Kết quả 1 đến 6 của 6
Threaded View
-
15-05-2013, 10:59 #5
HỘ TỲ - Tập để biết mình TỐT BỤNG hay XẤU BỤNG hihi
Hihi, giật tít thế cho vui nhỉ? Tình hình là sáng nay là 1 sáng vui vẻ với nhiều tin vui và... rảnh rỗi, nên mình sẽ dông dài kể lể 1 chút, mọi người nếu đọc bài này thì kiên nhẫn nhé!
* Đầu tiên là lý do luyện bài HỘ TỲ này: cách đây hơn 1 tuần, mình bị sốt virus, vật vã lăn lộn 5 ngày trời mới khỏi. Lúc ốm ko ăn gì mấy đã đành, ốm xong lại rơi vào chán ăn nữa. Không những thế, ăn ít thì bụng cứ kêu óc ách. Mà cố gắng ăn vào cho no thì nó kêu ầm ầm và còn đau nữa. Đúng là 'cơn bão' vừa qua thì 'cơn dông' lại đến. Thế là mình đặt mục tiêu tập bài HỘ TỲ này lên hàng đầu luôn.
** Sau đó là: quá trình luyện. Mục tiêu đã có, nên 3 ngày gần đây mình liên tục luyện nó: sáng luyện, tối luyện.
- Ngày đầu tiên thì lúc luyện bụng nó cũng im im. Nhưng đang đêm hôm đó (tầm 4h sáng gì đó) mình chợt tỉnh dậy vì đau và thấy nó sôi ầm ĩ. Hix, thế là lại phải nằm ôm bụng lăn lộn 1 ít. Xong với cái mp3 bật bài HỘ TỲ lên luyện. Đang đau nên mình cứ ở nguyên trong dạng nằm ôm bụng dúm dó như vậy mà luyện. Cũng nghĩ là chẳng hiệu quả mấy, nhưng ít nhất ko đau nữa để ngủ tiếp cái đã. Nhưng ai dè, càng luyện nó càng đau ầm ầm nữa chứ. Không hiểu ai 'xui khiến' gì, mà lúc đó mình bỗng tự 'trò chuyện' với cái bụng: 'Mi đau lắm hả... Uh... Bây giờ lặng im nghe tao hỏi này: chỗ nào đau thì lên tiếng để được chữa bệnh nghe không, chứ kêu ầm ầm thế thì cũng ko biết đâu mà lần...'
Thực ra lúc đó chỉ nghĩ đơn giản là nói cho đỡ căng thẳng vì đau thôi, ai dè cái bụng ngoan phết biết nghe lời, cũng kêu nhỏ đi, bớt đau dần. Thế là mình lại tiếp tục: 'Rồi, thế chỗ nào đau nhất lên tiếng nào'. Thế là cả bụng lại ầm ầm lên, mà đau thành cơn quặn lại, làm mình chảy cả nước mắt hix. Hai bàn tay theo phản xạ cứ xoa xoa, ấn ấn. Một lúc nó cũng hết đau. Sau 1 lúc để hồi hồi lại, mình lại hỏi nó: 'còn chỗ nào đau nữa'...
Cứ liên tục như vậy cho tới lúc chợt nghe giọng Thầy 'Điều hòa hô hấp trở lại' làm giật mình. Không ngờ thời gian trôi đi nhanh thật. Chưa hôm nào mình cảm thấy bài thiền lại hiệu quả và mau hết đến như vậy. Bình thường những đoạn nhạc không lời mình cứ lang thang hết vấn đề này đến vấn đề khác và không cảm thấy hiệu quả được hix. Giờ thì thấy vui vui vì học được cách 'trò chuyện với cái bụng' trong lúc đó rồi. Luyện xong, mình ngủ lại được, không ngon lành lắm vì mơ lung tung cả. (Sau này mình mới hiểu ý nghĩa của các giấc mơ đó)
- Ngày thứ 2: Sau buổi đầu 'trò chuyện' với cái bụng khá hiệu quả vào ban đêm đó, buổi sáng ngày thứ 2 mình áp dụng luôn và vẫn nằm thiền hihi. Vì mình thấy nằm thì sử dụng tay để xoa bụng dễ hơn là ngồi mà. Lần này, hai bàn tay đã biết 'hoạt động' cho linh hoạt hơn rồi, không lóng ngóng xoa tít mù nữa, mà 2 bàn tay nằm im như truyền hơi nóng cho từng vùng. 2 bàn tay mình rất ấm, nhiều lúc còn cảm thấy nó nóng ran, làm đổ cả mồ hôi nữa. Có nhiều lúc 1 bàn tay ấn sâu xuống như muốn chạm thật sát vùng bị đau.
Nhiều cảm giác ngứa ngáy, kiến cắn với kim châm xuất hiện râm ran khắp người rất khó chịu. Nhưng mình biết là đang được giải độc lên rất cố gắng. Dường như theo đà, bệnh tật đang được bộc lộ nên bụng mình râm ran đau cả ngày, được an ủi là việc thiền cũng hiệu quả hơn rất nhiều. Tối đó mình tiếp tục nằm thiền. Các cơn đau vẫn liên tục xuất hiện và biến mất.
Có nhiều lúc mình còn cảm thấy 'cục bệnh' nổi lên nằm ngay tại cổ họng làm mình nôn khan mấy lần, khiếp quá! Lúc khủng khiếp nhất là cơn đau trào lên tận cuống phổi gì đó, chỗ rất gần luân xa tim. Mình 1 tay vẫn giữ dưới bụng, 1 tay xoa tít mù chỗ luân xa tim, còn dùng đầu ngón tay 'chọc chọc' vào chỗ đó nữa (kiểu khai thông ấy). Được 1 lúc thì toàn thân mình cứng đờ và chỗ luân xa tim đau điếng nhức buốt - mất tầm 2,3s thôi nhưng lúc đó mình như nín thở không cử động được, nước mắt cứ trào ra...
Rồi cơn đau biến mất đột ngột như lúc nó xuất hiện. Mình không tả được cảm giác của mình lúc đó, nó rất lạ, dường như không vui, không buồn, chỉ cảm thấy xong rồi... Tối đó mình cũng ngủ một giấc ngủ chập chờn với nhiều giấc mơ đan xen chồng chéo.
- Những chuyện xảy ra trong lúc thiền bài HỘ TỲ trong 2 ngày đó cứ liên tục ám ảnh mình. Cả ngày mọi thứ cứ lởn vởn trong đầu làm mình suy nghĩ. Rồi cũng bất ngờ như lúc mình bỗng quyết định 'trò chuyện' với cái bụng, một ý nghĩ xuất hiện 'bụng mình đang giải phóng năng lượng tình cảm xấu đấy'.
Ý nghĩ này xuất hiện thì hàng loạt vấn đề lập tức như dồn lại để liên kết với nhau, và dường như chúng rất logic. Từ việc đúng là từ hôm tập bài HỘ TỲ rất hay mơ (bình thường mình ít khi mơ), mà toàn mơ về những sự việc cũ. Tất nhiên giấc mơ thì thường được 'thêm mắm thêm muối' nên chỉ giống với quá khứ 20% thôi. Nhưng những cảm xúc của mình trong các giấc mơ thường là đau buồn, tức giận, khó chịu, ấm ức,... Rồi nhiều lúc thiền, bụng đang đau thì cơn đau như chạy ầm ầm lên trên, và lúc gần đây nhất thì được 'xả' ra ngoài qua luân xa tim.
Rồi 1 lúc rảnh rỗi khác lại chợt thấy trong các câu nói nôm na của người Việt mình, có nhiều câu rất đáng để suy nghĩ như là: 'anh ấy là người tốt bụng', 'suy bụng ta ra bụng người', 'nghĩ thầm trong bụng', 'bụng bảo dạ', 'anh xấu tính quá, không tiêu được',... liệt kê ra thì thấy nhiều lắm. Nếu hiểu theo lớp nghĩa đen thì là nói về cái BỤNG đang suy nghĩ, có xấu có tốt, có tiêu hóa các suy nghĩ đó nữa - lớp nghĩa này thì thường giờ chẳng ai chấp nhận, nói ra họ sẽ cười là 'mày lẩn thẩn rồi' hihi. Vì mọi người đều hiểu theo lớp nghĩa bóng là nói về tính cách, suy nghĩ của mình. Sau những gì xảy ra 2 hôm đó, mình cũng chưa kết luận điều gì, nhưng mình 'tạm' kết luận bệnh dạ dày của mình là do nó bị 'nhồi nhét' quá nhiều những suy nghĩ tiêu cực trong đó.
Mà thực tâm mình chẳng chủ định nhồi nhét gì. Những chuyện xảy ra trong các giấc mơ, đúng là có chuyện làm mình phải suy nghĩ rất nhiều, nhưng có chuyện mình chẳng mảy may quan tâm lắm. Thế mà cái 'BỤNG' nó cứ nhặt nhạnh lại để tự làm khổ nó thế chứ? Sau khi 'đả thông' tư tưởng, mình đã có hướng nhìn rõ ràng và thoải mái hơn về cái 'bệnh' của bụng mình - hix. Bụng mình xấu thật, chuyên gia 'thù lâu nhớ dai' tích trữ 1 đống thứ tình cảm lộn xộn trong đó tới phát bệnh ra!
- Ngày thứ 3: Trong lúc thiền người mình luôn ở trạng thái bị kiến cắn, râm ram ngứa ngáy khắp nơi. Thiền xong vẫn ngứa ngáy 1 hồi lâu mới hết. Bụng thì cũng đã êm êm hơn rồi. Dù sao biết 'bệnh' của nó, nên lúc thiền mình cứ động viên nó 'buông bỏ các tình cảm tiêu cực đó đi', nó lại kêu ùng ục đáp lại hihi.
Thực ra kể chuyện này mình vui vậy vì cảm thấy các thứ tình cảm tiêu cực đang dần được giải phóng ra khỏi người. Nhưng mình vẫn chưa ăn được mấy, chắc cái bụng của mình sau khi bỏ đi 1 khối tình cảm như vậy, nó cũng vẫn còn lộn xộn lắm.
*** Vậy đấy, nhìn lại có 3 ngày thiền, mà mình như trải qua 1 khoảng thời gian rất dài luôn. Mỗi ngày thiền lại có những cảm nhận, suy nghĩ và hiểu thêm ra nhiều điều. Chẳng biết tả thế nào, nhưng mình cảm thấy yêu thích thiền hơn trước rất nhiều, rất rất nhiều
Bài viết cũng đã khá dài rồi, hi vọng nó hữu ích cho những bạn cũng đang gặp vấn đề về 'bụng xấu' như mình. Không biết các bạn bụng xấu vì lý do gì (như mình thì là bị nhồi nhét nhiều tình cảm tiêu cực), nhưng các bạn thử nói chuyện với cái bụng để nó 'kể bệnh' cho mình nghe cũng thú vị lắm đấy (và cũng sẽ đau lắm đấy hix). Nhưng những gì gặt hái được sau đó sẽ khiến các bạn thấy thật may mắn và hạnh phúc biết bao!
Cuối cùng, mình xin cảm ơn tất cả - mình chẳng biết phải kể ra cảm ơn những ai, những gì,... vì dường như mọi thứ xảy ra đều rất đáng giá...
-
13 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới youme
hoacucvang (26-07-2013),hoasen (16-05-2013),hocdao (16-05-2013),Hua Toan (15-05-2013),kienvang00012003 (16-05-2013),Nganpham (17-05-2013),quangdam (16-05-2013),Tamhuongthien (15-05-2013),tam_thuc (15-05-2013),thanhphong (27-08-2014),tiendung23680 (15-05-2013)