Đăng nhập

View Full Version : Thơ của học trò



HuyenAnh
30-09-2010, 12:11
Con xin phép Thầy được có 1 topic tại đây. Topic dành cho các bạn nào có thơ về thiền hoặc về cuộc sống thì post vào chia sẻ với mọi người.

HuyenAnh
30-09-2010, 12:13
Huyền Ảnh xin được khai trương Topic này
Đường tu
(Bài viết nhìn lại chặng đường tu tập của Huyền Ảnh sau thời gian lận đận đi tìm thầy cầu pháp, trước khi gặp được thầy Nguyệt Quang Tử)

Bồ đề dưới gốc ngồi thiền
Hi vọng được đến những miền cao thâm
Đạo tu nghĩ cũng thâm trầm
Nào ai ngờ được tu nhầm gốc sung

HuyenAnh
30-09-2010, 12:15
Vô đề

Càng cố tìm ký ức
Càng lãng quên nhiều điều
Cuộc sống là khoảng trống
Tĩnh lặng là tình yêu

Hạnh phúc mang màu trắng
Cũng là màu khổ đau
Nghĩ suy là cây bút
Trái tim tự pha màu

Trước khi có hội họa
Cuộc sống đã hình thành
Mọi người luôn gắng vẽ
Rồi níu kéo bức tranh
...
Thà đừng vẽ cho nhanh

HuyenAnh
30-09-2010, 12:23
Vô đề 2
Viết sau khi đọc tác phẩm "Bồ tát hạnh", cảm xúc ngưỡng mộ con đường tu tập vì vạn vật chúng sinh của một vị bồ tát...
Với ẩn dụ nhân vật anh là mình, nhân vật em là vạn vật chúng sinh, (Đây chỉ là một hình thức đưa thơ thiền hòa nhập vào thơ tình)

Cơ thể anh là một khoảng trời chiều
Có chút mây, chút mưa và khói bụi
Em tìm đến vô tình và lầm lũi
Trú nhờ anh một trạm gác nửa đời

Cơ thể anh là bản nhạc không lời
Nhờ em viết hộ anh phần điệp khúc
Không dấu lặng, toàn nốt đơn thôi thúc
Khổ cho ai thể hiện bản nhạc này

Cơ thể anh là một chút vận may
May từ khi hồn anh vào thể xác
Em tìm anh như một người đánh bạc
Còn tính gì khi mọi cửa đều ăn.

Cơ thể anh là gối, là chăn
Gì cũng được miến là em được ấm
Vào đi em, hôm nay trời rét đậm
Em ngủ ngon, ôm trọn một giấc nồng

Cơ thể anh rồi sẽ hoá hư không
Chút hữu hạn đâu gọi là cuộc sống.
Anh sẽ trở lại vào một ngày gió lộng
Như sự vô thường, còn em là còn anh...

HuyenAnh
30-09-2010, 12:25
Bài thơ "Tự nhiên thấy mình sỏi đá" viết khi thực sự cảm giác rất nản khi lận đận mãi trong tu tập, không nhìn thấy một hi vọng nào trước mặt về một người sẽ dắt mình đi, chỉ cho mình thế nào là tu tập chân chính
(tất nhiên là trước khi mình được học thầy)

Tự nhiên thấy mình sỏi đá
Giữa con sông cạn cuộc đời
Mỗi lần mưa về lũ quét
Lại lần tìm ra biển khơi

Mỗi lần cố về nguồn cội
Nước khô, trơ lại giữa dòng
Lại đợi, lại chờ, lại ước
Bầu trời sẽ nổi bão giông

Bầu trời vẫn xanh kì diệu
Xanh như mặt biển bao la
Cả hai đều ngoài tầm với
Chỉ còn sỏi đá và ta

Sỏi đá đã từng là biển
Biển xanh từng giữa lưng trời
Cuộc sống vô thường là thế
Đẩy ta ra khỏi biển khơi

Đường dài dài như vô tận
Đừng đi lạc nhé lũ ơi
Đừng vì ta là sỏi đá
Để ta lạc lõng giữa đời

Nếu ta CHỈ LÀ SỎI ĐÁ
Chắc gì đã muốn biển khơi?

HuyenAnh
30-09-2010, 12:30
Bài "Mộng đẹp" viết khi cảm giác mình thật là trần tục, với đầy đủ các ham muốn, nhỏ nhen và sự háo danh háo lợi. Cảm thấy tự xấu hổ khi ngồi nhìn lại mình, đối diện với cái tâm muốn tu tập và hướng thiện... Viết vào cuối năm 2009 (lúc này mình vẫn đang rất bế tắc với con đường tu tập!)

Ngủ ngon nhé trái tim ngoan của ta
Ngủ cho đầy giấc mơ của cậu bé
Lúc nào mày cũng chỉ là đứa trẻ
Không giống thể xác chứa đựng mày

Cuộc sống dài như là một cơn say
Có cố nôn mãi chỉ ra toàn mật
Những cái vào rồi cũng cho ra mất
Chỉ còn tao, một thân xác say mèm

Chẳng lẽ tao cũng phải sống bon chen?
Cũng phải quên mày đi để lo nhiều điều khác
Tao sợ hãi với cơn say hoan lạc
Nó làm tao quên mất đi mày

Có cố làm gì trong một cơn say
Cũng chỉ là sự vùng vẫy một cách không lý trí
Một người khôn tốt nhất nên nằm nghỉ
Những kẻ khờ vẫn lảm nhảm liên hồi

Cho tao được tỉnh lại một lần thôi
Tao không muốn vật vã với cơn say này nữa
Đó không phải là cách tao chọn lựa
Điều này thực sự là cực hình

Tao sẽ làm gì trong sự vô minh
Nếu tao biết mày vẫn luôn tỉnh táo
Cơ thể tao thực sự không dễ bảo
Lí trí tao dẫu có cũng phí hoài

Nếu cơn say thực sự đã an bài
Ngủ ngon nhé trái tim non, mộng đẹp...

HuyenAnh
30-09-2010, 12:36
Bà "Tự Do" viết về cảm nhận sự đúng sai của tử vi, và với thắc mắc không biết có phải cuộc sống đã được định đoạt khi người ta sinh ra hay không. Mà nếu như thế thì việc tu tập và tìm được tự do cho mình liệu có phải cũng đã được an bài?

Em nghĩ sao
Khi năm nay với anh là năm hạn
Sao thái bạch chiếu thẳng vào giữa trán
Cuối năm nay hao tán sạch cửa nhà

Em sẽ làm gì khi quẻ ấy định ra
Chuyện tình này không phải là duy nhất
Em là một trong nhiều mối tình lận đận
Mà ngay khi trào đời, anh nhận lãnh về mình

Liệu em có cần một lời biện minh
Khi một nửa cuộc đời anh là lời thú tội
Hay giờ đây anh sẽ cần chuộc lỗi
Cho những lỗi sai anh sẽ phạm sau này

Có thể em không tin vào vận may
Nhưng anh thấy nó từ khi mình gặp mặt
Cả hai ta chơi một trò đuổi bắt
Trong sự tuần hoàn mười hai cung địa bàn

Anh đã từng tìm cách thấu hiểu nhân gian
Bằng sự mô tả rạch ròi trên từng lá số
Để rồi nhận ra mọi thứ là vô bổ
Khi chính bản thân anh cũng chẳng hiểu nổi mình

Anh tin vào sự hiện diện của tâm linh
Như anh hiểu anh là một phần trong đó
Sự nỗ lực hai ta đều không nhỏ
Để cuối cùng có thể ở cạnh nhau

Tử vi không mã hóa được nỗi đau
Không mô tả được cái gọi là hạnh phúc
Dù anh bị trói buộc bởi một vài cách cục
Nhưng anh được tự do với cảm xúc của cái tôi

Trong vòng tròn vận động của luân hồi
Dù không cách nào làm khác đi số phận
Nhưng anh tự do với những gì anh đang cảm nhận
Ở ngay đây, tại chính thời điểm này

Anh được tự do trong từng phút, từng giây
Và việc tự trói mình vào em, đó chính là dẫn chứng…

HuyenAnh
30-09-2010, 12:42
Bài "Cô bé và cây gậy gỗ của ông nội" viết khi nghĩ về cuộc sống và cái chết, có lẽ khi thực sự đối diện với cái chết, dù người có kinh nghiệm sống đến bao nhiêu, thì cũng không áp dụng được vào lúc đó. Và có lẽ cảm giác giữa người ông trong câu chuyện và cô cháu gái,và cả chúng ta đều giống nhau khi đối diện với sinh tử.. Vì có lẽ dù nói gì thì chúng ta vẫn là con người...

Cháu yêu ông
Như một đứa cháu gái yêu ông nội của nó
Ông đã từng ở đó
Chống gậy và ho như một người già

Cháu cũng yêu bà
Và bà đang ngồi ho nhưng bà không chống gậy
Những điều đó là những điều hàng ngày cháu thấy
Từ khi chỉ còn cây gậy của ông

Cuộc đời công bằng nhưng cuộc sống thì không
Cháu vẫn chưa hiểu câu này của ông dù ông đã nhiều lần ca cẩm
Thế giới với cháu vẫn phủ đầy dấu hỏi chấm
Thế giới của ông hầu hết là dấu chấm than

Ông nói với cháu về cuộc sống an nhàn
Của một người già có thói quen dùng gậy
Nhìn các con của mình làm ăn xoắn cả quẩy
Và nhìn các cháu của mình nghịch bẩn bôi lên tường

Đối với bố mẹ cháu, hay mọi người, việc ông bị ho là bình thường
Trong khi cháu mà ho bằng nửa ông là cả nhà cùng lo lắng
Cháu chống gậy làm như ông thì bị mẹ cháu mắng
Thực ra cháu vẫn chưa hiểu cháu bị mắng vì điều gì

Hồi đó ông nói về sự chia ly
Sự chia ly cuối cùng mà một người ông phải đối mặt
Người ông đó sẽ nhắm mắt
Và miệng ông ấy sẽ mỉm cười

Cháu đã ở bên ông trong những giây phút cuối một đời người
Miệng ông cười nhưng hình như ông khóc
Và hình ảnh đó đối với một đứa nhóc
Nó cứ day dứt cháu đến giờ vẫn chưa thôi

Cây gậy gỗ còn đây, nhưng ông ở đâu rồi
Ông đi tiếp cuộc hành trình mà không cần dùng gậy
Cháu vẫn nhớ mãi về khoảnh khắc chia ly ấy
Khi nỗi sợ hãi của cháu và ông đều tươi trẻ như nhau...

PhongThuyGia
01-10-2010, 11:33
Em cũng xin góp một bài cho vui:
Tự đặt tên là " Hành trình nội tại"

Hành trình nội tại

trên con đường mây trắng

ai đã mang phẳng lặng chôn dấu nơi đâu

Lặng im chợt mỉm cười

nâng chung trà bốc khỏi

nghe ngoài hiên nhiều chiếc lá đang rơi

như vẻ đẹp ngàn đời bất tận.

Chẳng thấy chi ngoài điều luôn mới mẻ

thật ngạc nhiên! pha lẫn chút hồn nhiên.

HuyenAnh
19-10-2010, 19:16
Đoạn kết của cánh phượng hoàng bay vút lên bầu trời


Em có tin không?
Nếu anh nói có một cánh phượng hoàng vừa bay vút lên trước mắt
Giữa một ngày nắng gắt
Ít ai có đủ tự tin để nhìn lên phía bầu trời

Anh đã ước cánh phượng hoàng ấy sẽ rơi
Để ít nhất anh được ngắm nhìn thêm một chút
Nhưng cánh phượng ấy vẫn kiêu sa bay lên cao vút
Bỏ lại mình anh ngơ ngẩn đứng nhìn

Hình ảnh Phượng hoàng hay là ảo ảnh của trái tim
Hay là sự nuối tiếc của những gì đã mất
Hình như có sự cường điệu hóa của sự thật
Có thể chỉ là cánh chim mà anh ngỡ cánh phượng hoàng

Hình ảnh cuối cùng trong ngày nắng chói chang
Hình ảnh cánh phượng hoàng rực lửa
Thiêu cháy những vết thương không thể chữa
Nhưng vết bỏng kia cũng chẳng thể nào lành

Hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong anh
Cứ nhòe dần đi... trong khóe mắt.

NguyetQuangTu
05-11-2010, 07:47
HỒ EM

Hồ em,phẳng lặng như tờ,
Trái tim hóa đá,mây mờ giăng giăng.
Anh là một chiếc thuyền nan,
Khua chèo rẽ sóng, làm tan mây mờ.
*
Đời người con gái - như thơ,
Không ngâm,không vịnh còn thơ nỗi gì.
Hoa đẹp,hoa nở có thì.
Để trong tủ kính,còn gì là hoa.
*
Đời người như những giấc mơ,
Sau cơn ác mộng, em mơ điều gì ?
Bình minh – chim hót...dậy đi,
Một ngày nắng đẹp đang chờ đợi em.
*
Nắng lên,mây chẳng còn giăng,
Thuyền khua,sóng dậy lăn tăn vỗ bờ.
Có sóng, hồ mới là hồ,
Không lăn tăn nữa,sóng xô...rì rào.

HN 5/11/2010

( Bây giờ tôi vẫn là học trò )
* Cảm ơn Thúy Mai đã góp ý.

thuymai
05-11-2010, 09:58
Bác ơi, cháu tưởng là "thuyền về, sóng dậy chứ ạ", hihi, không biết bác đang viết hộ HA hay là ai đấy ạ?

Học trò ở đây là học trò của bác, còn bác lẽ ra là phải post bài vào thư mục học trò của các cụ ạ, hihi, nhưng mà chắc là bác đang viết hộ cho học trò nào rồi, có lẽ lại sắp được nghe một câu chuyện thú vị nào đó...

HuyenAnh
05-11-2010, 15:59
Thầy ơi bài này thầy mới làm hay là thầy làm hồi trẻ vậy ạ? Nếu như thầy viết ở dưới là 5/11/2010 thì thật sự khó tin!!!!

tca88
12-03-2011, 23:33
Tho hay va rat cam dong.....

tca88
14-03-2011, 00:44
Âm thầm trăng là lúc mùi dạ hương
Thơm phảng phất qua nỗi buồn trống trải
Tiếng con Dế như một người trở lại
Đi nửa con đường hoang hoải muốn quay về....

HuyenAnh
15-03-2011, 14:54
Âm thầm trăng là lúc mùi dạ hương
Thơm phảng phất qua nỗi buồn trống trải
Tiếng con Dế như một người trở lại
Đi nửa con đường hoang hoải muốn quay về....

Tiếng thở dài sau khi tỉnh cơn mê
Đã vô thường sao lòng còn trĩu nặng
Quay đầu lại, nhìn thấy trời hoang vắng
Có lẽ nào đơn độc cuộc hành trình...

PhongThuyGia
15-03-2011, 15:31
Tiếng thở dài sau khi tỉnh cơn mê
Đã vô thường sao lòng còn trĩu nặng
Quay đầu lại, nhìn thấy trời hoang vắng
Có lẽ nào đơn độc cuộc hành trình...
Thôi ta về ôm lại hạnh phúc xinh
Vốn vẫn có nhưng vì đâu quên mất
Trong vô tình ta tìm ra sự thật
Vội lặng lẽ ngắm buổi chiều dần qua

HuyenAnh
18-03-2011, 12:46
Thôi ta về ôm lại hạnh phúc xinh
Vốn vẫn có nhưng vì đâu quên mất
Trong vô tình ta tìm ra sự thật
Vội lặng lẽ ngắm buổi chiều dần qua

Thấy yêu một người khi thể xác cách xa
Liệu điều đó có làm tâm hồn gần lại
Những khó khăn bộn bề trong hiện tại
Có khi nào chỉ để thử lòng người

Một sự liên kết phát sinh trong cuộc đời
Có thể đã có nguồn gốc từ rất lâu ngày trước
Thời gian không vì ai mà dừng bước
Những kẻ trong cuộc kia sao còn cứ dửng dưng!

tuonglam
18-03-2011, 13:12
Bà "Tự Do" viết về cảm nhận sự đúng sai của tử vi, và với thắc mắc không biết có phải cuộc sống đã được định đoạt khi người ta sinh ra hay không. Mà nếu như thế thì việc tu tập và tìm được tự do cho mình liệu có phải cũng đã được an bài?

Em nghĩ sao
Khi năm nay với anh là năm hạn
Sao thái bạch chiếu thẳng vào giữa trán
Cuối năm nay hao tán sạch cửa nhà

Em sẽ làm gì khi quẻ ấy định ra
Chuyện tình này không phải là duy nhất
Em là một trong nhiều mối tình lận đận
Mà ngay khi trào đời, anh nhận lãnh về mình

Liệu em có cần một lời biện minh
Khi một nửa cuộc đời anh là lời thú tội
Hay giờ đây anh sẽ cần chuộc lỗi
Cho những lỗi sai anh sẽ phạm sau này

Có thể em không tin vào vận may
Nhưng anh thấy nó từ khi mình gặp mặt
Cả hai ta chơi một trò đuổi bắt
Trong sự tuần hoàn mười hai cung địa bàn

Anh đã từng tìm cách thấu hiểu nhân gian
Bằng sự mô tả rạch ròi trên từng lá số
Để rồi nhận ra mọi thứ là vô bổ
Khi chính bản thân anh cũng chẳng hiểu nổi mình

Anh tin vào sự hiện diện của tâm linh
Như anh hiểu anh là một phần trong đó
Sự nỗ lực hai ta đều không nhỏ
Để cuối cùng có thể ở cạnh nhau

Tử vi không mã hóa được nỗi đau
Không mô tả được cái gọi là hạnh phúc
Dù anh bị trói buộc bởi một vài cách cục
Nhưng anh được tự do với cảm xúc của cái tôi

Trong vòng tròn vận động của luân hồi
Dù không cách nào làm khác đi số phận
Nhưng anh tự do với những gì anh đang cảm nhận
Ở ngay đây, tại chính thời điểm này

Anh được tự do trong từng phút, từng giây
Và việc tự trói mình vào em, đó chính là dẫn chứng…

Em đọc đi đọc lại bài này, đúng là vô cùng ý nghĩa

PhongThuyGia
22-03-2011, 12:32
Thấy yêu một người khi thể xác cách xa
Liệu điều đó có làm tâm hồn gần lại
Những khó khăn bộn bề trong hiện tại
Có khi nào chỉ để thử lòng người

Một sự liên kết phát sinh trong cuộc đời
Có thể đã có nguồn gốc từ rất lâu ngày trước
Thời gian không vì ai mà dừng bước
Những kẻ trong cuộc kia sao còn cứ dửng dưng!
Xa cách ư? Ai khẽ gọi trong một chiều thu vắng
Lòng lẳng lặng! Ta hiểu nhau lâu rồi
Chút khó khăn chỉ gia vị bồi hồi
Để sực nhớ ta còn ở trần thế.

Trong cuộc đời nhiều việc là duyên số
Cũng nhiều điều do mình tự tạo nên
Chỉ biết rằng trong khoảnh khắc không tên
Lòng dửng dưng nhưng lại đầy tất cả.

Phù Vân
18-05-2011, 10:30
Đời người như những giấc mơ,
Sau cơn ác mộng, em mơ điều gì ?
Bình minh – chim hót...dậy đi,
Một ngày nắng đẹp đang chờ đợi em.

Điều tâm đắc luôn tự nhắc nhở mình không ngờ có trong thơ của thầy!

Phù Vân
21-10-2011, 11:02
Thơ nhập môn

Con biết Thầy vẫn thường làm thơ
Những đêm kthuya, buổi sớm tinh mơ
Tiếng thơ sâu thẳm từ tim ấy
Hạnh phúc trong con muốn vỡ òa

Tìm đến đường tu, tự lòng con
“Điểm sáng còn đây, mầm thiện vẫn còn”
Con tự nhủ mình, thật sắt son
Niềm tin giữ vững, dạ không sờn.

.................................................. .....
.................................................. ....
.................................................. .......
.................................................. ....

em_yeu_chep
27-10-2011, 10:33
Sáng nay ! Tự dưng em lại có ý thơ , lạ hén :D


Cửa thiền, rộng mở mênh mông đó,
Chuyên cần, Phật độ có thành công.

Có hai chữ thật và mới bị ẩn . Mọi người tự đặt vào chỗ thuận tiện nhé !

Toàn Tâm
27-10-2011, 16:01
Sáng nay ! Tự dưng em lại có ý thơ , lạ hén :D


Cửa thiền, rộng mở mênh mông đó,
Chuyên cần, Phật độ có thành công.

Có hai chữ thật và mới bị ẩn . Mọi người tự đặt vào chỗ thuận tiện nhé !
TT, xin đặt hai chữ "thật" và "mới" như sau, không biết có trúng ý tác giả không!:
Cửa thiền mới, rộng mở mênh mông đó,
Thật chuyên cần, Phật độ có thành công.

Phù Vân
09-01-2012, 09:17
Xuân
“Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua”
Thầy bạn cho ta một mái nhà
Tình thương nhận được và mang tặng
Cho khắp nhân gian xuân thái hòa

Năm mới hăng say nhiệm vụ mới
“Mà lòng phơi phới dậy tương lai”
Sức tuy còn nhỏ mà gắng mãi
Quả ngọt đầy cành một ngày mai

“Cứ tin như thế tin như thế
Chắc chắn cao xanh thấu mọi điều”

Trung Nghĩa
03-11-2018, 18:08
Hà Nội chiều thu !



https://i.postimg.cc/ZqPCgfJ3/IMG20181031170709.jpg


Hà Nội mùa thu buổi xế chiều
Dòng người hối hả về tổ ấm
Bác bán hàng rong nét đượm buồn
Cuộc đời vất vả gian truân
Quanh năm lam lũ tảo tần vì ai?
Tôi đứng bên đường lặng lẽ trông
Thấy cảnh gian nan bỗng chạnh lòng
Đời tôi cũng bước đường phiêu bạt
May tỉnh giấc mơ gặp quý nhân
Thương sao...thương quá... bác ơi
Mong cho bác khỏe, rạng ngời niềm vui
Mai sau con cái nên người
Trở về báo đáp, rạng ngời công danh
" Ơn Cha, nghĩa Mẹ, công Thầy
Lấy gì báo đáp, chẳng ngày nào quên"
Lời Thầy dậy chúng con luôn ghi nhớ
Công sinh thành đầy bao biển cả
Ơn dưỡng dục hơn cả mấy non
Đạo làm con luôn làm tròn chữ hiếu
Đạo làm trò luôn cố gắng tu thân
Để rồi mai tu được thành người
Không uổng kiếp được gặp Quý Nhân !

/

Trung Nghĩa
05-11-2018, 23:43
https://i.postimg.cc/GmhswRfj/C-nh-NQV.jpg


Đêm nằm thao thức
Chờ đến ngày mai
Không biết sáng dậy
Có bị trễ giờ
Mặt trời ló rạng
Hải Dương đón chờ
Nhà mình đây rồi
Bút, Mực bồi hồi
Chạy ra đón chủ
Chú gà trống nhỏ
Nhanh nhẩu đáp lời
Cá vàng lắc vây
Ếch xanh ộp oạp
Bạn đã về nhà
Trăm hoa đua nở
Hoa giấy duyên dáng
Sắc màu tỏa nắng
Hoa súng kiêu xa
Phát sáng, ngợi ca
Quang Viên cảnh đẹp
Tôi về lao động
cho vườn đẹp hơn
/