Kết quả 1 đến 2 của 2

Threaded View

  1. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Bài viết
    153
    Cảm ơn!
    2,588
    Thanked 3,591 Times in 145 Posts

    Mặc định

    Tôi cũng đã từng đặt ra câu hỏi như chị Hoatran : nếu không có Thầy nữa, tôi làm sao ? Hiện tại, tất cả mọi thứ tôi đều cần Thầy : chữa bệnh, động viên, làm chỗ dựa... Thầy đã thành 1 bức tường che mưa chắn gió cho tôi, là người tôi nghĩ đến đầu tiên khi gặp chuyện gì đó ... Sau này tôi biết phải làm sao ?
    Trước đợt đi Yên Tử, vô tình 1 câu nói của Thầy làm tôi nghĩ mãi :” không biết Thầy có đi được không, gần đây Thầy hay mệt “. Tôi đau xót nhận ra rằng : “ Bức tường” của tôi có tuổi rồi ! Vì để thỏa mãn những đứa con còn sức, còn trẻ như tôi mà Người lại cặm cụi, cố gắng và mệt hơn nữa. Tôi tự nhủ rằng: năm sau sẽ không đòi Người cho chúng tôi đi Yên Tử .
    Nhưng sau khi trở về, đến nay tôi lại nghĩ khác : tôi về Yên Tử , về với các Cụ, để cho tôi và để cho thế hệ sau ( con tôi) hiểu được 1 phần nhỏ những khó khăn mà các Cụ đã trải qua trên con đường tu luyện, tạo phúc cho chúng sinh. Con đường đi lên chưa bao giờ là dễ dàng, còn con đường đi xuống vừa nhanh, vừa dễ. Vậy nên nếu cảm thấy vẫn đang khó khăn chắc là chúng ta đang đi lên, còn khi mọi thứ dễ dàng , có thể chúng ta đang đi xuống.
    Con trai tôi 5 tuổi và bạn ấy đã tự leo tất cả các bậc để lên đến chùa Đồng chỉ bởi mẹ bảo : Cố lên, lên Chùa Đồng thôi con ! Chùa Đồng trên cao kia kìa ... Con tôi rất thích chùa Đồng bởi khi bé nhìn thấy hình nền của trang web: tukhicongdentamlinh.net , bé chỉ vào hình ảnh trong đó và hỏi tôi : đây là gì : tôi bảo đây là Chùa Đồng, và từ đó, bất kỳ họa tiết nào của mái vòm, ngôi chùa nào hơi giống, bé sẽ hỏi : chùa Đồng phải ko mẹ ? Lần này đi Yên Tử, bé rất háo hức vì Yên Tử có chùa Đồng như mẹ nói .
    Đi Yên Tử mà không có ông Thầy của bé đi cùng, nhưng bé rất kiên định với mục tiêu “ lên Chùa Đồng” của mình. Tôi thì không được như thế. Cả quãng đường đi, tôi chỉ nghĩ Thầy lại ốm, lại mệt đến thế ư ? Không dám nhắn tin để hỏi Thầy nữa. Sự do dự luôn xuất hiện những lúc không cần thiết. Và rồi chuyến đi không có Thầy vẫn diễn ra bình thường. Mọi người vẫn cần mẫn leo núi, vẫn cười, vẫn nói, vẫn hỏi han nhau. Không có Thầy, chúng tôi vẫn đi, vẫn đi tiếp con đường mà Sư Tổ, mà Thầy đã đi . Con đường chúng tôi đi bây giờ dễ dàng hơn con đường Sư Tổ và Thầy đi trước rất nhiều. Bậc đá rõ ràng, đẹp, lại còn cả cáp treo 2 chặng nữa. Nhờ có Sư Tổ mà mọi người biết đến Yên Tử, và nhờ có Thầy, chúng tôi đi Yên Tử dễ hơn. Vậy nên tôi đã nghĩ : những khó khăn của chúng tôi khi đi Yên Tử có được tính là gì so với khó khăn của Thầy, của Sư Tổ ? Con đường đã dễ hơn nhiều thì phải đi được chứ ! Chỉ là có quyết tâm không dao động hay không thôi .
    Gần đây, khi chúng tôi học bài, chúng tôi phân tích 1 số bài luyện linh pháp và thực pháp của Thầy. Để phân tích được, chúng tôi đã nghe và đánh máy lại lời dẫn luyện trong các bài . Không bàn đến đâu xa, chỉ riêng đánh máy lại 1 bài linh pháp , ít cũng đến 4- 5 trang giấy , bài thực pháp như nội chu thiên pháp thì khoảng 16-17 trang giấy mà chúng tôi có viết tắt ( ví dụ như điều hòa hô hấp, Thầy hô 2,3 lần thì chúng tôi chỉ gõ 1 lần và ghi chú nhân 3). Bản thân tôi, là 1 người đã thử đọc 1 bài viết bình thường của Thầy và ghi âm lại cũng đã mất đến vài tuần , vì chưa hay, chưa có cảm xúc, chưa đúng ngữ cảnh, vì đau họng ... Vậy mà Thầy tôi không biết đã dành biết bao thời gian, bao nhiêu tâm huyết để đưa ra được những bài luyện cho chúng ta luyện tập mà không có 1 chút đòi hỏi hay kể công gì ! Khi có bài nào mới là Thầy lại nhắn, lại gửi lên để mọi người tập luyện. Đằng sau đó là cả tâm huyết, cả tình cảm, cả tấm lòng cho chúng ta và cho cả đời sau của chúng ta nữa. Những gì Thầy tạo ra là vô giá, những bài luyện, những lời dạy bảo của Thầy là vô giá và chỉ nên dành cho những người xứng đáng ! Vậy nên : còn được nghe Thầy mắng là hạnh phúc .
    Nếu ai đó nói rắng : tôi đang nói quá lên, đang ca ngợi Thầy quá , thì xin hãy bớt chút thời gian, ngồi nghe và gõ lại 1 bài bất kỳ. Sau đó, đọc lại những trang giấy đấy ( đọc để suy ngẫm, để phân tích) . Chỉ cần thế thôi, người đó sẽ hiểu Thầy tôi đã vất vả thế nào để tạo ra nó, và nó giá trị ra sao.
    Sau này, đến 1 ngày nào đó, không còn Thầy ở trần tục nhưng Thầy vẫn mãi là bức tường tránh gió, tránh bão , đỡ khó khăn, là bức tường cho tôi dựa vào nếu tôi vẫn luôn tin vào Thầy. Đúng như chị Hoatran nói : con đường này - tôi đi , bởi tôi theo Thầy, bởi tôi tin Thầy .
    Nếu sau này, vì 1 lý do khách quan nào đó như NL xấu tác động vào, làm tôi thay đổi, làm tôi gặp nguy hiểm thì tôi chấp nhận việc này. Đến 1 kiếp nào khác, khi tôi vẫn là tôi, tôi lại tìm Thầy và tôi lại xin theo Thầy học Đạo !
    Khác nhau chỉ một cách nhìn
    Đời vui hay khổ , Tâm mình sáng soi...

  2. 33 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Dungnph

    bần tăng (13-11-2022),haixuyentb (14-11-2022),Hanhthong (13-11-2022),Hieuhoc (16-11-2022),HoangSyHiep (14-11-2022),hoanlinh (17-11-2022),Hoasentrang (13-11-2022),hoatran (13-11-2022),hoatuyet (15-11-2022),lê chí công (13-11-2022),longtadinh (14-11-2022),manhtuongngo (19-11-2022),Một điều lành (02-05-2023),nganuoc (13-11-2022),nguoihoc (14-11-2022),Nguyễn Quyên (08-02-2023),NhuMai (13-11-2022),PhongThuyGia (18-11-2022),phuongngoc (14-11-2022),Thanh Quang (13-11-2022),THANHTINH (16-11-2022),theoThầy (14-11-2022),thiện tai (01-12-2022),tiendung23680 (14-12-2022),tranquang1510 (13-11-2022),Trung Nghĩa (16-11-2022),tuluyenthantam (18-11-2022),Vidieu (15-11-2022),youme (13-11-2022),Đại Minh (14-11-2022),Đậu Đậu (15-11-2022)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •