Hanhthong
04-05-2022, 19:04
Trong chuyến đi Côn Sơn chữa bệnh lần này, tôi được biết 1 câu chuyện vô cùng cảm động, câu chuyện được mẹ vợ tôi kể lại, và tôi đã gọi điện xin phép bác Thạch (1 trong 2 nhân vật trong câu chuyện này).
Trong số học trò của Thầy, có 2 học trò đã mất, đó là anh anh Tuấn (nick Trung Thành và bác Vinh) Bác Vinh là 1 trong những học trò lớn tuổi, học Thầy từ rất lâu và cũng được Thầy chữa bệnh nhiều lần. Giống như vợ chồng tôi và nhiều cặp vợ chồng theo Môn phải Khí Công Tâm Linh của Thầy, vợ chồng bác Thạch cũng cùng học khí công tâm linh ,cùng nhau tu luyện. Lần này về Côn Sơn, tôi vô tình biết được 1 câu chuyện rất cảm động.
Trong đoàn chữa bệnh, dã ngoại lần này có bà Công, cũng là 1 người cùng học đạo với Thầy và được Thầy rất quý trọng, bà có khả năng nhìn được không gian khác, thế giới khác ngoài thế giới trần tục của chúng ta. Trong thời gian tại Nhật Nguyệt Linh Đường, bà thấy bác Vinh đang ngồi ở gốc Bồ Đề, thấy bác Vinh mỉm cười với bà và có ý muốn trò chuyện với bác Thạch (là người đồng môn, người vợ của bác). Biết được điều đó, bác Thạch chống gậy ra ngay, ở gốc cây lại vô tình có sẵn 2 cái ghế và bác ngồi xuống 1 chiếc và bắt đầu trò chuyện với bác Vinh, dù bác Thạch không phải là người có khả năng nhìn thấy.
Bác Thạch nói: 3 ngày ở Nhật Nguyệt Linh Đường, ngày nào bác cũng nói chuyện với bác Vinh. Bác nói nhiều thứ lắm, cuộc sống thì cả đủ chuyện, chuyện gia đình, con cái, chuyện nhà cửa họ hàng… và bác cứ tâm sự mãi mà không chán. Dù bác Thạch là người không có khả năng nghe được hay nhìn được sang không gian nào khác thế giới này. Với bác chỉ có lòng tin rằng, bác Vinh đang ngồi đó, chiếc ghế bên cạnh và đang lắng nghe bác nói. Với bác, bác cần chia sẻ với bác Vinh những điều trong cuộc sống, như chưa hề có cuộc chia ly nào. Với bác, bác Vinh vẫn bên cạnh, chia sẻ mọi vui buồn với mình, chỉ là dưới 1 hình thức khác, 1 không gian khác. Tôi hỏi bác có cảm nhận gì nhiều không, bác bảo bác thấy bình thường, bác không biết ý kiến bác Vinh như thế nào nhưng bác tin là bác Vinh hiểu những điều bác chia sẻ.
Chúng ta chỉ nhìn thấy hình ảnh bác Thạch đang ngồi 1 trong 2 chiếc ghế, trò chuyện một mình.
Chúng ta chỉ nhìn thầy chiếc ghế bên cạnh kia hoàn toàn trống rỗng không có ai cả
Nhưng với bác thì khác, đó là chiếc ghế có bác Vinh, người bạn đời, người bạn đồng môn của mình và họ đang có một cuộc trò chuyện cảm động với niềm tin và đầy yêu thương.
Mẹ tôi có hỏi bà Công xem có thấy anh Tuấn không thì bà nói không nhìn thấy anh Tuấn.
Còn tôi, trong lúc lao động ở Nguyệt Quang Viên cùng với các anh chị em đồng môn, tôi cũng bất chợt vài lần nghĩ đến anh, nhớ kỷ niệm anh em chúng tôi cùng lao động, cũng đứng dọn đồ và chăm sóc vườn cây. Dù không thấy anh Tuấn, nhưng tôi biết giữa chúng tôi luôn có sự liên kết vô hình, bởi dường như mỗi lần nghĩ đến anh là tôi lại cảm nhận được chút gì đó từ nguồn năng lượng của anh.
Con cảm ơn Thầy, cảm ơn chuyến đi đã cho con thêm nhiều trải nghiệm mới về tâm linh, và đặc biệt chúng con còn được tập bài luyện chữa bệnh hậu Covid mà Thầy đã bỏ nhiều công sức làm ra bài luyện cho chúng con và những người bệnh. Một lần nữa con xin cảm ơn Thầy, cảm ơn BTC đã tổ chức chuyến đi đặc biệt ý nghĩa này.
(tôi đã xin phép bác Thạch và được bác cho phép chia sẻ câu chuyện này)
https://i.postimg.cc/5tKW2SBm/z3389019616362-633d5b6e310c8455add0b7ef2546a5c5.jpg
/
Trong số học trò của Thầy, có 2 học trò đã mất, đó là anh anh Tuấn (nick Trung Thành và bác Vinh) Bác Vinh là 1 trong những học trò lớn tuổi, học Thầy từ rất lâu và cũng được Thầy chữa bệnh nhiều lần. Giống như vợ chồng tôi và nhiều cặp vợ chồng theo Môn phải Khí Công Tâm Linh của Thầy, vợ chồng bác Thạch cũng cùng học khí công tâm linh ,cùng nhau tu luyện. Lần này về Côn Sơn, tôi vô tình biết được 1 câu chuyện rất cảm động.
Trong đoàn chữa bệnh, dã ngoại lần này có bà Công, cũng là 1 người cùng học đạo với Thầy và được Thầy rất quý trọng, bà có khả năng nhìn được không gian khác, thế giới khác ngoài thế giới trần tục của chúng ta. Trong thời gian tại Nhật Nguyệt Linh Đường, bà thấy bác Vinh đang ngồi ở gốc Bồ Đề, thấy bác Vinh mỉm cười với bà và có ý muốn trò chuyện với bác Thạch (là người đồng môn, người vợ của bác). Biết được điều đó, bác Thạch chống gậy ra ngay, ở gốc cây lại vô tình có sẵn 2 cái ghế và bác ngồi xuống 1 chiếc và bắt đầu trò chuyện với bác Vinh, dù bác Thạch không phải là người có khả năng nhìn thấy.
Bác Thạch nói: 3 ngày ở Nhật Nguyệt Linh Đường, ngày nào bác cũng nói chuyện với bác Vinh. Bác nói nhiều thứ lắm, cuộc sống thì cả đủ chuyện, chuyện gia đình, con cái, chuyện nhà cửa họ hàng… và bác cứ tâm sự mãi mà không chán. Dù bác Thạch là người không có khả năng nghe được hay nhìn được sang không gian nào khác thế giới này. Với bác chỉ có lòng tin rằng, bác Vinh đang ngồi đó, chiếc ghế bên cạnh và đang lắng nghe bác nói. Với bác, bác cần chia sẻ với bác Vinh những điều trong cuộc sống, như chưa hề có cuộc chia ly nào. Với bác, bác Vinh vẫn bên cạnh, chia sẻ mọi vui buồn với mình, chỉ là dưới 1 hình thức khác, 1 không gian khác. Tôi hỏi bác có cảm nhận gì nhiều không, bác bảo bác thấy bình thường, bác không biết ý kiến bác Vinh như thế nào nhưng bác tin là bác Vinh hiểu những điều bác chia sẻ.
Chúng ta chỉ nhìn thấy hình ảnh bác Thạch đang ngồi 1 trong 2 chiếc ghế, trò chuyện một mình.
Chúng ta chỉ nhìn thầy chiếc ghế bên cạnh kia hoàn toàn trống rỗng không có ai cả
Nhưng với bác thì khác, đó là chiếc ghế có bác Vinh, người bạn đời, người bạn đồng môn của mình và họ đang có một cuộc trò chuyện cảm động với niềm tin và đầy yêu thương.
Mẹ tôi có hỏi bà Công xem có thấy anh Tuấn không thì bà nói không nhìn thấy anh Tuấn.
Còn tôi, trong lúc lao động ở Nguyệt Quang Viên cùng với các anh chị em đồng môn, tôi cũng bất chợt vài lần nghĩ đến anh, nhớ kỷ niệm anh em chúng tôi cùng lao động, cũng đứng dọn đồ và chăm sóc vườn cây. Dù không thấy anh Tuấn, nhưng tôi biết giữa chúng tôi luôn có sự liên kết vô hình, bởi dường như mỗi lần nghĩ đến anh là tôi lại cảm nhận được chút gì đó từ nguồn năng lượng của anh.
Con cảm ơn Thầy, cảm ơn chuyến đi đã cho con thêm nhiều trải nghiệm mới về tâm linh, và đặc biệt chúng con còn được tập bài luyện chữa bệnh hậu Covid mà Thầy đã bỏ nhiều công sức làm ra bài luyện cho chúng con và những người bệnh. Một lần nữa con xin cảm ơn Thầy, cảm ơn BTC đã tổ chức chuyến đi đặc biệt ý nghĩa này.
(tôi đã xin phép bác Thạch và được bác cho phép chia sẻ câu chuyện này)
https://i.postimg.cc/5tKW2SBm/z3389019616362-633d5b6e310c8455add0b7ef2546a5c5.jpg
/