Kết quả 1 đến 2 của 2

Threaded View

  1. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Nhổn, Hà Nội
    Bài viết
    403
    Cảm ơn!
    6,707
    Thanked 9,307 Times in 403 Posts

    Mặc định

    1. Bắt đầu từ một giấc mơ lạ
    Cách đây hơn 2 tháng, trong 1 lần về quê, tôi có một giấc mơ. Có hình ảnh hiện ra trong giấc mơ của tôi: 1 người bị trói kín toàn thân, đang vung chân vung tay rất mạnh. Tỉnh dậy, tôi rất thắc mắc không hiểu giấc mơ đó ý nghĩa gì. Dạo đó dòng họ Bố tôi có nhiều người đi xem bói thì được biết là trong dòng họ vẫn có người ở trong ngục và xin con cháu giúp. Tôi nghĩ: chắc giấc mơ này báo về người đó rồi. Trong lòng tôi hơi buồn, vì chẳng biết làm gì cả. Tôi thầm an ủi: thôi đợi đến Lễ báo ân của Thầy, hi vọng các Cụ dù có ở trong ngục thì cũng được về dự, ăn bữa cơm ngon, đoàn viên cùng con cháu một lúc... Dù rằng việc đoàn viên là ngắn ngủi, nhưng chắc sẽ là dòng suối mát giải khát cho những tháng ngày khổ cực trong ngục, hi vọng Cụ (nếu ở trong ngục) thì cũng sẽ hồi tâm hướng thiện, rồi sẽ sớm thoát khỏi cảnh khổ....

    2. Đến ngày Lễ báo ân 2015

    Dường như chuyện gì cũng có chút duyên, với tôi thì lần này lại là duyên may. Vì trước ngày đi tham dự Lễ báo ân 2015 do Thầy tổ chức, có bức thư của bạn TT kể về nỗi oan của bố mình, mong Thầy giải giúp; và Thầy đã hứa là sẽ thực hiện giải oan vào dịp Lễ báo ân này.
    Tối hôm trước khi diễn ra lễ báo ân, chúng tôi tụ tập ở trong phòng Thầy "hóng chuyện", và tôi có chút hơi bất ngờ khi biết được lịch trình diễn ra buổi lễ: sẽ tiến hành giải oan, chữa bệnh; rồi tặng quần áo cho vong; mời vong ăn cơm; cuối cùng là mở các cánh cửa đạo để vong tu học.
    Đây là lần thứ 2 tôi được tham dự Lễ báo ân, nhưng lại là lần đầu tiên Thầy đưa thêm việc "Giải oan" vào chương trình, đúng là duyên may cho các dòng họ. Một phần vì bức thư của bạn TT, một phần tôi nghĩ những lần trước Thầy không nhớ ra đó thôi. Lúc đó tôi thầm nghĩ: dòng họ của bạn này thật là may mắn. Nhưng sau khi buổi lễ kết thúc được 1 ngày, tôi mới biết được rằng có thêm dòng họ của bố tôi cũng có được may mắn như vậy...
    Khi buổi lễ được bắt đầu, Thầy kể lại nguồn gốc ngày Lễ báo ân: về việc Cụ Mục Kiền Liên đã tìm cách cứu mẹ ra khỏi địa ngục như thế nào. Rồi chúng tôi lắng nghe Thầy thay mặt các gia chủ, mời các dòng họ bố, dòng họ mẹ về tham dự Lễ báo ân. Tôi ngồi im lắng nghe và nhập thiền lúc nào không hay. Trong lúc thiền, tôi loáng thoáng nghe tiếng chuyện trò "... mọi người bình tĩnh, chút nữa Thầy sẽ giải oan và chữa bệnh thôi..." . Tôi thầm mỉm cười nghĩ: chắc các vong cũng đang hồi hộp chờ đợi lắm đây. Vì Lễ báo ân là ngày Lễ lớn đối với các vong: không những họ được gặp lại toàn thể dòng họ của mình một cách đầy đủ nhất, được gặp con cháu còn đang ở dương thế, mà hơn thế nữa các vong còn được Thầy giải oan, chữa bệnh, được cho đi tu học theo chính đạo - những điều mà chỉ có những dòng họ có người tập luyện KCTL mới có may mắn được hưởng phúc đức này.
    Sau khi thay mặt các gia chủ mời các dòng họ của gia chủ về đầy đủ, Thầy tiến hành giải oan và chữa bệnh cho các vong luôn. Còn chúng tôi thì tâm niệm phát năng lượng để dệt áo, làm quà tặng các vong của dòng họ bố, mẹ mình. Sau lời hướng dẫn của Thầy, một dòng cảm xúc cuộn lên trong tôi, tôi òa khóc. Khóc một lúc, tôi nhớ ra lại tâm niệm dệt áo tặng các Cụ. Rồi lại khóc, cứ như vậy hoài. Thi thoảng tôi cũng cảm nhận những cảm giác ấm áp ở phần đầu và vai, dường như tôi được các Cụ ôm và vỗ về. Những cảm xúc vui buồn cứ xáo trộn trong lòng. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, vậy mà dường như mỗi người lại có một thế giới cảm xúc riêng. Chỉ đến khi bình tĩnh trở lại, tôi mới phát hiện ra xung quanh mình cũng rất nhiều tiếng khóc từ thút thít, nghẹn ngào tới nức nở...


    Ai cũng có cảm xúc riêng của mình...
    Tôi biết mình chẳng đủ năng lượng để dệt áo tặng các Cụ trong họ đâu, tất cả là nhờ Thầy giúp cả đấy, nhưng dù sao vẫn cần một chút lòng thành của chúng tôi để những chiếc áo đúng thật ý nghĩa là của con cháu chuẩn bị đó mà.
    Sau khi giải oan, chữa bệnh; Thầy mời các vong ăn cơm. Chúng tôi được Thầy cho xuất Vía đi sang không gian các vong, mang theo những món quà chúng tôi đã chuẩn bị để tặng dòng họ. Tôi lại một lần nữa ngập trìm trong cảm xúc của chính mình. Chẳng hiểu sao lần này tôi thấy mình không bị lạnh buốt tay chân như năm ngoái nữa, tôi không còn khóc nữa, mà từ từ nhập thiền.
    Thời gian trôi đi thật nhanh, sau đó Thầy thông báo mở các cánh cửa Đạo: Đạo Phật, Đạo Thiên Chúa giáo, Đạo Thánh để các vong được lựa chọn. Tôi cũng nhận được nhiều luồng năng lượng chạy từ đỉnh đầu dọc xuống sương sống lưng khi Thầy nói về cánh cửa Đạo Phật và Đạo Thánh, chắc các Cụ trong dòng họ đã báo lại cho tôi biết về việc lựa chọn của mình. Tôi rất vui, niềm vui của một người đã được bước trên con đường KCTL, được thấy trong dòng họ cũng có người tu luyện... Đúng là có vất vả tìm đường tu, mới thấy hết giá trị của việc tìm được con đường chính đạo là như thế nào. Chúng con xin cảm ơn Thầy đã hiểu được điều đó để dẫn dắt những người có tâm thiện vào các cánh cửa chính đạo ạ.
    Và điều đặc biệt nữa trong buổi Lễ báo ân năm nay, đó là khi gần kết thúc buổi Lễ, Thầy đã cho phép các vong gửi thông tin cho con cháu được biết. Khi Thầy thông báo như vậy, tôi thấy đầu mình lắc rất mạnh, có lúc tôi cảm thấy hơi đau đầu, dường như lượng thông tin tôi nhận được nhiều lắm. Có nhiều điều các Cụ muốn cho tôi biết đây!

    3. Và hiểu được nhờ giấc mơ...
    Có lẽ vì đã nhận được rất nhiều thông tin từ các Cụ trong dòng họ, mà buổi tối sau Lễ báo ân, tôi đã mơ rất nhiều. Một phần vì tôi cũng hơi bị ốm, nên các giấc mơ lộn xộn, cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mơ. Trong số đó, có một giấc mơ tôi nhớ rõ nhất, tôi nhớ nội dung của nó, nhưng các hình ảnh trong giấc mơ thì lại rất ít. Giống như tôi được đọc 1 câu chuyện thì đúng hơn - có thể đó là cách "nhận thông tin" từ các Cụ của riêng tôi. Tôi được biết trong dòng họ có 1 người bị chết lâm sàng, nhưng không ai biết nên đã khâm niệm và đem chôn. Sau đó Cụ tỉnh dậy và cố gắng thoát khỏi các mảnh vải liệm đang bó chặt thân thể của mình, nhưng Cụ không sao thoát ra được. Thế rồi Cụ thành chết thật, nhưng là chết oan. Những hình ảnh loáng thoáng mồ mả, đất cát, đào bới,... Rồi tôi lại thấy đoạn khác, đó là chúng tôi ở nhà tiến hành khâm liệm lại. Tôi cũng tham gia khâm liệm! Đúng là chỉ có trong mơ thì tôi mới được tham gia công việc này! Rồi hình ảnh cũng tới đó là hết. Tôi tỉnh dậy trong lòng hơi có chút ngỡ ngàng: hóa ra giấc mơ 2 tháng trước có ý nghĩa là như vậy! Tôi đã không hiểu, nhưng thật may mắn quá vì Thầy đã giải oan rồi. Nước mắt tôi lại tuôn ra, con thật vô tâm quá, chẳng hiểu nổi ý nghĩa những thông tin trước đó mình đã nhận được. Nhưng cũng thật may mắn cho dòng họ bố con đã được giải oan rồi...

    Có lẽ tôi cũng được các Cụ trong dòng họ dẫn dắt, bởi vậy sau buổi Lễ báo ân, tôi đã vội vã vào lại trong Đền Bà Chúa để quỳ lạy cảm ơn. Tôi tâm niệm xin được thay mặt tất cả mọi người trong dòng họ bố, dòng họ mẹ; cảm ơn Bà Chúa, cảm ơn Thầy, cảm ơn các bậc bề trên đã giải oan, chữa bệnh, cũng như giúp đỡ .... Tôi nghẹn lại không biết nói gì tiếp, các hình ảnh buổi lễ lại diễn ra trong đầu, tôi thầm khấn tiếp: chúng con cảm ơn về tất cả những việc Thầy và các vị bề trên đã làm trong buổi lễ hôm nay.
    Có lẽ đây là lần đầu tiên, khi quỳ khấn với các vị bề trên tôi không có một ý nghĩ về việc cầu xin gì cả, chỉ một lòng cảm ơn thôi! Có lẽ bởi vì những điều mà dòng họ của bố mẹ tôi nhận được là quá lớn, tôi không thể tham lam xin gì nữa cả!

    Buổi Lễ báo ân 2015 đã kết thúc tốt đẹp, tôi tin rằng dòng họ bố mẹ tôi năm nay đã có một buổi Lễ báo ân thật hân hoan, hạnh phúc khi được đón nhận những ân huệ quá to lớn từ Thầy. Chúng con chỉ biết thầm hứa sẽ sống thật tốt, thật tốt, để không phụ lòng giúp đỡ của Thầy và các vị bề trên ạ.
    Con cũng xin cảm ơn tất cả mọi người trong gia đình KCTL, đã tin tưởng nhau, cùng sát cánh bên nhau để tổ chức buổi Lễ báo ân được thành công. Chắc chắn rằng vẫn có những điều nho nhỏ thiếu sót xảy ra, nhưng mọi người đã bao dung và giúp đỡ chúng con để hoàn thành được công việc ạ.
    "Không sợ thấp, không mong cao
    Cái đến sẽ đến, tại sao mong cầu!"


    _ trích thơ Thầy Huệ Tâm _

  2. 48 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới youme

    dangthanhha (24-08-2015),Diệu Hồng (24-08-2015),Dieu Minh (24-08-2015),dulichkhonggian (25-08-2015),haixuyentb (24-08-2015),Hanhthong (27-08-2015),Hạnh An (25-08-2015),HoangSyHiep (24-08-2015),hoasen (24-08-2015),Hoasentrang (24-08-2015),HoaThai (24-08-2015),hoatran (27-08-2015),hoatuyet (25-08-2015),hocdao (24-08-2015),huangbruce (24-08-2015),july (25-08-2015),kienvang00012003 (22-10-2015),Lê Minh (24-08-2015),Liên Như (24-08-2015),manhcao277 (24-08-2015),Mộc Lan (26-08-2015),Minh Toàn (24-08-2015),nangbanmai (25-08-2015),newebook (27-08-2015),Nganpham (24-08-2015),nganuoc (05-09-2015),Ngô Minh Thành (25-08-2015),Nghệ Linh (24-08-2015),Phương Nam (24-08-2015),tanrau (17-06-2016),Thanh Bình (26-08-2015),Thanh Quang (24-08-2015),Thanhduong (25-08-2015),thanhvinh (25-08-2015),thànhtâm (26-08-2015),theoThầy (25-08-2015),Thiền sư KM (24-08-2015),Thutrang (24-08-2015),tiendung23680 (30-08-2015),tuluyenthantam (25-08-2015),TuMinh (24-08-2015),Vidieu (24-08-2015),Đại Minh (25-08-2015)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •