Kết quả 1 đến 10 của 17

Threaded View

  1. #4
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Nhổn, Hà Nội
    Bài viết
    401
    Cảm ơn!
    6,646
    Thanked 9,262 Times in 401 Posts

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thiên Hạ
    Liệu có nên phân loại thành những người đáng chữa và những người không đáng chữa không?
    Tâm sự của anh Thiên Hạ mặc dù hơi bi quan nhưng rất thật vì thể hiện đúng thực tế hiện nay ạ.
    Đối với em, KCTL không phải nghề hay nghiệp, KCTL là cách chữa bệnh đầy kỳ diệu và hiệu quả, nên mong muốn học được cách chữa bệnh bằng KCTL là niềm thôi thúc tự nhiên của em - trước hết muốn mình khỏe mạnh, sau là có thể chữa bệnh cho những người thân, những người mình yêu quý.... Vì mức năng lượng của em thấp, nên khả năng chữa bệnh của em rất tệ, mà lại luôn nhận được khí bệnh từ bệnh nhân nên em cũng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này: cần phải chữa cho ai?
    - Chữa cho ai: hồi đầu em thấy những người bệnh rất đáng thương, em cũng luôn mong muốn chữa bệnh giúp họ nếu mình có thể. Cứ ngồi nghe họ kể chuyện bệnh tình của họ là em lại mong họ hết bệnh, nhưng lại chẳng biết chữa thế nào!!! Nhưng rồi một thời gian tiếp xúc với họ nhiều, em nhận ra những bảo thủ và trì trệ trong cách sống của họ. Nhiều khi em thấy họ bảo thủ tới mức... đáng thương - vì chính sự bảo thủ đó của họ, mà họ chỉ trân trọng những cách chữa bệnh thông thường (nhiều đau đớn và tốn kém) mà không đón nhận những cách chữa bệnh kỳ diệu khác. Có lẽ phải trải qua những ngày tháng đau khổ, thì người ta mới biết trân trọng những ngày tháng khỏe mạnh? Có trải qua những cách chữa bệnh nhiều tốn kém và đau đớn, thì họ mới biết trân trọng những cách chữa bệnh nhanh chóng và không đau đớn? Có trải qua những lần thấp thỏm chờ đợi ngoài cửa phòng khám... thì họ mới trân trọng những lần đến chữa bệnh thật mau và được đón tiếp vui vẻ? Và cứ phải lặn lội ngược xuôi tìm thầy tìm thuốc thì mới trân trọng vị thầy thuốc đó? Dường như món quà để sẵn trên mặt bàn không thú vị bằng món quà phải trèo đèo lội suối tìm kiếm được!
    Và cũng dần dần em thấy cần phải có một cách đánh giá nghiêm túc hơn. Kết quả của việc chữa bệnh luôn là sự cố gắng của cả thầy thuốc và người bệnh. Vì vậy món quà hay, là món quà được trao cho người xứng đáng được nhận. Khi đó người bệnh sẽ trân trọng món quà mà mình nhận được. Họ sẽ thay đổi không chỉ về mặt sức khỏe mà tinh thần của họ cũng 'chợt tỉnh' trước những điều may mắn đã đến nữa ạ.
    - Mặc dù vậy, em cũng thấy nhiều người bệnh đáng thương hơn đáng trách. Bởi vì sống trong xã hội nhiều đấu đá này, thì bảo thủ và nghi ngờ cũng là 1 "căn bệnh" phổ biến, nên họ chẳng thể qua 1 vài lần bị bệnh mà thay đổi được sự bảo thủ và nghi ngờ của mình được. Dù sao, nếu họ không tự thay đổi tư tưởng của mình, thì chính họ không muốn đón nhận những điều kỳ diệu khác trong cuộc sống thôi ạ - đó sẽ là điều đáng tiếc cho họ
    "Không sợ thấp, không mong cao
    Cái đến sẽ đến, tại sao mong cầu!"


    _ trích thơ Thầy Huệ Tâm _

  2. 31 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới youme

    anbich (12-04-2014),Hoang Quyet (15-04-2014),hoanlinh (13-04-2014),hoasen (12-04-2014),Hoasentrang (15-04-2014),hoatran (14-04-2014),hocdao (14-04-2014),hongvulien (12-04-2014),longtadinh (12-04-2014),maiha (09-05-2014),Mộc Lan (15-04-2014),Nganpham (12-04-2014),nganuoc (13-04-2014),Phương Nam (14-04-2014),tamminh (14-04-2014),tam_thuc (15-04-2014),tantrao (15-04-2014),Thanh Bình (12-04-2014),thanhphong (24-07-2014),THANHTINH (12-04-2014),theoThầy (12-04-2014),Thiền sư KM (12-04-2014),Tieutrucxinh (13-04-2014),Vidieu (12-04-2014),Đại Minh (13-04-2014),ĐINHQUANG HIỆP (13-04-2014)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •