Vậy là một năm trôi qua nhanh quá, hôm nay tôi và các bạn đồng môn lại được Thầy đưa về Yên Tử. Lần này về Yên Tử, thực sự là tâm trạng của tôi buồn vui lẫn lộn. Vui vì lại được cùng Thầy và các bạn đi dã ngoại, được luyện tập ở một vùng đất địa linh. Nhưng không hiểu sao nỗi buồn cứ xâm chiếm trong tôi từ lúc bắt đầu đi. Tôi cũng không dám nói ra vì sợ ảnh hưởng đến mọi người và cũng bởi cái lí do buồn này cũng chẳng biết vì sao.
Thế rồi đến khi thắp hương lễ Tam Tổ trúc lâm tại vườn tháp, nghe Thầy nói lần này về Yên Tử là sơ kết lại kết quả của một năm chấn hưng thiền phái, tôi chợt lờ mờ hiểu ra nỗi buồn của mình. Buồn vì hình như một năm qua mình chưa làm được gì cho Thiền phái. Buồn vì một năm qua hình như việc học tập của mình dậm chân tại chỗ. Và rồi đến buổi tối sau khi Thầy làm việc xong với Điều Ngự Giác Hoàng Sư Tổ, được nghe Thầy nói lại những điều Sư Tổ căn dặn, nỗi buồn lại càng xâm chiếm nhiều hơn trong tôi.
“Chúng chưa làm được đâu, cần phải rèn thêm. Ta không có ý chê những học trò này là khả năng yếu kém nhưng để tiếp thu những yếu tố mới thì thời gian là yếu tố không thể bỏ qua”.
Thời gian là cần thiết để tiếp thu những yếu tố mới. Nhưng tôi nhận thấy ngay ở cuộc sống trần tục này, ở lớp học KCTL mà những yếu tố KHÔNG còn là mới mình còn chưa tiếp thu được thì cho dù thời gian có thêm 5 năm, 10 năm, 20 năm và lâu hơn nữa...thì chưa chắc mình đã tiến bộ được. Hay nói cách khác là giữa mức độ mong muốn và khả năng tiếp thu đang còn mâu thuẫn nên nó ngăn cản sự tiến bộ của tôi.
“ Đã bỏ công ra LÀM thì LÀM sao cho xứng đáng với chữ LÀM.
Đã bỏ công ra TU thì phải TU cho đúng là TU”
Càng suy nghĩ, tôi nhận thấy những lời Sư tổ dạy như những chiếc roi mây quất vào da thịt mình. Ngẫm lại thì bản thân mình chưa cái gì gọi là LÀM được thực sự, và tu thì cũng chưa thể gọi là TU một cách thực sự. Cũng sẽ có nhiều lí do để biện minh: Nào là vòng xoáy trần tục còn mạnh quá; nào là chưa có thời gian; nào là miếng cơm manh áo còn đang đè nặng mình, rồi chuyện vợ chồng, gia đình ,con cái, công việc; nào là còn phải lo cái này cái kia. v.v. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, những lời Sư tổ dạy vẫn đang đè nặng trong tôi.
Vậy cần phải làm gì đây? Tôi chợt nhận ra hơn bao giờ hết, chữ “hợp lý” thật là kỳ diệu. Có thể khả năng của mình chưa LÀM được thực sự, mình chưa hẳn đã TU thực sự. Nhưng ít ra điều nằm trong tầm tay của mình, trong khả năng của mình là việc HỌC thực sự. Biết đâu cứ học một cách thực sự thì theo thời gian, khả năng LÀM của mình sẽ tăng lên, kết quả TU của mình cũng tăng lên và như vậy phần nào mình cũng đã làm được theo lời Sư tổ dạy bảo. Đúng là chỉ có thể làm được việc lớn khi đã làm tốt được rất nhiều việc nhỏ.
Chúng con nguyện xin nghe theo lời dạy bảo của Tam Tổ. Nhưng trong thời gian này, những đứa học trò còn rất nhỏ bé chúng con xin được thực hiện:
“Đã bỏ công ra HỌC thì phải HỌC cho đúng là HỌC”
Chúng con xin tạ ơn Tam tổ !
Chúng con xin tạ ơn Thầy !