Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: Thơ - Thơ

Threaded View

  1. #3
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    1,159
    Cảm ơn!
    4,606
    Thanked 42,570 Times in 1,226 Posts

    Mặc định Bài thơ : MẸ ĐÃ VỀ

    Mẹ đã về
    Kính tặng Phật bà!
    Đã một lần con là chiến sĩ,
    Chết trong rừng thối rữa nửa thân mình.

    Mẹ đã về con lại đươc hồi sinh,
    Và Lão Tử - Huyền đô cung đã đến.
    Người dẫn con đi về nơi tiên cảnh,
    Học đạo, học văn, học võ nơi Thầy.
    Cùng bạn bè tu luyện đêm ngày,
    Con đã lớn, đã khôn từ nơi ấy.
    Một ngày kia con trở về hạ giới.

    Lần thứ hai con chết vùi, tuyết lạnh,
    Nửa thân người ngập dưới giá băng.

    Mẹ đã về con lại được hồi sinh,
    Hoả Linh Ngọc xoa khắp thân mình
    Bàn tay ấm như bình minh chiếu rọi.
    Khi tỉnh dậy lời đầu tiên con gọi,
    Phật Bà ơi, con sống lại rồi!
    Kể từ nay con mãi mãi theo Người,
    Để được học Từ bi-Trí huệ.

    Khi đất nước gặp cơn binh lửa,
    Con trở về theo Nguyễn Huệ - Quang Trung.
    Lần thứ ba con chết thảm thương:
    Đầu bị chặt, treo cổng thành gió hú,

    Lũ giặc ác nhìn con cười vui thú,
    Bầy quạ đen bu đến rỉa đầu con.
    Thân mất đầu chưa hết nợ nước non…
    Vẫn còn đây lời Hoàng đế Quang Trung,
    Khi giã biệt, Người dặn con vẫn nhớ:
    “Ta ra đi chưa xong nhiệm vụ,
    Còn các ngươi, liệu có hoàn thành?
    Dù mai đây có gặp việc chẳng lành
    Nhớ ghi dạ để kiếp sau làm tiếp!”
    Chính vì vậy con không thể chết,
    Lời cầu xin thấu đến cao xanh.
    Mẹ đã về, con lại được hồi sinh,
    Đầu đã chắp… và con sống lại.
    Mẹ dẫn con đi, về nơi Nam Hải
    Tại cửa Thiền con tiếp tục luyện tu…
    Thế giới vô minh càng thêm vẻ âm u,
    Thời mạt vận cũng là thời ma quỷ.
    Hố đen đó ngày đêm sinh sự,
    Thêm Ma Vương, Đạo sĩ tung hoành.
    Bao khổ đau đổ xuống dân lành,
    Nước đã nghèo, còn liên tiếp chiến tranh,
    Là chiến sĩ không thể đành đứng ngó.

    Vào buổi sáng mùa hè năm đó,
    Con chào đời với tiếng khóc u ơ...

    Bố Mẹ nuôi con khôn lớn từng giờ,
    Nửa thế kỷ lần mò trong bể khổ.
    Và hôm đó con giật mình… Hoàng Đế,
    Người đã về trao nhiệm vụ cho con.
    Bạch tượng đưa con về đất Quy Nhơn,
    Kể từ đó con luyện rèn chăm chỉ,
    Hạnh phúc thay ngoài nơi Vô thỷ,
    Ánh sáng vàng chiếu rọi tâm con.
    Mẹ đã về, đưa lối dẫn đường,
    Để con tới được trời Tây Trúc.
    Gánh nặng sách Kinh đem về trần tục,
    Giúp đỡ mọi người gạn đục, khơi trong.
    “ Phi nhẫn bất thành.” lời Mẹ dạy con,
    Con ân hận chưa làm trọn vẹn.
    Nhưng con tin, niền tin vững chắc,
    Vào con đường chính đạo con đi!

    Chú thích : Bài thơ này nói về 4 kiếp của NQT
    Vui mà hành thiện,tâm con thiện
    Buồn mà hành thiện,con thiện tâm

  2. 9 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới NguyetQuangTu

    thanhphong (02-07-2014),ThanhTrung90 (29-05-2012),Thiền sư KM (28-06-2015),Thutrang (12-03-2015),vary (20-07-2011),Đại Minh (02-05-2013),Đức Tin (08-07-2025)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •