Kết quả 1 đến 3 của 3
-
22-12-2015, 22:23 #1
Tôi được Thầy chữa bệnh khi ở chùa Hương
Trước đây tôi đã từng bị viêm hang vị dạ dày, đã điều trị bằng thuốc Tây. Từ khi tập KCTL tôi ít đau hơn, nhưng thỉng thoảng có những sự việc gì đó khiến tôi phải suy nghĩ thif những cơn đau laij tái phát, rất khó chịu. Thời gian gần đây, tôi gặp nhiều chuyện không vui khiến cho tôi dễ chán nản và hay bực bội. Vốn dĩ tôi ít chia sẻ những chuyện cá nhân của mình cho người khác, nên tôi sống hơi co mình lại. Nơi tôi thấy được thanh thản đó là mỗi lần lên Côn Sơn, bước vào đến vườn Nguyệt Quang là tôi quên hết mọi việc.
Trong đợt đi theo Thầy làm bàn thờ cho bốn gia đình ở Ứng Hòa – Hà Tây. Đây là vùng đất có khí rất xấu, nhiều tử khí... Lần đâu tiên tôi thấy Thầy dùng "Mưa Cam Lồ" để tầy rửa cho khu đất này. Chiều thứ 7 Thầy cho đoàn đi chùa Hương và đêm đó Thầy trò chúng tôi ngủ lại gần chùa Thiên Trù . Tôi được Thầy chữa bệnh đau dạ dày khi nghỉ tối ở gần chùa Thiên Trù. Lúc đầu tôi không dám nói ra vì Thầy đang nghỉ ngơi, dù đã tập bài VP LCKNP HTD ở sân chùa Thiên Trù và tập trận "Truyền Thông tập thể" nhưng tôi vẫn khó chịu đành nhờ anh hocdao giúp, anh nói tự xin Thầy chữa cho là sẽ được (lúc trước anh hocdao bị đau cổ chân, Thầy đã bảo anh ngồi thiền nói thành tiếng “Xin Thầy chữa bệnh… và tập trung vào vùng đau), tôi định làm như vậy, nhưng Thầy biết nên gọi tôi sang để chữa bệnh cho. Câu hỏi đầu tiên Thầy hỏi tôi: Đau dạ dày thì gọi Trận gì còn nhớ không,? Học mấy năm rồi, mà không biết đau dạ dày thì gọi trận gì ra mà tập, mà tự chữa à! ?. Tôi run cả người, quên tịt hết luôn, mặc dù lúc đó nhớ là trận này trong bài viết của chị PhươngNam SG đã nói đến có tam thất, mà không nhớ ra đó là “Linh Dược Tam Thất trận khí thuốc”
Tôi thật xấu hổ vì không trả lời được câu hỏi của Thầy, Thầy mắng nhưng vẫn nhẹ nhàng, tôi càng thấy mình thật có tội lớn.
Sau đó, Thầy chữa bệnh cho tôi. Ngồi thiền, tập trung toàn bộ vào vùng dạ dày và nói thành tiếng “Xin Thầy chữa bệnh đau dạ dày cho con”. Tôi nói thành tiếng lúc mới được chữa, sau tôi tâm niện trong đầu cho đến khi chữa xong. Thầy nói: Phải nói ra thành tiếng trong cả quá trình chữa bệnh bởi như vậy thì mới tập trung cao độ và có hiệu quả được. Tôi lại mắc lỗi với Thầy! Đang là bệnh nhân nên chắc Thầy thương không mắng, chỉ nghiêm khắc nói để biết mà sửa.
Thực chất nguyên nhân bệnh dạ dày của tôi là do: Từ tâm u uất dẫn đến dạ dày bị chất đen kịt tích tụ, khi Thầy chữa thì các chất độc tích tụ trong dạ dày đã thoát ra dần từng lớp một. Vùng dạ dày khi được chữa tôi thấy râm ran, nóng ấm lên.
Thầy tiếp tục chữa não cho tôi, tập trung hoàn toàn vào vũng não bộ và nói “Xin Thầy giải tỏa mọi ức chế thần kinh ra khỏi não bộ” . Tôi lần này rút kinh nghiệm cứ như vậy nói thành tiếng cho đến hết, tôi cảm nhận thấy não được rút ra nhè nhẹ...nhè nhẹ... Thầy nói rằng trong não tôi có quá nhiều "lớp năng lượng bị ức chế đã tích tụ lại", Thầy đã bóc ra rất nhiều, rất nhiều...
Buổi chữa bệnh kết thúc. Thầy hiểu được nỗi lòng của tôi, nhân tiện có mấy chị em gái, mỗi người đang trong một hoàn cảnh khác nhau Thầy đã dạy và tâm sự với chúng tôi nhiều điều. Thầy nói: "Trong cuộc sống không tránh được những vấn đề không mong muốn xảy ra, quan trọng là mình sẽ xử lý thế nào. Nếu không làm gì thay đổi được, thì tốt nhất hãy chấp nhận nó, và tìm ra cách giải quyết chứ không nên đổ lỗi: giá mà, giá như... Phải đặt ra vấn đề và lý giải được thì sẽ giải quyết được. Nếu tích tụ sự bực tức, sẽ tác động vào hệ thần kinh, tác động đến tâm hồn làm cho hệ thần kinh căng thẳng, dẫn tới dây thần kinh có màu đỏ, xấu nữa thì sẽ có màu đen. Đấy là biểu hiện về mặt năng lượng. Về tình cảm thì sẽ khô cằn đi !...Khi tình cảm tốt thì hào quang cơ thể phát ra ánh sáng, có mùi thơm, khi tình cảm xấu thì hào quang cứ tối dần đi...cánh cửa tình cảm sẽ đóng lại. Như trong kinh Phật có đoạn nói “Người ta nói xấu mình mà mình không nhận, tức là cái đó vẫn của họ. Tôi không nhận có nghĩa không liên quan gì tới tôi cả”. Như người mẹ nuôi con là vô cùng vất vả, có những lúc rất bực với nó nhưng có khi chỉ nhìn thấy con cười là lại tan biến mọi nỗi bực dọc. Sở dĩ như vậy bởi vì chính đứa con đó đã đem lại cho người mẹ nguồn hạnh phúc lớn lao".
Tôi cũng đã vô tư nhiều lắm, nhưng có lẽ trong thời gian dài, những sản phẩm do những nghĩ ngợi không ra đâu, những ức chế dồn dần cho tới khi nó đóng chặt lại trong não bộ, nên bây giờ Thầy phải chữa nhiều lần nữa mới hết được. Mặc dù ngay đêm hôm đó Thầy đã tiếp tục chữa não cho tôi, Thầy nói vui: "Lôi ra trong não con một đống tài liệu dầy cộp, do thù dai nhớ lâu... mà có!"
Được Thầy dạy bảo con đã nhìn nhận ra nhiều điều, con sẽ thay đổi và không để mình rơi vào tình trạng như thế nữa Thầy ạ. Con không muốn phụ tình thương và những quan tâm Thầy đã dành cho con.
Con cảm ơn Thầy nhiều lắm ạ!
Cảm ơn các anh chị em đồng môn!
Tạm biệt Chùa Hương, hẹn ngày gặp lại!View more the latest threads:
- Thông báo: CHỮA BỆNH ĐỊNH KỲ THÁNG 10/2018
- Con được thầy cho lệnh bài và được các học...
- Cảm nhận về chuyến đi Côn Sơn và quá trình...
- Được Thầy cho thuốc.
- Tôi được Thầy chữa bệnh khi ở chùa Hương
- Tôi được Thầy chữa bệnh đau thần kinh
- Chúng tôi được Thầy dậy chữa bệnh.
- Về câu trả lời thứ 59! (phần 2)
- Về câu trả lời thứ 59 của Thầy.
- Xin hỏi Thầy Nguyệt Quang Tử
Lần sửa cuối bởi NguyetQuangTu, ngày 23-12-2015 lúc 08:36. Lý do: Ảnh
Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến
-
58 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới tamminh
Anh Tuấn (24-12-2015),Diệu Hồng (23-12-2015),Dungnph (23-12-2015),Hạnh An (23-12-2015),hoasen (23-12-2015),Hoasentrang (23-12-2015),hoatran (24-12-2015),hoatuyet (28-12-2015),honglien (23-12-2015),hongvulien (27-12-2015),huongtamlinh (23-12-2015),Hương Nhu (23-12-2015),lê chí công (27-12-2015),Lê Minh (23-12-2015),Liên Như (23-12-2015),LinhTâm (29-12-2015),Lobbyvietnam (23-12-2015),longtadinh (24-12-2015),manhcao277 (23-12-2015),manhtuongngo (26-12-2015),Minh Toàn (24-12-2015),Nganpham (29-12-2015),nganuoc (23-12-2015),Ngô Minh Thành (28-12-2015),Nghệ Linh (29-12-2015),Ngoạn Hiền (28-12-2015),NguyetQuangTu (23-12-2015),phongha (29-12-2015),PhongThuyGia (28-12-2015),Phương Nam (23-12-2015),Tamhuongthien (25-12-2015),tam_thuc (23-12-2015),thanhphong (25-12-2015),THANHTINH (24-12-2015),theoThầy (23-12-2015),Thiền sư KM (23-12-2015),Thien Nghia (23-12-2015),Thutrang (23-12-2015),Tieutrucxinh (30-12-2015),Trần Kim Cương (23-12-2015),trungthanh (23-12-2015),tuluyenthantam (30-12-2015),TuMinh (23-12-2015),turaunt (23-12-2015),Vidieu (23-12-2015),Vượng Kim Ngưu (29-12-2015),xuangiang14 (28-12-2015),youme (23-12-2015),Đại Minh (31-12-2015),ĐINHQUANG HIỆP (26-12-2015)
-
27-12-2015, 12:29 #2
Thành viên
- Ngày tham gia
- Sep 2012
- Đang ở
- Đà Nẵng
- Bài viết
- 36
- Cảm ơn!
- 2,169
- Thanked 877 Times in 37 Posts
Mấy ngày gần đây, do mọc răng khôn nên tôi bị ốm sốt, người mệt mỏi lờ đờ. Vì thế nên tôi phải tập luyện nhiều hơn bình thường, tôi tập Vạn Pháp Thanh Khí Khai Tâm, VP Tiêu Vạn Bệnh, VP Cắt lớp chữa bệnh, VP Lửa Thiêng Trận Pháp. Tuy nhiên, bệnh chỉ đỡ và nhẹ nhàng trong thời gian ngồi thiền chứ sau đó lại khụt khịt mệt mỏi.
Sau khi đọc bài viết của chị Tâm Minh, tôi đã thử tâm niệm như cách Thầy đã chữa cho chị, “Ngồi thiền, tập trung toàn bộ vào vùng dạ dày và nói thành tiếng Xin Thầy chữa bệnh dạ dày cho con”. Do tranh thủ ngồi tập tại bàn làm việc nên tôi chỉ tâm niệm thầm. Tôi mở bài VP Tiêu Vạn Bệnh, liên tục tâm niệm “Xin Thầy chữa bệnh cho con” sau đoạn lời dẫn của Thầy. Trong lúc ngồi thiền, nhờ việc tâm niệm tôi thấy mình tập trung cao độ, tâm thức hoàn toàn ở bên trong không luăng quăng theo tiếng ồn bên ngoài, năng lượng vào cơ thể mạnh hơn, nhiều vùng rung lắc giật giật, hai tay ngứa và đau từ cánh tay rồi dần dần ra bàn tay ngón tay, lúc này tôi biết khí xấu đang được đẩy ra khỏi cơ thể. Sau khi tập xong, cơ thể nhẹ nhàng, mạnh khỏe, mũi chỉ còn hơi ngẹt ngẹt, lúc này chỉ muốn đứng lên dang rộng hai tay và la to “Ta đã trở lại J”. Chứ trước đó thì uể oải không làm được việc gì, không suy nghĩ được gì, ảnh hưởng nhiều đến công việc.
Ngày sau đó, tôi cũng tiếp tục tập luyện và xin Thầy chữa bệnh theo cách này. Cơ thể lần này không còn rung lắc không giật, tôi thấy mình tập trung hơn, tâm niệm được một lúc thì cơ thể mơ mơ màng màng không còn biết gì nữa, cũng không còn tâm niệm gì nữa cho đến hết bài.
Vậy đó, nhờ những lần tập theo cách tâm niệm liên tục như vậy mà tôi được chữa bệnh và cơ thể khỏe hẵn ra.
Con thấy việc tâm niệm này rất tốt cho con, nó giúp con tập trung hơn, tập luyện tốt hơn. Vì câu “Xin Thầy chữa bệnh cho con” có chữ THẦY trong đó nên mỗi câu tâm niệm con đều nghiêm túc và cố gắng tập luyện, vả lại khi tâm niệm như vậy con lại có cảm giác rất an toàn, như có Thầy bên cạnh vậy. Nên sau này khi tập luyện con sẽ tâm niệm liên tục “Xin Thầy khai tâm mở huệ cho con” được không ạ? Con không phải tham lam muốn được Thầy về giúp con, con chỉ muốn tập luyện được tập trung hơn, tập tốt hơn, rồi có thể rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng thôi ạ. Hehe.
Con xin cảm ơn Thầy.
Cảm ơn bài viết của chị Tamminh, cảm ơn mọi người đã đọc bài.Mọi thứ sẽ qua đi, chỉ tình người ở lại.
-
36 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới hongvulien
Diệu Hồng (30-12-2015),Hoasentrang (28-12-2015),hoatran (29-12-2015),hoatuyet (28-12-2015),honglien (28-12-2015),Hương Nhu (28-12-2015),Liên Như (28-12-2015),LinhTâm (29-12-2015),manhcao277 (29-12-2015),Nganpham (29-12-2015),nganuoc (30-12-2015),Ngô Minh Thành (28-12-2015),Nghệ Linh (29-12-2015),phongha (29-12-2015),PhongThuyGia (28-12-2015),Phương Nam (28-12-2015),tamminh (28-12-2015),tam_thuc (28-12-2015),Thanh Quang (28-12-2015),thanhphong (28-12-2015),THANHTINH (30-12-2015),thanhvinh (28-12-2015),theoThầy (28-12-2015),Thutrang (28-12-2015),Tieutrucxinh (30-12-2015),tuluyenthantam (30-12-2015),TuMinh (28-12-2015),turaunt (28-12-2015),Vidieu (27-12-2015),xuangiang14 (28-12-2015),youme (28-12-2015)
-
28-12-2015, 21:44 #3
Học trò
- Ngày tham gia
- Sep 2014
- Bài viết
- 164
- Cảm ơn!
- 5,151
- Thanked 3,653 Times in 160 Posts
Đọc bài viết của tamminh tôi cảm nhận được tâm trạng của bạn khi nghe Thầy hỏi gọi trận gì để chữa đau dạ dày. Tôi cũng vậy, đúng là nhiều khi mình chỉ “vô tư, hồn nhiên” đón nhận sự yêu thương che chở mà Thầy dành cho học trò, còn trách nhiệm của một học trò thì mình lại chưa thực hiện được.
Tôi cũng xin chia sẻ một bài học mà tôi đã mắc phải:
Có một hôm anh S hướng dẫn tôi cách chữa say tầu xe, anh giải thích cặn kẽ về nguyên nhân của việc say xe. Về nhà định chép lại nhưng không hiểu sao tôi lại quên tịt đi mất.
Thế rồi trong một lần cùng một số anh em đồng môn ăn cơm ở nhà Thầy, tôi nói với Thầy:
- Anh S chỉ cho con cách chữa say xe thầy ạ!
- Chữa như thế nào.
Nghe Thầy hỏi, tôi giật mình và luốn cuống:
- Anh ấy bảo làm ổn định cái trụ quay
- Làm gì có cái trụ quay - Thầy nói luôn
Tôi giải thích với Thầy: - Mà ta gọi là cái tiền đình.
- Bảo anh S liệu hồn, cứ chữa nhăng chữa cuội tối sang tôi phạt đấy. Không biết thì phải hỏi, mà hỏi cho đến nơi đến chốn.
Nghe Thầy nói vậy tôi sợ quá, lúng túng không biết giải thích ra sao.
Nói xong Thầy ôn tồn giải thích thêm:
- Trong tiểu não của con người ta có một con quay, gọi là con quay cân bằng.
Nghe Thầy nói vậy tôi bừng tỉnh, đúng là mình đã không nhớ chính xác những gì anh S đã chỉ dẫn.
Tôi vội thanh minh: Anh S nói chính xác là từ con quay cân bằng Thầy ạ!.
Thầy nghiêm nghị hỏi: - Vậy trong hai anh thì có một anh đáng chém, con hay là anh S đây?
Tôi càng luống cuống hơn, bởi anh S đã chỉ cho tôi rất cặn kẽ rồi cơ mà, tôi đã sai, đúng là lỗi của tôi quá lớn.
Nói vậy thôi, nhưng Thầy vẫn nhẹ nhàng giải thích tiếp:
- Nó giống như cái cù mà trẻ con hay chơi, khi cù quay thì nó vừa quay vừa chạy, tức là nó tham gia hai chuyển động, xét về mặt vật lý thì vừa chuyển động quay tròn vừa chuyển động di chuyển, nhưng có lúc đứng im, lúc đó nó không tham gia chuyển động di chuyển nữa mà chỉ có chuyển động quay tròn thôi. Khi nó đứng im phăng phắc thì gọi là cù ngủ, có lúc nó quay tưởng như đứng im, nhưng thực ra lúc đó quay rất nhanh và rất đều, nhìn cảm giác như đứng im. Nếu con quay này quay cân bằng thì lúc đó con người không bị say. Còn khi quay mà nó cứ lắc tựa như cái cù đảo trước khi cù đổ, thì đương nhiên là say, con người mà đảo như thế này thì làm sao mà chịu được. Bởi vậy phải điều chỉnh con quay cân bằng ở tiểu não trở về trạng thái cù ngủ, như vậy thì con người mới không say xe.
Giảng xong Thầy bảo tôi: Chữa bệnh là không được nhầm lẫn, không được sai, những cái khác có thể sai được. Chẳng hạn sau khi mổ bác sỹ lại bỏ quên cái kéo trong bụng bệnh nhân là chết đấy. Thiến gà mà lại kéo nhầm quả tim ra ngoài thì ...thịt!
Nghe những lời Thầy dạy bảo chân tình, thân thương tôi vừa cảm động vừa thán phục, cách giải thích của Thầy thật nhẹ nhàng nhưng rất sâu sắc khiến người nghe không thể không ghi nhớ lâu được, Thầy nghiêm nghị nhưng vô cùng độ lượng.
-
35 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Thanh Quang
Diệu Hồng (30-12-2015),haixuyentb (29-12-2015),Hoasentrang (01-01-2016),hoatran (29-12-2015),hoatuyet (29-12-2015),hongvulien (29-12-2015),huangbruce (30-12-2015),Hương Nhu (29-12-2015),july (02-03-2016),lê chí công (29-12-2015),Liên Như (29-02-2016),LinhTâm (29-12-2015),manhcao277 (20-06-2017),Nganpham (29-12-2015),nganuoc (30-12-2015),Nghệ Linh (29-12-2015),phongha (29-12-2015),Phương Nam (29-12-2015),tamminh (29-12-2015),tam_thuc (15-05-2019),thanhphong (29-12-2015),THANHTINH (30-12-2015),Thutrang (29-12-2015),Tieutrucxinh (30-12-2015),trungthanh (29-12-2015),tuluyenthantam (30-12-2015),TuMinh (29-12-2015),Vidieu (29-12-2015),Vượng Kim Ngưu (29-12-2015),youme (29-12-2015)