Kết quả 1 đến 3 của 3
Threaded View
-
29-12-2023, 10:40 #2
Nhập môn
- Ngày tham gia
- Feb 2012
- Bài viết
- 126
- Cảm ơn!
- 1,228
- Thanked 2,436 Times in 124 Posts
.
2. Thử thách sống còn của Dân tộc trước giặc Minh xâm lược:
Người Trung Hoa có sự tự hào rất lớn về lịch sử của họ. Đó là một dòng chảy lịch sử rất dài được ghi chép, lưu trữ lại từ rất sớm (hàng ngàn năm trước Công nguyên). Cùng với rất nhiều tình tiết lịch sử thì các giáo lý, văn thơ, … cũng đã được truyền lại xuyên suốt nhiều Thiên nhiên kỷ giúp cho mỗi thời kỳ lại tiếp tục kế thừa, hoàn thiện, sáng tạo thêm cho nền văn hóa chung ngày càng phát triển.
Cũng bởi vậy, mặc dù có rất nhiều biến động thời cuộc và chiến tranh xảy ra suốt chiều dài lịch sử, nền văn minh Trung Hoa đã tích lũy được một bề dày đồ sộ thuộc rất nhiều lĩnh vực, tạo nên một bản sắc rực rỡ.
Lịch sử nước Việt cũng có một dòng chảy rất dài với nhiều biến động, nhiều thành tựu riêng. Tuy nhiên, có một thực tế là những thông tin lưu truyền lại từ thời Hùng Vương, thời kỳ ngàn năm Bắc thuộc, tới thời kỳ Độc lập sau đó (nhà Đinh, tiền Lê, nhà Lý, Trần) lại bị che mờ đi rất nhiều vì yếu tố thời gian, vì chữ viết được người Việt sử dụng muộn hơn Trung Hoa, … và đặc biệt là do sự phá hủy có ý đồ của quân xâm lược ngoại bang.
Đầu thế kỷ 15, nhân lúc nội bộ Đại Việt đang rối ren, quân Minh đã xâm phạm bờ cõi với danh nghĩa ban đầu là diệt nhà Hồ, khôi phục nhà Trần. Tuy nhiên, chính quyền cai trị của nhà Minh đã có mục đích đồng hóa và sát nhập:
“Minh Thành Tổ Chu Đệ đã ra lệnh cho các tướng: “Khi tiến quân vào An Nam thì chỉ trừ những bản kinh và sách về Đạo, Thích không hủy. Còn tất cả những bản in sách, các giấy tờ cho đến sách học trẻ con như loại “thượng, đại, nhân, khẩu, ất, kỷ” thì nhất thiết một mảnh giấy, một chữ đều phải thiêu hủy hết. Trong nước ấy, chỉ có những bia do Trung Quốc dựng lên ngày trước thì để lại. Còn những bia do An Nam lập ra thì phải phá cho hết, một chữ cũng không được để lại”.”
Có thể thấy, trong lần đô hộ này, quân xâm lược đã thực hiện việc xóa sổ văn hóa có bài bản tới tận gốc rễ. Bên cạnh việc duy trì lực lượng quân đội đông đảo do các tướng giỏi phụ trách, nhà Minh chiêu nạp thêm một đạo quân người Việt (ngụy quân) để phục vụ, quy hoạch lại hệ thống làng xã để dễ kiểm soát. Họ thi hành chính sách bắt những người thợ, những trí thức, những người có tài về chính quốc phục vụ. Họ kiếm những trẻ em có tố chất để đưa sang Trung Quốc dạy dỗ rồi chia ra hoặc giữ lại để làm nô bộc cho cung cấm, phủ quan nhà Minh, hoặc gửi về An Nam là ngụy quan.
Cùng với đó là những chính sách bóc lột tàn bạo với đủ loại thuế, cưỡng ép phục dịch, thẳng tay đàn áp mà lịch sử đã ghi lại. Mục đích của những hành động này không chỉ để vơ vét của cải, mà còn làm kiệt quệ nguồn nhân lực, vật lực để Dân tộc Việt không thể gượng dậy được nữa. Trong tác phẩm Bình Ngô Đại Cáo, Cụ Ức Trai đã phải viết rằng:
“Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội.
Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi.”
May mắn thay, giai đoạn đô hộ với mục đích đồng hóa này đã kết thúc với chiến thắng của cuộc khởi nghĩa Lam Sơn. Đất nước đã giành lại độc lập sau 20 năm bị đô hộ. Mặt khác, sự tàn phá của cuộc đồng hóa lần này cũng rất lớn: rất nhiều văn bản, tài liệu, thông tin về thời kỳ trước đó đã bị hủy hoại, nhiều thứ đã không còn có thể khôi phục, chỉ một số có thể tìm lại nhưng không được trọn vẹn:
Ví dụ bộ sử thời Trần có tên “Đại Việt sử ký” do Lê Văn Hưu và Phan Phu Tiên biên soạn cũng bị hủy, bị lấy đi (may mắn là tới thời Lê, sử gia Ngô Sĩ Liên và các vị khác đã thu thập lại là dựa trên đó viết bộ “Đại Việt sử ký toàn thư” – tư liệu quý giá bậc nhất về lịch sử Việt từ thời Hồng Bàng tới thời hậu Lê).
Hay như bộ “Binh thư yếu lược” do chính Hưng Đạo Đại Vương biên soạn cũng đã bị mang về Trung Quốc và hủy hầu hết bản sao. Cuốn Binh thư yếu lược ngày nay chúng ta được đọc là do Đào Duy Từ thu thập lại (không hoàn chỉnh).
Và còn nhiều những nuối tiếc nữa từ sự mất mát trong giai đoạn quân Minh xâm lược gây ra cho Dân tộc ta. Qua những trang sử, chúng ta có thể thấy Dân tộc Việt đã từng đứng trước những thách thức sinh tồn to lớn. Từ đó cho ta ý thức hơn về việc học lịch sử - một việc không chỉ là ghi nhớ những sự kiện, mà còn là nhớ nguồn gốc, bản sắc theo đúng tinh thần “Dân ta phải biết sử ta”.
(còn tiếp)
-
7 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới ThanhTrung90
bần tăng (30-12-2023),haixuyentb (08-02-2024),NguyetQuangTu (30-12-2023),THANHTINH (09-02-2024),thiện tai (08-02-2024),Trần Kim Cương (16-02-2024),TuMinh (30-12-2023)