PDA

View Full Version : Từ mơ đến hiện thực!



Thutrang
29-06-2017, 17:13
.
Sau khi giải quyết việc khách hàng hơi “khoai”, anh bạn đồng nghiệp của tôi thốt lên “Dạo này không thấy em cau có mấy nhỉ?” Bất giác nghĩ lại điều gì đã làm nên tâm trạng mình thời điểm bây giờ, không tức tối khi gặp việc khó khăn, giao tiếp với mọi người tự tin hơn và giải quyết công việc một cách bĩnh tĩnh hơn, không mang việc về nhà suy nghĩ.
Hơn 2 năm theo Thầy và sáu tháng được trở thành học trò - Khoảng thời gian không dài nhưng cũng chẳng ngắn, đủ để tôi biết rằng mình đã làm gì và được gì. Nhớ những ngày đầu khi được giới thiệu về KCTL, được nhìn ảnh Thầy qua mạng, chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ gặp được Thầy, thấy Thầy xa quá. Rồi đến khi tập rồi, được gặp Thầy, mơ được Thầy gọi điện hỏi tình hình tập luyện, đem câu chuyện mơ viết thư cho Thầy và Thầy trả lời lại “Có thể từ mơ sẽ nhanh chóng thành hiện thực con ạ! ” nhưng trong lòng lại vẫn cứ nghĩ với tính cách của mình thì ngày ấy cũng còn xa lắm. Còn hiện tại, mọi thứ tưởng chừng như xa vời đó đã trở thành hiện thực, giờ nghe điện thoại của Thầy tim tôi vẫn cứ đập nhanh nhưng thấy vui và kiêu hãnh trong lòng. Quả thật, nếu như điều mong muốn đó là khao khát cháy bỏng, xuất phát từ trái tim thì sẽ tìm đến trái tim và có kết quả tốt. Không việc gì là không thể, chỉ có điều mình quyết tâm đến đâu thôi. Giờ đây, tôi đã là một học trò nhỏ của Thầy, được hưởng nhiều ân huệ hơn cả mong đợi nhưng vẫn luôn trăn trở trong lòng đến khi nào mới đủ khả năng để giúp việc cho Thầy, có lẽ cũng không xác định được khoảng thời gian cụ thể. Tôi không không dám chắc rằng liệu lần suy nghĩ này có may mắn có kết quả tốt như những lần suy nghĩ trước không nhưng tôi chỉ biết rằng mình vẫn còn đầy tính cầu thị, khao khát được học hỏi và cống hiến.

Lại nhớ, lúc mới tập cũng có khi mỏi lưng tôi xin nằm thiền 1 lần. 2 lần nhưng thật lạ khi lạm dụng việc nằm thiền là trong mơ bị nhắc nhở luôn, thế là tôi tập nghiêm túc ngay. Sau đó, đôi khi tôi mỏi cũng xin nằm tập thì chẳng thấy được nhắc nhở nữa mà tự mình cảm thấy năng lượng của mình sụt đi, đặt tay muốn chữa bệnh cho người khác không cảm nhận được gì, lo sợ điều đó rồi tôi cũng lại nghiêm túc trở lại. Còn giờ đây mà nằm thì cảm thấy rất khó chịu, cơ thể tôi không thể chịu nổi, phải bật dậy ngồi ngay. Có lẽ ở 1 ngưỡng não đó thì tự mình biết mình nên làm như thế nào là đúng, luyện tập cũng cần có sự nghiêm túc nhất định, không phải là chuyện chơi. Và kết quả hiện tại phản ảnh quá trình luyện tập của bản thân.
Mỗi người dù chọn cho mình con đường nào rồi cũng sẽ có những khó khăn và thử thách. Mặc dù Phật đã dạy rằng “Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi” nhưng tôi hiểu trên con đường mà tôi đã chọn ấy, tôi chẳng hề đơn độc, bên cạnh cũng có những ngọn đuốc khác và có 1 ngọn đuốc rất to phía trước đang dẫn đường chỉ lối. Vậy đấy, trước đây tôi không có nhiều cơ hội được ở cạnh Thầy nhưng bây giờ mới biết rằng Thầy tận tình dạy chúng tôi từ những điều nhỏ nhất, kiên nhẫn nhắc đi nhắc lại những kiến thức cho những học trò lười biếng và luôn suy nghĩ làm thế nào để chúng tôi có thể lĩnh hội kiến thức, được khá lên. Tôi tự nhắc bản thân: Bây giờ có lẽ là khoảng thời gian tốt nhất để cố gắng và bứt phá. Tôi sẽ ghi nhận lại tất cả và chia sẻ lại với mọi người về những điều tốt đẹp KCTL mang lại, hi vọng cũng có nhiều người đủ duyên để hưởng những điều tốt đẹp ấy. Và nếu có ai đó cũng được hưởng điều tốt đẹp đó thì hãy cùng chia sẻ để mọi người cùng biết nhé!

/