Kết quả 1 đến 5 của 5

Threaded View

  1. #3
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Bài viết
    198
    Cảm ơn!
    5,497
    Thanked 5,987 Times in 198 Posts

    Mặc định Con đường tôi chọn

    ... (Phần 2):

    Sau khi bàn giao đầy đủ công việc, tôi đã chính thức được nghỉ như mình muốn. Tôi có nhiều thời gian hơn. Đó là những khoảng thời gian rất dễ chịu, như trút bỏ được gánh nặng và áp lực tích lũy từ bao lâu. Tôi được tự do làm những điều mình thích, được chủ động sắp xếp thời gian của chính mình. Đặc biệt tôi có nhiều thời gian để tìm hiểu về con đường tôi đang háo hức khám phá, con đường mà nhờ nó tôi đã dám vượt qua chính mình, từ bỏ điều mình đã từng nghĩ rằng không thể và không bao giờ.

    Cho đến nay, tôi đi trên con đường đó cũng đã hơn 8 năm, hành trình không ngắn, không quá dài, nhưng đủ để tôi nhìn lại và thấy mình đã lựa chọn đúng đắn. Đó là dấu mốc lớn trong quá trình trưởng thành vốn đã nhiều biến cố thử thách, lại mở ra thêm những trải nghiệm và bài học thấm thía trên con đường tôi đã đi, cho đến tận hôm nay.

    Tôi nhận ra con đường mà tôi đã chọn, là con đường theo Thầy học đạo giúp tôi thay đổi và trưởng thành hơn mỗi ngày. Dù vẫn còn nhiều hạn chế và thiếu xót nhưng tôi đã là tôi tốt hơn rất nhiều của tôi trước đây. Và nhờ có niềm tin vào con đường đó, tôi đã vững bước đi trên con đường đời nhiều gập ghềnh, chông gai và thử thách với tâm thế lạc quan và bình thản.

    Tôi biết, ngay cả đến bây giờ có lẽ nhiều người thân, bạn bè vẫn không thực sự hiểu tôi, không thực sự hiểu về con đường tôi chọn, nhưng chắc chắn họ luôn mong tôi có cuộc sống tốt đẹp hơn, khỏe mạnh hơn, vui vẻ hơn, hạnh phúc và bình an hơn. Và nếu họ vô tình đọc được những dòng tâm sự từ đáy lòng này của tôi, tôi mong họ sẽ hiểu và mừng cho tôi.

    Theo Thầy, tôi có thêm nhiều hiểu biết về Khí công tâm linh, được sống trong môi trường năng lượng tốt, được chữa bệnh, được tham gia nhiều hoạt động cùng với mọi người trong gia đình KCTL, có nhiều anh chị em bạn bè thân thiết và tin tưởng, luôn động viên, ủng hộ… kể ra không hết được.

    Qua bài viết này, tôi muốn chia sẻ những thay đổi tích cực của tôi, những giá trị mà tôi nhận được khi theo Thầy, từ một góc độ khác khi tôi đã chọn con đường này để đi.


    1. Tôi đã biết tự tha thứ cho chính mình và tha thứ cho người khác.


    Tôi vốn là một cô bé cá tính khá mạnh, cũng rất vui vẻ, thân thiện và hồn nhiên. Nhưng việc bố mẹ chia tay năm tôi 12 tuổi đã tác động đến tôi rất nhiều. Tôi trở nên cực đoan hơn, ý chí, sắt đá và lạnh lùng hơn. Gần như từ thời điểm bố rời đi, mẹ nuôi hai anh em tôi, tôi đã biến thành “người khác”. Tôi càng mạnh mẽ hơn và tự khắc vào não mình, rằng tôi sẽ không để mẹ tôi phải lo lắng bất cứ điều gì về tôi và tôi sẽ cho bố tôi thấy, không có bố tôi, tôi vẫn sẽ sống tốt và thành công. Tôi không biết mình đã âm thầm ôm mối hận đó và nỗi đau đó vào lòng. Quả thật tôi đã làm được như những điều mình khắc vào não bằng việc luôn cố gắng trong mọi việc, đặc biệt là việc học. Tôi đã làm được, mẹ tôi luôn tự hào và hãnh diện vì tôi. Tôi tuyệt giao với bố tôi trong suốt những tháng năm tuổi thơ, không có cách nào bố tôi có thể gặp hay nói chuyện với tôi. Tôi đã coi như người đó không tồn tại. Tôi đã gồng mình lên từ đó. Bề ngoài với những gì tôi đạt được, tôi tự tin, tôi mạnh mẽ, tôi lạnh lùng. Nhưng trong sâu thẳm, tôi đã rất buồn và tổn thương. Không biết bao nhiêu đêm, nước mắt cứ lăn dài ướt gối, rồi tự một mình ru mình ngủ bằng liệu pháp tinh thần nhắm mắt lại và nghĩ mình bước tới một ngôi chùa… Tôi đã lớn lên và vượt qua một tuổi thơ dữ dội như thế.

    Tôi vốn hợp với bố, nên cú sốc đó làm niềm tin trong tôi vỡ vụn. Tôi không hợp mẹ, nhưng thương mẹ nhiều, có điều lại không thể chia sẻ với mẹ. Và cũng vì không muốn mẹ phải lo lắng nên gặp bất cứ khó khăn gì, gặp bất cứ chuyện gì, tôi cũng chỉ tự giải quyết. Và cùng với thời gian lớn lên, khoảng cách và sự bất đồng, không hợp giữa tôi và mẹ càng lớn. Dù tôi vẫn là một đứa con ngoan nhưng thực sự trong nhiều vấn đề, tôi không thể tìm được tiếng nói chung với mẹ. Vậy là dồn nén lại thêm dồn nén, cô độc lại thêm cô độc. Tôi không chia sẻ được với ai mặc dù có nhiều bạn bè thân, nhưng hầu như không ai biết hoàn cảnh gia đình tôi cả.
    Cùng với thời gian, tôi trưởng thành và tự lập, với ý chí và sự quyết tâm của mình, có thể nói tôi cũng đã thành công và làm được như những gì mình muốn. Tôi đã lo được cho mình và người thân. Nhưng càng thành công thì khoảng cách tình cảm và sự lạnh lùng của tôi càng lớn. Tôi cầu toàn, khắt khe với chính mình, luôn tự tạo áp lực cho mình và đôi khi khắt khe và tạo áp lực thậm chí là đòi hỏi đối với những người xung quanh. Nếu không như ý, tôi rất dễ cáu, thậm chí có những việc dễ khiến tôi nổi nóng. Tôi đã từng như vậy, có lẽ vì đó là những người thân thương yêu tôi nên họ chấp nhận tôi, nhưng chắc hẳn có nhiều lúc tôi đã làm họ buồn hoặc tổn thương. Thực sự sau mỗi lần như vậy, tôi lại tự dằn vặt và trách móc bản thân rất nhiều. Căn bệnh trầm cảm (mà ngay lúc đó tôi cũng không nhận ra) càng ngày càng nặng.

    Có lẽ tôi vẫn cứ nghĩ mình đúng và luôn làm theo những gì mình cho là đúng, nếu như tôi không gặp Thầy, không tập những bài thiền KCTL của Thầy. Qua những lời dậy của Thầy về chữ “hiếu”, tôi thấu hiểu hơn và nhận ra nếu kiếp này, tôi không làm tròn được chữ “hiếu” thì tôi cũng không xứng đáng được làm học trò của Thầy, càng không đáng để đi trên con đường gọi là con đường Đạo. Nhưng thay đổi đâu có dễ. Nhưng từng chút, từng chút một, không hiểu những bài thiền đã thay đổi tâm tính, suy nghĩ của tôi bằng cách nào… Tôi bắt đầu gỡ bỏ dần những nút thắt trong chính trái tim mình. Có nhiều lần thiền tôi khóc, những giọt nước mắt từ đâu cứ thế chảy ra, như trút vơi đi bao nỗi niềm, nỗi đau khổ, oan ức, nhọc nhằn tôi nén dồn trong tim mình.

    Tôi dần trở nên bao dung hơn, thấu hiểu hơn, biết tĩnh lại và thương chính mình hơn. Tôi hiểu rằng cuộc sống đã quá nhiều vấn đề mệt mỏi, ai cũng phải đối mặt với câu chuyện của chính mình và mỗi người đều có những lựa chọn hoặc quyết định phù hợp với chính họ. Tôi bắt đầu thấu hiểu và tha thứ cho bố tôi, phải mất thời gian, từng chút từng chút một, tôi đã nối lại mối quan hệ, đã “bình thường hóa” và rồi chuyển sang hỗ trợ, chia sẻ cũng như sẵn sàng mở lòng với bố. Cho đến giờ, tôi đã hoàn toàn thanh thản, nhẹ lòng và tôi tin bố tôi hiểu được, cảm nhận được điều đó. Tôi đã biết buông đi mối hận, sự tổn thương, tha thứ cho mình và cho bố. Khi hóa giải được rồi, đúng là nhẹ nhàng biết mấy. Và tôi biết đó là nhờ các bài thiền của Thầy tôi.

    Với mẹ, tôi gặp nhiều khó khăn hơn để “bình thường hóa” vì nhiều vấn đề tích tụ theo thời gian, vì quan điểm, tính cách bất đồng nhiều năm. Có những lúc tôi cảm nhận thấy trường năng lượng của tôi và mẹ như trái dấu, cứ ở cạnh thôi, không làm gì thậm chí mẹ tôi rất thương yêu và chiều chuộng tôi, tôi vẫn thấy khó chịu. Tôi đã dằn vặt bản thân và tự hỏi mình nhiều lần, tại sao lại như vậy? Tại sao mình lại có cảm giác đó trong khi mẹ là người quan trọng nhất với mình, người mình mang ơn, người mình sẵn sàng đánh đổi tính mạng nếu cần… vậy mà không thể nào hòa hợp và vui vẻ… Đã có lúc tôi bế tắc. Tôi đã từng phải lựa chọn giải pháp “cách ly” để giữ gìn hòa khí. Tôi ở riêng, mẹ ở riêng, thỉnh thoảng hỏi thăm và gặp nhau thôi để tránh những xung đột không cần thiết, mà bởi sau mỗi lần như vậy, tôi lại trách cứ bản thân mình, lại đau khổ, lại tổn thương. Đã có lúc tôi đã chọn cách nghe những lời mẹ nói bắng tai trái và trôi qua sang tai phải, để não tôi không xử lý thông tin, không phát sinh phản ứng… nhưng đâu có được, là mẹ con chứ có phải người ngoài đâu mà có thể mãi như vậy… Thực sự, nhìn lại quãng thời gian trưởng thành và cả quãng thời gian vừa qua, cải thiện mối quan hệ quan trọng nhất với mẹ lại chính là thử thách lớn lao của tôi trên con đường đạo. Tôi tự nhủ với lòng mình, phải tìm ra cách, phải thay đổi được thực tế này. Nhưng hành trình thay đổi quả thật không hề dễ dàng…

    (Còn tiếp)
    Trọn Đời, trọn Đạo, vị chúng sinh!

  2. 39 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Tieutrucxinh

    bần tăng (29-10-2019),Diệu Hồng (31-10-2019),Dungnph (23-05-2021),haixuyentb (31-10-2019),Hanhthong (30-10-2019),Hạnh An (30-10-2019),hiepqf3 (30-05-2021),HoangNV (31-05-2021),HoangSyHiep (23-05-2021),hoanlinh (28-10-2019),hoatran (29-10-2019),hoatuyet (31-10-2019),huongtamlinh (30-10-2019),Hương Nhu (24-05-2021),lê chí công (28-10-2019),Lê Minh (30-10-2019),Lobbyvietnam (28-10-2019),longtadinh (31-10-2019),manhtuongngo (30-10-2019),Mùa Xuân Đến (31-10-2019),Một điều lành (20-08-2023),Minh Toàn (30-05-2021),NguyetQuangTu (30-05-2021),nhsamth (25-05-2021),PhongThuyGia (29-10-2019),Phương Nam (29-10-2019),tam_thuc (29-10-2019),Thanh Bình (23-05-2021),THANHTINH (30-10-2019),thanhvinh (24-05-2021),theoThầy (23-05-2021),Trần Kim Cương (29-10-2019),trungthanh (29-10-2019),TuMinh (29-10-2019),Vidieu (29-10-2019),youme (29-10-2019),Đức Thành (28-10-2019),ĐINHQUANG HIỆP (30-10-2019)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •