Kết quả 1 đến 10 của 17
Chủ đề: Kctl – Một Nghề hay Một Nghiệp
Hybrid View
-
12-04-2014, 00:45 #1
Gửi bởi Thiên Hạ
Đối với em, KCTL không phải nghề hay nghiệp, KCTL là cách chữa bệnh đầy kỳ diệu và hiệu quả, nên mong muốn học được cách chữa bệnh bằng KCTL là niềm thôi thúc tự nhiên của em - trước hết muốn mình khỏe mạnh, sau là có thể chữa bệnh cho những người thân, những người mình yêu quý.... Vì mức năng lượng của em thấp, nên khả năng chữa bệnh của em rất tệ, mà lại luôn nhận được khí bệnh từ bệnh nhân nên em cũng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này: cần phải chữa cho ai?
- Chữa cho ai: hồi đầu em thấy những người bệnh rất đáng thương, em cũng luôn mong muốn chữa bệnh giúp họ nếu mình có thể. Cứ ngồi nghe họ kể chuyện bệnh tình của họ là em lại mong họ hết bệnh, nhưng lại chẳng biết chữa thế nào!!! Nhưng rồi một thời gian tiếp xúc với họ nhiều, em nhận ra những bảo thủ và trì trệ trong cách sống của họ. Nhiều khi em thấy họ bảo thủ tới mức... đáng thương - vì chính sự bảo thủ đó của họ, mà họ chỉ trân trọng những cách chữa bệnh thông thường (nhiều đau đớn và tốn kém) mà không đón nhận những cách chữa bệnh kỳ diệu khác. Có lẽ phải trải qua những ngày tháng đau khổ, thì người ta mới biết trân trọng những ngày tháng khỏe mạnh? Có trải qua những cách chữa bệnh nhiều tốn kém và đau đớn, thì họ mới biết trân trọng những cách chữa bệnh nhanh chóng và không đau đớn? Có trải qua những lần thấp thỏm chờ đợi ngoài cửa phòng khám... thì họ mới trân trọng những lần đến chữa bệnh thật mau và được đón tiếp vui vẻ? Và cứ phải lặn lội ngược xuôi tìm thầy tìm thuốc thì mới trân trọng vị thầy thuốc đó? Dường như món quà để sẵn trên mặt bàn không thú vị bằng món quà phải trèo đèo lội suối tìm kiếm được!
Và cũng dần dần em thấy cần phải có một cách đánh giá nghiêm túc hơn. Kết quả của việc chữa bệnh luôn là sự cố gắng của cả thầy thuốc và người bệnh. Vì vậy món quà hay, là món quà được trao cho người xứng đáng được nhận. Khi đó người bệnh sẽ trân trọng món quà mà mình nhận được. Họ sẽ thay đổi không chỉ về mặt sức khỏe mà tinh thần của họ cũng 'chợt tỉnh' trước những điều may mắn đã đến nữa ạ.
- Mặc dù vậy, em cũng thấy nhiều người bệnh đáng thương hơn đáng trách. Bởi vì sống trong xã hội nhiều đấu đá này, thì bảo thủ và nghi ngờ cũng là 1 "căn bệnh" phổ biến, nên họ chẳng thể qua 1 vài lần bị bệnh mà thay đổi được sự bảo thủ và nghi ngờ của mình được. Dù sao, nếu họ không tự thay đổi tư tưởng của mình, thì chính họ không muốn đón nhận những điều kỳ diệu khác trong cuộc sống thôi ạ - đó sẽ là điều đáng tiếc cho họView more the latest threads:
- Dưỡng Tâm
- Thầy Huệ Tâm về với xứ Thanh
- Những kiến thức thực tế khi chứng kiến người...
- Bí ẩn về bão YAGI
- Cách xử lí năng lượng trong quả cầu!
- Thực Hành Chữa Bệnh Viêm Họng Bằng Phương...
- Tản mạn về một số phương pháp chữa bệnh
- Làm Thế Nào Để Báo Hiếu Được Với Những Người...
- Một phương pháp tự vấn bản thân để bình tĩnh
- Những lợi ích của Định Tâm
"Không sợ thấp, không mong cao
Cái đến sẽ đến, tại sao mong cầu!"
_ trích thơ Thầy Huệ Tâm _
-
31 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới youme
anbich (12-04-2014),Hoang Quyet (15-04-2014),hoanlinh (13-04-2014),hoasen (12-04-2014),Hoasentrang (15-04-2014),hoatran (14-04-2014),hocdao (14-04-2014),hongvulien (12-04-2014),longtadinh (12-04-2014),maiha (09-05-2014),Mộc Lan (15-04-2014),Nganpham (12-04-2014),nganuoc (13-04-2014),Phương Nam (14-04-2014),tamminh (14-04-2014),tam_thuc (15-04-2014),tantrao (15-04-2014),Thanh Bình (12-04-2014),thanhphong (24-07-2014),THANHTINH (12-04-2014),theoThầy (12-04-2014),Thiền sư KM (12-04-2014),Tieutrucxinh (13-04-2014),Vidieu (12-04-2014),Đại Minh (13-04-2014),ĐINHQUANG HIỆP (13-04-2014)
-
12-04-2014, 21:03 #2
Phương pháp tích thiện
1. Bàn luận rõ ràng về thiện:
Nếu xét một cách tinh tường mà nói, thì thiện có chân có giả, có ngay thẳng có khuất khúc, có âm dương, có phải hay chẳng phải, có thiên lệch hay chính đáng, có đầy có vơi, có tiểu có đại, có dễ hay khó, đều cần bàn luận rõ ràng.
Làm việc thiện mà không hiểu rõ đạo lý, cứ tự cho việc mình làm là hành thiện, ắt không khỏi tạo nghiệp, uổng phí mất tâm tư một cách vô ích.
Thế nào là chân thiện và giả thiện?
Xưa có một số nho sinh yết kiến Trung Phong hoà thượng (một vị cao tăng triều đại nhà Nguyên), mà hỏi: Nhà Phật bàn thiện ác báo ứng như bóng theo hình, tức làm lành gặp lành, làm ác gặp ác, nay có người nọ thiện mà con cháu không được thịnh vượng, mà kẻ kia ác thì gia đình lại phát đạt, vậy là Phật nói về việc báo ứng thực vô căn cứ sao?
Hoà thượng nói: Người phàm tâm tính chưa được tẩy sạch, chưa được thanh tịnh, tuệ nhãn chưa khai, thường nhận thiện làm ác, cho ác là thiện; người như vậy không phải là hiếm có, đã tự mình lẫn lộn phải trái cho ác là thiện, cho thiện là ác, điên đảo đảo điên mà không hay lại còn oán trách trời cho báo ứng là sai, là không công bằng ư.
Bọn nho sinh lại hỏi: Mọi người thấy thiện thì cho là thiện, thấy ác thì cho là ác, sao lại bảo là lẫn lộn đảo điên vậy?
Hoà thượng bảo họ thử thí dụ xem sự tình thế nào là thiện thế nào là ác. Một người trong bọn nói: mắng chửi đánh đập người là ác, tôn kính lễ phép với người là thiện.
Hoà thượng nói không nhất định là như vậy.
Một người khác cho là tham lam lấy bậy của người là ác, gìn giữ sự thanh bạch liêm khiết là thiện.
Hoà thượng cũng bảo không nhất định là như vậy.
Mọi người đều lần lượt đưa ra thí dụ về thiện và ác, nhưng Trung Phong hoà thượng đều bảo là không nhất định là như vậy.
Nhân thế bọn họ đều thỉnh hoà thượng giảng giải cho.
2. Định nghĩa chữ thiện
Hoà thượng Trung Phong chỉ dạy rằng: Giúp ích người gọi là thiện, chỉ vì ích mình gọi là ác. Vì giúp ích người cho nên dù có đánh mắng cũng vẫn là thiện, trái lại chỉ vì ích mình nên dù có kính trọng người cũng vẫn là ác.
(1). Vì vậy người làm thiện đem lại ích lợi cho người là công, mà công tức là chân, còn vì lợi mình ấy là tư, mà tư tức là giả.
Lại việc thiện tự lòng phát ra là chân, tập theo thói cũ là giả, không trước tướng mà làm chân, trước tướng mà làm giả…
Lại nữa làm việc thiện mà xuất phát từ tấm lòng thành là chân thiện, còn hời hợt chiếu lệ mà làm là giả thiện. Hơn nữa hành thiện mà không nghĩ đến một sự báo đáp nào cả là chân thiện, trái lại còn hy vọng có sự đền đáp là giả thiện, đó là những điều tự mình cần khảo sát kỹ lưỡng.
Thế nào là âm thiện, dương thiện?
Phàm làm việc lành mà người ngoài biết được là dương thiện, làm việc lành mà người ngoài không biết được là âm đức. Âm đức được phúc báo, dương thiện hưởng danh thơm. Nhưng danh thơm thường là điều đáng húy kỵ vì xưa nay biết bao nhiêu người vì háo danh thành thử bị danh làm hại, lâm vào cảnh tai họa, ngược lại những người không tội lỗi mà cứ bị thiên hạ chê oan, thì lắm lúc con cháu họ được phát đạt.
Cái lẽ âm dương như thế, phải để tâm nhiều mới hiểu hết.
Thế nào là phải và chẳng phải ?
Nước Lỗ xưa có luật người Lỗ nào chuộc được người bị bắt làm kẻ hầu hạ ở nước khác về thì được quan phủ thưởng tiền. Tử Cống (học trò đức Khổng Tử tên là Tứ) chuộc người về mà không nhận tiền thưởng.
Đức Khổng nghe biết lấy làm buồn phiền mà bảo rằng: Tứ làm việc thất sách rồi. Ôi thánh nhân xử sự nhất cử nhất động có thể cải sửa phong tục thay đổi tập quán, làm gương mẫu cho bách tính noi theo, chẳng phải cứ nhiệm ý làm những việc thích hợp với riêng mình.
Nay nước Lỗ người giàu thì ít người nghèo thì nhiều,nếu nhận thưởng cho là tham tiền là không liêm khiết còn không lãnh thưởng thì người nghèo sao có tiền tiếp tục chuộc người? Từ nay về sau chắc không ai chuộc người ở các nước chư hầu về nữa.
Tử Lộ (tên Do, học trò đức Khổng) cứu người khỏi chết đuối, được tạ ân một con trâu, Tử Lộ nhận lãnh. Khổng Tử hay chuyện hoan hỷ bảo rằng:Từ nay về sau ở nước Lỗ sẽ có nhiều người lo cấp cứu kẻ chết đuối.
Cứ lấy mắt thường tình mà xem, việc Tử Cống không nhận tiền bồi thường là cao quí, Tử Lộ nhận trâu là thấp hèn, nhưng Ðức Khổng Tử lại khen Tử Lộ mà chê Tử Cống.
Vậy nên biết người không nên chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt mà cần xét xem hành động đó có ảnh hưởng tệ hại gì về sau nầy không.
Không nên bàn tới lợi ích nhất thời ở đời nầy mà phải nghĩ tới tương lai xa, mà cũng chẳng nên chỉ nghĩ riêng cho cá nhân mình mà phải nghĩ cho cả thiên hạ đại chúng nữa.
Việc làm hiện nay tuy bề ngoài là thiện nhưng trong tương lai lại di hại cho người, thì thiện mà thực chẳng phải thiện.
Còn việc làm hiện thời tuy chẳng phải thiện nhưng về sau nầy lại có lợi ích cứu giúp người thì tuy ngày nay chẳng phải thiện mà chính thực là thiện vậy.
Ở đời có nhiều sự tình tương tự,chẳng hạn như tưởng là hợp lễ nghĩa, là có trung tín, từ tâm mà thực ra lại trái lễ nghĩa, không phải trung tín hay từ tâm, đều phải quyết đoán chọn lựa kỹ càng.
Thế nào là thiên lệch và chính đáng?
Xưa ông Lã Văn Ý, lúc mới từ chức tể tướng , cáo lão về quê, dân chúng 4 phương đến nghênh đón như thái sơn bắc đẩu. Nhưng có một người làng say rượu mạ lỵ ông. Lã công điềm nhiên bất động bảo gia nhân: kẻ say chẳng chấp làm gì , đóng cửa lại mặc kệ hắn.
Qua một năm sau, người đó phạm tội bị tử hình. Lã công hay biết sự tình mới hối hận rằng: giá mà ngày ấy ta bắt hắn đưa quan nha xử phạt thì hắn có thể bị phạt một tội nhẹ mà tránh khỏi phạm trọng tội về sau.
Ta lúc đó chỉ muốn giữ lòng nhân hậu tha thứ cho hắn, không ngờ hóa ra nuôi dưỡng tính ngông cuồng của hắn để phạm tội tử hình như ngày nay vậy.
Đó là một sự việc do lòng thiện hóa ra làm ác. Cho hay có khi tâm lành mà hành sự lại ác, có khi tâm ác mà hành sự lại lành.
Thế nào là đầy và vơi (bán và mãn)
Kinh dịch nói việc thiện mà không tích lũy cho nhiều không đủ để được danh thơm tiếng tốt, việc ác mà không đọng lại nhiều chẳng đủ để mang họa sát thân.
Kinh thư có nói nhà Thương tội ác quá nhiều như nước vỡ bờ vì thế mà Trụ Vương bị diệt. Việc tích thiện cũng như lưu trữ vật dụng, nếu chăm chỉ cất giữ ắt sẽ đầy kho, còn biếng nhác không chịu tích lại thi vơi chứ không đầy. Chuyện làm thiện được đầy hay vơi bán hay mãn là vậy.
Xưa có một nữ thí chủ vào chùa lễ Phật, muốn cúng dường nhưng lại nghèo, trong túi chỉ còn hai đồng, đem cả ra để cúng.
Vị trụ trì đích thân làm lễ bái sám hồi hướng cho. Sau nữ nhân đó được tuyển vào cung, tiền tài phú quý có thừa, đến chùa lễ Phật đem cả ngàn lượng bạc cúng dường. Hòa thượng trụ trì chỉ sai đồ đệ thay mình làm lễ hồi hướng mà thôi. Nữ thí chủ nọ thấy vậy liền hỏi: Trước đây tôi chỉ cúng dường có hai đồng mà phương trượng đích thân làm lễ bái sám hồi hướng cho, nay cúng cả ngàn lượng bạc mà ngài không tự mình làm lễ là sao vậy?
Vị hoà thượng đáp: Trước kia tiền bố thí quả thật ít ỏi nhưng xuất phát từ tấm lòng thật chân thành, nếu bần tăng không đích thân làm lễ thì không đủ báo đáp được ân đức ấy. Nay tiền cúng dường tuy nhiều nhưng tâm bố thí thì không được chí thành như trước, nên bảo đồ đệ thay bần tăng làm lễ cũng đủ.
Với lòng chí thành bố thí cúng dường chỉ hai đồng mà việc thiện được viên mãn, còn bố thí cả ngàn lượng bạc mà lòng không được chí thiết thì công đức đó chỉ được bán phần mà thôi.
Chung Ly Quyền chỉ dạy cho Lã Đồng Tân cách luyện đan điểm sắt thành vàng có thể đem dùng để cứu giúp người đời.
Lã Đồng Tân hỏi rằng vàng đó sau có thể biến chất không?
Chung Ly Quyền bảo 500 năm sau vàng đó sẽ trở về nguyên bản chất là sắt, thì họ Lã nói: Như vậy sẽ gia hại cho người đời 500 năm về sau, ta chẳng học phép ấy làm gì.
Chung Ly Quyền bảo:Muốn tu tiên cần tích lũy công đức 3000 điều, nhưng chỉ một lời của nhà ngươi nói đó cũng đủ mãn 3000 công đức rồi.
Đây lại thêm một thuyết nữa về đầy vơi hay bán mãn vậy.
Lại làm lành mà tâm không chấp trước thì mỗi việc đều được viên mãn, trái lại tuy làm suốt đời mà việc lành cũng chỉ có được một nửa.
Ví như đem của giúp người mà trong không thấy mình giúp, ngoài không thấy người nhận, trung gian không thấy vật đem giúp thì được gọi là bố thí tam luân không tịch hay nhất tâm thanh tịnh.
Bố thí như vậy, dù một lon gạo cũng có thể gây vô lượng phước, một đồng bạc có thể tiêu ngàn kiếp tội. Nhược bằng tâm khư khư chấp trước, thời tuy bố thí cả thoi vàng, phước đức cũng chỉ có được một nửa.
Ðây lại một cách xét việc lành đầy, lưng, nửa, toàn vậy.
Thế nào là đại và tiểu?
Xưa Vệ Trọng Đạt, một quan chức ở Hàn lâm viện bị nhiếp hồn đưa xuống âm phủ. Diêm vương sai các phán quan trình những cuốn sổ ghi điều thiện và ác ra để xét. Nếu đem so sánh thì những sổ ghi điều ác chất đầy một đống còn sổ ghi điều thiện có mỗi quyển mỏng dính.
Diêm Vương cho đem lên bàn cân thì bên một cuốn sổ mỏng dính kia lại nặng hơn tất cả các cuốn ghi điều ác cộng lại.
Trọng Đạt nhân thế mới hỏi: Năm nay tôi mới chưa đến 40 tuổi đời mà sao tội lỗi lại có thể nhiều đến thế? Diêm Vương bảo: Mỗi một niệm ác kể là một tội không cần đợi đến lúc có thực sự phạm phải hay không.
Trọng Đạt lại hỏi trong cuốn sổ mỏng kia có ghi việc thiện gì vậy.
Diêm Vương bảo: triều đình đã từng dự tính khởi đại công tác tu sửa cầu đá ở Tam Sơn, nhà ngươi dâng sớ can gián, sớ văn đó có ghi chép vào sổ vậy. Trọng Đạt thưa: Bản chức tuy có dâng sớ,nhưng triều đình không y theo lời tấu trình, thì sự việc đâu có ích gì? Thì Diêm Vương lại bảo cho hay là tuy triều đình không y theo lời tấu, nhưng một niệm thiện đó của nhà người là vì lợi ích của toàn dân muốn cho họ khỏi bị đi lao công vất vả, khỏi bị sưu cao thuế nặng, nếu mà lời tấu trình được triều đình y theo thì công đức nhà người thật vô cùng lớn lao. Cho nên nếu có chí nguyện làm việc lợi ích cho quốc gia thiên hạ , cho đại chúng thì tuy việc làm đó có nhỏ mà công đức lại lớn, còn nếu chỉ nghĩ làm lợi riêng cho thân mình thì tuy có làm nhiều mà công đức lại nhỏ vậy.
Thế nào là khó và dễ?
Các vị tiên nho xưa có nói muốn khắc phục mình, muốn thắng được tâm mình thì nên bắt đầu từ chỗ khó khắc phục mà khởi tâm trước.
Đức Khổng Tử bàn về nhân ái cũng nói bắt đầu từ chỗ khó mà thi hành trước, tức là từ chỗ phải thắng được lòng mình vậy, bởi lẽ khó mà làm được thì dễ ắt cũng làm xong.
Chẳng hạn như ở Giang Tây có ông già họ Thư làm nghề dạy học, nhân gặp một người nghèo thiếu tiền quan, vợ người ấy sắp bị quan bắt làm tôi tớ, ông liền bỏ số tiền nhập học của học trò mà ông đã dồn được trong hai năm ra chuộc, nhờ đó vợ chồng người kia khỏi bị ly tán. Ông già họ Trương ở tỉnh Trực Lệ, nhân gặp một người bị nợ khốn, phải đem cầm vợ con. Ông liền bỏ số tiền mình để dành được trong 10 năm ra chuộc, nhờ đó vợ con người kia được an toàn. Bỏ tiền cứu người như hai trường hợp trên thật là hiếm có, ít ai làm nổi. Lại như ông già họ Cận ở Trấn Giang tuổi đã cao, không có con nối dõi, lân gia có người đem đứa con gái còn trẻ đến nạp cho làm thiếp, nhưng ông không nhẫn tâm thu nạp mà đem hoàn trả lại. Đó là chỗ khó có thể nhẫn mà nhẫn được.
Vậy nên phúc báo trời cho hưởng sẽ hậu.
Phàm những người có tiền tài, có quyền thế mà họ muốn làm phúc thì thực là dễ , dễ mà chẳng làm là tự hủy hoại mình. Người nghèo hèn khốn cùng muốn làm phúc thật là khó, khó nhưng mà làm được, đó mới thực là đáng quý vậy.
3. Tuỳ duyên hết sức tu thập thiện
Tùy lúc gặp duyên lành cứu giúp người, hay tùy hỷ công đức mà hành thiện, nếu phân biệt ra từng loại thì rất nhiều, nhưng đại khái có mười loại như sau: trợ giúp người cùng làm thiện, giữ lòng kính mến người, thành toàn việc thiện của người, khuyến khích người làm thiện, cứu người gặp nguy khốn, kiến thiết tu bổ có lợi ích lớn, xả tài làm phúc, gìn giữ bảo hộ chánh pháp, kính trọng tôn trưởng, thương tiếc mạng sống loài vật.
Thế nào là trợ giúp người cùng làm thiện?
Xưa vua Thuấn lúc chưa tức vị thấy những người đánh cá ở đầm Lôi Trạch, đều tranh chiếm chỗ nước sâu dầy nhiều cá, còn người già yếu phải tìm chỗ nước nông cạn chảy xiết ít cá mà đánh, nên có lòng trắc ẩn bất nhẫn, bèn cùng tới đánh cá. Thấy người nào tranh dành chỗ thì ông im lặng không đá động gì đến tánh xấu ấy, còn thấy người nào mà có lòng nhường chỗ thì ông hết lời khen ngợi mà theo gương đó cũng nhường chỗ cho người khác. Một năm sau những người đánh cá ở chỗ nước sâu ai cũng có lòng nhường chỗ cho nhau mà không tranh dành nữa.
Ôi vua Thuấn thực sáng suốt, há chẳng phải mất lời mà khuyên bảo giáo hóa được người sao! Tuy không dùng lời mà dùng chính bản thân mình làm gương mẫu cho người khác sửa đổi. Đây là chỗ khổ tâm và khéo dụng công của vua Thuấn vậy.
Bọn chúng ta ở thời mạt pháp nầy chẳng nên thấy mình có chỗ sở trường mà khinh khi chèn ép người, chẳng nên lấy chỗ hay giỏi của mình mà đem so sánh xét người. Ẩn ác dương thiện tức là thấy người ta dở, có lỗi lầm thì gặp riêng khuyên bảo đừng ra ngoài nói xấu làm người ta mất hết danh dự, gặp được việc làm tốt của ai thì nên ghi nhớ mà học theo đồng thời hết sức ca ngợi để mọi người cùng được biết.
Thế nào là thành toàn việc thiện của người?
Một hòn đá trong có ngọc nếu bị ném bỏ ắt sẽ vỡ tan như hòn ngói, nhưng nếu đem mài dũa chạm trổ ắt sẽ thành khuê trượng hốt ngọc. Cho nên phàm thấy người làm việc thiện hoặc thấy ý chí và tư chất của họ có thể tiến thủ thành công thì đều nên khuyến dụ trợ giúp họ; hoặc khen ngợi khích lệ hoặc gìn giữ bảo bọc họ; hoặc biện bạch hộ cho họ hay chia xẻ cùng họ nỗi oan ức bị người ghen tị mà vu họa phỉ báng họ, cốt sao giúp cho họ được thành công mà thôi.
Đại khái con người thường không ưa thích những người không giống như mình, chẳng hạn như ác không ưa thiện, tiểu nhân không thích quân tử. Người trong một xóm làng, thiện thì ít mà xấu ác thì nhiều, vì thế người thiện ở đời bị kém thế khó có thể tự lập được vững vàng.
Hơn nữa người hào kiệt, thông minh tài cán, tính tình cương trực không trọng bề ngoài, không ưa tiểu tiết nên hay bị người ta hiểu lầm mà chỉ trích phê bình; vì thế cho nên việc thiện thường dễ bị hư hỏng mà người thiện thường bị nhạo báng, cười chê, chỉ duy có người trưởng giả nhân hậu mới hiểu rõ được sự tình mà khuông phù trợ giúp cho họ được thành công. Thành toàn cho người thì công đức thực là lớn lao vô cùng.
Thế nào là khuyến khích người làm thiện?
Con người ta sinh đã sinh ra làm người, ai mà không có lương tâm.
Đường đời mênh mông mù mịt rất dễ bị sa đọa chìm đắm vì lợi danh.
Đối với những người còn mải mê tham danh tham lợi tạo thành nghiệp ác, ta nên tìm cách cảnh tỉnh họ cho thoát khỏi sự mê hoặc, cũng giống như họ đang trải qua một giấc mộng lớn trong đêm dài mà ta giúp họ đoạn diệt, bạt trừ hết thì ân huệ đó thật vô biên vô lượng.
Hàn Dũ đời nhà Đường có nói: dùng lời thì khuyên người được một đời, làm sách thì khuyên người được trăm đời. Việc khuyên người làm lành ở đây đem so với việc cùng người làm lành ở trên có phần sút kém, song theo bệnh cho thuốc, theo thời khuyên răn vẫn thâu được hiệu quả rất nhiều. Còn như dùng chính bản thân mình hành động làm mẫu mực, làm gương cho người trông thấy để họ tự nhiên tỉnh ngộ biết được lỗi lầm mà sửa đổi thì hiệu quả cũng chẳng kém mà không để lại hình tích gì; có hai phương tiện nầy đều chẳng thể bỏ qua. Muốn giúp người, khuyên người cần phải thông minh sáng suốt, biết tùy thời, tùy người không để mất lời tức phí lời mình nói mà người không nghe, cũng không để mất người, tức là gặp người có thể khuyên cải được mà mình không hành động để lỡ mất dịp làm lành, như thế là kém hiểu biết không có trí tuệ vậy.
Thế nào là cứu người nguy cấp?
Người ta ai cũng có lúc gặp phải sự tai ương hoạn nạn xảy ra. Vậy khi gặp ai lâm cảnh ách nạn hãy xem như chính mình lâm nạn mà lo vội vã cứu trừ, hoặc lấy lời biện bạch an ủi, hoặc dùng phương chước khôn ngoan giải trừ. Thôi Tử có nói: Làm ân không cần phải đợi lớn lao mới làm, chỉ cần cứu kịp người lúc cấp nạn là quý.
Ðó thật là lời của kẻ có lòng nhân vậy.
Người đời lấy cơm ăn áo mặc làm mạng sống, cho nên rất quý trọng đồng tiền, nay chúng ta có thể xả bỏ được tức là trong lòng bỏ được tính keo kiệt, ngoài mặt thì cứu giúp được người lúc cần cấp; lúc mới bắt đầu thì có vẻ miễn cưỡng mà làm, nhưng rốt cuộc xả bỏ quen rồi thì an nhiên tự tại hành động, có thể rửa sạch được lòng riêng tư, vị kỷ, trừ bỏ được tính biển lận.
Thế nào là giữ gìn bảo hộ chánh pháp?
Góp phần công đức xây dựng chùa chiền, chăm làm việc Phật sự, ấn tống kinh điển, lưu truyền sách báo bài giảng của quý thầy là bảo hộ chánh pháp.
Bản thân mình thì học, hiểu và thực hành đúng chánh pháp rồi đem chánh pháp đó lan truyền đi cho những người khác, ấy cũng là bảo hộ chánh pháp.
(Trích Liễu Phàm Tứ Huấn – Dịch Việt: Hoà Thượng Thích Thiện Siêu)Đời cát bụi chớ băn khoănVừa tu vừa học quyết tâm trọn thành
-
18 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới nhanhuy
hoanlinh (13-04-2014),longtadinh (15-04-2014),newebook (14-04-2014),Nganpham (14-04-2014),nhatcuunhan (12-04-2014),Snowflower (13-04-2014),tantrao (13-04-2014),Thanh Bình (12-04-2014),Thanhduong (15-04-2014),THANHTINH (12-04-2014),theoThầy (14-04-2014),Thiền sư KM (13-04-2014),tiendung23680 (14-04-2014),youme (13-04-2014)
-
13-04-2014, 21:13 #3
Mình thích đoạn này trong bài viết của bạn nhanhuy:
Nhưng làm sao có được sự thông minh, sáng suốt để biết được điều này: tùy thời, tùy người???
Theo quan điểm của mình thì:
- Trước nhất vẫn là 'tùy thời': nghĩa là trong tình huống cấp bách (thời) thì không quan trọng người đó là ai.
- Sau đó mới là 'tùy người': nếu trong tình huống bình thường thì cần xem xét người đó như thế nào...
Và dù sao, sự đánh giá tùy thời, tùy người cũng phần nhiều dựa trên cảm nhận của mình tại chính thời điểm hành động đó. Nên càng thông minh, sáng suốt thì sự đánh giá tùy thời, tùy người của mình càng chính xác. Nhưng đợi đến lúc mình thông minh, sáng suốt để đánh giá được đúng thì biết đến bao giờ(???) nên cứ làm đi, sai thì sửa... nhỉ hihi."Không sợ thấp, không mong cao
Cái đến sẽ đến, tại sao mong cầu!"
_ trích thơ Thầy Huệ Tâm _
-
13 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới youme
hoatran (14-04-2014),maiha (09-05-2014),Nganpham (14-04-2014),tam_thuc (15-04-2014),tantrao (13-04-2014),thanhphong (24-07-2014),theoThầy (14-04-2014),Thiền sư KM (14-04-2014),tiendung23680 (14-04-2014)
-
13-04-2014, 22:07 #4
Học trò
- Ngày tham gia
- Jul 2010
- Bài viết
- 240
- Cảm ơn!
- 172
- Thanked 10,131 Times in 246 Posts
Ngoài anh Thiên Hạ thì đã có anh chị nào đi chữa bệnh cho người khác bằng KCTL chưa?
Ngoài anh Thiên Hạ thì đã có anh chị nào đi chữa bệnh cho người khác mà lại gặp phải những người vô tâm, vô tính thậm chí là vô ơn chưa?
Nếu mình đã gặp phải những người vô tâm, vô tính thậm chí là vô ơn ấy thì mình đã xử trí thế nào?
Tôi rất muốn được nghe những lời tâm sự chân thật, những biện pháp xử lý tình huống cụ thể của những người đã thực hành thành công.
Trong Nội Qui của Diễn đànThầy đã ghi rõ:
5. Khuyến khích những bài viết mà người viết đã thực hành để có được những thông tin xác thực, có hiệu quả trong ứng dụng. Tránh trích dẫn quá nhiều.
Có lần tôi đã được nghe Thầy nói: "Dù ai giỏi đến đâu thì mỗi một ngày cũng chỉ phát công chữa được cho một số ít người thôi, trong khi đó người cần ta chữa lại nhiều! Tình huống bắt buộc ta phải chọn người để chữa. Vậy ta chọn người theo cách:
- Xếp hàng theo thứ tự?
- Ai có nhiều tiền thì chữa trước?
- Ai trông phúc hậu tử tế thì chữa trước?
Trong hai người bệnh nhân đến gặp ta, có một người phúc hậu tử tế nhưng hơi nghèo, còn người kia trịch thượng vô tâm và đã từng vô ơn nhưng giàu có...Ta sẽ nhận lời chữa cho ai khi ta chỉ có khả năng chữa cho một người?"
Vì sao Thầy lại chuộng thực hành hơn là lý thuyết, vì sao Thầy lại chuộng sự chân thật hơn là sáo rỗng có lẽ Thầy đã quá hiểu: "Lý thuyết là màu xám còn cây đời thì mãi mãi xanh tươi".
Sức mạnh của người tu luyện là lòng tin và sự kiên trì
-
47 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới NhuMai
Hanhthong (15-04-2014),Hạnh An (13-04-2014),Hoang Quyet (15-04-2014),hoasen (14-04-2014),Hoasentrang (15-04-2014),hoatran (14-04-2014),hocdao (14-04-2014),hongvulien (14-04-2014),kiencuong304 (14-04-2014),LinhTâm (14-04-2014),Lobbyvietnam (14-04-2014),longtadinh (14-04-2014),maiha (09-05-2014),manhcao277 (14-04-2014),Mộc Lan (14-04-2014),newebook (14-04-2014),Nganpham (14-04-2014),nganuoc (14-04-2014),Nguyễn Thành Công (15-04-2014),nguyendinhtuan (14-04-2014),nhuhainguyen (15-04-2014),PhongThuyGia (14-04-2014),Snowflower (14-04-2014),tamminh (14-04-2014),tam_thuc (15-04-2014),tantrao (13-04-2014),Tịnh_Tâm (13-04-2014),Thanh Bình (14-04-2014),THANHTINH (13-04-2014),theoThầy (13-04-2014),Thiền sư KM (14-04-2014),tiendung23680 (14-04-2014),Tieutrucxinh (13-04-2014),tranquang1510 (14-04-2014),Trung Nghĩa (16-09-2023),tuluyenthantam (13-04-2014),Vidieu (13-04-2014),youme (14-04-2014),Đại Minh (14-04-2014),ĐINHQUANG HIỆP (14-04-2014)
-
14-04-2014, 11:51 #5
Học trò
- Ngày tham gia
- Mar 2012
- Bài viết
- 350
- Cảm ơn!
- 8,395
- Thanked 11,165 Times in 348 Posts
Nhân việc chia sẻ của ThiênHạ và quan điểm của Snowflower, tôi xin dùng ví dụ của bản thân để luận bàn về điều này:
Ngày trước, khi còn đi học và đặc biệt là lúc còn là sinh viên, vì lúc đó đã có nhận thức tương đối người lớn về mọi chuyện, nhưng lại chưa hiểu hết mọi điều, học hành vất vả cộng với thói lười biếng, tôi luôn ước ao rằng giá như lúc nào cũng được đi học mà lại không phải thi cử, hoặc nếu phải thi thì thầy cô cứ cho hết 7,8 điểm mà không chấm, thế là thầy cô thì nhàn, mình thì vui. Rồi cuộc đời đưa tôi vào vị trí của người chấm điểm. Bản thân các em cũng vậy, rất nhiều khi giống như tôi ngày xưa, cũng bày tỏ nguyện vọng giống mình ngày xưa, thầy cho bọn e điểm cao thật cao vào, thầy cộng điểm thật nhiều vào. Điểm khác biệt giữa sinh viên thời nay vào thời xưa rất rõ ở một điểm là các em dám bày tỏ nguyện vọng và chính kiến của mình. Lúc đó, tôi đặt tình huống ngược lại cho các em, các em có muốn đánh đồng tất cả các sinh viên chăm chỉ, có ý thức, với những người không đi học, lười học đều nhận cùng một điểm số không? Thì hầu như tất cả các sinh viên có ý thức đều không muốn.
Vậy, điểm mấu chốt trong câu chuyện này là gì? Tôi có sai không khi không cho tất cả sinh viên điểm cao, thỏa mãn điều mà họ mong muốn! Để trở thành người cho điểm người khác, tôi đã trải qua vô số những khó khăn, vậy tại sao tôi không ban phát điểm cho các em, tôi có mất gì không nếu cứ cho điểm như thế???
Đứng trước rất nhiều học trò, rất nhiều sự cám dỗ, nhiều sự lựa chọn,…mình là người cầm cân, nảy mực, tôi lại hiểu ra một điều đơn giản: những điểm số đó không phải của mình, không phải mình là người ban phát, mình chỉ đơn giản là cái cân, giúp các em đánh giá, hiểu được thành quả của sự cố gắng của chính bản thân họ.
Như Thầy luôn nói, không có gì là đúng, là sai, quan trọng nhất là điều đó có hợp lí hay không. Mỗi người đến với cuộc đời này đều có lí do, làm điều gì đó cũng có lí do, vấn đề là mình hiểu lí do đó là gì và thực hiện nó cho hợp lí.
Khi Thienha bức xúc về việc có nhiều người không đánh giá đúng công sức và tấm lòng của mình khi anh đi chữa bệnh cho người khác, giúp họ khỏi bệnh, là lúc anh nhận được câu trả lời cho chính mình, đừng hỏi tại sao người ta làm vậy, mà nên hỏi ngược lại rằng, tại sao mình làm vậy? Anh hãy nhớ rằng, để có được mức năng lượng đủ lớn để đi chữa bệnh được là lúc anh đã phải mất rất rất nhiều thời gian và công sức, anh phải trả bằng chính tuổi thọ của mình, hàng ngày anh phải bỏ ra ít nhất 1,2 tiếng, tách mình khỏi cuộc sống, để thiền và có năng lượng đó, 1 tháng anh mất bao nhiêu giờ, một năm, một đời anh đã mất đi những gì để có được mức năng lượng đó? Anh phải hi sinh và trả bằng rất nhiều thứ mà họ không nghĩ đến. Vậy, hãy làm điều gì cho hợp lí. Anh hãy nhớ rằng, chính vì cuộc sống này còn rất rất nhiều người cần mình, vì vậy, hãy tìm những người thực sự cần mình để giúp, hãy tìm người hợp lí để giúp. Hãy dùng năng lượng của mình để phân phát cho hợp lí. Thầy của chúng ta giúp mọi người, chữa bệnh được cho nhiều người vì đó chính là lí do Thầy xuất hiện ở thế giới này, làm điều người khác không thể làm, chấp nhận điều mà người khác khó chấp nhận. Nhưng đến cả Thầy cũng còn được các Cụ nhắc nhở: “Làm những việc cần làm, giúp những người đáng giúp”. Thầy cũng đã gặp vô vàn những người như trường hợp mà anh ThiênHạ đã gặp, họ mất hàng chục, hàng trăm triệu tiền thuốc men mà không khỏi rồi họ cám ơn Thầy bằng mấy quả thanh long khi khỏi bệnh. Họ chắc không phải vô tâm, mà bằng trực quan mà nói, họ có thấy Thầy và các anh chị mất mát gì đâu, chỉ ngồi ngồi cười cười, nói nói mấy câu, có vất vả gì đâu!. Đi bệnh viện, họ phải thực sự bỏ số tiền ra để mua thuốc, thuốc thì phải sản xuất…Vì vậy, họ bằng lòng với số tiền họ bỏ ra. Họ không hiểu rằng, đến với Thầy, họ cũng không tự nhiên khỏi, họ cũng được chữa, bằng các liệu pháp mà họ không nhìn thấy, để có liệu pháp đó, Thầy thuốc phải trả bằng tuổi thọ ở kiếp này, bằng cuộc sống ở nhiều kiếp khác.
Quan điểm của chị Snowflower cũng rất thiện. Chị cho rằng: “Cuộc sống đừng nên đòi hỏi, anh ạ! Đừng đòi hỏi người khác phải cám ơn mình, bằng tinh thần cũng như vật chất. Như vậy, cái tâm mình sẽ thanh thản hơn rất nhiều!”.
Chị nói đúng, nói rất đúng. Đấy đúng là quan điểm của người có tâm thiện. Đấy là chị nói theo quan điểm của người đi giúp đỡ, tôi đồng ý với chị. Còn theo quan điểm của người nhận được sự giúp đỡ thì sao?
Có phải là khi để cho họ "tùy tâm" thì họ sẽ luôn luôn trả với giá thấp nhất có thể, thậm chí còn lờ đi luôn công lao của người khác.
Sự thật của xã hội hiện nay có không ít những người như vậy!
Nhưng cái mà tôi bàn ở đây, tu thì tu cho thực, thiện thì thiện tại tâm. Về mặt trần tục, lấy một câu chuyện để ví dụ: hàng ngày, chúng ta nhìn thấy rất nhiều người ăn xin, chị có sẵn lòng cho tất cả mọi người trong số những người đó tiền không? Chị có cho tất cả số tiền chị có không? Chị có thanh thản không khi biết rằng trong số rất nhiều người mà chị cho tiền đó, họ không thực sự đói và khổ? Họ đi xin chị chỉ vì đơn giản là họ không thích làm việc? Ai cũng đã từng như vậy, phát hiện ra rằng hóa ra bây giờ, ngoài những người thực sự cần bàn tay giúp đỡ, sự thiện tâm của người khác, thì còn rất nhiều người coi ăn xin là 1 nghề, vì vậy, họ không cho tiền tất cả những người đến xin họ, họ chỉ cho 1 số ít những người mà họ cảm thấy thực sự đáng được giúp đỡ.
Ở đây, tôi không ví những người bệnh như những người khó khăn về vật chất kia, tôi chỉ muốn bàn về phần ngược lại, từ phía những người muốn cứu giúp người khác. Với một mức năng lượng có hạn và không tự nhiên sinh ra, những người muốn đi chữa bệnh cho người khác, cần biết dùng năng lượng của mình trong những tình huống hợp lí, những con người thực sự đáng được giúp, để việc làm của mình thực sự có ích, thực sự hợp lý. Khi mình giúp những người thực sự mong muốn, thì chính họ, sau khi khỏi bệnh, sẽ mong muốn, sẽ có ý thức hơn trong việc tập luyện, để tích lũy năng lượng nhiều hơn. Và đến một lúc nào đó, họ lại có thể tiếp tục con đường giúp người, giúp đời chữa bệnh, làm cho gia đình KCTL trở nên ngày càng giúp được nhiều người hơn nữa. Đấy chính là điều hợp lí nhất để giúp Thầy, giúp đời!!!
Còn một câu hỏi mà ta cần đặt ra cho chính ta:
Khi ta cũng được hưởng cái ân huệ "tùy tâm" thì ta sẽ thực hiện nó như thế nào ?
Ta cũng viện mọi lý do để cho chi phí là thấp nhất?
Ta sẽ đền ơn người giúp ta xứng đáng với cái mà họ đã đem lại cho mình?
Thầy vẫn nói: "Cứ để cho mọi người "tùy tâm", lúc đó ta sẽ hiểu họ hơn."
Với tôi, nhận thức được cái mình cho đi đã khó, đánh giá đúng về cái mình được nhận còn khó hơn rất nhiều lần!
Cả đời cố gắng sao cho hiểu và học được hai chữ "hợp lí" là thành công!
Nhưng để hiểu và học được hai chữ "hợp lý" thì việc đầu tiên là phải học và hiểu được hai chữ "biết ơn" .
.Lần sửa cuối bởi theoThầy, ngày 14-04-2014 lúc 12:46.
-
38 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới theoThầy
Hanhthong (15-04-2014),Hạnh An (16-04-2014),Hoang Quyet (15-04-2014),hoasen (14-04-2014),Hoasentrang (15-04-2014),hoatran (14-04-2014),hocdao (14-04-2014),hongvulien (14-04-2014),maiha (09-05-2014),Mộc Lan (14-04-2014),Nganpham (14-04-2014),nganuoc (14-04-2014),Nguyễn Thành Công (15-04-2014),nguyendinhtuan (14-04-2014),NguyetQuangTu (14-04-2014),Nhất Tâm (14-04-2014),PhongThuyGia (14-04-2014),Snowflower (14-04-2014),Tamhuongthien (15-04-2014),tamminh (14-04-2014),tam_thuc (15-04-2014),tantrao (14-04-2014),Tịnh_Tâm (14-04-2014),Thanh Bình (16-04-2014),thanhphong (24-07-2014),Thiền sư KM (14-04-2014),tiendung23680 (14-04-2014),tim_dao (14-04-2014),Vidieu (15-04-2014),youme (14-04-2014),Đại Minh (14-04-2014),ĐINHQUANG HIỆP (15-04-2014)
-
15-04-2014, 22:56 #6
Tôi đọc bài của bạn Thiên Hạ và cũng suy nghĩ hai hôm nay, tôi thì chưa có khả năng nhiều về chữa bệnh, nhưng cũng có thể cố gắng chữa vài chứng bệnh thông thường cho những người xung quanh. Trong quá trình chữa bệnh, tôi hay gặp những bệnh nhân thuộc các nhóm sau
- Người trong nhà,
- Bạn bè thân thiết với mình
- Bạn của bạn bè thân thiết.
Hầu hết trong số họ đều biết tôi học khí công tâm linh, người tin người chưa tin nhưng họ đều có nhu cầu nhờ tôi chữa khi bị bệnh. Ở hai trường hợp đầu tiên thì tôi chữa rất vô tư, và thường xuyên gọi điện hỏi tình hình xem tiến triển về sức khỏe, tôi cũng không chạnh lòng hay buồn phiền nếu họ không gọi điện, bởi thực chất tôi rất muốn họ khỏi bệnh và muốn họ cùng tôi tập KCTL. Nhưng ở đối tượng thứ 3 (bạn của bạn bè), khi gặp trường hợp cần chữa bệnh gấp và đơn giản, tôi chữa luôn cho họ và thường bảo họ về tập thêm về TKKT để họ hiểu dần về KCTL, hiểu về cách chữa bệnh của tôi hơn. Nhưng đa số với họ, thiền là một phương pháp luyện tập xa xỉ trong xã hội đầy sôi động và bận rộn này.
Lại nói về cảm ơn hay thể hiện lòng biết ơn, tôi nghĩ đa số chúng ta chưa có thói quen nói “cảm ơn” trong những việc nhỏ hàng ngày. Ở bệnh viện thì bệnh nhân hay nghĩ đến cảm ơn bác sĩ vì người bệnh có tâm lý sợ bác sĩ, lo sợ bác sĩ ko chữa cho hết bệnh và kê cho nhiều thuốc không đúng. Đấy cũng có thể là do giáo dục và thói quen hàng ngày trong xã hội Việt Nam,ít khi cảm ơn, ít dành cho nhau những lời yêu thương. Quay về tâm lý của người được chữa bệnh, chữa bệnh bằng KCTL là một phương pháp đặc biệt, hiệu quả nhưng ít người biết đến. Chữa bệnh bằng phương pháp này lại không phổ thông, cách chữa thì đặc biệt, bệnh nhân thì không biết người chữa bệnh làm những gì? Người bệnh cảm giác người chữa bí hiểm, ngồi nhắm mắt đặt tay, rì rầm những điều không rõ rồi thấy vùng bệnh có tác động vào. Họ thấy kỳ lạ, khó tin và chưa thực sự hiểu hết những điều người chữa làm. Mà tâm lý chung, không thấy, không hiểu, không biết thì lại hay mù mờ về giá trị. Đã mù mờ về giá trị thì hay “tùy tiện”. Hơn nữa, tâm lý bệnh nhân được chữa bệnh xong, còn cần thời gian chuyển hóa năng lượng. Họ lại không chắc liệu bệnh đã khỏi thật chưa, có tái phát lại không?... nên viêc cảm ơn thường sẽ “từ từ” mà khi đã “từ từ” thì dễ đi "dừng lại". Thế rồi họ "từ từ dừng lại" luôn. Đấy là nói về suy nghĩ của bản thân tôi. Còn những trường hợp bệnh nhân vô tâm tôi cũng gặp nhiều, thậm chí cũng có người trước mặt tôi thì nói đỡ nhưng sau lưng tôi, họ lại nói cũng không thấy tác dụng gì. Thậm chí có người được chữa xong, đi khám bệnh, lấy kết quả xét nghiệm là bệnh tiến triển đỡ nhưng vẫn không thỏa mãn, và họ vẫn không có niềm tin vào cách chữa của tôi. Gặp những trường hợp ấy tôi cũng có chút buồn, đôi khi cũng bức xúc nhưng lại qua nhanh, vì như vậy tôi sẽ ít phải gặp lại những người đó nữa.. Tôi làm vì muốn giúp người khác đỡ đau bệnh hơn, và tôi cảm thấy tìm được niềm vui ở đó. Tôi không phải là người chữa bệnh nhiều, không có nhiều “bệnh nhân” nên quan điểm của tôi rất đơn giản, nếu bệnh chữa được thì sẽ chữa, nếu không chữa được chí ít tôi cũng làm họ đỡ đau hơn hoặc giải tỏa độc khí bớt cho họ. Nếu đủ duyên với KCTL, tôi sẽ giúp họ luyện tập để chữa bệnh, họ sẽ có nhiều cơ hội khỏi bệnh hơn."Tương lai chẳng phải tại Trời
Tương lai , phụ thuộc vào người trần gian "
-
25 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Hanhthong
haixuyentb (17-04-2014),Hạnh An (16-04-2014),hoasen (16-04-2014),Hoasentrang (19-04-2014),LinhTâm (16-04-2014),manhcao277 (16-04-2014),Mộc Lan (17-04-2014),Nganpham (16-04-2014),PhongThuyGia (16-04-2014),quangdam (16-04-2014),Snowflower (16-04-2014),tamminh (16-04-2014),Thanh Bình (16-04-2014),thanhphong (24-07-2014),theoThầy (16-04-2014),tiendung23680 (17-04-2014),Vidieu (16-04-2014),Vượng Kim Ngưu (16-04-2014),youme (16-04-2014),Đại Minh (18-04-2014),ĐINHQUANG HIỆP (17-04-2014)