Kết quả 1 đến 2 của 2

Hybrid View

  1. #1
    Phù Vân Guest

    Mặc định Làm người tốt...Mệt quá!...

    Nhân buổi cuối tuần Bảo Châu đọc một bài viết của nhà văn thấy hay, muốn được chia sẻ với các thành viên của diễn đàn Từ khí công đến tâm linh. Chúc Thầy Nguyệt Quang Tử và tất cả các thành viên KCTL cuối tuần vui, khoẻ, trẻ!



    "Cô bạn mình may mắn học giỏi, nhiều tài, kiếm tiền dễ và nhiều bạn bè, thời con gái như thế thì còn gì mong hơn nữa?
    Thế mà chẳng mấy khi thấy cô thật vui, lại hay thấy cô buồn phiền chuyện nhà. Chẳng là, cô tự lập từ năm đầu đại học trong khi cậu em trai cái chi cũng ngửa tay xin tiền ba mẹ. Cô tự kiếm việc còn bố mẹ thì chạy chọt lo cho em trai đủ đường.
    Cô tự mua xe máy còn cậu em trai chỉ biết ngồi một chỗ xin chị cho em cái xe máy. Chị không cho, thì cậu em nói: Bà kiếm tiền giỏi thế mà ki bo kẹt xỉ, bà nghĩ tiền của bà to lắm à? Sao bà ích kỷ thế?
    Cô bạn than thở, tại sao chỉ vì tôi giỏi hơn hoặc tôi nỗ lực hơn, tôi mặc nhiên phải có trách nhiệm với những người lười biếng và ăn sẵn? Tôi có tốt bao nhiêu cũng chẳng đủ với mọi người xung quanh!
    "Giá như tôi trở nên kém cỏi, thì có khi, gánh nặng bớt đi hẳn nhiều phần?"
    Sau này khi cô bạn lấy chồng, quả nhiên đến lượt những gánh nặng gia đình nhà chồng đều đặt lên vai cô, chứ không phải chia đều lên vai những người khác, chỉ vì cô bạn tôi tháo vát hơn, xoay xở giỏi hơn, làm gì cũng nỗ lực hơn.

    Mình có người bạn nữa, chỉ vì nấu ăn ngon, thành ra cứ khi nào tụ tập lễ tết hay gặp gỡ, bạn một mình lo toàn bộ khâu nấu nướng ăn uống, những người khác chỉ ngồi khểnh bấm chọn kênh tivi hoặc ngồi chí chóe tán phét.
    Thỉnh thoảng có mình tham gia, mình xuống bếp giúp một tay, thấy bạn vừa kêu đau đầu quá, vừa xắn quần chặt gà, vừa trông chừng hai cái bếp đang sôi hết cỡ.
    Nếu bạn không đảm đương hết, hay nấu 1 món nào đó ít ngon, mọi người bắt đầu chê, hoặc trêu, hoặc nhắc nhở.

    Mình quen một anh phóng viên, anh biên tập trang rất tốt, anh chụp ảnh cũng tốt, anh làm việc với họa sĩ cũng tốt, anh phản xạ và tiếp cận đề tài tốt.
    Kết cuộc, cứ kỳ nghỉ mát của cơ quan thì anh phải ở nhà trực! Thậm chí cơ quan vào hết Sài Gòn kỷ niệm ngày sinh nhật cơ quan thì anh cũng không được đi chơi, phải ở nhà làm việc.
    Chỉ vì anh làm tốt quá, anh có thể bao quát được công việc, thế là sếp chỉ định anh ở lại trực cơ quan, có gì còn làm được việc.
    Đến nỗi sau khi xong số báo Tết thì mọi người bắt đầu thở phào, nghĩ chuyện đi chơi, trong khi anh vẫn cần mẫn lo bài cho tới những số báo cuối cùng của năm.
    Mà anh chỉ sơ suất điều gì đó là bị chỉ trích liền, trong khi những kẻ làng nhàng khác, cười trừ một cái là xong lỗi.

    Mình có vài bài viết trúng tâm lý người đọc, thế là từ đó mỗi ngày có nhiều thư gửi về hỏi đông tây nam bắc, hỏi xin tư vấn từ mụn trứng cá cho tới cách kiếm tiền, ly hôn ế chồng hay bị vợ bỏ gì cũng xông tới hỏi, không kịp trả lời thì sẽ bị chửi, có những độc giả rất tử tế, họ kiếm đủ mọi từ tục tĩu nhất để chửi mình chỉ vì mình chưa trả lời thư mà họ đã gửi từ vài tiếng trước.
    Làm người tốt mãi có mệt lắm không?
    Làm người giỏi mãi có mệt lắm không?
    Hay tốt và giỏi chỉ mang lại phiền phức, đảm đang chỉ mang lại gánh nặng, tháo vát mang lại quanh mình những người phụ thuộc và lười biếng, nổi bật sẽ mang lại những chỉ trích, một người đẹp chỉ thiếu ngủ một bữa đã bị mắng là xuống sắc, một đầu bếp chỉ một món ăn không ngon nấu trong cơn ốm, đã bị người khác dìm hàng?
    Làm trăm việc tốt nhưng chỉ một việc đãng trí sơ sảy sẽ thành bia miệng để đời?
    Người càng bao dung dễ tính, càng dễ bị trêu chọc, thậm chí bị đùa ác.
    Người càng không để bụng, càng dễ bị người khác khinh lờn, có làm gì quá đáng cũng chẳng cần xin lỗi một tiếng, vì đằng nào bạn cũng sẽ bỏ qua và thứ tha?
    Người càng giỏi, càng hay bị nhờ vả, nhờ làm hộ cái này cái kia.
    Người càng xuất sắc, càng có nguy cơ bị chỉ trích từ những kẻ chưa từng gặp bạn lấy một lần.
    Người càng chu đáo, càng hay bị giao thêm việc.
    Người càng giỏi kiếm tiền, càng hay bị đòi hỏi tiền bạc. Thậm chí bỏ tiền đi du lịch cũng bị dòm ngó, nói "sao không để tiền đi chơi đi phởn đó mà giúp kẻ nghèo?"
    Và đám đông mặc nhiên cho rằng, chỉ vì bạn giàu và chăm chỉ, bạn phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của những kẻ nghèo khó hoặc lười biếng nào đó.
    Và chắc chắn bạn và tôi đã từng chứng kiến ít nhất một lần trong đời, sự nhởn nhơ của những người lười biếng, sự thong thả của những kẻ kém tài, sự vô lo của những tên ăn bám bố mẹ, sự thảnh thơi ngắm buổi chiều mùa thu đẹp đẽ của những người không nhìn thấy gánh nặng xã hội và áp lực phải làm người tốt, cũng như sự khoan thai vui tính của những kẻ khôn lỏi.
    Và nhen lên trong ta đôi chút bất bình, ấm ức? Và ta muốn không tốt nữa, không giỏi nữa, không làm nữa, không nhận lãnh trách nhiệm nữa, không nỗ lực nữa, không nhận lời nhờ vả nữa?
    Bạn ơi, cái gì cũng có cái giá của nó cả! Tại sao ta phải bận tâm tới những người không mấy giá trị trong mắt ta? Tại sao ta phải thay đổi giá trị quanh đời mình chỉ vì những kẻ vô liêm sỉ hoặc thiếu tự trọng nào đó?

    Những người tốt mà hay bị oan trái liền kéo nhau đến hỏi thầy NQT: - Tại sao chúng con lại bị đối xử bất công như vậy?
    Thầy NQT trả lời:
    - Hãy cứ sống tiếp tục, cứ đi con đường đã dẫn chúng ta tới vị trí hiện tại, cứ nuốt những lời cay đắng vào trong lòng và mỉm cười với thế giới này. Khi nào chết rồi sẽ biết tại sao?
    Nghe thế thì có tức không chứ!? Rất tức nhưng cũng sợ Thầy mà không dám nói gì! Đành lẳng lặng sống nốt quãng đời bất công còn lại!
    Thế rồi tất cả những người có mặt trong câu chuyện này cùng chết!

    Những người tốt, những người giỏi giang, những người chăm chỉ ...Đều được mặc quần áo rất đẹp! Tất cả họ đều đứng trên những đám mây bồng bềnh cũng rất đẹp...
    Còn tất cả những người khác...Tùy sự "sung sướng của họ khi ở trần thế" mà họ đang đứng ở những bậc thấp hơn hẳn và mang những bộ mặt méo sẹo với trang phục khá nực cười, thậm chí có người còn đứng ở dưới lòng đất...

    Trên cao có tiếng nói rất âm vang nhưng lại cũng nhẹ nhàng như gió thoảng:
    - Giờ thì các con đã hiểu chưa?
    Tất cả mọi người đều ngẩng lên và tất cả mọi người cùng đồng thanh:
    - Thầy ơi! ...
    Thầy không trả lời mà chỉ vẫy tay về phía những người đang đứng trên những đám mây bồng bềnh...Để rồi lại có một tiếng nói rất nhẹ thoảng qua:
    - Các con theo ta!

    Ghi chú: Xin nhà văn thứ lỗi khi trí nhớ của tôi không còn tốt lắm!...

    /
    Lần sửa cuối bởi NguyetQuangTu, ngày 30-08-2016 lúc 08:37.

  2. 44 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Phù Vân

    bần tăng (26-08-2016),Diệu Hồng (28-08-2016),Dungnph (29-08-2016),haile (26-08-2016),haixuyentb (28-08-2016),Hạnh An (29-08-2016),hoatran (26-08-2016),honglien (28-08-2016),hongvulien (01-09-2016),Hương Nhu (27-08-2016),kiencuong304 (28-08-2016),lê chí công (29-08-2016),Lobbyvietnam (28-08-2016),maiha (26-09-2016),Minh Toàn (26-08-2016),Nganpham (28-08-2016),nganuoc (26-08-2016),Ngoạn Hiền (28-08-2016),NguyetQuangTu (26-08-2016),phuongngoc (27-08-2016),Phương Nam (27-08-2016),Tamhuongthien (27-08-2016),tam_thuc (27-08-2016),tanrau (31-08-2016),Thanh Quang (29-08-2016),thanhphong (26-08-2016),THANHTINH (27-08-2016),thanhvinh (26-08-2016),thànhtâm (12-09-2016),theoThầy (26-08-2016),tinhtamtuluyen (27-08-2016),Trần Kim Cương (26-08-2016),TuMinh (26-08-2016),Vidieu (27-08-2016),youme (26-08-2016),Đại Minh (28-08-2016)

  3. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Nhổn, Hà Nội
    Bài viết
    401
    Cảm ơn!
    6,646
    Thanked 9,262 Times in 401 Posts

    Mặc định

    Đọc bài viết của Bảo Châu hay quá!
    Nếu có ai hỏi youme câu này, youme sẽ trả lời là "Mệt, nhưng mà VUI"
    (Mặc dù chưa có ai hỏi youme câu này cả hì hì)

    Nhớ lại buổi tối ngày 13/8, sau buổi lễ báo ân ở đền Bà Chúa Sao Sa về, cả lớp được nghe Thầy giảng bài. Hôm đó Thầy đã nói rất nhiều... và youme cũng đã được khai mở rất nhiều sau buổi học đó. Và youme tin là nhiều người cũng có cùng cảm nhận như vậy.
    Lúc đầu youme cũng hay nghĩ: mình làm việc này vì người A cần, mình làm việc này vì sẽ tốt cho người B,... Thế rồi sau khi được Thầy giải thích, mới biết rằng "mình làm việc vì chính mình".
    Thế là, mọi thắc mắc về việc tại sao mình phải làm nhiều việc tốt, làm nhiều việc thiện, cũng như làm nhiều việc khó,... đều bay đi hết. Chỉ còn lại sự VUI vì hiểu được tại sao mình cần làm những việc đó. Hiểu được niềm VUI khi làm những việc đó...
    Chỉ cầu mong mình luôn giữ mãi được niềm vui đó trong mọi hoàn cảnh....
    "Không sợ thấp, không mong cao
    Cái đến sẽ đến, tại sao mong cầu!"


    _ trích thơ Thầy Huệ Tâm _

  4. 27 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới youme

    haixuyentb (27-08-2016),hoatran (28-08-2016),hoatuyet (27-08-2016),hongvulien (01-09-2016),Hương Nhu (27-08-2016),lê chí công (29-08-2016),maiha (26-09-2016),Minh Toàn (27-08-2016),Nganpham (28-08-2016),nganuoc (27-08-2016),Phương Nam (27-08-2016),tanrau (27-08-2016),Thanh Quang (29-08-2016),THANHTINH (27-08-2016),thànhtâm (12-09-2016),theoThầy (27-08-2016),tinhtamtuluyen (27-08-2016),Trần Kim Cương (28-08-2016),Vidieu (27-08-2016)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •