Kết quả 1 đến 10 của 17

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2011
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    442
    Cảm ơn!
    2,929
    Thanked 13,623 Times in 446 Posts

    Mặc định

    Trước tiên mình xin chúc Thiên Hạ đã có duyên đến với KCTL và đã đạt được một số thành tựu sau một thời gian nỗ lực, âm thầm học tập, rèn luyện. Bạn cũng đã bắt đầu đưa cái sở học của mình vào phục vụ cuộc sống. Sau khi đọc bài viết của bạn, tôi cũng muốn bày tỏ một số quan điểm của mình, mong rằng chúng ta sẽ hiểu hơn về việc mình đang làm.
    Tôi xin khẳng định ngay từ đầu với bạn rằng không nên đặt ra câu hỏi: “KCTL – một nghề hay một nghiệp”. Bởi lẽ, KCTL là một môn phái khí công đặc biệt, đến được với KCTL là duyên. Học KCTL chính là học đạo chứ không phải “học nghề”, nên KCTL không phải là “nghề”. Mà đã học đạo thì phải hành đạo, nên KCTL cũng không phải là “nghiệp”.
    Tôi cũng như bạn, đã có duyên đến được với KCTL, được Thầy và các Bề Trên dẫn dắt trên con đường học đạo. Tôi nhớ và khắc ghi nhưng lời Thầy dạy chúng ta:
    - Tu đạo thì phải hành đạo, phải làm những việc cụ thể chứ không viển vông, không được lý thuyết suông.
    - Đi tu trước hết là để thành một người tốt. "Tu lâu là để hiểu người. Tu cao là để làm người tốt hơn".
    - Muốn làm được việc lớn thì phải làm tốt từ những việc nhỏ. Làm việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn. Cũng như Thầy Biển Thước đã nói khi dạy Thầy chữa bệnh: “… nhớ đừng bao giờ để bệnh nhân giữa chừng”.
    - Muốn yêu thương người khác, yêu thương chúng sinh thì trước hết phải biết yêu thương bản thân mình, cha mẹ mình, gia đình mình trước.


    Tôi đến với khí công, ban đầu cũng là để tìm cách chữa bệnh cho mình. Rồi duyên đã đưa tôi đến được với Thầy với KCTL. Tôi cũng đã được Thầy chữa khỏi bệnh, một căn bệnh mà Y học hiện đại vẫn còn bó tay. Rồi tôi cũng được tiếp nhận nhiều kiến thức mới, được truyền đạt các cách chữa bệnh. Nhìn thấy nhiều người bị bệnh, đặc biệt là những người nghèo khó, những em bé ngây thơ, trong tôi trỗi lên một niềm thương cảm và mong muốn được giúp mọi người giảm bớt gánh nặng bệnh tật. Tôi cũng đã mạnh dạn chữa cho một số người khỏi bệnh và đưa những người đó đến với KCTL. Dần dần tôi hiểu ra rằng, việc mình chữa bệnh cho một ai đó thực ra là một duyên cớ để giúp người đó hiểu hơn về một phương pháp chữa bệnh mới, hiểu về KCTL và nếu đủ duyên thì người đó sẽ đến được với KCTL… Như vậy, nếu một ai đó đến được với KCTL, tin tưởng, luyện tập KCTL sau khi được mình chữa bệnh, thì đó là sự cảm ơn của người bệnh đối với mình rồi. Còn những lời cảm ơn chỉ là những khích lệ nho nhỏ trước mắt, có cũng được, không có cũng chẳng sao (thực ra khi ko có thì cũng buồn một chút). Bởi lẽ, mình làm một cách tự nguyện, với cái tâm trong sáng, không cầu danh, lợi thì đâu mong đến lời cám ơn. Mà họ chưa cám ơn, có thể là do mình chưa làm cho người bệnh hiểu được cách mình làm. Vậy thì phải trách mình trước chứ! (Đây cũng là một trong những lý do dẫn đến buồn một chút).
    Tôi tuy chữa bệnh cũng chưa nhiều, nhưng cũng đã được gặp những người vô tâm, những người lười biếng, nhưng cũng không ít người có tâm. Những người này đã đến được với KCTL và tập luyện rất chăm chỉ. Kết quả đó đã động viên tôi rất nhiều trên con đường học đạo và hành đạo.
    Ở cơ quan, khi biết một anh bạn bị bệnh ở thận, tôi nói: "Anh qua đây, em thử chữa cho, có thể sẽ khỏi đấy". Anh ấy cười và bảo: "Ừ, cứ thử xem nhỉ". Thế rồi tôi bắt đầu chữa cho anh ấy. Sau buổi đầu, thấy có tiến triển một chút, anh ấy bắt đầu có niềm tin. Lúc này tôi mới đề nghị và hướng dẫn anh tập bài TKKT, nói là để hỗ trợ quá trình chữa bệnh và tốt cho sức khỏe của anh. Thế rồi anh tập, bệnh khỏi dần sau một số lần chữa, sức khỏe tốt lên rất nhiều. Thế là anh hoàn toàn tin tưởng vào phương pháp chữa bệnh mới này và chăm chỉ luyện tập hàng ngày.
    Nhưng cũng có người sau khi được kiểm tra và chữa lần đầu, hôm sau bảo tập TKKT thì đã viện cớ, hoặc không chú tâm để luyện tập mà chỉ muốn khỏi bệnh. Những người như thế thì khó có lần sau để gặp lại. Những người như thế, tôi nghĩ "duyên của họ chỉ đến vậy!". Nhưng cũng có những người sau đó khi họ bị bệnh thì vẫn phải chữa cho người ta. Vì để bệnh của họ không làm ảnh hưởng đến người khác nhất là ảnh hưởng đến thai nhi, đến các cháu bé. Với tôi việc chữa bệnh cho các cháu bé thì bất cứ lúc nào, ở đâu tôi cũng sẵn lòng.
    Thật ra trong cuộc sống khi đã có cao thì sẽ có thấp, có tốt thì sẽ có xấu… Bởi vì có cao thì mới biết thế nào là thấp, có tốt thì mới biết thế nào là xấu. Thế mới là thiên hạ. Còn Thiên thì sẽ còn Hạ và vẫn còn thiên hạ. Trong thiên hạ thì vẫn tồn tại cái tốt, cái xấu, người tốt, người xấu. Vì tất cả đều là tương đối. Tránh sao được gặp phải người vô tâm. Nhưng đã hành đạo thì việc mình làm cứ làm, vì việc mình làm là tốt không chỉ cho một người, mà còn tốt cho nhiều người. Cụ Trưởng Cần đã dạy khi Thầy NQT đưa các học trò về viếng mộ: "Các con nên nhớ việc mình làm mình cứ làm, cứ làm như thế sẽ có ích nhiều cho xã hội, giúp đỡ được nhiều cho chúng sinh đó cũng là cầu mong của ta cho đến mãi sau này. Giúp đỡ được cho chúng sinh giảm đau đớn vì bệnh tật, làm được như thế là cả ta và các con đều toại nguyện". Nếu chỉ vì một số người vô tâm mà không làm nữa (khác chi không hành đạo nữa), thì những người tốt chẳng phải là chịu thiệt thòi hay sao. Mà cũng mới chỉ là thiếu một lời cảm ơn của những người vô tâm mà bạn đã chạnh lòng, đã buồn để rồi thốt lên "Thiên hạ bất nhân", thì có phải đã làm chạnh lòng những người hữu tâm chăng.
    Với tôi, sức cũng còn có hạn, mà có giỏi đi nữa – như Thầy đã nói – thì một ngày cũng chỉ chữa được cho mấy người là cùng. Mà tôi cũng còn công việc trần tục, còn gia đình,… Bởi vậy mà tôi đã giúp đời đáng được bao nhiêu đâu, bạn đã giúp đời đáng được bao nhiêu đâu. So với các bác sỹ, chúng ta thua xa về số lượng người bệnh (Chỉ hơn là những bệnh người ta không chữa được thì mình có thể chữa được). Mới vậy thôi mà đã chạnh lòng, đã buồn, đã thấy bị xúc phạm thì chúng ta cũng đừng nên chê trách các bác sỹ ở phòng khám cáu gắt hoặc thế này thế nọ.
    So với Thầy thì những người vô tâm bạn gặp phải còn chưa thấm vào đâu. Nhưng tôi thấy Thầy vẫn vui vẻ, vẫn làm những việc cần làm và giúp những người đáng giúp.
    Còn bạn nói có nên phân ra người "đáng chữa và không đáng chữa". Theo tôi cũng khó đấy. Bởi với chúng ta đâu đã đủ khả năng để "nhìn thấu tâm can vạn vật" như Thầy đâu. Khi thấy bệnh mà mình có khả năng chữa thì chữa chứ đâu đã phân biệt được người đó đáng hay không đáng chữa. Chỉ khi họ không cám ơn, khi tâm tính của họ bộc lộ ra thì bạn mới biết là người vô tâm. Thế thì trách mình trước, chớ nên trách người làm chi cho mất sức.
    Nhưng ở trong tính huống: Trong hai người bệnh nhân đến gặp ta, có một người phúc hậu tử tế nhưng hơi nghèo, còn người kia trịch thượng vô tâm và đã từng vô ơn nhưng giàu có... Ta sẽ nhận lời chữa cho ai khi ta chỉ có khả năng chữa cho một người?
    Như vậy, bạn Thiên Hạ sẽ xử lý thế nào? Với tôi thì sức mình đến đâu thì làm đến đấy. Tôi sẽ nhận lời chữa cho người phúc hậu, tử tế kể cả người đó rất nghèo khó. Còn với người kia sẽ khuyên anh ta về tập luyện và tìm hiểu trên diễn đàn Từ Khí công đến Tâm linh.
    Nhưng nói thì nói vậy, quả thật Việt Nam bây giờ rất nhiều người vô tâm và cả vô tính. Thấy người bên cạnh cần giúp đỡ, nhưng vẫn phớt lờ mà đi tiếp. Gặp trường hợp bị nạn, người ta đang nằm đó nhưng có bạn trẻ vẫn có thể ghé vào chụp hình "tự sướng" để đưa lên facebook câu like. Nước bẩn trong nhà đem đổ ra đường để nhà mình sạch… Tính cá nhân, ích kỷ, thờ ơ ăn sâu vào tính cách người Việt ngày nay. Tôi nghĩ rằng cũng phải có những tâm sự như của bạn Thiên Hạ, phải có những bài viết như trong chủ đề này để giúp chúng ta và mọi người khi đọc được những bài này sẽ nhìn nhận lại cách sống, cách ứng xử và hiểu chữ "tùy tâm" cho đúng nghĩa. Từ đó để có những hành động, những việc làm hợp lý, những suy nghĩ hợp đạo hơn ngay trong cuộc sống trần tục này. Giúp cho cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
    Lời cuối:
    Chúng ta là những học trò của Thầy NQT, của KCTL. Chúng ta đang đi học đạo, đang học làm người tốt. Học đạo thì phải hành đạo, đưa cái sở học của mình ra giúp đời. Có vậy thì cái kiến thức của mình học được mới có ích. Đi tu đâu phải cho mình, đâu phải để về nơi Niết bàn. Thầy muốn chúng ta phải khác với những nơi khác là phải làm những việc cụ thể, phải thực hành chứ không lý thuyết suông. Những điều mà bạn Thiên Hạ đang gặp phải, chúng ta ai cũng có thể gặp trên con đường hành đạo. Nó như những thử thách đối với mỗi chúng ta. Bởi nó là những vòng xoáy trần tục. Hôm nay bạn cần một sự cám ơn bằng lời, có thể ngày mai bạn sẽ cần một sự cám ơn bằng vật chất… cứ dần như thế bạn sẽ rơi vào vòng xoáy trần tục. Chúng ta hành thiện với một tâm trong sáng, lòng sẽ thanh thản. Người ta cám ơn thì mình nhận, nếu không thì chẳng sao. Nhưng cũng mong mọi người (ngay cả chúng ta) khi đọc được những dòng tâm sự trong chủ để này sẽ tự sửa mình thoát khỏi thói vô tâm luôn luôn có trong tâm mỗi người.
    Muốn thiền, thiền phải có duyên,
    Muốn tu, muốn luyện, phải chuyên tâm này.

  2. 43 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới hocdao

    Hanhthong (15-04-2014),Hạnh An (16-04-2014),hoasen (15-04-2014),Hoasentrang (15-04-2014),hoatran (16-04-2014),hongvulien (15-04-2014),lê chí công (15-04-2014),maiha (09-05-2014),manhcao277 (15-04-2014),Mộc Lan (15-04-2014),Nganpham (15-04-2014),nganuoc (15-04-2014),nguyendinhtuan (15-04-2014),nhatcuunhan (15-04-2014),Nhất Tâm (17-04-2014),PhongThuyGia (16-04-2014),Snowflower (15-04-2014),Tamhuongthien (15-04-2014),tamminh (15-04-2014),tam_thuc (15-04-2014),tantrao (15-04-2014),Tịnh_Tâm (15-04-2014),Thanh Bình (16-04-2014),Thanh Quang (17-11-2014),Thanhduong (15-04-2014),thanhphong (24-07-2014),THANHTINH (15-04-2014),theoThầy (15-04-2014),Thiền sư KM (15-04-2014),tiendung23680 (16-04-2014),tuluyenthantam (15-04-2014),Vidieu (15-04-2014),Vượng Kim Ngưu (16-04-2014),youme (15-04-2014),Đại Minh (18-04-2014),ĐINHQUANG HIỆP (17-04-2014)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •