Kết quả 1 đến 10 của 16

Chủ đề: Lễ Báo Ân 2016

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Nhổn, Hà Nội
    Bài viết
    403
    Cảm ơn!
    6,707
    Thanked 9,307 Times in 403 Posts

    Mặc định Cảm xúc trong lễ báo ân năm 2016 của tôi

    Bước sang tháng 7 âm lịch, nhiều người thường hay có chút lo lắng vì tháng 7 được gọi là tháng "cô hồn" - đi đâu, làm gì cũng không được thuận lợi. Nhưng đối với dân khí công chúng tôi, tháng 7 lại chính là "tháng toại nguyện" nhất trong năm. Bởi vì chúng tôi sẽ được gặp lại gia tiên tiền tổ mà bình thường do cách trở âm - dương nên chẳng mấy khi chúng tôi có thể thực hiện được. Đó cũng là tháng mà chúng tôi được bày tỏ lòng thành kính đối với tổ tiên ông bà thông qua những món quà nhỏ mà đã được Thầy giúp đỡ rất nhiều. Bởi vậy, chúng tôi ai cũng chờ đợi để được tham dự buổi lễ báo ân này. Riêng đối với tôi, năm qua trong cả 2 dòng họ Nội (bố) - Ngoại (mẹ) đều có nhiều chuyện nảy sinh, cho nên tâm trạng của tôi rất thấp thỏm và nhiều ưu tư. Những giấc mơ, những vui buồn, những lo lắng cứ dồn nén - như cùng với tôi chờ đợi tới buổi lễ báo ân này...

    Chiều thứ 7 ngày 13/8/2016, chúng tôi có mặt tại đền Bà Chúa Sao Sa lúc 2h30' để cùng chuẩn bị cho buổi lễ báo ân. Các công việc chuẩn bị đã nhanh chóng được hoàn thành. Đúng 3h, buổi lễ được bắt đầu. Thầy kể cho chúng tôi nghe rằng trong không gian, những dòng họ đã đăng ký đã được thông báo và đã có mặt rồi, nhưng Thầy vẫn thay mặt chúng tôi kính mời các dòng họ về tham dự buổi lễ. Bởi vì chúng tôi vẫn là bậc cháu con, thêm nữa lời mời thể hiện tấm lòng trân trọng của mình. Và việc Thầy thay mặt chúng tôi mời lại càng thể hiện rõ sự trân trọng đó. Nghe lời giải thích của Thầy tôi chỉ biết cúi đầu thầm cảm ơn Thầy. Đây quả là một bài học lớn Thầy dạy chúng tôi về sự khiêm nhường, cung kính đối với tổ tiên ông bà.



    Thầy thay mặt chúng tôi mời các dòng họ về tham dự

    Sau đó Thầy giải thích cho chúng tôi về thế giới của vong, các vật dụng của vong, thức ăn của vong,... đều không giống với những gì chúng tôi dùng. Do đó Thầy đã mở một "kho vật dụng" phù hợp với vong để vía chúng tôi sang đó chọn đồ làm quà tặng cho các vong trong dòng họ của mình. Mặc dù tôi tham gia lễ báo ân lần này là lần thứ 3, nhưng cảm giác lóng ngóng khi chọn quà tặng các cụ trong dòng họ vẫn y hệt như lần đầu vậy. Trong tôi chỉ có sự nhớ nhung và buồn thương khi nhớ tới những người đã đi xa; chứ tôi rất ít khi nghĩ xem họ thiếu gì, họ cần gì, họ thích gì,... Sự lúng túng, cùng với việc cảm thấy có lỗi vì chẳng biết họ thích gì làm tôi òa khóc. Tuy vậy, tôi vẫn nhớ nhắc mình nhớ chọn quần áo, tiền vàng và xin ít thuốc cho anh, cho bố, cho bà ngoại, cho cậu, cho bác, ... Rồi sau đó thấy thời gian cũng còn khá dài, tôi nhắc mình tiếp tục chọn quần áo, ít tiền vàng cho những người mới mất gần đây nữa. Sau khi chọn đồ xong, tôi cảm thấy mình bình tĩnh hơn.
    Rồi Thầy mời cơm các dòng họ; và cho phép các vía của chúng tôi được sang không gian của vong để gặp gỡ, để tặng quà, để thăm hỏi và mời rượu các cụ nhà mình. Lúc này cảm xúc tôi mới thật sự vỡ òa. Lúc đầu, tôi cảm thấy người mình trở nên ấm áp như được vỗ về an ủi. Rồi tôi thấy mình nức nở, các cảm giác đau khổ, buồn rầu bao ngày dồn nén giờ được dịp bung ra...



    Xúc động khi được gặp lại gia tiên, tiền tổ...

    Sau một hồi, tôi thấy cảm xúc của mình được nhẹ đi, rồi tôi thấy mình lạnh, buồn nôn, chân trái tôi tê buốt. Tôi bèn tâm niệm định tâm lại, thu năng lượng để "trợ lực" cho vía của mình. Xung quanh tôi vẫn còn rất nhiều tiếng khóc thổn thức. Một lúc sau Thầy hô vía tạm biệt gia tiên của mình để trở cơ thể, tôi thấy giật giật ở trong tim. Có lẽ tôi chưa muốn chia tay các vong trong dòng họ của mình. Sau này khi nghe lại chia sẻ cảm nhận của nhiều người, tôi được biết là không chỉ có mình tôi nghĩ như vậy. Và nghĩ lại thì đó cũng là điều bình thường với chúng tôi. Bởi vì thật hiếm khi chúng tôi có điều kiện gặp được đầy đủ các vong nhà mình. Kể cả các dịp giỗ Tết cũng không được đầy đủ như vậy. Cho nên những dịp như thế này quả thật rất quý đối với mỗi chúng tôi. Sự lưu luyến, bịn rịn khiến cho nhiều khóe mắt vẫn còn long lanh khi Thầy hô từ từ dừng lại. Tuy vậy, trên nét mặt mọi người vẫn ánh lên niềm vui, sự mãn nguyện, sự biết ơn chân thành.
    Chúng tôi cùng ngồi lại, lắng nghe chia sẻ của những người tham dự buổi lễ. Có nhiều người khi tả lại cảm xúc của mình mà vẫn còn dưng dưng xúc động. Tôi lắng nghe mà như muốn khóc cùng họ - bởi những cảm xúc chân thành của họ sao giống mình tới vậy...
    Bước chân dẫn tôi quay lại ban thờ Bà Chúa để cảm ơn Người, cảm ơn Thầy, cảm ơn các bậc bề trên đã dành những điều tốt đẹp nhất cho dòng họ tôi, cho chính tôi; cũng như cho rất nhiều dòng họ khác nữa. Tôi lặng đi chẳng biết nói gì nữa, chỉ thầm hứa con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để khỏi phụ công giúp đỡ và dạy dỗ của Thầy, của các bậc bề trên.
    Vậy là buổi lễ báo ân năm nay, con lại có thêm một lần nữa được tham dự, được gặp lại các cụ trong dòng họ mình, được tự tay lựa chọn và dành tặng cho họ những món quà thân thương. Con thật sự xúc động và cảm ơn Thầy rất nhiều ạ. Con biết những điều con có thể làm được rất nhỏ bé, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Thầy mà những điều tốt đẹp đã đến được với tất cả các vong trong dòng họ của con... Thay mặt gia tiên tiền tổ trong dòng họ, con xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới Thầy. Chúng con kính chúc Thầy luôn luôn mạnh khỏe ạ.

    (nguồn ảnh: KCTL TVA)
    Lần sửa cuối bởi youme, ngày 16-08-2016 lúc 08:40. Lý do: sửa ct
    "Không sợ thấp, không mong cao
    Cái đến sẽ đến, tại sao mong cầu!"


    _ trích thơ Thầy Huệ Tâm _

  2. 65 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới youme

    anbich (15-08-2016),bần tăng (15-08-2016),dangthanhha (16-08-2016),DIỆU TÂM (19-08-2016),Diệu Hồng (15-08-2016),Dieu Minh (16-08-2016),forum (16-08-2016),haixuyentb (16-08-2016),Hạnh An (16-08-2016),hoasen (16-08-2016),Hoasentrang (17-08-2016),HoaThai (16-08-2016),hoatran (15-08-2016),hoatuyet (15-08-2016),Hương Nhu (16-08-2016),july (16-08-2016),kiencuong304 (17-08-2016),Lê Minh (15-08-2016),Liên Như (16-08-2016),manhcao277 (15-08-2016),manhtuongngo (16-08-2016),Mùa Xuân Đến (17-08-2016),Mộc Lan (16-08-2016),Minh Toàn (21-08-2016),nangbanmai (15-08-2016),Nganpham (15-08-2016),nganuoc (15-08-2016),Ngọc Vân (16-08-2016),Nghệ Linh (16-08-2016),nguyendinhtuan (23-08-2016),NguyetQuangTu (15-08-2016),Nhài Ta (22-08-2016),NHẤT TÂM (15-08-2016),PhongThuyGia (16-08-2016),phule (16-08-2016),Phương Nam (17-08-2016),tamminh (16-08-2016),tam_thuc (15-08-2016),tanrau (27-08-2016),Thanh Bình (19-08-2016),Thanh Quang (16-08-2016),THANHTINH (18-08-2016),thanhvinh (23-08-2016),thànhtâm (25-08-2016),theoThầy (15-08-2016),Thiền sư KM (24-08-2016),Thutrang (16-08-2016),tiendung23680 (31-08-2016),Tieutrucxinh (15-08-2016),Trần Kim Cương (25-08-2016),trungthanh (15-08-2016),tuluyenthantam (18-08-2016),TuMinh (15-08-2016),turaunt (16-08-2016),Vidieu (16-08-2016),Vượng Kim Ngưu (16-08-2016),Đại Minh (15-08-2016),ĐINHQUANG HIỆP (21-08-2016)

  3. #2
    Dáng Nguyệt Guest

    Mặc định

    Bố tôi mất không lâu trước ngày lễ Báo Ân đến!Dù đã xác định trước điều đó,thế nhưng mẹ con chúng tôi vẫn bị sốc!!!
    Những ngày đầu tiên bố mất đi,tôi đi trong nhà vẫn có cảm giác bố run run vịn tường đi lại,nơi bố nằm vẫn có hình bóng của bố...Đêm về ngồi thiền nghĩ tới bố,vừa trách,vừa thương...Giá như....Dù rằng câu Giá Như đó ai cũng từng phải trải qua trong cuộc đời sau khi mắc lầm lỗi rồi hối hận,hoặc đặt giả định đó cho người thân,người xung quanh mình khi họ mắc lỗi và nhận hậu quả...Tôi nằm trong cả hai trường hợp trên...Tôi không cố biện minh cho hành động sai trái của mình,chỉ là cá nhân tôi cảm nhận rõ rệt rằng thể hiện yêu thương quan tâm tới một người đang sống,mà người đó vô tâm,ngang bướng,bất cần thì thật rất khó,có đôi lúc vì lỗi lầm của người đó gây ra đối với gia đình khi không tỉnh táo,hoặc khi quá vô tâm,trong lòng tôi đã mang một mối hận,rồi khi người đó ốm đau lê lết,thấy người đó gần như bất lực trước tất cả mọi việc,kể cả việc đánh mắng vợ con...Tôi lại thấy thương hại,thương cho một người đàn ông gọi là trụ cột mà không thể làm được trọng trách của mình vì còn mải mê,ngơ ngác với thú vui bản thân,mê muội với cám dỗ cuộc đời mà quên đi tình cảm cần phải vun đắp cho người vợ tần tảo vì mình,vì gia đình đã hi sinh đi nhiều thứ...
    Chúng tôi đã sống những nngày tháng quằn quại,hành hạ lẫn nhau bởi cách hành xử không đúng của một người đã làm đảo lộn mọi điều trong cuộc sống vốn dĩ chỉ muốn bình yên...



    Thế rồi bỗng dưng người đó ra đi,tình thân,máu mủ ...cảm xúc của tình máu mủ ùa về,trái tim tôi đau nhói,tôi thương bố,mẹ tôi cũng đau đớn,sợ hãi khi bố ra đi mà không một lời trăng trối...Tôi nhớ những lúc bố vì đau đớn bệnh tật mà khi nằm xuống ,cựa mình cũng thật khó khăn,khi bố,vì uống rượu mà chân tay luôn run lẩy bẩy,mẹ con tôi đã thay nhau đút cho bố từng miếng ăn,từng viên thuốc,bố run run đón lấy một cách khó khăn...Nhưng khi đỡ hơn bố lại đi tìm rượu,đi tìm thứ thuốc độc mê muội để chiều theo ham muốn ngốc nghếch của bản thân,mà không biết nó đang từng ngày giết chết các cơ quan nội tạng,từng tế bào sống trên cơ thể của mình...Bệnh nặng lên từng ngày,....Rồi bố tôi mất đi,trong khi lẽ ra ở tuổi đó vẫn có thể sống vui vầy bên gia đình con cháu....Ngày làm lễ tang cho bố tôi đã gọi điện nhờ Thầy xem giờ làm tang,giờ chôn cất bố,Thầy nhắc nhở tôi bình tĩnh để giải quyết hậu sự cùng sự giúp đỡ rất lớn của gia đình hai bên nội ngoại....Những ngày tháng đó,tôi thấy trong mình như không còn cảm xúc,tôi trơ ra trước mọi việc,không khóc,không thể khóc,dù mọi người nói khi đưa bố xuống huyệt thì phải khóc,tôi không khóc nổi....Rồi sau đó về nhà,cho đến ngày hôm nay,khi nhớ lại những ngày bố còn sống,tôi đã tự dằn vặt bản thân mình,tôi thấy mình thật bất hiếu,không phải là đứa con ngoan của bố,không đủ yêu thương khi bố còn sống,tôi đã làm sai những lời Thầy dạy bảo,rằng:



    "Bố mẹ mình,dù gàn dở đến đâu vẫn là bố mẹ của mình,vì không có bố mẹ,đâu có mình của ngày hôm nay"...Đúng vậy,tôi hiểu điều đó hơn ai hết,và lúc này tôi hối hận hơn ai hết,vì khi bố còn sống đã không làm sao để yêu thương bố được nhiều hơn,nhẫn nhịn hơn khi mọi việc không theo ý mình...Tôi có xứng đáng là con của bố mẹ hay không,có xứng đáng là học trò của Thầy không,khi công sinh thành,dưỡng dục của bố mẹ chưa trả được,khi những lời dạy dỗ của Thầy gần như chưa làm nổi...
    Gia đình tôi xin Thầy đến làm lễ nhập hồn vào bát hương để thờ 49ngày,Thầy và các anh chị em trong lớp đã đến làm lễ,em Th nói với Thầy rằng bố tôi có về nhưng do bệnh tật yếu quá mà không thể nói gì,phải sau 49 ngày mới có thể nói chuyện...Bố tôi,vào những ngày cuối đời,hầu như không ăn uống được gì,đến lúc mất đi cũng đói khát lắm....Hàng ngày ,mẹ con tôi đã thắp hương mời bố về ăn cơm,nhưng bây giờ bố cũng đâu thể ăn được nữa,gia đình tôi xin Thầy chữa bệnh cho bố,nhưng trước khi nhờ,thì Thầy đã cho người mang bố tôi về bệnh viện của Thầy để chữa nội tạng và hệ thần kinh bị hỏng nặng do tác hại của rượu bia mang lại,...
    Con cảm tạ ơn Thầy,vì trong những lúc khó khăn nhất của cuộc đời Thầy luôn bên cạnh để giúp đỡ chúng con ...
    Lễ Báo Ân đến,tôi mong mỏi hơn những năm trước,vì ngoài việc mong được gặp gia tiên,tôi mong gặp bố tôi hơn cả,nhưng khi Thầy bắt đầu hô nhập thiền để sang vùng năng lượng khác mà chọn quà phù hợp cho vong nhà mình,những món quà đó là kho quà rất lớn của Thầy,Thầy ban tặng cho học trò và những vị khách để mọi người mang món quà quý giá mà tâm mình muốn nhất để dâng lên dòng họ gia tiên của mỗi người....Tâm hồn tôi nhẹ bẫng,tâm niệm xin cho các Cụ Gia tiên nhà mình,mỗi Cụ hai bộ đồ mùa đông,hai bộ đồ mới mùa hè để thay đổi,xin cho các Cụ một đôi giày mới phù hợp với chân của mỗi người,xin cho những người trong dòng họ ai bị bệnh được Thầy và các Cụ bề trên chữa bệnh,xin cho mỗi người một ít tiền trang trải cuộc sống,xin cho các Cụ gia tiên nhà mình ,mỗi người có một công việc với thu nhập ổn định để sinh sống,để giúp ích được cho bản thân và những người xung quanh....Tôi tâm niệm,xin Thầy cho bố tôi một chai nước mà khi uống vào,nhìn thấy rượu bia là sợ,xin Thầy chữa bệnh và phục hồi các chức năng trong cơ thể của bố tôi,xin Thầy khai tâm mở hụê cho bố tôi và các Cụ trong dòng họ,cầu xin Thầy,giúp cho linh hồn bố tôi sớm được siêu thoát...Nếu bệnh tình được chữa khỏi,xin Thầy giúp cho bố tôi có công việc ổn định để sống thật tốt,giúp đỡ cho mình và những người xung quanh,tôi không có cảm giác được gặp bố,mà thấy như bố đang nằm trên giừơng bệnh,mặc bộ đồ màu xanh ,chiếc giừơng nơi bố nằm rất sáng,rồi tôi khóc,tôi khóc nước mắt tôi cứ thế mà rơi xuống,tôi nức nở,nghẹn ngào,thương bố,cảm giác bố rất cô đơn,cảm giác người bố yêu thương và cần nhất là mẹ thì đã không thể có bên cạnh mà cơm bưng nước rót,....An ủi khi bố đau đớn vì bệnh tật...

    Tiếp đó là Thầy hô vía xuất sang trường năng lượng của vong để mời các vong nhà mình ăn cỗ,dù Thầy đã mời,nhưng mỗi người là con là cháu trong dòng họ vẫn nên mời,vì Lời mời cao hơn mâm cỗ...Tôi thấy mình như bay trên cao,như đang ngồi nhìn xuống dãy bàn dài rất rất dài,bay rất nhanh như đang ngồi trên toa tàu cao tốc nhìn ra bên ngoài,tôi nhớ những lúc đút cho bố ăn,bố uống lúc bố bị bệnh nặng ...tôi tâm niệm mời các Cụ dùng cỗ Thầy ban...
    Buổi lễ kết thúc,mọi người chia sẻ về cảm nhận,cảm ơn Thầy...Tôi thì thấy lòng thanh thản lạ thường,vì yên tâm đã có Thầy chữa bệnh cho bố,giúp bố mình được khai tâm mở hụê,hi vọng đến 49 ngày,mẹ con tôi được nói chuyện với bố,được nghe bố nói chuyện và dặn dò....
    Con cảm tạ ơn Thầy đã cứu vớt linh hồn của bố con,cảm tạ ơn Thầy đã giúp linh hồn bố con về với gia đình,cảm tạ ơn Thầy, đã giúp linh hồn bố con được chữa bệnh,cùng các cụ trong gia tiên nội ngoại chúng con có được những món quà ý nghĩa,trong mùa lễ Vu Lan,mùa Báo Hiếu....
    Con vẫn luôn nhớ lời Thầy dạy:"Có hai điều tuyệt đối, một là: Không có Bố mẹ sinh ra mình thì không có mình, hai là: Không có Thầy thì mình không giỏi được. Còn mọi điều khác chỉ là tương đối...."

    /
    Lần sửa cuối bởi Dáng Nguyệt, ngày 22-08-2016 lúc 14:55.

  4. 59 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Dáng Nguyệt

    anbich (16-08-2016),bần tăng (16-08-2016),dangthanhha (16-08-2016),DIỆU TÂM (19-08-2016),Dieu Minh (16-08-2016),forum (17-08-2016),haixuyentb (20-08-2016),Hạnh An (17-08-2016),hoasen (17-08-2016),HoaThai (18-08-2016),hoatran (17-08-2016),hoatuyet (17-08-2016),huongtamlinh (18-08-2016),Hương Nhu (17-08-2016),july (16-08-2016),kiencuong304 (17-08-2016),Lê Minh (16-08-2016),Lobbyvietnam (18-08-2016),manhcao277 (17-08-2016),manhtuongngo (16-08-2016),Mùa Xuân Đến (17-08-2016),Mộc Lan (16-08-2016),Minh Toàn (21-08-2016),Nganpham (16-08-2016),nganuoc (16-08-2016),Ngoạn Hiền (17-08-2016),nguyendinhtuan (23-08-2016),NguyetQuangTu (16-08-2016),Nhài Ta (22-08-2016),PhongThuyGia (16-08-2016),phule (16-08-2016),Phương Nam (17-08-2016),tamminh (16-08-2016),tam_thuc (17-08-2016),tanrau (27-08-2016),Thanh Bình (19-08-2016),Thanh Quang (16-08-2016),THANHTINH (18-08-2016),thànhtâm (25-08-2016),theoThầy (17-08-2016),Thiền sư KM (24-08-2016),Thutrang (16-08-2016),tiendung23680 (31-08-2016),Tieutrucxinh (24-08-2016),Trần Kim Cương (20-08-2016),trungthanh (16-08-2016),tuluyenthantam (18-08-2016),TuMinh (18-08-2016),turaunt (16-08-2016),Vượng Kim Ngưu (16-08-2016),youme (16-08-2016),ĐINHQUANG HIỆP (21-08-2016)

  5. #3
    Hạ Vi Guest

    Mặc định

    Đến hẹn lại lên, hàng năm đến ngày này Thầy NQT tổ chức lễ Vu Lan cho chúng tôi!

    Năm nay, dù đã quá quen với việc tổ chức này, nhưng thú thực chúng tôi vẫn rất hồi hộp mong chờ ngày này, đón nhận những cảm xúc đặc biệt và hy vọng được nhìn thấy những gương mặt của những người thân yêu đã mất.

    Ngay từ ngày đầu tháng, tôi đã kính cẩn báo cáo tổ tiên nhà mình về việc Thầy sẽ tổ chức Lễ Vu Lan vào ngày 11.08.2016 (Âm Lịch) và kính mời các cụ đến Đến Bà Thờ Chúa Sao Sa để con cháu giao lưu và được thể hiện tấm lòng hiếu thảo. Buổi sáng hôm ấy, tôi dọn bàn thờ trước khi thắp hương thì cảm giác nằng nặng trên đôi vai xuất hiện. Thôi, vậy là các cụ đã về đến nhà mình rồi. Tôi cảm thấy vui lắm, cảm giác trong lòng thư thái từ lúc ấy.

    Tôi đã quen với phong cách tổ chức làm việc chu đáo của Thầy,nhưng lần nào cũng vậy, tôi đều không khỏi ngạc nhiên thán phục với cách làm việc không thể không chu đáo hơn của Thầy. Năm nay, ngoài việc Thầy tạo ra không gian cho chúng tôi gặp gỡ người thân, tổ chức tiệc thiết đãi các cụ, Thầy còn tạo ra một kho chứa đồ cực lớn như theo Thầy bảo đó là một cái siêu thị mà có đủ tất cả mọi thứ. Thầy còn bảo cho phép chúng tôi “ tham” , muốn gì tặng gì cũng được , siêu thị này có đủ thứ để chúng tôi chọn làm quà, báo hiếu với tổ tiên. Ôi, đúng chỉ có Thầy mới thế, không ai có thể chu đáo hơn!

    Khi Thầy yêu cầu tất cả mọi người ngồi thiền để xuất vía đi chọn quà, trong lòng tôi chợt òa lên khóc nức nở, lúc ấy tôi nghĩ rằng chắc vì mình gặp được các cụ luôn nên khóc, nhưng ko phải vậy, tôi cứ khóc vậy chắc vì sung sướng và cảm động được đứng trong một không gian rộng lớn tự tay chọn từng món quà biếu tặng các cụ nhà mình. Nước mắt tôi cứ tuôn rơi khi trong ký ức về ông bà nội ngoại và người thân yêu hiện lên. Từng người một tôi tâm niệm chọn mua quà gắn liền với sở thích các cụ khi còn sống. Bên ngoại nhà tôi vừa có cậu mới mất đột ngột, tôi cũng ko quên khi chọn cho cậu món quà mà cậu thích. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, thật khó mà nhớ hết mọi người trong dòng họ để mua đủ quà tặng nên tôi tâm niệm xin tặng tất cả 3 dòng họ nhà mình vải may quần áo, tiền, thuốc thang và những món quà mà các cụ thích, để không bỏ xót một ai.

    Rồi chúng tôi lại trở về thực tại, lúc này Thầy trân trọng đọc tên kính mời gia tiên của từng dòng họ về giao lưu với con cháu và dự bữa cơm thân mật đã được Thầy chuẩn bị sẵn. Năm ngoái, Thầy thật vất vả khi đọc tên từng dòng họ, tôi nghĩ năm nay chắc Thầy sẽ không đọc tên nữa mà thay vì đó sẽ là một việc làm khác để thay thế. Tuy nhiên, Thầy vẫn đọc và khi đọc xong Thầy mới giải thích cho chúng tôi hành động này: “Lời mời cao hơn mâm cỗ”, việc đọc tên từng dòng họ thể hiện sự trân trọng của Thầy đối với các vong linh trong các dòng họ, giúp cho việc báo hiếu của chúng tôi được vẹn toàn.

    Khi Thầy hô xuất vía, tôi thấy đầu mình bị đẩy ngược ra phía sau, toàn thân rùng mình và một ánh sáng chói lóe lên. Sau đó, tôi cảm nhận thấy mình trong một không gian khác, hai bàn tay tôi chắp lại, người tôi cúi rạp, hai tay chắp vái 3 cái liền. Lần này, nước mắt tôi ko còn tuôn rơi nữa, thay vào đó là cảm giác trìu mến ngắm nhìn từng khuôn mặt người thân, đầu tôi cứ nghiêng nghiêng, cảm giác ánh mắt chan chứa ngắm nhìn từng khuôn mặt thân yêu, lúc ấy, tôi ước ao được nhìn thấy Bà nội. Rồi tôi tâm niệm, các cụ còn muốn mua quà gi nữa ko để cháu vào kho mua tiếp, Tôi xin phép được rót rượi cho các cụ và bảo con gái múa hát cho các cụ nghe. Cho đến khí Thầy hô các vía quay trở lại, lúc này đây, tôi thấy hai cánh tay mình nặng, như có gai đâm, từng ngón tay cử động, như có ai đó níu kéo giữ tay mình lại. Lúc đó, nước mắt tôi bất chợt trào ra: Con chào các cụ, con và con gái phải về rồi! Giây phút chia tay ấy thật nghẹn ngào. Hẹn gặp lại các cụ sang năm nhé!

    Năm nay, cảm giác của tôi cũng khác hẳn so với các năm trước: Cảm giác các cụ nhà mình được bình an nơi ấy, tôi ko còn phải lo lắng nhiều về cuộc sống của các cụ nữa. Nhớ lại cảm giác lần đầu là mừng mừng tủi tủi khi lần đầu tiên sau bao năm xa cách được gặp; lần thứ 2 vui mứng khôn xiết; lần thứ 3 thì khóc tức khóc tưởi, như muốn kể lể về nỗi oan ức của mình với các cụ. Lần này là cảm giác yên lòng. Tuy nhiên, tôi vẫn chạnh lòng khi nghĩ tới những người thân đang còn sống trong gia đình mình. Ngày hôm sau là ngày giỗ của bà nội tôi, mọi người sẽ tụ tập ăn uống vui vẻ. Nhưng nào ai có biết đển cảm giác được giao lưu với các cụ như tôi đâu. Tôi mong muốn được mọi người biết đến và có được cảm nhận như tôi; đó cũng chính là mong muốn được gặp lại người thân của chính các cụ nhà tôi nữa, vậy mà,vẫn chỉ có mỗi hai mẹ con tôi thôi!

    Thay mặt dòng họ các cụ nhà con, con xin cám ơn Thầy ạ! Cám ơn Thầy luôn luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho chúng con!
    Lần sửa cuối bởi Hạ Vi, ngày 30-08-2016 lúc 12:33. Lý do: ct

  6. 20 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Hạ Vi

    bần tăng (30-09-2016),Hạnh An (30-08-2016),Hương Nhu (30-08-2016),manhtuongngo (29-09-2016),Minh Toàn (30-08-2016),Nganpham (31-08-2016),Phương Nam (31-08-2016),tam_thuc (29-09-2016),tanrau (30-08-2016),Tâmminh (29-09-2016),theoThầy (29-09-2016),Thien Nghia (29-09-2016),Thutrang (30-08-2016),tiendung23680 (31-08-2016),trungthanh (05-09-2016),Vidieu (05-09-2016),youme (30-08-2016)

  7. #4
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    135
    Cảm ơn!
    4,463
    Thanked 3,146 Times in 133 Posts

    Mặc định Lễ báo ân - một cảm xúc vẹn nguyên!

    Hôm qua tranh thủ vào facebook cập nhật tình hình bạn bè, cảm xúc trong tôi chợt dâng trào khi nhìn lại bức ảnh chụp cách đây 4 năm, trong lần đi thực tế công tác phòng chống lũ lụt tại một tỉnh của Thái Lan. Đó là bức ảnh tượng Phật bên đường, trên tay là chú mèo đen nằm ngơ ngác, đơn giản vậy thôi nhưng gợi lên bài học sâu sắc về lòng từ bi, yêu thương vạn vật muôn loài của các Đức Phật. Có lẽ đây chính là cơ duyên đưa tôi đến gần với Đạo Phật, sau đó tôi hay đến chùa và tham gia lễ Vu Lan báo hiếu của bà con Việt kiều tổ chức hàng năm.



    Đại lễ Vu lan báo hiếu lần đầu tiên được tổ chức tại Thái Lan vào năm 2009, từ đó trở thành một trong những lễ trọng của Phật giáo An Nam tông - một tông phái riêng của người Việt, du nhập vào Thái Lan từ thời Chúa Nguyễn thế kỷ 17-18, đã được Phật giáo nước này công nhận chính thức. Các nghi thức của lễ Vu lan cũng được tiến hành tương tự như ở trong nước như: giảng giải về ý nghĩa của lễ Vu Lan, điển tích Đức Mục Kiền Liên hiếu tử cứu mẹ, bông hồng cài áo, đọc kinh Vu Lan, cúng dường chư Phật chư Tăng và cúng thí thực vong hồn...
    Trong đó, xúc động nhất là lúc mỗi người được cài lên áo một bông hồng tưởng để nhớ tới đấng sinh thành - hoa màu vàng dành cho chư tăng, màu đỏ dành cho những người còn mẹ và màu trắng cho những ai không còn mẹ; rồi đọc kinh Vu Lan cầu nguyện cho bố mẹ, ông bà và gia tiên tiền tổ được siêu sinh tịnh độ. Hầu hết đều không cầm được nước mắt, bao gồm cả tôi, nhiều người còn bật khóc thành tiếng. Lòng hiếu thảo và những tâm tư tình cảm này được kết tinh thành năng lượng và nhờ pháp lực Nhà Phật gửi gắm tới người đã khuất.



    Nghi lễ bông hồng cài áo gây nhiều xúc động

    Dự lễ Báo Ân năm nay do Thầy Nguyệt Quang Tử tổ chức tại Đền bà Chúa Sao sa, những xúc cảm về lễ Vu Lan trên đất Thái vẫn còn nguyên trong tôi, nhưng khác hẳn về cung bậc rất khó tả mà tôi tin chỉ những ai trực tiếp tham dự mới có thể cảm nhận được. Bởi tại đây, tôi được chứng kiến nhiều điều mới lạ từ cách thức tổ chức cho đến hiệu quả công việc. Đặc biệt là gia đình tôi được gặp gỡ, báo hiếu với ông bà tổ tiên của mình một cách trực tiếp, chứ không phải hồi hướng tấm lòng như hồi ở Thái Lan.



    Những người dự lễ không đọc kinh hay cài bồng hồng,

    mà chỉ ngồi thiền để gặp gia tiên

    Trước hết, Thầy cho phép những người có mặt xuất vía vào một kho hàng trong không gian để chọn quà tặng người thân. Điều thú vị là cái kho này rất lớn, trong đầu chỉ cần nghĩ tới món hàng nào là sẽ lập tức hiện ra đúng quy cách chủng loại, thoải mái lựa chọn với số lượng không hạn chế. Quá bất ngờ trước sự ưu ái của Thầy, ai cũng nghĩ xem mình nên chọn món gì cho người thân. Nhưng khi ấy tôi thấy nghèn nghẹn trong ngực, mắt ầng ậng nước, những ký ức về tình cảm, về cuộc sống khổ cực, bệnh tật của ông bà nội ngoại chợt ùa về. Mải suy tư nên tôi vội một chọn món quà thật ý nghĩa nhất tặng ông bà nội, ngoại là 4 thẻ bảo hiểm y tế do chính Thầy Nguyệt Quang Tử cấp, có thể khám và điều trị tại bất cứ bệnh viện nào trong hệ thống y tế của Đại Việt, còn các cụ bên bố mẹ đẻ, bố mẹ vợ được tặng thật nhiều vải đẹp để may quần áo.
    Sau đó, vía của chúng tôi lại được đưa sang một không gian khác giao lưu với ông bà tổ tiên nhà mình, tất nhiên là mang theo cả quà nữa. Đây là một không gian đặc biệt Thầy tạo ra cho phù hợp với môi trường năng lượng của vong linh, tại đây Thầy cũng cho bày tiệc chiêu đãi vong linh các dòng họ. Được gặp gỡ, chuyện trò, tiếp rượu và tặng quà cho các cụ nên tôi vui lắm, lòng cảm thấy nhẹ nhàng thanh thoát như vừa làm được một việc gì lớn lắm trong cuộc đời.
    Xin cảm ơn Thầy đã cho gia đình con tham dự một sự kiện thấm đẫm tình yêu thương đến vậy!
    Lần sửa cuối bởi Tamhuongthien, ngày 29-08-2016 lúc 10:46. Lý do: sửa chính tả
    Không đúng - sai, mà hợp lý hay chưa!

  8. 26 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Tamhuongthien

    bần tăng (29-08-2016),Hạnh An (29-08-2016),hoatuyet (29-08-2016),Hương Nhu (29-08-2016),Lobbyvietnam (29-08-2016),manhcao277 (28-08-2016),manhtuongngo (29-09-2016),Mùa Xuân Đến (29-08-2016),Nganpham (29-08-2016),Phương Nam (31-08-2016),tam_thuc (29-09-2016),tanrau (29-08-2016),Thanh Quang (29-08-2016),theoThầy (29-08-2016),Thien Nghia (29-09-2016),Thutrang (29-08-2016),tiendung23680 (31-08-2016),trungthanh (29-08-2016),TuMinh (29-08-2016),Vidieu (29-08-2016),youme (28-08-2016),Đại Minh (28-08-2016)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •