Kết quả 1 đến 10 của 27
Chủ đề: Tu tại gia – Khó hay dễ?
Hybrid View
-
26-04-2011, 09:10 #1FirePhoenix Guest
Cảm ơn Hành Thiện đã cho tớ những suy nghĩ rộng hơn về "Tu".
Các cụ ngày xưa nói ra câu nào là chuẩn câu đấy, chỉ nói rằng "Thứ nhất là..., thứ hai là..., thứ ba là..." chứ ko nói thứ nhất là dễ nhất hay khó nhất hay đáng nhất hay gì cả...Ai hiểu thế nào thì hiểu, mỗi người tự có cách lí giải riêng.
Cảm ơn Hạt Bồ Đề vì tinh thần xây dựng của bạn. Tôi chỉ hay nóng tính thế thôi, nhưng rất vô tư và cũng luôn có ý xây dựng.
Xin trích bài viết này như một cách hiểu khá đầy đủ về chủ đề chúng ta đang bàn luận:
Tu chùa là gì: Chùa là nơi thanh tịnh dành cho bậc tu hành. Người xuất gia là người xa lìa những ham muốn, dục vọng, từ bỏ những duyên trần chuyên tâm cầu đạo, cầu giải thoát. Giải thoát ở đây nghĩa là rốt ráo, tâm thanh tịnh, như như, tâm vô ngã, không còn thấy có cái riêng của ta, không còn thấy cái của người, không còn thấy có trong ngoài, sạch bẩn, tâm vô sai biệt. Bởi vì do tàng thức do trí phân biệt mà sinh ra, có cái gọi là sạch nên có cái bẩn, có cái gọi là thiện nên sinh ra cái ác, có cái giữ lấy ngộ nhận là của riêng nên có cái chung. Tâm chúng sinh là vậy, khi mắt nhìn thấy liền khởi phân biệt là cái a, rồi liên tưởng đến cái b, rồi con ngựa ý nghĩ nó rong ruổi khắp hang cùng ngõ hẻm. Tương tự với tai, mũi, lưỡi, thân, miệng v.v... Người xuất gia cầu đạo giải thoát là cầu trí vô sai biệt, vì không khởi tâm phân biệt nên không sinh ra khổ đau, vì không phân biệt mà tâm chân như mà tâm chân như là không có sinh diệt. Người xuất gia ở chùa là muốn để chuyên tâm tu tập. Nhưng nếu không chuyên tâm tu tập thì chẳng khác gì người thế tục còn tai hại hơn mà người đời gọi là "đồ ăn hại". Đồ ăn hại là sao? sống không làm được việc gì? chỉ có hưởng thụ. Ăn của người ta cúng dường mà không làm việc gì có lợi ích cho mình cho người. Đã đến chùa là phải cầu giải thoát, giải thoát để độ mình độ người. Giới luật Phật đặt ra để giúp mình giữ được khỏi xa đọa. Chẳng hạn như hàng ngày bậc xuất gia phải làm như sau: Như khi thức dậy, thấy mình đã tỉnh thức, hơi thở còn, sự sống còn người đó đọc kệ: Giờ đây tôi tỉnh thức, xin nguyện cho mọi người, tâm ý luôn thức tỉnh, giải thoát khỏi vô minh. Đến khi ăn cơm, đức Phật dạy: Trước khi ăn phải thực hiện tam đề ngũ quán. Tam đề là 3 miếng đầu, miếng thứ nhất nguyện từ bỏ hết thảy việc xấu, miếng thứ hai nguyện làm tất cả các việc lành, miếng thứ ba nguyện độ hết thảy chúng sinh. Ngũ quán là 5 việc phải xét; việc thứ nhất là xét xem mình có đủ đức hạnh để ăn bát cơm này không, việc thứ hai vì đâu có bát cơm này, từ người nông dân trồng lúa, đến người xay xát, đến người bỏ tiền mua, đến người đem đến cúng dàng. Việc thứ ba phải xét tâm khi ăn, không được ăn tham, ăn nhiều, không được chán ngán. Thức ăn để nuôi thân qua ngày để tu tập, ăn vừa đủ. Việc thứ tư coi thức ăn như vị thuốc để chữa bệnh đói. Việc thứ năm vì muốn thành tựu đạo nghiệp, muốn cứu độ mình độ người mà thọ nhận bữa cơm này. Xuất gia có 3 nghĩa; -Ra khỏi nhà thế tục: Ra khỏi nhà thế tục, lìa bỏ gia đình, danh lợi trong cuộc sống tầm thường, bỏ luôn cả họ tên để lấy họ Thích và pháp danh do Sư Trưởng đặt cho. Mọi liên hệ gia đình họ hàng từ nay chấm dứt, để tu hành tự giác giác tha, làm lợi ích cho tất cả chúng sinh, không phân biệt thân sơ. -Ra khỏi phiền não:Ra khỏi nhà phiền não đau khổ nung nấu từ khi mới sinh ra, bị trói buộc trong những sợi giây của tiền bạc, danh vọng, nhà cửa, gia đình, vợ con, ăn ngon mặc đẹp, giao dịch... từ nay xin bỏ hết để tìm đường thoát khổ nạn sinh tử luân hồi cho mình và tất cả chúng sinh - Ra khỏi vô minh:Ra khỏi nhà vô minh tăm tối đã giam hãm chúng sinh trong ba cõi, sáu đường vì tham sân si... nay quyết tâm tu hành, dứt trừ vô minh, để tìm ra ánh sáng của Chân lý, đạt đến chỗ giác ngộ và giải thoát. Tóm lại: Tu chùa là chuyên tâm tu niệm, bỏ ngoại duyên. Giống như một người chỉ làm một công việc. Chỉ có việc tu mà không tu được thì thôi. Tu Chợ là gì: Khi ra đến chợ, hay ra ngoài xã hội, tiếp xúc đủ mọi thành phần, giữ được mình trong ngọc trắng ngà, không gian manh, cướp đoạt, không khoác lác, hàng tôm hàng cá, không đồng lõa với những thói hư tật xấu. Người có ý chí sẽ không bị nhiễm ô. Tu nhà là gì: Đối mặt với cuộc sống hiện tại, lo cơm ăn, lo áo mặc, lo chỗ ở, quan hệ gia đình, tâm yêu ghét, giận hờn, đối mặt với cám dỗ. Gần như lúc nào cũng phải lo. Từ mở mắt thức giấc là đã phải lo, đến khi tối nằm ngủ cũng còn phải lo ngày mai làm gì. Vậy mà tu được mới là giỏi. Mà tu là tự mình chiến thắng bản thân. Ngươi tu phải có thời gian biểu để bắt mình phải theo. Nếu không có thời gian biểu thì mọi sinh hoạt sẽ bị xáo trộn, lúc thì ngủ nhiều quá, lúc thì chơi nhiều quá v.v... Người tu phải có lập trường; đối với bố mẹ phải hiếu kính, nhưng không phải hiếu kính là cái gì cũng nghe, cũng làm theo một cách mù quáng, đối với vợ con phải yêu chiều, nhưng không phải để vợ lấn lướt làm trái đạo lý. Lúc làm việc phải nghiêm túc không để tình riêng, sở thích riêng bắt cái thân này chạy theo. Đến việc tu đạo, lúc nào cũng phải cứu xét tâm mình, theo dõi tâm. Khi cần suy nghĩ thì suy nghĩ. Khi suy nghĩ xong liền bỏ, đừng để con ngựa tâm thức, con khỉ ý nghĩ nó dong chơi. Đến khi giật mình không biết ta là ai. Dành thời gian rảnh cho việc niệm phật, cho việc tham thiền. Ngài Trần Nhân Tông có câu:"Đối cảnh vô tâm, mạc vẫn thiền". Nếu thấy cảnh vật, thấy việc khách quan đem lại mà không khởi ý nghĩ theo. Việc gì đã xong là xong, giống như mặt gương khi có người đến soi thì có hình khi soi xong rồi không còn lưu lại ảnh. Nếu thấy một sự việc mà cứ suy nghĩ mãi không thôi thì rơi vào vòng luẩn quẩn mà thôi. Người ở tại gia, tu nhà mà giữ được mình như vậy đáng gọi là Bồ Tát. Trong kho tàng kinh điển có Kinh Duy Ma Cật, Trưởng giả Duy Ma Cật là bậc hóa thân của Phật, hiện thân là người tại gia nhưng đối cảnh vô tâm. Trí tuệ biện tài vô ngại, ngài giả bị bệnh, đức Phật cử mọi người đến thăm ông nhưng ai cũng sợ, không dám đi vì ngài Duy Ma Cật biện tài vô ngại, hễ khởi tâm niệm gì là ngài đều biết. Cuối cùng Bồ Tát Văn Thù cũng là bậc hóa thân Phật phải đảm trách việc đi thăm. Vì chỉ có ngài Văn Thù hay đức Phật mới có thể thăm bệnh để hỏi chuyện ngài Duy Ma Cật. Giờ là thời kỳ mạt pháp, Đức Phật chỉ dạy giáo pháp như một con thuyền đang ở cảng, chuyến tàu cuối cùng, để đón những người biết tu đi sang bờ kia giải thoát. Ai khéo tu thì đi luôn, không đợi những ai biện những lý do tôi còn nhiều việc lắm, không thể tu được. Người không tu thì đọa lạc trôi vòng trong sáu nẻo luân hồi mà thôi. Chỉ có làm thân người mới có thể tu được. Còn khi đã bị đọa lạc ngã quỷ, súc sinh hay an nhàn trên các cõi trời thì không có thời gian để tu đâu. Mọi người nên tinh tấn tu hành.View more the latest threads:
- Dưỡng Tâm
- Thầy Huệ Tâm về với xứ Thanh
- Những kiến thức thực tế khi chứng kiến người...
- Bí ẩn về bão YAGI
- Cách xử lí năng lượng trong quả cầu!
- Thực Hành Chữa Bệnh Viêm Họng Bằng Phương...
- Tản mạn về một số phương pháp chữa bệnh
- Làm Thế Nào Để Báo Hiếu Được Với Những Người...
- Một phương pháp tự vấn bản thân để bình tĩnh
- Những lợi ích của Định Tâm
-
3 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới FirePhoenix
huyenkhongthanhnam (26-04-2011),nhuhainguyen (26-04-2011),tam_thuc (07-10-2014)