Kết quả 1 đến 10 của 17
Chủ đề: Kctl – Một Nghề hay Một Nghiệp
Threaded View
-
15-04-2014, 22:56 #9
Tôi đọc bài của bạn Thiên Hạ và cũng suy nghĩ hai hôm nay, tôi thì chưa có khả năng nhiều về chữa bệnh, nhưng cũng có thể cố gắng chữa vài chứng bệnh thông thường cho những người xung quanh. Trong quá trình chữa bệnh, tôi hay gặp những bệnh nhân thuộc các nhóm sau
- Người trong nhà,
- Bạn bè thân thiết với mình
- Bạn của bạn bè thân thiết.
Hầu hết trong số họ đều biết tôi học khí công tâm linh, người tin người chưa tin nhưng họ đều có nhu cầu nhờ tôi chữa khi bị bệnh. Ở hai trường hợp đầu tiên thì tôi chữa rất vô tư, và thường xuyên gọi điện hỏi tình hình xem tiến triển về sức khỏe, tôi cũng không chạnh lòng hay buồn phiền nếu họ không gọi điện, bởi thực chất tôi rất muốn họ khỏi bệnh và muốn họ cùng tôi tập KCTL. Nhưng ở đối tượng thứ 3 (bạn của bạn bè), khi gặp trường hợp cần chữa bệnh gấp và đơn giản, tôi chữa luôn cho họ và thường bảo họ về tập thêm về TKKT để họ hiểu dần về KCTL, hiểu về cách chữa bệnh của tôi hơn. Nhưng đa số với họ, thiền là một phương pháp luyện tập xa xỉ trong xã hội đầy sôi động và bận rộn này.
Lại nói về cảm ơn hay thể hiện lòng biết ơn, tôi nghĩ đa số chúng ta chưa có thói quen nói “cảm ơn” trong những việc nhỏ hàng ngày. Ở bệnh viện thì bệnh nhân hay nghĩ đến cảm ơn bác sĩ vì người bệnh có tâm lý sợ bác sĩ, lo sợ bác sĩ ko chữa cho hết bệnh và kê cho nhiều thuốc không đúng. Đấy cũng có thể là do giáo dục và thói quen hàng ngày trong xã hội Việt Nam,ít khi cảm ơn, ít dành cho nhau những lời yêu thương. Quay về tâm lý của người được chữa bệnh, chữa bệnh bằng KCTL là một phương pháp đặc biệt, hiệu quả nhưng ít người biết đến. Chữa bệnh bằng phương pháp này lại không phổ thông, cách chữa thì đặc biệt, bệnh nhân thì không biết người chữa bệnh làm những gì? Người bệnh cảm giác người chữa bí hiểm, ngồi nhắm mắt đặt tay, rì rầm những điều không rõ rồi thấy vùng bệnh có tác động vào. Họ thấy kỳ lạ, khó tin và chưa thực sự hiểu hết những điều người chữa làm. Mà tâm lý chung, không thấy, không hiểu, không biết thì lại hay mù mờ về giá trị. Đã mù mờ về giá trị thì hay “tùy tiện”. Hơn nữa, tâm lý bệnh nhân được chữa bệnh xong, còn cần thời gian chuyển hóa năng lượng. Họ lại không chắc liệu bệnh đã khỏi thật chưa, có tái phát lại không?... nên viêc cảm ơn thường sẽ “từ từ” mà khi đã “từ từ” thì dễ đi "dừng lại". Thế rồi họ "từ từ dừng lại" luôn. Đấy là nói về suy nghĩ của bản thân tôi. Còn những trường hợp bệnh nhân vô tâm tôi cũng gặp nhiều, thậm chí cũng có người trước mặt tôi thì nói đỡ nhưng sau lưng tôi, họ lại nói cũng không thấy tác dụng gì. Thậm chí có người được chữa xong, đi khám bệnh, lấy kết quả xét nghiệm là bệnh tiến triển đỡ nhưng vẫn không thỏa mãn, và họ vẫn không có niềm tin vào cách chữa của tôi. Gặp những trường hợp ấy tôi cũng có chút buồn, đôi khi cũng bức xúc nhưng lại qua nhanh, vì như vậy tôi sẽ ít phải gặp lại những người đó nữa.. Tôi làm vì muốn giúp người khác đỡ đau bệnh hơn, và tôi cảm thấy tìm được niềm vui ở đó. Tôi không phải là người chữa bệnh nhiều, không có nhiều “bệnh nhân” nên quan điểm của tôi rất đơn giản, nếu bệnh chữa được thì sẽ chữa, nếu không chữa được chí ít tôi cũng làm họ đỡ đau hơn hoặc giải tỏa độc khí bớt cho họ. Nếu đủ duyên với KCTL, tôi sẽ giúp họ luyện tập để chữa bệnh, họ sẽ có nhiều cơ hội khỏi bệnh hơn."Tương lai chẳng phải tại Trời
Tương lai , phụ thuộc vào người trần gian "
-
25 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Hanhthong
haixuyentb (17-04-2014),Hạnh An (16-04-2014),hoasen (16-04-2014),Hoasentrang (19-04-2014),LinhTâm (16-04-2014),manhcao277 (16-04-2014),Mộc Lan (17-04-2014),Nganpham (16-04-2014),PhongThuyGia (16-04-2014),quangdam (16-04-2014),Snowflower (16-04-2014),tamminh (16-04-2014),Thanh Bình (16-04-2014),thanhphong (24-07-2014),theoThầy (16-04-2014),tiendung23680 (17-04-2014),Vidieu (16-04-2014),Vượng Kim Ngưu (16-04-2014),youme (16-04-2014),Đại Minh (18-04-2014),ĐINHQUANG HIỆP (17-04-2014)