Kết quả 1 đến 1 của 1
Chủ đề: Bởi vì “cho là nhận” đó mà !
-
09-09-2017, 00:55 #1
Bởi vì “cho là nhận” đó mà !
Cuộc đời quá ngắn – thế mà con người ta có dư thời gian để thù hận, trong lúc chỉ có rất ít ngày tháng để yêu thương - có phải ngọn lửa của lòng vị kỷ dễ nhen lên và bùng cháy hơn là suối nguồn tuôn chảy từ mạch sống dịu dàng?
Con người ta bận tâm đến xem mình đã đánh mất những gì, hay bị người lấy cắp bao nhiêu – mà quên đong đếm xem ta đã mang cho nhân chúng được gì!
Loay hoay với những toan tính, so đo người ta quên mất tháng ngày trôi qua ngoài cửa, mùa xuân đã rời đi – và buổi chiều định mệnh sắp về…
Đến khi gối mỏi chân chồn, mắt mờ tay run – người ta mới giật mình ngoảnh lại, và vụng về làm sao với những bước đi khập khiễng ban đầu: người ta đi chùa cầu phước, cúng bái và bố thí, thi ân như chuẩn bị để mua một chiếc vé đi qua ngưỡng cửa vĩnh hằng - mau lên kẻo không còn kịp, nhanh lên kẻo ngày sắp tàn rồi!...
Người ta dè dặt mở hầu bao, rón rén nhấc lên từng đồng xu tích cóp, nhặt nhạnh và hãnh diện để rơi vào bàn tay đang xòe ra của người hành khất, hoặc đèn nhang bạc lễ đến dâng mình ở cửa Phật từ, nơi mà cả một thuở hoa niên họ đã từng đi qua không hề ngoái lại! Rồi người ta trở về nhà, ngủ giấc ngủ ngon, mơ thấy từ những đồng xu của mình – cây Định Mệnh mọc lên xanh tươi và vươn ngọn tới bầu trời vị lai ngập tràn ánh sáng. Đó cũng là một hạnh phúc: hạnh phúc với những giấc mơ, phải không các bạn!?
Còn chúng ta – mang trong người niềm ân cảm sâu xa đối với cuộc sống, với những gì mà chúng ta có được quanh mình: một tiếng chuông nhà thờ gióng giả kêu gọi, một sắc màu tươi thắm của cánh hoa vô danh ngoài ngõ, một nụ cười cảm thông hay một tiếng chim gù… Một thoáng mây trắng lãng du cuối chân trời vô định, một cốc nước mát buổi trưa hè hay một chút hương xa…
Một cánh bướm chập chờn bên cửa, hay một bờ cỏ xanh êm dịu dưới bàn chân… Thãy thãy đều như muốn nói lên rằng: chúng ta đang hạnh phúc biết bao với những gì mà thiên nhiên hào phóng tạo tác và ban tặng – thế thì… sao chẳng mở rộng lòng mình, để thấy gần gũi và yêu mến hơn vạn vật chung quanh – để có thể nâng lên từ trong lòng tay một cành hoa gãy dập đêm qua vì mưa bão, vuốt ve một đứa trẻ xa lạ kêu khóc bên hè, có thể dìu đi một người vừa té ngã, hay kề vai chia bớt một chút gánh nặng của kẻ lạ qua đường - có thể cho người đang đói một vốc cơm nguội, cho kẻ khát một ngụm nước trong, cho người rách rưới một chiếc áo, cho kẻ yếm thế một lời động viên, cho kẻ đang buồn một câu an ủi… Những điều đó hoàn toàn có thể, phải không các bạn?!
Và… hãy thương yêu nhau đi, để rồi mốt mai định mệnh có làm xa nhau người ta không phải ân hận rằng đã không trao tặng cho nhau những gì mình có thể – Bởi vì “cho là nhận” đó mà!...
(Lòng yêu thương - Sưu tầm)
-
27 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới manhcao277
bần tăng (09-09-2017),haixuyentb (22-10-2017),Hạnh An (11-09-2017),hoanlinh (09-09-2017),Hoasentrang (10-09-2017),hoatuyet (13-09-2017),huongtamlinh (10-09-2017),Lê Minh (09-09-2017),Minh Toàn (10-09-2017),Nam Thảo Chi (10-09-2017),Nganpham (09-09-2017),nguyenbinh82cm (09-09-2017),PhongThuyGia (13-09-2017),phuongngoc (10-09-2017),Phương Nam (12-09-2017),tamminh (11-09-2017),THANHTINH (12-09-2017),theoThầy (12-09-2017),Thiền sư KM (15-09-2017),Thien Nghia (10-09-2017),Trần Kim Cương (10-09-2017),TuMinh (10-09-2017),Vidieu (10-09-2017),Đại Minh (16-09-2017)