Kết quả 1 đến 10 của 12
Chủ đề: Chuyến đi Côn Sơn 1-2/1/2011
Threaded View
-
08-01-2011, 23:26 #9HuyenAnh Guest
Em xin chia sẻ với các anh chị đồng môn về cảm nhận của em:
Đợt đi Côn Sơn vừa rồi đối với em là một bài học rất sâu sắc về cách tổ chức chương trình cho đoàn và làm những nhiệm vụ hậu cần. Lần sau em nhất định sẽ làm mọi thứ trơn tru hơn để không ảnh hưởng đến chương trình của đoàn. Lần đi này em thành tâm nhận lỗi trước thầy và mọi người.
Còn về cảm giác ấn tượng nhất của chuyến đi chắc chắn vẫn là buổi tối, lúc thầy giải quyết thắc mắc cho từng học trò. Vẫn là phong cách của thầy, luôn làm mọi thứ cho học trò vô điều kiện...
Nhớ lại thời gian đầu khi em được thầy nhận làm học trò..Thầy là người đầu tiên đặt tay lên đầu em hút khí độc trong người của em, điều chỉnh lại hệ thống kinh mạch cho em và lập cho em một chương trình chữa bệnh tự động. Hình ảnh của hôm đó em chưa bao giờ quên...
Sau chuyến đi Côn Sơn, em thấy cơ thể cũng lạ hơn trước một chút. Khí lực trong người xung mãn hơn. Và hôm thứ 6 tuần vừa rồi, lần đầu tiên em chữa được một ca bệnh hoàn chỉnh sau hơn 7 năm lần mò tìm thầy cầu pháp, hơn 1 năm được thầy chính thức nhận làm học trò, sau rất nhiều lần lên Côn Sơn theo thầy học đạo.
Cảm giác chữa hoàn chỉnh một căn bệnh là cảm giác chắc chẳng bao giờ em quên được mất (cái cảm giác lần đầu tiên luôn rất sao xuyến)
Trước đây, em có thử chữa, người bệnh cũng kêu là có đỡ, nhưng một lúc sau họ lại bị lại. Cảm giác tin rằng mình có thể chữa bệnh bằng khí công cho mọi người hầu như không xuất hiện trong đầu em, vừa vì nghĩ rằng mình chưa đủ tầm, vừa vì chưa biết cách chữa bệnh. Em thấy rất vô lý là sao mọi người cũng học khí công như mình họ lại chữa được bệnh mà mình thì vất vả thế nhỉ. Cũng vì chưa bao giờ chữa được hoàn chỉnh nên em không có một kinh nghiệm gì về chữa bệnh cả.
Đến hôm thứ 6 tuần trước, chị đồng nghiệp cùng phòng với em tên là Vân kêu bị đau vai 2 tuần nay không khỏi. Em có đề nghị chị để em chữa bằng khí công. Việc em luyện tập khí công thì cả phòng đều biết và mọi người cũng đã coi đó là một việc bình thường, không có gì là lạ lẫm cả.
Lúc đặt tay vào vai chị, ban đầu em cũng vẫn thói quen cũ, chỉ muốn chữa cho nhanh, trong đầu không hề có khái niệm về việc khi nào thì được coi là chữa xong, vì thế em nghĩ là cứ chữa đến khi nào thấy cũng được một lúc rồi thì dừng lại. Trong lúc chữa, em có cảm nhận (một cách lờ mờ) thấy bả vai của chị Vân có 2 vật khí rất nhọn đâm vào một chỗ, làm cho vùng khí ở vai bị thâm lại như bị nhiễm độc. Như cách thầy hướng dẫn, một mặt em nhờ vía của thầy chữa cho chị ấy phần linh, một mặt em dùng thực khí để đẩy vào thanh lọc vai cho chị, đưa phần độc khí theo đường tay ra ngoài. Chữa một lúc em thấy khí có xu hướng đi ra tay, em có thử kích phát thêm tốc độ bằng việc sử dụng pháp bảo của em thì chị Vân công nhận về việc chuyển dịch vùng đau từ vai sang cánh tay và ra ngoài.
Em chữa tầm 10 phút thì dừng lại. Chị ấy kêu là gần hết và rất thoải mái. Nhưng tầm nửa tiếng sau là đau trở lại. Em thấy việc đó rất không ổn và quyết định phải dùng phương pháp “tổng hợp hơn” để chữa. Lần này em xác định dứt khoát trong đầu: Chữa đến khi nào khỏi thì dừng dù mất bao nhiều thời gian.
Em bật bài luyện “thanh khí khai tâm”, yêu cầu chị Vân ngồi thiền và đeo tai phone cho chị. Trong khi đó em đặt tay lên vai chị, tiếp tục nhờ thầy về chữa bệnh phần linh. Và em dùng thực khí đẩy vào vùng bệnh của chị
Em vẫn định đưa khí xả ra tay chị ấy nhưng khí không ra mà có xu hướng tụ lại vào bả vai (và được chị Vân xác nhận). Em quyết định hút toàn bộ khí độc từ bả vai của chị Vân vào mình. Khi hút, cánh tay em tê và đau nhưng em lại thấy đó là dấu hiệu tốt, nếu tay em càng đau thì chị ấy càng có xu hướng đỡ. Em nhận ra còn có thêm 1 vật thể như mũi tiêm cắm vào bả vai. Và em thấy phần linh của thầy gỡ cái kim tiêm ấy ra. Lúc cái kim ấy bay ra nó cứ bay vòng vòng quanh người chị Vân trông rất đáng sợ, nếu nó lại đâm vào đâu nữa thì rất mệt. Nhưng nó thu về phía tay của thầy rồi sau đó em không quan sát được là thầy làm gì với vật khí đó, em tiếp tục tập trung vào chữa bệnh.Em có cười bảo với chị Vân là chị bị đau như ai cắm cái kim tiêm vào chị nhỉ. Chị ấy kêu lên:” Đúng rồi, chị đang bị đau lên và y như bị kim đâm vào vai vậy”.
Khoảng 10 phút sau, vía của thầy vẫn ở đó nhưng em nhìn thấy thầy không chữa nữa mà nhìn em (chắc là sau khi thầy làm hết phần khó rồi, phần còn lại thầy thấy em làm được nên để em có điều kiện rèn luyện).
Thực khí độc tiếp tục đi vào cơ thể em, tay em đau mạnh lên, có hiện tượng giật giật trong khớp tay em, em vẫn liên tục hút tiếp và đến một lúc em thấy cơn đau tay không tăng thêm nữa, khí hút vào từ chị là khí sạch bình thường, em hút tiếp tầm 5 phút sau, cảm thấy vía của thầy nhắc em là đủ rồi, không cần làm tiếp. Em dừng lại và chắp tay cảm ơn thầy.
Lần này em biết chắc là chị ấy hết hẳn. Lý do rất đơn giản là em đang đau thay cho chị ấy. Sau khi chữa xong, chị Vân kêu hết hoàn toàn và đi khoe mọi người trong phòng về việc em khỏi hoàn toàn đau vai cho chị. Em nghĩ trong đầu là “thì hết chứ còn gì, vì giờ người đau là em đây này”, tất nhiên em không nói ra và tiếp tục ngồi làm việc.
Em không dám đẩy khí độc ra sớm và chịu đau vì sợ nó lại bám lại vào chị, vì thế em duy trì lượng khí đó trong tay mình cho đến lúc chị ấy rời văn phòng về nhà. (Lúc đó do nhiều việc, em cũng quên luôn vụ đau tay và tiếp tục làm việc, mãi đến lúc này em mới có thời gian đẩy khí ra). Không biết việc em làm như thế có đúng không nữa.
Lần đầu tiên chữa hoàn chỉnh một căn bệnh, nó có thể không khó với mọi người, nhưng với em đó là một việc đột phá mà trước giờ em chưa bao giờ nghĩ mình làm được. Em rất sung sướng vì ít nhất em cũng làm được một điều gì đó cho những người xung quanh mình với công sức mình bỏ ra để luyện tập, với sự giảng dạy nhiệt tình của thầy và những tình cảm thầy dành cho em và các học trò của thầy. Em luôn thấy mình vô dụng trong khí công, nhưng giờ em nghĩ là mình phải xác định lại suy nghĩ của mình. Suy nghĩ của chính bản thân mình là rất quan trọng trong khi chữa bệnh, chắc là phải ngang với việc người được chữa cũng tin vào mình. Cụ thể em nhận thấy hình như là:
- Nếu mình không tin mình chữa được, thì làm sao người khác có thể tin là mình chữa được. Cả người chữa và bệnh nhân đều không tin thì hiệu quả chữa hầu như không có (cơ chế phòng vệ năng lượng)
- Nếu mình không lỳ hơn bệnh thì mình sẽ không thắng nổi bệnh, cụ thể là không xác định trước thời gian chữa, tự đặt ra chỉ tiêu chữa đến lúc không chữa được nữa thì thôi. Như vậy có thể giả thuyết là con bệnh sẽ không biết được mình dừng lúc nào, đôi khi nó thấy khí thế của mình mà chùn bước (không rõ là giả thiết này đúng hay sai nhưng em cứ đưa ra xin mọi người cho ý kiến)
Những suy đoán khác về việc chữa bệnh cho hiệu quả:
- Chia sẻ thông tin với người bệnh liên tục tạo cầu nối thông tin về cảm xúc, nếu cả 2 đều cùng cảm nhận thì sự đồng cảm tăng lên và do đó họ có xu hướng hợp tác với mình hơn nhiều trong lúc chữa bệnh
- Những phần khó nhất thì nhờ thầy, phần nào ngay lúc đó cảm thấy mình làm được thì xin thầy trợ lực để tự mình làm, tăng kinh nghiệm cho bản thân.
- Ngồi thiền trong lúc chữa, liên tục thả lòng người, đặt cơ chế tương tác khí giữa mình và bệnh nhân rồi sử dụng cảm giác để duy trì cơ chế, và đưa cơ thể về thiền sâu.
Trên đây là trải nghiệm về lần đầu rất lưu luyến của em trong việc chữa bệnh. Em sẽ tiếp tục việc này này với hi vọng mọi người xung quanh mình khỏe mạnh hơn.
Và cuối cùng là con cảm ơn thầy về tất cả những gì thầy đã làm cho con, đã dạy con. Con sẽ cố gắng làm hết sức mình...
Các Chủ đề tương tự
-
Kỷ niệm dã ngoại Côn Sơn 01/01/2011
Bởi HuyenAnh trong diễn đàn Ghi nhận từ những chuyến điTrả lời: 0Bài viết cuối: 19-02-2011, 20:47 -
Chương trình dã ngoại Côn Sơn đầu năm mới 2011
Bởi HuyenAnh trong diễn đàn Chương trình dã ngoạiTrả lời: 7Bài viết cuối: 30-12-2010, 22:48