Kết quả 1 đến 10 của 16
Chủ đề: Lễ Báo Ân 2016
Threaded View
-
29-08-2016, 21:06 #5Hạ Vi Guest
Đến hẹn lại lên, hàng năm đến ngày này Thầy NQT tổ chức lễ Vu Lan cho chúng tôi!
Năm nay, dù đã quá quen với việc tổ chức này, nhưng thú thực chúng tôi vẫn rất hồi hộp mong chờ ngày này, đón nhận những cảm xúc đặc biệt và hy vọng được nhìn thấy những gương mặt của những người thân yêu đã mất.
Ngay từ ngày đầu tháng, tôi đã kính cẩn báo cáo tổ tiên nhà mình về việc Thầy sẽ tổ chức Lễ Vu Lan vào ngày 11.08.2016 (Âm Lịch) và kính mời các cụ đến Đến Bà Thờ Chúa Sao Sa để con cháu giao lưu và được thể hiện tấm lòng hiếu thảo. Buổi sáng hôm ấy, tôi dọn bàn thờ trước khi thắp hương thì cảm giác nằng nặng trên đôi vai xuất hiện. Thôi, vậy là các cụ đã về đến nhà mình rồi. Tôi cảm thấy vui lắm, cảm giác trong lòng thư thái từ lúc ấy.
Tôi đã quen với phong cách tổ chức làm việc chu đáo của Thầy,nhưng lần nào cũng vậy, tôi đều không khỏi ngạc nhiên thán phục với cách làm việc không thể không chu đáo hơn của Thầy. Năm nay, ngoài việc Thầy tạo ra không gian cho chúng tôi gặp gỡ người thân, tổ chức tiệc thiết đãi các cụ, Thầy còn tạo ra một kho chứa đồ cực lớn như theo Thầy bảo đó là một cái siêu thị mà có đủ tất cả mọi thứ. Thầy còn bảo cho phép chúng tôi “ tham” , muốn gì tặng gì cũng được , siêu thị này có đủ thứ để chúng tôi chọn làm quà, báo hiếu với tổ tiên. Ôi, đúng chỉ có Thầy mới thế, không ai có thể chu đáo hơn!
Khi Thầy yêu cầu tất cả mọi người ngồi thiền để xuất vía đi chọn quà, trong lòng tôi chợt òa lên khóc nức nở, lúc ấy tôi nghĩ rằng chắc vì mình gặp được các cụ luôn nên khóc, nhưng ko phải vậy, tôi cứ khóc vậy chắc vì sung sướng và cảm động được đứng trong một không gian rộng lớn tự tay chọn từng món quà biếu tặng các cụ nhà mình. Nước mắt tôi cứ tuôn rơi khi trong ký ức về ông bà nội ngoại và người thân yêu hiện lên. Từng người một tôi tâm niệm chọn mua quà gắn liền với sở thích các cụ khi còn sống. Bên ngoại nhà tôi vừa có cậu mới mất đột ngột, tôi cũng ko quên khi chọn cho cậu món quà mà cậu thích. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, thật khó mà nhớ hết mọi người trong dòng họ để mua đủ quà tặng nên tôi tâm niệm xin tặng tất cả 3 dòng họ nhà mình vải may quần áo, tiền, thuốc thang và những món quà mà các cụ thích, để không bỏ xót một ai.
Rồi chúng tôi lại trở về thực tại, lúc này Thầy trân trọng đọc tên kính mời gia tiên của từng dòng họ về giao lưu với con cháu và dự bữa cơm thân mật đã được Thầy chuẩn bị sẵn. Năm ngoái, Thầy thật vất vả khi đọc tên từng dòng họ, tôi nghĩ năm nay chắc Thầy sẽ không đọc tên nữa mà thay vì đó sẽ là một việc làm khác để thay thế. Tuy nhiên, Thầy vẫn đọc và khi đọc xong Thầy mới giải thích cho chúng tôi hành động này: “Lời mời cao hơn mâm cỗ”, việc đọc tên từng dòng họ thể hiện sự trân trọng của Thầy đối với các vong linh trong các dòng họ, giúp cho việc báo hiếu của chúng tôi được vẹn toàn.
Khi Thầy hô xuất vía, tôi thấy đầu mình bị đẩy ngược ra phía sau, toàn thân rùng mình và một ánh sáng chói lóe lên. Sau đó, tôi cảm nhận thấy mình trong một không gian khác, hai bàn tay tôi chắp lại, người tôi cúi rạp, hai tay chắp vái 3 cái liền. Lần này, nước mắt tôi ko còn tuôn rơi nữa, thay vào đó là cảm giác trìu mến ngắm nhìn từng khuôn mặt người thân, đầu tôi cứ nghiêng nghiêng, cảm giác ánh mắt chan chứa ngắm nhìn từng khuôn mặt thân yêu, lúc ấy, tôi ước ao được nhìn thấy Bà nội. Rồi tôi tâm niệm, các cụ còn muốn mua quà gi nữa ko để cháu vào kho mua tiếp, Tôi xin phép được rót rượi cho các cụ và bảo con gái múa hát cho các cụ nghe. Cho đến khí Thầy hô các vía quay trở lại, lúc này đây, tôi thấy hai cánh tay mình nặng, như có gai đâm, từng ngón tay cử động, như có ai đó níu kéo giữ tay mình lại. Lúc đó, nước mắt tôi bất chợt trào ra: Con chào các cụ, con và con gái phải về rồi! Giây phút chia tay ấy thật nghẹn ngào. Hẹn gặp lại các cụ sang năm nhé!
Năm nay, cảm giác của tôi cũng khác hẳn so với các năm trước: Cảm giác các cụ nhà mình được bình an nơi ấy, tôi ko còn phải lo lắng nhiều về cuộc sống của các cụ nữa. Nhớ lại cảm giác lần đầu là mừng mừng tủi tủi khi lần đầu tiên sau bao năm xa cách được gặp; lần thứ 2 vui mứng khôn xiết; lần thứ 3 thì khóc tức khóc tưởi, như muốn kể lể về nỗi oan ức của mình với các cụ. Lần này là cảm giác yên lòng. Tuy nhiên, tôi vẫn chạnh lòng khi nghĩ tới những người thân đang còn sống trong gia đình mình. Ngày hôm sau là ngày giỗ của bà nội tôi, mọi người sẽ tụ tập ăn uống vui vẻ. Nhưng nào ai có biết đển cảm giác được giao lưu với các cụ như tôi đâu. Tôi mong muốn được mọi người biết đến và có được cảm nhận như tôi; đó cũng chính là mong muốn được gặp lại người thân của chính các cụ nhà tôi nữa, vậy mà,vẫn chỉ có mỗi hai mẹ con tôi thôi!
Thay mặt dòng họ các cụ nhà con, con xin cám ơn Thầy ạ! Cám ơn Thầy luôn luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho chúng con!Lần sửa cuối bởi Hạ Vi, ngày 30-08-2016 lúc 12:33. Lý do: ct
-
20 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Hạ Vi
bần tăng (30-09-2016),Hạnh An (30-08-2016),Hương Nhu (30-08-2016),manhtuongngo (29-09-2016),Minh Toàn (30-08-2016),Nganpham (31-08-2016),Phương Nam (31-08-2016),tam_thuc (29-09-2016),tanrau (30-08-2016),Tâmminh (29-09-2016),theoThầy (29-09-2016),Thien Nghia (29-09-2016),Thutrang (30-08-2016),tiendung23680 (31-08-2016),trungthanh (05-09-2016),Vidieu (05-09-2016),youme (30-08-2016)