Kết quả 1 đến 3 của 3
Threaded View
-
31-10-2016, 10:00 #3Khánh Ly Guest
Có những người bị ám ảnh bởi cái chết, sợ hãi nó bởi họ không hiểu được sau cái chết thì điều gì sẽ đến với họ. Nếu không có duyên đến với Thầy NQT và không được học KCTL thì tôi cũng là một trong số hàng triệu người tò mò về cái chết, muốn biết mà không có cách nào biết được điều gì sẽ chờ đón tiếp theo. Vì thế, nỗi sợ ở một góc độ nào đó được hình thành khi bản thân cho rằng điều gì đó có thể gây nguy hiểm hoặc làm hại mình mà không thể chống lại hoặc không thể tránh khỏi. Vậy, nếu con người biết được điều gì sẽ xảy ra sau cái chết thì họ còn thấy sợ không? Chúng tôi may mắn được nghe Thầy nói nhiều về cái chết, được theo Thầy đến những gia đình bị trùng tang để giải trùng nên mặc dù bước vào những gia đình mới có người chết lạnh lẽo là thế nhưng không cảm thấy sợ hãi và vẫn ấm áp trong vòng năng lượng của Thầy. Có lẽ vì thế mà tôi cảm thấy "cái chết" không quá nặng nề, đau khổ như trước nữa.
Tuy nhiên, có những người vẫn thấy sợ... Nhưng dù sợ thì vẫn không thể tránh khỏi quy luật tất yếu: có sinh thì có tử! Cái chết có thể hiểu là một ranh giới để bước sang thế giới khác, hay một trạng thái chuyển đổi bắt buộc mang tính vật lý học của một con người. Như vậy thì đâu có gì đáng sợ? Cái đáng sợ là phần lớn con người không thể biết điều gì xảy ra sau cái chết của mình, là con người cần phải đối xử với nhau như thế nào khi mình còn đang sống... Có một câu chuyện buồn không biết đến khi nào mới có thể hoá giải. Một gia đình có người cha mất sớm, người mẹ nuôi bốn anh em lớn lên ở quê. Sau này anh cả lên HN sinh sống và lập gia đình, còn người mẹ ở quê sống cùng con trai út. Đến khi bà bị bệnh nặng, làm di chúc để lại căn nhà cho anh cả để thờ cúng thì vợ chồng con trai út không đồng ý và mẹ con tranh chấp kiện tụng nhau, thế rồi người mẹ già bệnh nặng không thể sống cùng phải sang nhà con trai thứ ba ở những ngày cuối đời và mất luôn tại đó. Trước khi mất, bà dặn không cho phép gia đình người con út đến chịu tang. Đến hôm cúng 100 ngày mất của bà, vợ chồng người con út vẫn chỉ mặt một người có biểu hiện như bị bà mẹ nhập vào và nói thẳng là họ không sai gì cả...
Chứng kiến vòng đời của một con người, ám ảnh nhất vẫn là quãng thời gian "bệnh" rồi "tử". Sự hụt hẫng, nuối tiếc, xót xa, giá mà... vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu tôi không thoát ra được cho đến khi đọc được bài viết này. Đúng vậy, giá mà ai cũng tin "Thiên đường có thật"! Giống như bài viết của chị nganuoc: "Chuyện buồn nhưng có vui", khi đối mặt với một sự kiện nhưng biết được hai mặt của nó, nhiều lúc thật khó thể hiện cảm xúc. Thật vậy, nhìn ngoài là một chuyện buồn, rất đau thương nhưng ở thế giới bên kia là một chuyện vui, rất may mắn và phúc đức.
Cảm giác như những dồn nén trong đầu tôi đã dần được giải phóng. Thật vi diệu, cứ mỗi lần tôi cảm thấy bị mắc kẹt trong mớ suy nghĩ u ám là lại xuất hiện một bài viết trả lời, giải toả cho những cảm xúc tiêu cực ấy.
Tôi tin thiên đường là có thật và tin người tốt sẽ nhận được những điều tốt đẹp ở thế giới bên kia!
/
-
28 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Khánh Ly
bần tăng (31-10-2016),Diệu Hồng (01-11-2016),Dungnph (03-11-2016),Hạnh An (01-11-2016),Lê Minh (31-10-2016),manhcao277 (31-10-2016),manhtuongngo (01-11-2016),Mộc Lan (01-11-2016),Minh Toàn (31-10-2016),Nganpham (31-10-2016),nganuoc (02-11-2016),Ngô Minh Thành (31-10-2016),Nghệ Linh (31-10-2016),Ngoạn Hiền (31-10-2016),Nhài Ta (01-11-2016),PhongThuyGia (01-11-2016),Phương Nam (31-10-2016),theoThầy (01-11-2016),Thiền sư KM (31-10-2016),ThienTruong (01-11-2016),Thutrang (01-11-2016),TuMinh (01-11-2016),Vidieu (02-11-2016),youme (31-10-2016)