Kết quả 1 đến 2 của 2
Chủ đề: Đà Nẵng Ký Sự
Threaded View
-
02-01-2012, 11:50 #2
Khách
- Ngày tham gia
- Dec 2011
- Bài viết
- 28
- Cảm ơn!
- 39
- Thanked 977 Times in 28 Posts
Đà Nẵng ký sự - Phần 2
Chiều tối thứ 6, gọi điện cho chú em đang công tác tại công ty Viễn Thông Đà Nẵng và hẹn đến nhà chơi. Sang tới nơi, ngồi uống nước lại được nghe một câu chuyện kỳ lạ xảy ra đúng tại khu đất nhà chú em đang ở. Theo lời kể của chú em, tôi đã ghi lại được. Chuyện kể rằng:
Nhà của chú em mới xây được mấy năm. Nhưng từ lúc làm nhà thì làm ăn cũng trầy trật, cứ đến giai đoạn cuối thì lại “mất ăn”. Vào một ngày nọ, chỉ có một mình chú em ở nhà, có một ông cụ đi cùng với một người học trò ghé vào nhà xin nghỉ chân. Khi chú em đi lấy nước để mời khách, quay lại thì thấy hai thầy trò ông cụ đang nhắm mắt và nói gì đó. Thấy lạ, chú em nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, lắng nghe xem hai người nói gì.
Ông cụ nói: "Con gọi Thần Linh về hỏi xem có chuyện gì trong khu đất này!"
Người học trò im lặng một lúc rồi nói: "Thưa Thầy, Thần Linh báo cáo là trong khu đất này có một số người đang nấu cơm. Đây là những thủy thủ của một con tàu bị đắm từ lâu rồi. Có khoảng 20 người."
Ông cụ:" Nào chúng ta đến đấy, xem sao."
Đến nơi thấy trên một bếp lửa tạm có đặt một cái nồi to, họ đang nấu cơm. Mọi người trông có vẻ đói, rét và mệt mỏi. Một xác tầu thủy cỡ vừa kiểu cũ (thế kỷ 18 hoặc 19) ở gần đó.Đây là những người nước ngoài đến Việt Nam buôn bán.
Ông cụ cất tiếng hỏi: "Ta hỏi những người này tại sao lại ở đây?"
Có một người có vẻ là thuyền trưởng bước lại vái chào và trả lời rằng: “Chúng tôi là những thủy thủ của tàu buôn, khi đến đây thì bị đắm tàu, nên lưu lạc ở nơi đây”.
Ông cụ lại hỏi: "Là tàu buôn ở đâu đến. Sao không tìm đường về quê?"
Người đó trả lời: "Chúng tôi là tàu buôn nước ngoài đến đây. Bây giờ không thể về được, vì không biết đi bằng cách nào".
- Ta sẽ giúp các ngươi một con tàu để về nước. Có đồng ý không?
Tất cả mọi người ở đấy đều quỳ xuống lạy, tạ ơn ông cụ. Ông cụ hô:
- Một con tàu có đủ khả năng vượt đại dương cùng với đầy đủ vật dụng, đồ dùng và đồ ăn cho những người này đi về đến quê hương, xuất hiện. Liền ngay đó một con tàu xuất hiện. Nhưng người thuyền trưởng cùng các thủy thủ cứ ngơ ngác vì con tàu hiện đại quá, nên họ không biết sử dụng.
Ông cụ nói với người thuyền trưởng:
- Các ngươi chỉ việc bấm nút, con tàu sẽ hoạt động tự động để đưa mọi người về đến quê hương của mình.
Tất thảy thủy thủ đoàn quỳ xuống tạ ơn ông cụ một lần nữa,rồi lên đường.
Quay sang học trò, ông cụ nói:
- Chưa hết đâu... Con kiểm tra kỹ lại đi . Ở đây có một đàn cá sấu, trong đó có một con rất to chuyên ăn thịt người.
Người học trò nhắm mắt một lúc rồi nói: "Đúng rồi Thầy ạ. Con cá sấu đầu đàn to quá".
Ông cụ nói: " Ta đã bắt trói nó từ lúc vừa bước vào đây rồi, con có thấy xích cuốn vào nó không ?"
- Đúng rồi Thầy ạ, xích trói chân nó rồi.
- Sấu tổ đâu? Nghe ông cụ gọi ngay lập tức có một con cá sấu rất đẹp, to lớn và dũng mãnh hiện về.
Ông cụ lại nói tiếp:
- Sấu tổ giúp ta bắt đàn cá sấu kia và đưa chúng đến nơi thích hợp.
Trong nháy mắt cả đàn cá sấu hung dữ bị cá Sấu tổ hàng phục và đưa đi.
Ông cụ lại nói với học trò của mình:
- Ta vẫn thấy còn một việc nữa con ạ. Con nhìn kỹ, có phải ở khu vực này có một vũng nước… Ở dưới đó có một cái gì đó rất sáng, lấp lánh, tan ra, tụ lại như hình ảnh của ánh trăng soi xuống nước.
Người học trò nhắm mắt lại. Một lúc sau anh ta nói nhỏ với ông cụ: "Thưa Thầy, đúng là có một vũng nước rất trong. Con chưa từng thấy vũng nước nào trong như vậy. Nước không nhiều, đáy vũng là cát trắng, hạt to. Dưới đáy vũng có một cái gì đó giống như cái gương Thầy ạ. Cái gương này phản xạ ánh sáng mặt trăng, nên mới thấy lấp lánh như vậy".
Ông cụ nói:
- Con xem có người nào ở đấy không?
Người học trò im lặng hồi lâu. Hình như anh ta đang “phục kích” xem có ai đến chỗ này hay không. Một lúc sau anh cất tiếng nói nhỏ: "Có một chiếc thuyền nhỏ đang đi tới Thầy ạ. Trên thuyền là… một người phụ nữ."
- Con cứ tiếp tục theo dõi – Ông cụ nói.
Người học trò vẫn nhắm mắt… Rồi anh ta thuật lại: "Người phụ nữ trên thuyền đang dùng cái gậy, móc vào quang treo, kéo cái gương lên. Làm cái gì đó với cái gương… Cô ta lại trả cái gương về chỗ cũ rồi ạ."
- Đưa tất cả về đây! – Ông cụ nói và giơ tay ra.
Người học trò nói: “Cả người phụ nữ, con thuyền và cái gương được đưa về đây rồi Thầy ạ”.
- Ta hỏi người phụ nữ! Cô đang làm ở đây ? – Ông cụ cất tiếng hỏi.
- Thưa Ngài con đang luyện chiếc gương này ạ - Người phụ nữ nọ trả lời.
- Luyện như thế nào và chiếc gương này dùng để làm gì?
- Chiếc gương này được để ở dưới vũng nước này, nó sẽ thu năng lượng mặt trăng. Sau khi luyện xong, khi soi gương, nó có tác dụng làm cho phụ nữ xinh đẹp hơn và trẻ mãi.
- Các ngươi tu luyện theo môn phái nào?
- Sư phụ chúng con khi xưa từ phương Bắc sang, thuộc phái Nga My. Nay thì sư phụ đã mất rồi ạ.
- Các ngươi ở đâu, có bao nhiêu người?
- Họ ở trong một cái động rất đẹp ở dưới chân núi gần đây, Thầy ạ. Trong động còn mấy người con gái trẻ nữa - Người học trò nói.
- Những người đó là con gái của ngươi à?
- Chỉ có một người là con, còn lại là đồng môn ạ.
- Các ngươi chỉ tu luyện để cho đẹp và trường sinh thôi à?
- Vâng, sư phụ chúng tôi mất sớm, nên không chỉ dạy thêm được gì.
- Các ngươi có liên hệ gì với bên ngoài không?
- Trước tới nay không có liên hệ gì ạ.
- Các ngươi có biết ta là ai không?
Nghe ông cụ hỏi vậy mấy người phụ nữ đều ngơ ngác. Thấy vậy, ông cụ nói luôn:
- Ta là… ...con trai của Thần Mặt trăng đây.
Nghe đến tên ông cụ thì cả mấy người phụ nữ quỳ xuống, lạy ông cụ ngay.
- Các ngươi tu luyện là tốt, phụ nữ cần phải xinh đẹp và trẻ lâu cũng là chính đáng và cần thiết. Đã đi tu luyện thì ngoài việc giúp cho mình cũng phải dùng kiến thức, khả năng của mình để giúp đỡ cho mọi người khác cũng được giống như mình nữa. Nếu các ngươi chỉ làm cho mình xinh đẹp và trẻ lâu thì là ích kỷ đấy.
- Thưa Ngài vì chúng con bị thất lạc môn phái, hơn nữa Sư phụ cũng chết rồi, bây giờ ở đây cũng chẳng biết phải làm gì.
- Nay các ngươi có muốn theo ta để tiếp tục học tập tu luyện không?
Nghe nói vậy cả mấy người mừng lắm. Lạy tạ ông cụ và xin được đi theo. Ông cụ liền gọi mấy học trò nữ của mình lại và hỏi:
- Theo các con nên bố trí cho những người này ở đâu?
- Theo chúng con, cứ để họ ở lại đây một thời gian nữa cũng được ạ.
Ông cụ cười rồi hỏi : " Các con muốn theo dõi thêm có phải không ? Theo ta thì các con cứ đưa họ về, bố trí ở gần chỗ chúng ta để cho họ học tập, tu luyện. Cần kiểm tra thêm cái gì thì cứ làm .Còn cái động thì các con chuyển cả nó về, rồi bố trí cho họ ở luôn động đó cũng được.
- Vâng ạ! – Các học trò của ông cụ trả lời.
- Nào đưa cái gương cho ta – Ông cụ nói với người phụ nữ.
Cầm gương ở tay trái, ông cụ úp bàn tay phải của mình lên và lẩm bẩm mấy câu gì đó. Người học trò theo dõi rồi reo lên: "Bây giờ gương sáng mạnh hơn nhiều lắm rồi Thầy ạ..ạ."
- Thần gương đâu? – Ông cụ gọi. Lập tức có một người con gái rất xinh đẹp từ trong gương bước ra.
– Ta hỏi Thần gương, chiếc gương này tên là gì?
- Dạ thưa, Ng.. M… gương ạ.
- Gương này có tác dụng gì ?
- Dạ! Vì nó tích tụ được năng lượng mặt trăng, khi con gái soi vào thì sẽ được trẻ lâu và xinh đẹp ạ.
Nghe thần gương nói vậy, ông cụ lẩm bẩm : "Nếu thế thì….". Đột nhiên cụ xòe bàn tay phải ra gọi to: " “Nh… M… gương đâu? Về đây!”
Người học trò nói: "Có một cái gương nữa bay về tay Thầy rồi, cái gương này được đặt trên đỉnh một quả núi rất cao và nó chuyên thu năng lượng mặt trời Thầy ạ.".
Ông Cụ nói ngay:
- Ta hỏi Thần gương: "Nh…M…gương có đặc tính gì ?" Thần gương là một chàng trai khôi ngô tuấn tú khỏe mạnh và chắc chắn là vừa tốt bụng vừa rất thông minh. Thế nhưng Thần gương chưa kịp trả lời thì ông cụ nói luôn. " Nếu Ng…M…gương khi con gái soi vào sẽ được trẻ lâu và xinh đẹp, thì Nh…M…gương khi con trai soi vào sẽ trở thành một chàng trai khôi ngô, thông minh, khỏe mạnh, dũng cảm…có phải không ?". Thần gương trả lời:
- Thưa vâng !
Ông cụ cười, rồi quay sang học trò tâm sự: "Tốt lắm, ta đã biết có hai cái gương này từ rất lâu rồi nhưng hôm nay mới gặp.".
Trước khi chia tay, ông cụ bảo học trò giúp làm sạch đất nhà cho gia chủ.
Chú em nãy giờ mải theo dõi câu chuyện, đang ngơ ngác chưa kịp nói lời cám ơn thì ông cụ và người học trò đã bước ra ngoài đường và đi đâu mất. Chú em đuổi theo ra đường nhưng không nhìn thấy bóng dáng hai thầy trò ông cụ đâu nữa.
Chú em cũng cho biết thêm: “Từ hôm ấy đến giờ thấy không khí trong nhà dễ chịu hẳn lên rất nhiều anh ạ”.
Thật là một chuyện ly kỳ và may mắn cho chú em của tôi phải không các bạn. Giá mà gặp được ông cụ, tôi sẽ xin ông cho soi Nh… M… gương để được đẹp trai và cường tráng hơn... Chứ trông cái thân gầy yếu, xấu xí của tôi hiện nay mà chán quá.Tâm linh là.... Thần bí...?...?...
Tin hay không...Tùy bạn...
-
40 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới Duy Vật
bần tăng (03-10-2023),bocautrang (03-01-2012),Dungnph (19-05-2023),hiepqf3 (03-01-2012),HieuLinh (02-01-2012),Hoan (03-01-2012),Hoasentrang (11-02-2012),huongtamlinh (02-01-2012),lê chí công (13-10-2014),Lobbyvietnam (02-01-2012),manhcao277 (23-02-2018),manhtuongngo (02-10-2023),Mộc Lan (03-01-2012),Minh Toàn (20-10-2016),nganuoc (07-01-2012),Ngô Minh Thành (03-10-2023),nguoimuonhochoi (02-01-2012),nhuhainguyen (03-01-2012),PhongThuyGia (03-01-2012),Phương Nam (03-01-2012),quangkhai_gialai (02-01-2012),sol182 (20-01-2016),tamanh (03-01-2012),Thanh Bình (26-09-2023),Thanh Quang (26-09-2023),Thutrang (16-11-2015),thuynhien (07-01-2012),Tieutrucxinh (02-01-2012),TruongKhoat (02-01-2012),tuanpcmc (03-01-2012),tuluyenthantam (16-06-2015),turaunt (02-01-2012),TuTam (02-01-2012),xuan2566 (03-01-2012),youme (26-09-2023),Đức Tin (06-03-2025),ĐINHQUANG HIỆP (02-01-2012)