Chiều thứ tư vừa rồi (ngày 20/1/2013), Thầy dẫn mấy anh chị em học trò chúng tôi (hocdao, huongvdl, hanhthong, hoasentrang và tôi) đến thăm bà Công - một người chị đã cùng học khí công với Thầy và đã giúp đỡ Thầy rất nhiều trên con đường tu luyện.
Trên đường đi Thầy kể rất nhiều kỷ niệm về bà. Thầy kể, bà Công nhìn rất giỏi, trước đây khi cùng học, đã rất nhiều lần giúp Thầy và cùng Thầy đi làm việc...
Tôi đã có dịp được gặp bà một lần vào đợt Giải hạn năm ngoái Thầy tổ chức ở Chùa Non Nước. Tôi đã vô cùng ấn tượng vì bà rất đẹp lão, nhìn bà giống như một bà tiên vậy, tóc bạc trắng như cước, da dẻ hồng hào, nét mặt nhân hậu và dáng người thanh thoát. Lần đó, tôi nhớ, sau khi Thần tài phát lộc cho mọi người, bà có nói là bà nhận được một chiếc vòng ngọc.
Tìm được đến nhà bà, sau một hồi đi bộ vào đường ngõ quanh co, căn nhà to, đẹp hiện ra trước mắt. Thầy trò chúng tôi phải ngồi chờ bà một lúc vì bà đang ở nhà con trai thứ ở gần đó. Khi bà về đến nhà, nhìn thấy Thầy và học trò chúng tôi bà niềm nở nói: “Lâu lắm mới gặp ông em tôi, từ năm ngoái đến giờ”. Thầy đứng dậy và tiến về phía bà, hai chị em tay bắt mặt mừng, lũ học trò chúng tôi cũng đứng hết cả dậy chào bà. Thầy nói: “Năm mới em và các học trò đến thăm bác, có lẵng hoa tặng bác, mong bác luôn mạnh khỏe”. Bà cười nhẹ nhàng nhận hoa và luôn miệng “ông em tôi”… Sao tôi thấy mến cái cách mà bà cười đến vậy, vẫn như ấn tượng ban đầu của tôi, bà cười hiền như một bà tiên vậy…
Sau đó, Thầy và trò chúng tôi có chụp ảnh kỷ niệm với bà.
Thầy hỏi thăm bà về các thành viên trong gia đình, về những người quen cũ… Còn bà nhìn chúng tôi 1 lượt rồi nói ngay “cái cậu năm trước đi cùng đâu” (anh nhuhainguyen năm ngoái đã đưa Thầy đến thăm bà)... Qua cách bà nói chuyện mới thấy bà vẫn rất minh mẫn linh hoạt.
Rồi Thầy kể lại cho chúng tôi nghe, thời gian trước, khi con gái bà làm lại gian bếp, có mua một xe đá về, bà đã phát hiện có một viên đá “khác thường”, mà như bà nói là viên đá nhỏ bằng đầu ngón tay rất đẹp. Vì bà nhìn được nên mới phát hiện ra sự “khác thường” là ở trong viên đá có một cô gái. Đến khi Thầy gặp bà tại nhà con gái của bà, bà đem khoe viên đá với Thầy. Thầy đã gọi cô gái đó ra và hỏi, mới biết tên cô là Ngọc Mai. Thầy hỏi thêm thì được biết Ngọc Mai là một cô công chúa thời nhà Lý đã bị lạc gia đình từ khá lâu. Sau đó, Ngọc Mai xin được theo Thầy để làm việc. Một lần, thầy cùng bà Công và một số người nữa lên Đền Đô (Bắc Ninh) nơi thờ các vị vua nhà Lý, thầy có gọi Ngọc Mai và nói Ngọc Mai dẫn đường. Vào Đền, Ngọc Mai đến quỳ trước tượng Vua Lý Anh Tông. Thấy vậy Thầy nói: "Hôm nay con đã tìm được Phụ Vương thì hãy ở lại với Phụ Vương con, bây giờ Thầy đi về". Mấy hôm sau, lại thấy Ngọc Mai về nhà Thầy, Thầy hỏi, sao con không ở lại với cha con thì Ngọc Mai trả lời là con chỉ về thăm cha, nhưng muốn theo Thầy để được học tập, để được làm việc. Và cách đây mấy năm, Ngọc Mai đã từng làm đến chức cao trong chính quyền Tâm Linh nước Đại Việt).
Thầy nói với bà Công, để em gọi Ngọc Mai về chào chị nhé, chị xòe tay ra rồi nhìn nhé. Bà lại khẽ cười và xòe tay ra. Thầy liền gọi: “Ngọc Mai con về đây chào bà Công đi”. Lúc đó, bà Công nói: “Ngọc Mai mặc đẹp lắm, rất đẹp!”. Thầy quay ra nói với học trò chúng tôi: Dù Ngọc Mai có làm đến chức gì thì khi về vẫn phải chào bà Công vì bà chính là ân nhân của Ngọc Mai. Quay sang, tôi thấy bà vẫn chỉ cười rất nhẹ nhàng, một nụ cười cho tôi có thể cảm nhận rằng bà nghĩ điều bà làm không có gì đáng kể…
Bà còn kể cho chúng tôi nghe, ngày trước hai chị em hay đi làm việc với nhau, kể lại những kỷ niệm, những câu chuyện về những ngày tập khí công… Bà đã tập khí công từ năm 1996. Bà nói, ngày xưa chỉ mấy chị em biết với nhau, chứ người ta có tin mấy cái này đâu. Bà bảo bà đã không tập từ 4 năm nay, bây giờ chỉ tập thể dục thôi. Nói về điều này, thấy mặt bà thoáng buồn. Thầy có hỏi sao chị không tập nữa thì bà cười, tại chả biết theo thầy nào nữa… Điều này có những nguyên nhân sâu xa của nó, liên quan đến những người “Thầy” mà bà đã theo học…
Thầy hỏi tiếp: “Chị tu luyện thế thì đã được phong Phật chưa?”. Bà cười thành tiếng rồi nói: “Chị cũng không biết chỉ thấy mấy năm trước được nhận chiếc áo cà sa, đi ra ngoài thấy mình mặc áo cà sa thôi”. Thầy nói: “Thế mà chẳng thấy chị nói gì với em”. Bà lại cười và bảo: “Thì chưa đến cái mục ấy nên chưa nói”. Mọi người cùng cười theo…
Rồi bà quay ra nói với học trò chúng tôi, là đi theo chú H. (bà gọi Thầy tôi thân mật như thế) thì vui lắm. Chúng tôi cùng cười xác nhận. Thầy nói: “Em đã đào tạo được nhiều trò nghe được, nhìn được, có khả năng chữa bệnh và cũng giúp được nhiều người”. Bà bảo: “Tốt quá!”. Thế mà Thầy lại nói luôn: “Chúng nó như vậy nhưng bị em mắng suốt”. Bà cười rất hiền: “Sao lại mắng chúng nó?”. Thầy cũng cười: “Mắng để cho chúng nó giỏi hơn chị ạ”.
Thầy còn nói: “Đến ngày 21 tháng Giêng này em làm lễ giải hạn, em cho xe đến đón chị nhé.”. Bà cười đồng ý và nói: “Sao năm nay lại làm muộn thế, năm ngoái làm từ 12 cơ mà”. Nghe thế, tôi mới thốt lên: “Ôi sao bà nhớ thế ạ!”. Quả thật, tôi cũng không ngờ bà nhớ chính xác ngày thế. Rồi tôi nói thêm: Cháu nhớ năm trước bà được nhận một cái vòng ngọc. Bà gật đầu nói thêm “Một cái vòng ngọc màu xanh.”; “À, thế bà nhớ rồi, hôm đó cháu đỡ bà đúng không?” Đúng là bà có trí nhớ tốt thật. Tôi có một thắc mắc mà không dám hỏi, không biết bà năm nay bao nhiêu tuổi? Tại vì trong câu chuyện về tuổi tác, khi bà hỏi Thầy tôi là “Chú H. năm nay năm bao nhiêu rồi nhỉ?”. Thầy trả lời “Em ngoài sáu chục rồi chị ạ”. Bà bảo: “Vẫn còn trẻ lắm”. Rồi Thầy hỏi bà đoán tuổi của lũ học trò chúng tôi, bà quay sang chúng tôi cười và cứ nói “còn trẻ lắm”, và quả là bà không đoán được tuổi của chúng tôi thật, cũng như chúng tôi không thể đoán nổi tuổi của bà, vì với bà ai cũng “còn trẻ lắm”. Thầy đùa là học trò của em nó tập khí công nên trẻ thế đấy.
Rồi đến khi Thầy bảo bà ghi trước danh sách những người trong gia đình tham gia giải hạn, lúc đó tôi mới được biết bà năm nay đã 78 tuổi. Thật sự nhìn bà tôi đã có một suy nghĩ, ước sao khi già mình được một phần của bà thôi…
Câu chuyện qua lại như vậy mà cũng đã hơn 1 tiếng đồng hồ. Bà và con trai của bà mời Thầy và học trò chúng tôi ở lại ăn bánh chưng, uống chén rượu nhưng vì mấy anh chị có việc phải về nên Thầy trò xin phép ra về. Trước khi ra về, Thầy trò hẹn với bà ngày 21 âm lịch này sẽ qua đón bà đi Chùa Non Nước để giải hạn. Con trai bà nói, bà đi ô tô say xe lắm, nên dù trời lạnh, trời nóng thì vẫn phải kéo cửa xe xuống, thế mà thời gian tới bà còn đang có kế hoạch đi Phú Quốc và các tỉnh miền Tây cùng các bạn già… Thầy nghe vậy liền nói: “Chị xòe tay ra và nhìn nhé, em cho chị thuốc chống say xe”. Bà xòe tay, Thầy chỉ vào tay bà và nói: “Thuốc chống say xe xuất hiện”. Thầy hỏi luôn: “Chị có nhìn thấy có gì không?”. Bà gật gật và nói “có thấy”. Rồi Thầy nói tiếp: “Thôi viên thuốc này bay đi” và quay ra bảo bà: “Bây giờ chị thử gọi đi, chị cứ nói ra miệng là xin chú H. viên thuốc chống say xe”. Chúng tôi thấy bà rất tập trung và miệng lẩm bẩm, rồi bà gật gật đầu và cười. Chắc hẳn bà đã nhìn thấy thuốc chống say xe xuất hiện. Thế là bà bảo: “Bây giờ đi đâu bằng ô tô sẽ xin chú H thuốc” và hình như quyết tâm đi Phú Quốc của bà lại càng cao hơn… Mọi người đều nhận thấy điều đó… Còn con trai bà vẫn lo lắng, vì sợ bà tuổi cao, đi xa như vậy không có ai chăm sóc cũng không thể yên tâm nên nói: “Bà cứ đi theo chú H. đi gần gần thôi, chứ đi xa không có “ô sin” đi kèm thì sợ lắm”. Thầy cười và nói: “Chị đi với em thì lúc nào cũng có sẵn rất nhiều “ô sin” phục vụ” và Thầy chỉ vào lũ học trò chúng tôi, mà điều đó cũng đúng với ý nghĩ trong đầu tôi... Không biết mọi người thế nào, chứ tôi sẵn lòng làm điều đó, thậm chí còn cảm thấy vinh dự nữa…
Tạm biệt bà, Thầy trò chúng tôi ra về, trời mưa lâm thâm và trở nên lạnh hơn, nhưng trong lòng tôi cảm thấy vui và ấm áp, có lẽ vì tôi vừa được gặp lại “bà Tiên” mà tôi đã rất ấn tượng, vì tôi được chứng kiến tình cảm chị em, tình đồng môn của Thầy tôi với người mà Thầy luôn kính trọng và biết ơn, vì những câu chuyện nhẹ nhàng, giản dị nhưng lại sâu sắc của thế hệ đi trước như những bài học cho những đứa học trò còn non dại như chúng tôi. Thế hệ những người như bà Công, như Thầy tôi cũng không còn nhiều, những người đã chọn đi con đường gian nan và khó khăn, để giờ đây đang hướng dẫn, dìu dắt chúng tôi đi trên con đường bằng phẳng hơn rất nhiều… Một buổi chiều đầu năm, mưa, lạnh nhưng thật ý nghĩa.
Cảm ơn Thầy đã cho chúng con được “bám càng” như vậy ạ!
HN, 21/1/2013
Tieutrucxinh.