tôi cay xè, không nhìn lâu được vào vật gì, thậm chí có lúc mắt nhìn nhòe nhoẹt, nhìn một hóa hai. Nhưng có lẽ khổ nhất là những cơn ngứa. Cứ nhắm mắt lại là tôi lại cảm nhận như có hàng trăm con rệp trắng nhỏ li ti với hàng nghìn cái chân đang bò khắp quanh hai mắt tôi và thi nhau đốt. Chúng đi đến đâu là tôi lại thấy ngứa. Ngứa điên lên mà mà chẳng thể giơ tay gãi. Thật oái oăm.
Rồi sau đó là những cơn đau nhức. Hốc mắt nhức đến độ tôi như thấy con ngươi mình như muốn nổ tung ra. Cảm nhận rất rõ hai mắt tôi đang bị những mảnh vỡ sắc nhọn giống như mảnh gương vỡ cứa vào mắt. Tôi cũng đã nhờ anh chị đồng môn chữa giúp nhưng vẫn mắt vẫn chưa thuyên giảm.
Cú va đầu trời giáng
Sáng thứ bảy hôm rằm, tôi cùng mấy anh chị em đồng môn đi chùa Thầy. Chuyến đi rất vui vẻ và chúng tôi cũng học được nhiều điều. Không gian trong chùa thật u tịch và chúng tôi cũng được một ngày được trải nghiệm. Lúc ăn trưa, ngồi trên cầu ngói cổ Nguyệt Tiên soi bóng xuống hồ Long Chiểu, chả hiểu tôi nghĩ gì mà đứng thẳng dậy, chả chú ý đến chiều cao của dầm. Cú va đầu trời giáng khiến tôi đau điếng và ngồi thụp xuống. Tôi đặt tay lên vùng đau và xin Lệnh bài của Thầy. Cơn đau một lúc sau mới qua đi.
Cả ngày nắng đẹp, chúng tôi chơi cho đến gần chiều. Cơn mưa giông chợt ập xuống khi chúng tôi gần về tới nhà. Thật tình cờ Thầy lại ở Hà Nội nên chúng tôi được dịp lên thăm Thầy.
Tôi được Thầy chữa mắt
Đặt tay lên mắt, Thầy gọi Nhị Nhãn TLT về chữa mắt cho tôi. Qua Thầy tôi được biết về phần linh hai mắt tôi bị sưng vù. Có vật gì đó đập vào gây tổn thương nặng hai mắt.
Cú va chạm mạnh vào phía đầu bên trái lúc trưa bắt đầu đau nhức trở lại. Giờ nó như đang tách mặt tôi ra làm đôi. Cơn đau lan dần xuống hốc mắt. Hốc mắt trái của tôi đau nhức, cảm giác có cái gì đó đang cuốn vào trong. Mắt phải ngứa vòng quanh. Tôi ngồi thiền một lúc lâu rồi xin phép Thầy ra về.
Ngày hôm sau, Thầy tiếp tục chữa mắt cho tôi. Lần này ngồi thiền, tôi cảm nhận đôi mắt đau nhức. Bên mắt trái nước mắt cứ dấp dính, rất khó chịu. Cơn đau bắt đầu lan dần sang gò má phải. Mặt như ai đó kéo lệch méo xệch sang một bên.
Ngày tiếp theo, khi ngồi thiền để Thầy chữa bệnh, tôi tiếp tục thấy hiện tượng mắt đau dữ dội. Lần này như ai đó móc mắt mình ra, mắt lộn tròng. Tôi vừa rên khe khẽ : “Con đau quá, Thầy ơi! Con đau quá!”. Mắt phải tôi bắt đầu ngứa điên lên. Các mảnh vỡ sắc nhọn tiếp tục đâm vào mắt tôi. Lúc này tôi chỉ ước được dìm đôi mắt mình trong làn nước mát lạnh để tan đi cơn đau nhức. Một lúc sau thì cơn đau dịu dần, dịu dần.
Sau này, Thầy kể cho nghe thì tôi mới biết đôi mắt tôi bị thương nặng trầm trọng. Một bên mắt phải bị va đập rất mạnh và có nhiều vết nứt vỡ. Bên mắt trái của tôi bị những con ốc con bám đầy xung quanh con ngươi. Những con ốc nhỏ li ti mà tôi cảm nhận được là giống con rệp đó. Chúng làm cho tôi bị ngứa và đau. Đau là bởi những vỏ bám sắc nhọn của chúng ( mà tôi cảm nhận giống như mảnh vỡ của gương cứa vào mắt) đâm vào mắt tôi.
Thầy đã “tháo mắt” của tôi ra (thảo nào tôi cảm nhận như ai đó móc mắt mình), để làm sạch. Phần con mắt thì ngâm vào nước thuốc sau đó chữa các vết thương mà con mắt bị tổn thương, phần hốc mắt thì được làm sạch và sửa chữa hoặc thay thế đến từng sợi dây thần kinh nhỏ... Sau đó thì mới “lắp mắt” vào, rồi bôi thuốc mỡ. Thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi...
Những ngày tiếp theo, Thầy tiếp tục hoàn thiện đôi mắt cho tôi. Giờ mắt tôi đã sáng hơn, không còn nhức như trước nữa. Tôi vẫn tiếp tục tập luyện để hoàn thiện phần thực thể.
Xong việc Thầy cười rồi nói với tôi:
- Con có đến bệnh viện chiếu chụp, người ta cũng không biết con bị bệnh gì, bệnh viện lại trả về thôi! Y học hiện đại không thể chiếu chụp được bệnh này vì nó thuộc phần linh, cho nên họ sẽ cho một loại thuốc nhỏ mắt gì đấy và ...vẫn đau như cũ!
Thầy nhìn tôi cười hiền hậu.
Con không biết nói gì để cảm tạ Thầy đã chữa bệnh cho con. Con xin cảm ơn Thầy thật nhiều ạ! Nhờ có Thầy và những bài luyện của Thầy mà chúng con được lộ dần bệnh tật và được Thầy chữa bệnh tận gốc. Đó là phúc lớn của chúng con khi gặp được Thầy ở kiếp này.
Chúng con xin CẢM ƠN THẦY VÌ TẤT CẢ!
Nguồn ảnh minh họa từ Internet
/