Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: Chuyện muốn kể

  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Bài viết
    153
    Cảm ơn!
    2,588
    Thanked 3,591 Times in 145 Posts

    Mặc định Chuyện muốn kể

    .
    Câu chuyện thứ nhất :
    Tôi vào làm việc trong bệnh viện được hơn 1 tuần thì gặp bà ấy. Bà gần 70 tuổi, mắc bệnh tim. Bà cần đặt stent để chữa trị. Tôi ấn tượng với bà về nụ cười cực hiền và có cảm giác thân thiết. Mọi người đều mong bà sẽ khỏe hơn tuy nhiên bà không được may mắn vì sau khi can thiệp đặt stent bà đã bị xuất huyết não. Bác sỹ cố gắng cấp cứu cho bà và có giải thích cho gia đình chọn quả tim hay chọn não. Gia đình đã chọn quả tim.
    Khi tôi nghe tin như vậy ( mặc dù không rõ chuyên môn) tôi cũng tâm niệm xin Cụ chữa cho bà nếu bà xứng đáng, xin đặt OTTQ có chức năng giống stent để chữa bệnh cho bà.
    Kỳ diệu là ngày hôm sau khi tôi hỏi con trai bà về tình hình của bà thì chú bảo, bà đã tỉnh ( khi xuất huyết não, bà hôn mê), còn nói chuyện được.
    Bà tuy qua được khó khăn đấy nhưng các vấn đề khác vẫn tồn tại như viêm phổi, sức đề kháng kém, người yếu do trải qua phẫu thuật và tuổi cao. Sau vài lần bà bị sốt cao, cấp cứu, điều trị... gia đình cũng không có đủ điều kiện để chữa trị tiếp, gia đình đã xin đưa bà về nhà.
    Câu chuyện kết thúc thật buồn. Có người đã nói, giá như không làm gì, bà ấy có thể đã có thêm vài năm vui vầy bên con cháu nữa. Tuy nhiên bà cũng là người hạnh phúc và may mắn vì có anh con trai không quản đêm ngày ngủ ghế ở hành lang, ăn bánh mỳ chịu đói mà chăm sóc cho bà. Đối với một gia đình thuần nông, số tiền viện phí của bà trong suốt thời gian bà nằm viện không hề nhỏ chút nào. Đối với những người khác bà may mắn hơn bởi có những người nằm viện không có ai chăm sóc vì "bận". Và câu chuyện thứ 2 tôi muốn kể cũng có liên quan đến chữ "bận" đấy

    Câu chuyện thứ 2 :
    Sáng thứ 3 trời đẹp trong xanh, nắng vàng nhè nhẹ. 6h30 phút sáng bắt đầu ngày làm việc của tôi . Và buổi sáng hôm ấy chào đón mọi người trong khoa bằng những nỗ lực vô vọng để cứu một bệnh nhân đã "cứng người" lúc nào không biết.
    Bác ấy là một bệnh nhân không được liệt vào "hàng nặng". Bác khó tính, suốt ngày cằn nhằn "khỏe như này mà bắt nằm viện", bác hay nói, hay đi chơi, đi cầu thang thở không gấp, không mệt. Buổi chiều bác còn đi chơi vài nơi trong bệnh viện, buổi tối bác còn xem phim và trò chuyện với mọi người, đến sáng hôm sau, khi điều dưỡng ca trực đêm đi kiểm tra huyết áp thì phát hiện ra bác đã ...không thở nữa
    Không một ai tin bác ấy đột tử , kể cả bác sỹ điều trị , kể cả những người trong phòng bệnh ấy, kể cả người nằm cạnh giường bác ấy. Xem lại camera thì bác có cử động tay một chút rồi nằm im.
    Sự ra đi của bác thật sự nhẹ nhàng nhưng có thể sự ra đi ấy sẽ ám ảnh rất nhiều người. Bởi lúc bác đi, không có người nhà bên cạnh.
    Tôi nghe câu nói đùa : Khoa này như cái viện dưỡng lão vì toàn người có tuổi vào đấy. Cả bệnh nhân và người nhà hầu hết đều là ông là bà, ông bà già yếu chăm nhau. Con cái còn bận ! Đúng là nước mắt chẩy xuôi, khi con cái ốm đau, bố mẹ dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, ngày đêm đều dốc lòng dốc sức chăm con. Đôi lúc tôi cảm thấy rất buồn khi hỏi bệnh nhân : bác có người nhà ở đây không ? Không cháu ạ. Con bác nó không được nghỉ ...

    Cái cảm nhận sâu sắc câu đời người ngắn ngủi, nếu một ngày, sau 1 giấc ngủ ... thì Tôi phải làm sao đã ám ảnh tôi mấy ngày nay. Nếu không có "bóng cây che chở" thì tôi có bỏ dở con đường đang đi hay không ? Rời vòng tay ấy, tôi và những người đi cùng tôi sẽ ra sao ? Càng suy nghĩ tôi càng kính phục người có thể " Tự thắp đuốc lên mà đi", kính trọng người làm tốt những gì mình được giao và phải làm ở vị trí, công việc của người ấy. Cô lao công quét dọn làm tốt việc quét dọn, chú công nhân xây nhà làm tốt việc xây nhà, anh xe ôm làm tốt việc chở khách an toàn đúng nơi đúng tiền, ông giám đốc làm tốt việc điều hành, học trò làm tốt việc học việc hành, người con làm tốt bổn phận làm con, làm tròn chữ hiếu ... tất cả đều đáng được trân trọng. Vậy nên, muốn quan tâm, hãy quan tâm, muốn học hãy tập trung học, muốn được yêu thương hãy yêu thương, muốn làm học trò hãy theo thầy, nghe lời thầy dậy, muốn làm người có hiếu, hãy quan tâm đến cha mẹ hơn ... Thời gian không có thuốc cho sự hối hận, tiếc nuối ...
    Điều cuối bài tôi muốn nói :
    ..... ... , Con thấy người lại già thêm chút rồi !

    /
    Khác nhau chỉ một cách nhìn
    Đời vui hay khổ , Tâm mình sáng soi...

  2. 43 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Dungnph

    bần tăng (26-04-2018),Diệu Hồng (26-04-2018),haile (03-05-2018),haixuyentb (01-05-2018),Hạnh An (01-05-2018),hoanlinh (26-04-2018),hoasen (26-04-2018),hoatuyet (17-06-2018),huongtamlinh (26-04-2018),Hương Nhu (26-04-2018),lê chí công (28-04-2018),Lê Minh (26-04-2018),LinhTâm (02-05-2018),Lobbyvietnam (27-04-2018),Mùa Xuân Đến (27-04-2018),Minh Toàn (26-04-2018),nangbanmai (07-05-2018),Nganpham (26-04-2018),nganuoc (26-04-2018),Nghệ Linh (30-04-2018),nguyenbinh82cm (29-04-2018),phamhuong (27-04-2018),phan thanh mai (27-04-2018),PhongThuyGia (26-04-2018),phuongdet (07-05-2018),phuongngoc (27-04-2018),Tamhuongthien (26-04-2018),tamminh (02-05-2018),tam_thuc (30-04-2018),Thanh Quang (29-04-2018),thanhngoc (26-04-2018),thu (27-04-2018),Trần Kim Cương (26-04-2018),trungthanh (26-04-2018),tuluyenthantam (07-05-2018),TuMinh (26-04-2018),Vidieu (26-04-2018),xuangiang14 (07-05-2018),youme (26-04-2018),ĐINHQUANG HIỆP (26-04-2018)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •