Kết quả 1 đến 3 của 3
Chủ đề: Những nỗi sợ
-
28-05-2023, 10:43 #1
Những nỗi sợ
Có lẽ mỗi người chúng ta đều có một vài điều sợ hãi: người sợ chuột, người sợ rắn, người sợ sâu róm,… Ngày trước tôi ngây thơ nghĩ là bé thì sợ đủ thứ thế, chứ lớn rồi thì có sợ gì nữa đâu??? Thế nhưng tôi lầm, hóa ra tôi vẫn sợ đủ thứ các bạn ạ. Mọi người không tin ư? Vậy thì hãy đi qua các nỗi sợ của tôi, để xem các bạn có sợ những thứ giống tôi không nha 😊
1, Sợ ma
Đây có lẽ là nỗi sợ phổ biến nhất của rất nhiều người, phải ko ạ? Kỳ lạ là ngày bé tôi chả sợ ma. Nhà tôi gần cánh đồng rộng mênh mông, đêm xuống bóng tối bao trùm, nghe tiếng gió thổi qua rặng tre “kẽo kẹt”, rồi đom đóm bay khắp vườn,… Nhưng hồi đó trong đầu tôi không biết ma là gì. Và niềm vui của chúng tôi là trải chiếu ngồi ngoài sân chơi cho mát. Chỉ có chút ít ánh sáng từ ngọn đèn dầu trong nhà, 2 nhà hàng xóm kế bên cũng chỉ le lói 1 ít ánh sáng.
Từ ngày đi học cấp 3 xa nhà, tiếp xúc với “truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn” nên tôi bắt đầu biết sợ ma từ đó. Thế rồi khắp xung quanh tôi, hầu như ai cũng sợ ma, thế là việc sợ ma trở thành điều gì đó rất đỗi bình thường, và nhiều khi còn “cộng hưởng” nữa!
Thế rồi tôi biết tới KCTL, được Thầy giảng giải cho hiểu rằng “Ma là người đã chết, và người là ma đang sống”, nên “về mặt lý trí” thì tôi cũng bớt sợ ma hơn. Thời gian đó tôi sống một mình, lại thi thoảng cũng bị bóng đè, cho nên tuy tôi tự nhủ là “không sợ ma”, nhưng tôi lại “rất ghét ma”. Bởi vì tôi không nhìn thấy “ma”, nhưng ma lại nhìn thấy tôi. Cảm giác mơ hồ khó đoán biết đó rất ...bất công và khó chịu.
Rồi cuộc sống nhiều biến động, anh trai tôi mất, rồi bố tôi cũng mất. Cú sốc quá lớn đó khiến gia đình tôi choáng váng và mọi người đều thay đổi rất nhiều. Đám tang của anh, họ hàng nhét cho tôi củ tỏi vào trong túi áo để “tránh ma” – tôi bàng hoàng hoảng hốt trước hành động đó! Ma chính là anh tôi, chả lẽ tôi lại sợ ư??? Tôi bật khóc vì nhận ra sự điên rồ trong suy nghĩ của mình cũng như những người xung quanh, nhận ra thực tế phũ phàng của người sống sau khi chết! Tôi âm thầm vất củ tỏi đó đi – để nếu tất cả mọi người đều cầm tỏi để “tránh ma”, thì ít nhất tôi sẽ không quay lưng lại khi anh trai mình trở thành ma! Và không chỉ tôi thay đổi suy nghĩ về ma, mà cả gia đình tôi đều thay đổi sau chuyện đó. Có lẽ khi trong gia đình mình có 1 người trở thành “ma”, thì mình mới hiểu “ma cũng là người” và “người cũng giống ma” nó thấm thía tới mức nào...
Và thường thì mọi người sẽ không sợ “ma nhà mình”, nhưng lại sợ “ma nhà hàng xóm”. Chỉ khi nhìn thấy sự đau khổ của gia đình họ khi mất đi người thân, sự bi thương và đồng cảm đó như nhắc mình nhớ lại rằng: “ma nhà hàng xóm” cũng giống “ma nhà mình”! Tình thương lớn thêm lên, vượt qua danh giới để đồng cảm với gia đình khác – thì mình sẽ thấy những nỗi sợ đó thật là vô lý.
À nhưng mà tôi cũng thú thực với các bạn là “bình thường” thì tôi không sợ ma, nhưng thi thoảng “bất thường” tôi vẫn sợ ma ahiii 😊
2, Sợ màn đêm
Đối với tôi, nỗi sợ màn đêm dường như gắn với nỗi sợ ma. Cho nên khi nỗi sợ ma của tôi giảm bớt, thì nỗi sợ màn đêm của tôi cũng giảm theo nhanh chóng. Tôi nhớ có một lần ngủ ở quê, đang đêm tôi mơ thấy anh trai tôi về ngồi cạnh tôi nói chuyện gì đó xong rồi rời đi. Thế rồi tôi mở choàng mắt tỉnh dậy luôn, tôi vội nhìn chằm chằm vào khoảng không gian mà tôi tin chắc lúc trước anh tôi đã từng ngồi ở đó. Rồi nhiều lần khác tôi cũng cảm nhận được sự tồn tại của anh trai, của bố tôi về thăm nhà vào ban đêm. Và tôi thi thoảng vẫn tỉnh dậy giữa ban đêm như thế, vẫn căng mắt tìm kiếm trong màn đêm bóng dáng người thân của mình như thế… Cho nên tôi không sợ ban đêm nữa – bởi vì tôi biết, trong màn đêm đó có hình bóng những người mà mình yêu thương, ẩn chứa những ánh mắt trìu mến của những người thân yêu…
Và cũng chính từ những lần tỉnh dậy giữa ban đêm đó, tôi đã nằm nghe những âm thanh xung quanh mình: đó là tiếng thở nặng nhọc của mẹ tôi, nghe tiếng côn trùng nho nhỏ ở xung quanh, nghe tiếng gió xào xạc ngoài vườn … Những âm thanh nho nhỏ, yên bình và dịu dàng của màn đêm. Cả sự yên ắng mênh mông như vỗ về của màn đêm nữa. Hóa ra trong màn đêm mênh mông đó có thật nhiều điều mà ban ngày vì mải chạy theo cuộc sống xô bồ mà mình đã bỏ lỡ mất. Màn đêm như một thế giới khác, không còn đáng sợ, mà đôi lúc lại trở nên êm đềm, vỗ về, bao bọc, che trở và giúp tôi cảm nhận được nhiều điều thật quý giá trong cuộc sống này….
(còn nữa)View more the latest threads:
- Dưỡng Tâm
- Thầy Huệ Tâm về với xứ Thanh
- Những kiến thức thực tế khi chứng kiến người...
- Bí ẩn về bão YAGI
- Cách xử lí năng lượng trong quả cầu!
- Thực Hành Chữa Bệnh Viêm Họng Bằng Phương...
- Tản mạn về một số phương pháp chữa bệnh
- Làm Thế Nào Để Báo Hiếu Được Với Những Người...
- Một phương pháp tự vấn bản thân để bình tĩnh
- Những lợi ích của Định Tâm
"Không sợ thấp, không mong cao
Cái đến sẽ đến, tại sao mong cầu!"
_ trích thơ Thầy Huệ Tâm _
-
29 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới youme
bần tăng (29-05-2023),Dungnph (30-05-2023),Hạnh An (26-06-2023),Học Thầy (29-05-2023),HoangSyHiep (28-05-2023),hoanlinh (17-06-2023),Hoasentrang (29-05-2023),hoatuyet (29-05-2023),huongtamlinh (29-05-2023),lê chí công (17-06-2023),manhtuongngo (30-05-2023),Một điều lành (28-05-2023),MinhTam8 (30-06-2023),nganuoc (06-06-2023),NguyetQuangTu (28-05-2023),PhongThuyGia (29-05-2023),PHUCLONG (31-05-2023),Phương Nam (29-05-2023),Tamhuongthien (30-05-2023),tamminh (29-05-2023),THANHTINH (30-05-2023),theoThầy (29-05-2023),trangpham (30-05-2023),tuluyenthantam (01-06-2023),TuMinh (29-05-2023),Vidieu (30-05-2023),Đức Thành (05-06-2023),Đức Tin (25-07-2023),ĐINHQUANG HIỆP (29-05-2023)
-
14-06-2023, 22:06 #2
3, Sợ cô đơn
Thật sự khi sắp xếp thứ tự nỗi sợ của mình, tôi lại cảm thấy như mình được dẫn dắt để “móc xích” các nỗi sợ này lại với nhau. Bởi vì tôi nhận ra, khi tôi bớt sợ ma thì tôi bớt sợ màn đêm, rồi khi tôi bớt sợ màn đêm thì tôi cũng bớt sợ sự cô đơn trong lòng!
Cô đơn là gì? Có lẽ nhiều người hay định nghĩa cô đơn là trạng thái “một mình”. Nhưng thực ra có những lúc “nhiều mình” cũng vẫn cô đơn – phải không ạ? Bởi vì trong lòng cô đơn; thì dù bên ngoài là 1 mình, 2 mình, hay nhiều mình – thì sự trống trải đó vẫn không thể được lấp đầy. Nhưng vì khi “nhiều mình”, khi cuộc sống bận rộn cuốn mình đi; thì chúng ta chẳng có thời gian để nhận ra sự trống vắng đó. Chỉ tới khi “một mình”, khi mà những sự náo động bên ngoài lắng xuống, thì nỗi cô đơn hiện rõ ra, khiến chúng ta phải đối diện. Và quả thực nỗi cô đơn cũng đáng sợ thật, vì tôi cũng đã không ít lần cảm nhận sự cô đơn đó rất lớn, bao trùm lấy tôi, cuốn tôi vào vòng xoáy như vũ bão của những suy nghĩ tiêu cực. Cho nên mặc dù tôi đã chọn cuộc sống một mình được hơn 10 năm rồi, nhưng thú thật tôi mới chỉ “dám đối diện” với nỗi cô đơn cách đây khoảng vài tháng thôi các bạn ạ. Trước đó tôi sống một mình, nhưng tôi không dám chủ động đối diện, tôi luôn loay hoay tìm cách để vượt qua sự cô đơn mỗi khi “nó” tìm đến với mình. Còn bây giờ thì tôi “bình thường với sự cô đơn” không tránh né và cũng không chào mời - vì tôi hiểu cô đơn cũng giống như các cảm xúc buồn/vui/yêu/ghét khác của mình, nên ngoài những mặt tiêu cực, còn có những mặt tích cực khác.
Trở lại ngày tôi bắt đầu cảm nhận được điểm tích cực của sự cô đơn là ở một buổi chiều nọ. Lúc đó trời đã nhá nhem tối, đèn đường đã bật, nhà tôi vẫn chưa bật đèn. Gió trời mát mẻ, và từng cơn gió tới là những chiếc lá trên cành lại xào xạc, rung rinh. Gió không có nhịp điệu gì, lá rung rinh cũng chẳng có nhịp điệu gì, thế nhưng tôi lại cảm thấy rất đẹp và vui vẻ. Chiếc lá giờ bị nhuốm một màu xám xám, không nhìn rõ đường gân, nhưng lại thấy rõ toàn thể chiếc lá đung đưa, như thấy được thần thái của chiếc lá vậy. Quả là rất thú vị... Và suy nghĩ lan man đưa tôi trở về với chính mình, tôi lại nghĩ như tôi bây giờ, không ai nhìn thấy rõ nét mặt của mình, không ai ở bên cạnh, nên không cần phải cố gắng mỉm cười, cũng không cần phải cố che đi những nét chưa đẹp trên khuôn mặt hoặc cơ thể mình, cũng không phải gồng mình tỏ ra đầy tích cực và tràn đầy năng lượng. Có thể tự ý buồn thì khóc, vui thì cười, đầu bù tóc rối,… mà không lo ai phán xét. Quả thật cảm giác đó thật là nhẹ nhõm. Và thế thì cô đơn cũng có điểm tích cực là để mình được sống tự nhiên với chính con người thật của mình (dù là mình còn xù xì, gai góc) mà không bị các khuôn mẫu xã hội áp đặt và phán xét. Để mình có thể tự do như chiếc lá kia, đơn giản là lắc lư theo gió, chẳng cần nhịp điệu gì, cũng chẳng cần phải quan tâm xem người khác có nhìn mình hay không. Và đó là hôm đầu tiên tôi nhận ra sự cô đơn cũng … đầy tích cực. Và nhờ góc nhìn tích cực đó, mà nỗi cô đơn lại không còn đáng sợ, không còn phải “chịu đựng”, “đối diện” hay gì gì đó nặng nề nữa… Thậm trí, có những khi cuộc sống ngột ngạt với đủ loại áp lực… tôi trở nên mệt mỏi, muốn mau chóng thoát khỏi những cảnh ồn ào đó để được trở về với “nỗi cô đơn” của chính mình, để được là chiếc lá lặng lẽ rung rinh trong góc vườn ^ ^
Thực ra nói là “cô đơn” nhưng những lúc như vậy trong lòng tôi lại không thấy cô đơn. Tôi chỉ thấy lòng mình bình lặng, có thật nhiều khoảng trống, có thể là để lắng nghe, có thể là để đón nhận những điều xung quanh mình (có thể thú vị, có thể không thú vị), hoặc có thể đơn giản là để thả trôi những cảm xúc mệt mỏi trong ngày, để nó lặng lẽ hòa vào màn đêm. Tôi nghĩ sự cô đơn là một khoảng lặng cần thiết để mình nghỉ ngơi, để mình được là chính mình, rồi sau đó mình sẽ tiếp tục bắt nhịp với cuộc sống bận rộn bên ngoài.
****Ngoài lề một chút: Tôi thấy lạ là hàng ngày tôi tùy ý chạy đông chạy tây theo mong muốn của mình, như vậy đáng lẽ phải vô cùng tự do tự tại – thế mà tôi lại cảm thấy bí bách ngột ngạt. Còn chiếc lá kia nhỏ bé, từ khi sinh ra tới khi rụng đi thì vẫn luôn ở vị trí đó trên cành (và cả cây cũng vẫn luôn ở vị trí của nó) – nhưng mà sao tôi lại cảm thấy cây và lá sống rất tự do tự tại nhỉ???? Có thể vì tự do thật sự cũng nằm ở trong tâm, càng nhiều ham muốn không hợp lý, thì lại càng ràng buộc mình phải chạy đông chạy tây để thỏa mãn những ham muốn đó… Có lẽ giờ nhừ rồi cũng cảm thấy “mỏi chân” và muốn cuộc sống bình yên hơn, nên thấy việc là 1 chiếc lá trong hàng triệu triệu chiếc lá thôi cũng tốt … Chắc là dấu hiệu “nhiều tuổi nên lẩm cẩm” các bạn ạ 😊"Không sợ thấp, không mong cao
Cái đến sẽ đến, tại sao mong cầu!"
_ trích thơ Thầy Huệ Tâm _
-
19 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới youme
bần tăng (16-06-2023),Dungnph (16-06-2023),Hạnh An (26-06-2023),HoangSyHiep (19-06-2023),hoanlinh (17-06-2023),lê chí công (17-06-2023),Một điều lành (17-06-2023),MinhTam8 (30-06-2023),nganuoc (18-06-2023),NguyetQuangTu (16-06-2023),PhongThuyGia (20-06-2023),Phương Nam (17-06-2023),Thutrang (19-06-2023),Trung Nghĩa (17-06-2023),TuMinh (22-06-2023),Vidieu (19-06-2023),Đức Thành (17-06-2023),Đức Tin (25-07-2023),ĐINHQUANG HIỆP (16-06-2023)
-
27-06-2023, 21:41 #3
4, Sự mơ hồ bất định của tương lai
Lúc bắt đầu viết tới mục này, tôi nghĩ là nỗi sợ này chỉ đến với mình vì phải trải qua quãng thời gian sóng gió cuộc đời dồn dập tới. Nhưng thực ra nghĩ lại thì từ bé mình đã biết sợ điều này rồi! Các bạn không tin ư?
- Ngày đầu tiên đi học, Mẹ dắt em đến trường, Em vừa đi vừa khóc, Mẹ dỗ dành yêu thương…
Đây là lời bài hát “ngày đầu tiên đi học”, là hình ảnh quen thuộc của các bé mẫu giáo, các bé tiểu học từ ngày xưa tới ngày nay chúng ta vẫn thường thấy. Và không chỉ có “ngày đầu tiên đi học” đầy sợ hãi như thế, mỗi người chúng ta luôn có rất nhiều lần sợ hãi khi phải tới một nơi xa lạ, không có một điểm tựa, không có một ai thân quen… Cảm giác đúng là cuộc sống bất định như bị “dòng đời xô đẩy” vậy!!!
Và …rồi covid, dịch bệnh lan tràn, sức khỏe giảm sút. Kèm theo đó là kinh tế thị trường chao đảo, nhiều công ty phá sản, … Có rất nhiều thứ đang êm đềm tốt đẹp bỗng chốc biến mất nhanh chóng. Rất nhiều xáo trộn đã và vẫn đang tiếp tục xảy ra trong cuộc sống của rất nhiều gia đình....
Trải qua nhiều khó khăn thăng trầm trong cuộc sống, cộng với việc hiểu khả năng có hạn của bản thân (cộng với sức khỏe cũng rất có hạn nữa) … Cho nên với tôi, tương lai thật là rất bất định, luôn là một câu hỏi lớn, nửa hấp dẫn mình tiến tới khám phá, nửa lại đầy nguy hiểm khiến mình e sợ nhụt bước…
Hiện nay có rất nhiều sách vở, báo chí khuyên người trẻ tuổi hãy dấn thân, dám bước ra khỏi “vùng an toàn” để khám phá cuộc sống. Tôi thì nghĩ điều này không sai, nhưng trước khi bước ra khỏi “vùng an toàn”, thì bên cạnh “dũng khí”, hãy trang bị cho mình thật nhiều “vũ khí” vào. “Vũ khí” là gì? Đó là kiến thức, kinh nghiệm, cả sức khỏe (năng lượng), tiền bạc,… Bởi vì như các bạn biết đó, giai đoạn đầu ở ngoài “vùng an toàn”, chúng ta sẽ không có điểm tựa hữu hình bên ngoài nào cả - chúng ta chỉ có thể dựa vào năng lực của chính bản thân mình…
Và trong quãng thời gian “dạt trôi” bất định trên dòng sông cuộc đời vừa qua, tôi đã có một giấc mơ – tôi không rõ sự chính xác của nó (mơ mà!) , nhưng nó đã giúp tôi thay đổi cách nhìn và cách tiếp nhận cuộc sống bất định của mình…
Tôi mơ mình có một kiếp đang rửa chân ở bờ sông thì đất ở đó lở ra và tôi bị cuốn vào dòng sông đó. May mắn thay người câu cá bên cạnh đã chạy tới tóm được tay tôi và đưa tôi lên bờ. Rồi tôi thấy mình trở thành người làm công ở nông trại của người đó. Đối với tôi, việc được cứu như vậy cũng “thường” thôi, và đối với người đó thì việc cứu tôi cũng “nhỏ” luôn vì người đó từng cứu và cưu mang vô số người trong nông trại của họ. Và “ông chủ tôi” cũng luôn để ngỏ cho chúng tôi tùy ý dời đi tùy thích. Và giấc mơ đến vậy là kết thúc. Tỉnh dậy thì tôi được biết thêm thông tin: người đó chính là sếp tôi bây giờ!!! Ơ thế hóa ra ông chủ ngày xưa lại hóa thành “ông chủ ngày nay” (tôi gọi là “sếp” để phân biệt nhé ạ)!!!
Và mặc dù chỉ là giấc mơ, nhưng dần dần tôi hiểu được những bài học trong giấc mơ đó thật sâu sắc. Đó là tôi tự đánh giá việc cứu giúp đó là “thường thôi”, và “ông chủ tôi” cũng coi chuyện đó là “rất nhỏ” – nhưng thực ra bản chất sự việc không hề nhỏ: nó là sự cứu giúp và cưu mang cuộc đời của một con người… Cho nên kiếp này “dòng đời xô đẩy” để tôi lại tìm tới làm việc và đóng góp công sức cho công ty của sếp. Cho nên mặc dù hiện tại công việc rất mệt mỏi, rất nhiều áp lực (trả nợ luôn không dễ dàng chút nào các bạn ạ) – nhưng tôi đã có góc nhìn khác: cam chịu hơn, chấp nhận hơn, an phận hơn... Có lẽ nếu không mơ giấc mơ đó, tôi đã lựa chọn nhảy việc, tìm một “đồi cỏ khác xanh mát hơn”. Nhưng nhờ giấc mơ đó mà tôi nhận ra rằng, nghề - nghiệp quả thật có rất nhiều sự liên quan. Cuộc sống sẽ có những cách khác nhau để kéo tôi trôi dạt tới những nơi mà tôi cần phải tới, gặp những người mà tôi cần phải gặp, làm những việc mà lẽ ra tôi cần phải làm từ rất … rất lâu rồi…
Cho nên, sự bất định của tương lai – thực ra tưởng như mơ hồ, khó hiểu ở góc nhìn hạn hẹp của mình.. nhưng có thể lại rất hợp lý ở những góc nhìn dài rộng hơn. Chỉ tại mình quá nhỏ bé, cái mình nhìn thấy là kiếp này; mình không nhìn thấy sự xuyên suốt của logic đó trong chiều dài rất dài của nhiều kiếp sống…
Tự dưng trong đầu tôi lại vang lên bài thơ “Vô Đề” của Thầy… Chà, hóa ra “việc đang làm dở, kêu ca nỗi gì” thật là chí lý các bạn ạ. Thế nên tôi lại có thêm “dũng khí” (bên cạnh rổ “vũ khí” hơi nhỏ của mình) để tiến bước vào tương lai bất định ^ ^
Tặng các bạn bài thơ của Thầy, để mọi người “lây” chút dũng khí đó nhé!
Bài thơ “Vô đề”
BẮC THANG LÊN HỎI ÔNG TRỜI
VÌ SAO TRẦN THẾ DỞ HƠI THẾ NÀY
NGƯỜI GIÀU SANG, KẺ ĂN MÀY
NGƯỜI HIỀN THÌ KHỔ, NGƯỜI NGAY THÌ NGHÈO
NHỮNG NGƯỜI ĂN Ở BIẾT ĐIỀU
BAO NHIÊU TRẮC TRỞ, BAO ĐIỀU BẬN TÂM
TRỜI CƯỜI : CON CỨ YÊN TÂM
MUỐN BIẾT ĐIỀU ĐÓ, KHÍ CÔNG LUYỆN ĐỀU
KHAI TÂM, KHAI TRÍ THẬT NHIỀU
TIỀM NĂNG KÍCH PHÁT, BAO ĐIỀU LỘ RA…
BIẾT RỒI, THÔNG CẢM CHO TA !
VIỆC ĐANG LÀM DỞ…KÊU CA NỖI GÌ ?
HÀNG NGÀY CỐ GẮNG LUYỆN ĐI
CÓ TÂM, CÓ HUỆ…LƯƠNG TRI ĐẾN GẦN
MỖI NGƯỜI CỐ GẮNG GÓP PHẦN
LÀM CHO TRẦN THẾ DẦN DẦN TỐT HƠN
Ngày 2/4/2021
Thơ Thầy Huệ Tâm
À, mà có người lại bảo: Nỗi sợ lớn nhất của con người - chính là "nỗi sợ"!
Ý là mình vẽ ra trong đầu quá nhiều thứ kinh khủng cho nên sợ hãi, chứ thực tế cuộc sống không đáng sợ như vậy. Các bạn có thấy như vậy không? Có ai muốn viết về nỗi sợ của mình không nhỉLần sửa cuối bởi youme, ngày 30-06-2023 lúc 12:14. Lý do: chỉnh màu sắc
"Không sợ thấp, không mong cao
Cái đến sẽ đến, tại sao mong cầu!"
_ trích thơ Thầy Huệ Tâm _
-
10 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới youme
huongtamlinh (30-06-2023),Một điều lành (29-06-2023),MinhTam8 (30-06-2023),NguyetQuangTu (29-06-2023),Trung Nghĩa (29-06-2023),tuluyenthantam (09-07-2023),TuMinh (30-06-2023),Vidieu (30-06-2023),Đức Tin (25-07-2023),ĐINHQUANG HIỆP (30-06-2023)