Kết quả 11 đến 14 của 14
Chủ đề: Lễ Báo ân 2023
Hybrid View
-
04-09-2023, 12:57 #1
Lễ báo ân 2023 (Phần 2)
Phần 2: Những cuộc gặp gỡ Âm - Dương
Khi vía đã quay trở lại cơ thể và cơ thể ổn định trở lại, một số người đã chia sẻ lại câu chuyện của mình khi sang gặp người thân.
Tôi đã ghi chép được một số chi tiết mà mình cảm thấy ấn tượng và đọng lại trong tôi thật nhiều cảm xúc:
Tình cảm Cậu - Cháu
Một học trò của Thầy Huệ Tâm kể về những món quà, những hình ảnh gặp gỡ người nhà đã mất mà chị nhìn thấy được, đặc biệt là tình cảm của chị với người cậu (Nguyễn Xuân Tư) chị vô cùng yêu quý– người mà hiện tại cũng đang được học tập tu luyện tại NNLĐ. Nghe vậy Thầy liền gọi vong của bác và hỏi:
- Tôi hỏi anh này, dạo này anh có khỏe không?
- Thưa Thầy được ở không gian của Thầy thì chỉ có thể khỏe hơn hay không thôi!
- Được rồi, thế bây giờ Thầy hỏi nhé: vừa rồi cháu Tú có tặng anh cái gì có nhận được không?
- Con bé này có cứ hay thương theo kiểu đơn giản quá!
- Vừa rồi tặng cháu tặng Tư cái gì?
- Vừa rồi nó tặng một cái gối và cái khăn thì có ý nghĩa gì nữa đâu!
- Có đúng không Tú? ……
Chị Tú đã chia sẻ đây đúng là món quà mà chị đã tặng cho người cậu của mình. Có thể nó chưa thực sự phù hợp với vong, nhưng tôi hiểu và cảm nhận được đây là món quà đơn giản mà chứa đựng biết bao tình cảm của một người cháu dành cho người cậu của mình, để “mỗi khi cậu nằm lên chiếc Gối thì nhớ về cháu gái nhỏ đang rất thương nhớ cậu”.
Sự tri ân
Có một vị khách, trong buổi lễ đã thể hiện tấm lòng tri ân đối với những người có ơn với mình trong kiếp sống này, chứ không chỉ riêng gia tiên trong dòng họ. Ngoài việc mời gia tiên dòng họ tham gia lễ Báo ân, chị còn mời những người mình rất trân trọng khi họ còn sống, đã giúp đỡ và yêu thương chị, bởi chị tin “khi tình thương đủ lớn thì chúng ta có thể làm được nhiều điều”. Thầy nói “Không phải chỉ tốt với chỉ gia tiên, tiền tổ nhà mình mà còn tốt với tất cả những người khác. Đây là một tấm lòng rất đáng trân trọng! Những người trước đây đã giúp đỡ mình mà không may bây giờ đã chết rồi, thì hôm nay cô ấy cũng tặng quà cho người đó, đây là một tấm gương về lòng nhân hậu. Thầy ủng hộ quan điểm này.” Đây thực sự là một bài học quý đối với bản thân tôi trong buổi lễ hôm nay.
Tình Cha – Con
Thầy cho phép một số khách tham dự được gặp người thân mới mất, bởi nếu người thân vừa mất chúng ta thường có cảm giác luyến tiếc, nhớ thương nhiều hơn. Một vị khách muốn gặp người bố của mình:
- Thầy hỏi: Bố con tên gì?
- Dạ, bố con tên Đỗ Văn Thành.
- Mời vong linh ông Đỗ Văn Thành…Bố con hiện nay đang rất yếu.
Bây giờ ông nói chuyện với con được không? Ông ấy bị bệnh, hiện nay đang không đứng lên được nhưng vẫn cố ngoài ra để ôm lấy con!
Để Thầy chữa bệnh cho ông ấy nhé, nói xong rồi Thầy hô “Huệ tâm Dược sư phát năng lượng chữa bệnh cho Đỗ Văn Thành, khôi phục tình trạng sức khỏe cho vong Đỗ Văn Thành….”
Ông bệnh nặng quá cần chữa thêm. Bây giờ con có muốn nói gì thêm với bố không?
- Con muốn xin lỗi bố vì khi còn sống có một số điều con chưa làm được. Bây giờ tâm nguyện của bố con hứa sẽ hoàn thành. Mong bố nhanh chóng khỏi bệnh.
- Cụ ông nói: Lạy thầy, có một người con trai như thế này, đây là tâm nguyện của một người cha!
- Thầy nói: Các con nghe lệnh, đưa ông cụ này về bệnh viện của thầy để chữa bệnh cho ông ta. Rồi thầy quay sang người con và nói: Tâm nguyện của con đã được thực hiện!
Người con rưng rưng nước mắt và cảm tạ Thầy!
Tình cảm Vợ - Chồng
Tôi có biết đến trường hợp chú Dũng, khi chú Dũng còn sống vẫn hay tham gia các sự kiện cũng như một số đợt chữa bệnh KCTL. Hôm nay cô Hạnh - vợ của chú Dũng được Thầy cho phép gặp chú.
- Thầy gọi “vong ông Dũng về đây”!
- Con chào Thầy ạ.
- Rồi chào anh, anh có khỏe không?
- Thưa Thầy, cũng không uống rượu nữa nên khỏe hơn. (Bình thường khi còn sống chú uống rượu khá nhiều)
- Hạnh có muốn nói gì với chồng không?
- Mong anh được về bên Thầy để Thầy chữa bệnh cho!
- Chú Dũng nói: Con đi thì cũng nhanh nhưng quan trọng là cũng nhẹ, tuy đối với vợ con thì hơi đột ngột nhưng cái số nó chỉ đến vậy thôi, cũng kéo dài được vài năm rồi. Đợt vừa rồi 2 vợ chồng cũng lo cho cậu con trai nhưng chưa xong, bây giờ con ra đi để lại gánh nặng cho vợ.
- Thế bây giờ nguyện vọng của vợ anh để thầy chữa bệnh cho anh thì anh có đồng ý không?
- Cái việc đấy thì bây giờ Hạnh cũng không cần phải lo nữa, bởi vì con đã là bệnh nhân của Thầy từ lúc còn sống rồi thì bây giờ thế nào mà Thầy chả lo tiếp cho. (mọi người ở buổi lễ vỗ tay rất lớn)
Bây giờ ở lại thì cố gắng giữ gìn sức khỏe để lo cho con cho cháu, nhưng chúng nó cũng đã lớn rồi thì hãy để chúng nó tự lo cho chúng nó.
Tiếp đến, là trường hợp cô Dung muốn gặp chồng mình là chú Trụ, khi còn sống cũng là bệnh nhân được Thầy hỗ trợ.
- Thầy gọi: Vong của Trụ về đây!
- Con chào Thầy ạ.
- Chào anh.
- Cô Dung nói: Con mong thầy chữa bệnh cho nhà con với, hôm 2-7 con mơ thấy nhà con về mặt đen xì.
- Thầy hỏi: Dung nói như vậy có đúng không?
- Chú Trụ: Không đen ạ!
- Bây giờ Dung nhờ Thầy chữa bệnh cho Trụ, Trụ đang ở đâu?
- Thầy ơi Thầy, bây giờ người con mọi thứ đều tốt rồi, chỉ còn mỗi vợ con nó buồn! Thầy cũng biết rồi mà, nhà con lúc nào cũng lo cho chồng cho con quá mức. Con đi tu mà được như thế cũng là tốt lắm rồi.
Nghe vậy Thầy động viên để cô Dung yên tâm mọi việc đều đã tốt đẹp.
Tôi ngẫm lại thật may mắn cho bệnh nhân, học trò, người quen biết Thầy…Khi còn ở kiếp sống trần tục họ đã được Thầy giúp đỡ, khi sang thế giới khác lại tiếp tục được hỗ trợ chữa bệnh, tạo điều kiện tu luyện nếu đủ duyên đủ phước, đủ niềm tin. Nhìn vào đây, những người còn ở trần tục như chúng ta hãy biết cách tư duy, ứng xử và hành động sao cho đúng, đấy mới là điều những người thân đã khuất của chúng ta mong mỏi chứ không phải điều gì khác quá xa xôi.
Lại là một buổi Lễ Báo Ân với nhiều cảm xúc và bài học. Chúng con xin cảm ơn Thầy, cảm ơn Ban Tổ Chức trong cả không gian và trần tục đã giúp cho chúng con có cơ hội được là một phần trong buổi lễ. Những dấu ấn, những câu chuyện, những bài học này sẽ là hành trang trên bước đường tu luyện và trưởng thành của chúng con!
View more the latest threads:
- Buổi lễ báo ân 2025 thật đặc biệt
- Lễ Báo Ân 2025
- Một chiều ở Bảo tàng Quang Trung, Quy Nhơn
- Chuyến đi chữa bệnh đặc biệt...
- Chuyến "nghỉ dưỡng" của tôi
- Cảm nhận lần đầu tiên tham gia buổi chữa...
- Tết Độc lập nhớ về Côn Đảo
- Về đền Quốc Tổ Lạc Long Quân nhân ngày 6-3
- Tết Hàn Thực năm ẤT Tỵ, 2025
- Tết khi có Thầy!
Lần sửa cuối bởi huongtamlinh, ngày 08-09-2023 lúc 10:12.
-
31 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới huongtamlinh
cảnh thắng (12-09-2023),Diệu Hồng (15-09-2023),Hanhthong (08-09-2023),Học Thầy (13-09-2023),hiepqf3 (15-09-2023),Hoa Cát Tường (08-10-2023),Hoasentrang (11-09-2023),hoatuyet (22-09-2023),hongvulien (12-09-2023),kiencuong304 (08-09-2023),lê chí công (14-09-2023),Merci (13-09-2023),MinhTam8 (08-10-2023),nganuoc (07-10-2023),NguyetQuangTu (08-09-2023),PhongThuyGia (09-09-2023),Phương Nam (08-09-2023),Tamhuongthien (14-09-2023),tam_thuc (11-09-2023),theoThầy (04-10-2023),thiện tai (08-09-2023),tiendung23680 (12-09-2023),Tieutrucxinh (15-09-2023),trangpham (09-09-2023),tranquang1510 (10-09-2023),tuluyenthantam (14-09-2023),Vidieu (08-09-2023),youme (09-09-2023),Đại Minh (08-09-2023),Đức Tin (13-09-2023),ĐINHQUANG HIỆP (08-09-2023)
-
09-09-2023, 23:07 #2
Năm nay thời gian đối với tôi thật nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy sắp tới tới rằm tháng 7, sắp tới lễ Báo Ân rồi… Chúng tôi lại được Thầy Huệ Tâm dành tặng ân huệ để được gặp gỡ để báo đáp công ơn đối với dòng họ gia tiên nhà mình. Đó là một đặc ân lớn, mà cũng chỉ có Thầy mới làm được!
Sau khi đăng ký cho 2 dòng họ nhà mình xong, tôi cũng định bụng “nghĩ dần” quà tặng gia tiên nhà mình; nhưng mà guồng quay công việc cứ ầm ầm không ngừng nghỉ khiến tôi cứ thoáng nghĩ vậy nhưng lại bị chuyện công việc xen ngang thành ra bỏ dở… Mãi cho tới khi ngồi tham dự buổi lễ ở sân đền thờ Bà Chúa Sao Sa, tôi mới nhớ mình chưa nghĩ được món quà gì cả! Tới khi nghe Thầy kể lại chuyện buổi sáng Thầy thắp hương mời gia tiên, thì tôi lại càng giật mình nhận ra: mình còn quên không cả thắp hương luôn! Chợt thấy lòng trùng xuống buồn buồn ân hận. Đi theo Thầy nhiều năm, tôi cũng hiểu và thấm thía những điều lễ nghi tưởng như nho nhỏ nhưng lại thể hiện sự chu đáo và tấm lòng thành của mình như thế nào. Tôi cũng hiểu câu “lời mời cao hơn mâm cỗ” là như thế nào. Thế mà…
Cho nên khi Thầy cho phép vào kho của Thầy để chọn đồ tặng gia tiên nhà mình, tôi rất chú ý và suy nghĩ kỹ càng hơn. Năm nay tôi cũng cố gắng tìm những món quà “thiết thực” và bớt “trần tục” đi để tặng gia tiên nhà mình. Tôi nhớ quê tôi là vùng chiêm trũng, thế hệ các cô các bác và ông bà tôi thường rất hay bị nước ăn chân, rất hay bị các bệnh về da, đầu ngón chân tay thường hay bị nứt nẻ… Cho nên tôi đã xin các loại thuốc đặc trị bôi ngoài da: có loại chữa bệnh, có loại phòng bệnh để tặng gia tiên nhà mình. Tôi cũng xin Thầy các mũ cói, gối cói thoáng mát vì thời xưa các Cụ nhà mình hay dùng. Dạo gần đây tôi hay đau mỏi lưng nên tôi mới nghĩ tới chiếc máy mát xa và đã mạnh dạn xin Thầy tặng chiếc máy mát xa để giúp gia tiên nhà mình đỡ mỏi lưng sau khi lao động vất vả. Rồi nghĩ tới lúc gia tiên nhà mình nghỉ ngơi thì tôi cũng xin các loại trà: trà thảo mộc vừa là trà vừa là thuốc, trà an thần và làm đẹp dành cho các bà các cô. Tôi tiếp tục xin những chiếc khăn ấm, quần áo ấm, chăn ấm cho gia tiên nhà mình. Tôi thấy vậy cũng nhiều nhiều rồi, nhưng thực ra cái tôi thích tặng các Cụ nhất vẫn là sách. Năm nay tôi vẫn xin Thầy các loại sách phù hợp cho gia tiên nhà mình: như sách khoa học, sách văn thơ nhạc họa, sách về lịch sử, sách về danh nhân, sách về tu luyện,…
Có lẽ vì quen rồi nên tôi cảm thấy mình lựa chọn nhanh thoăn thoắt, xong sớm và ngồi đợi với một ôm to đùngRồi tới lúc Thầy hô xuất vía sang để giao lưu với gia tiên, tôi cảm thấy mình chạy tới ôm lấy mọi người rưng rưng xúc động. Tôi cảm thấy mình còn chẳng nói được tặng Cụ nào cái gì, chỉ đứng đó ôm mọi người khóc, nhưng gia tiên nhà tôi mọi người vẫn hiểu tâm tình của tôi và nhận quà rất vui vẻ. Lại thầm nghĩ, giá mà cuộc sống cũng có nhiều người thấu hiểu và bao dung mình như gia tiên thì tuyệt biết bao, phải không ạ!
Nhớ lại từ những ngày đầu mới tham dự lễ Báo Ân, trong đầu tôi hình ảnh về “gia tiên" thực ra rất mờ nhạt, vì tôi chỉ biết ông bà và các bác tôi đã mất. Thế rồi một vài lễ Báo Ân sau đó tôi bắt đầu mơ tới hình ảnh của các bà, các cô trong dòng họ mình: đó là hình ảnh những người mặc áo nâu, vấn khăn mỏ quạ, quẩy gánh hàng xén đi bán ở chợ. Hình ảnh tất tả và lam lũ… Tôi bắt đầu cảm nhận được một chút ít về thời gian mà gia tiên mình đã sống. Nhưng thực ra lúc đó tôi vẫn chưa hiểu, nên tôi vẫn tặng gia tiên nhà mình những món quà rất “hiện đại” và “xa xỉ”. Trong một buổi lễ Báo Ân cách đây vài năm, tôi cảm nhận được sự lúng túng của gia tiên nhà mình khi nhận quà. Tôi lại hình dung giống như cảnh mẹ tôi hoay hoay với chiếc điện thoại “high-tech” khổ như thế nào, để rồi vẫn quay lại với chiếc điện thoại “cục gạch” cho nó lành! Chợt nhận ra mình vô tâm tới gia tiên nhà mình quá! Những thứ là tốt với mình, nhưng có thể lại chẳng tốt với gia tiên nhà mình. Bắt đầu từ buổi lễ Báo Ân năm đó, tôi đã biết đặt mình vào khung cảnh sống của gia tiên nhà mình để lựa chọn món quà cho phù hợp hơn… Tới lễ Báo Ân năm nay, tôi cảm nhận những món quà mình chọn lựa đã hợp ý gia tiên hơn, mọi người nhận quà vui vẻ hơn. Mặc dù tôi cảm thấy mình “đểnh đoảnh” không rạch ròi chuyện tặng ai món quà gì, cũng chẳng biết cách ăn nói mời chào gì; nhưng gia tiên lại thấu hiểu và bỏ qua những thứ “vặt vãnh” đó! Tôi cảm thấy vui và hạnh phúc lắm! Hóa ra tặng được món quà phù hợp cho gia tiên nhà mình (dù là vẫn hơi "lỗi") lại vui mừng hân hoan tới vậy ạ!
Trước khi buổi lễ kết thúc, tôi đã mạnh dạn xin gia tiên nhà mình dạy bảo, vì tôi đang có nhiều việc băn khoăn khó nghĩ. Và tôi cảm nhận có một Cụ nhắc tôi rằng “…". và "phải như thế thì tôi mới trưởng thành được”. Lời dạy bảo giúp tôi tỉnh ra và cảm thấy mình thật nhỏ bé... Có lẽ đối với gia tiên nhà tôi, tôi vẫn mãi là đứa bé ngốc mà thôi 😊 Lễ Báo Ân năm nay tôi cảm thấy mình thật vui, vui vì cảm nhận được tình cảm yêu thương đầm ấm và rất riêng tư của gia tiên nhà mình - dù trong một không gian thật nhiều dòng họ!
Chúng con xin tạ ơn Thầy, tạ ơn các Vị bề trên đã giúp đỡ để chúng con và gia tiên nhà mình có được buổi lễ Báo Ân đầy ý nghĩa như vậy ạ.
Em xin tạ ơn các anh chị em trong BTC đã vất vả và chu đáo chuẩn bị cho buổi lễ Báo Ân ạ."Không sợ thấp, không mong cao
Cái đến sẽ đến, tại sao mong cầu!"
_ trích thơ Thầy Huệ Tâm _
-
32 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới youme
bần tăng (12-09-2023),haixuyentb (15-09-2023),Học Thầy (13-09-2023),hiepqf3 (15-09-2023),Hoa Cát Tường (08-10-2023),Hoasentrang (05-10-2023),hoatuyet (22-09-2023),hongvulien (19-09-2023),lê chí công (14-09-2023),Merci (13-09-2023),MinhTam8 (08-10-2023),nganuoc (07-10-2023),Ngô Minh Thành (16-09-2023),NguyetQuangTu (15-09-2023),PHUCLONG (05-10-2023),Phương Nam (12-09-2023),QuyenNguyen (14-09-2023),Tamhuongthien (14-09-2023),tamminh (12-09-2023),tam_thuc (08-10-2023),Thanh Quang (21-09-2023),THANHTINH (14-09-2023),theoThầy (04-10-2023),thiện tai (11-09-2023),tiendung23680 (12-09-2023),Trung Nghĩa (13-09-2023),tuluyenthantam (14-09-2023),TuMinh (16-09-2023),Vidieu (12-09-2023),Đại Minh (18-09-2023),Đức Tin (05-10-2023),ĐINHQUANG HIỆP (12-09-2023)
-
14-09-2023, 20:30 #3
Khách
- Ngày tham gia
- Aug 2019
- Đang ở
- Quảng Nam
- Bài viết
- 2
- Cảm ơn!
- 103
- Thanked 67 Times in 2 Posts
Có lẽ khi mất đi những người thân yêu nhất ta mới trân quý biết bao từng phút giây được gặp lại. Đây là lần thứ 2 tôi vác cái thân nhỏ chỉ với niềm tin vào Thầy đến tham gia lễ báo Ân.
Là một vị khách nên chắc chưa cảm nhận được nhiều như mọi ngươi, một phần chưa hiểu biết nhiều nên chắc còn lóng ngóng quá. Ngày xưa còn nhỏ Ba hay nói lớn lên chỉ mong tôi ăn cơm xong rót cho Ba miếng trà,rồi tưởng mãi mãi chưa kịp ở cái kiếp này thì cuối cùng cũng có một ngày được thỏa mãn. Cha mẹ là vậy, chẳng mong gì to tát ở ta. Chả biết có phải gặp Ba không (chỉ sợ có khi nào Ba đi đầu thai ở đâu rồi quên mình mất tiêu rồi không) mà lúc Thầy cho qua mời rượu ông bà tự dưng khóc quá trời. Tôi có tâm niệm xin cho ông bà mỗi người một bộ quần áo mới, xin thêm cho Ba 1 gói trà ngon, cho anh gói kẹo, và một ít hạt lúa giống cho ông bà chia nhau gieo trồng. Ngày xưa ông bà toàn làm nông nghiệp nên nghĩ chắc là thích hạt giống, sau này thu hoạch còn để lại mà gieo cấy mùa sau. Đọc chia sẻ của mọi người toàn tặng những thứ xài được, tới khi về nghĩ lại không biết mình có làm khó ông bà nhà mình quá không? Nhưng dù sao được gặp lại có quần áo mới có rượu có thịt đã là thỏa mãn rồi, vẫn cứ là Thầy chu đáo.
Tứ hải giai Huynh đệ - phải chăng khi ta coi Trái Đất là nhà thì bước ra đường sẽ gặp được những người anh em. Đến một nơi xa lạ và gặp được nhiều người tử tế, em xin cảm ơn anh chị trong lớp Khicong, con xin được cảm tạ ơn Thầy ạ.Lần sửa cuối bởi QuyenNguyen, ngày 19-09-2023 lúc 16:36.
-
28 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới QuyenNguyen
bần tăng (05-10-2023),haixuyentb (17-09-2023),Hanhthong (09-10-2023),hiepqf3 (20-09-2023),Hoa Cát Tường (08-10-2023),Hoasentrang (05-10-2023),hoatuyet (22-09-2023),hongvulien (18-09-2023),lê chí công (04-10-2023),longtadinh (18-10-2023),manhtuongngo (11-10-2023),MinhTam8 (08-10-2023),nganuoc (07-10-2023),NguyetQuangTu (15-09-2023),PHUCLONG (05-10-2023),Phương Nam (21-09-2023),Tamhuongthien (18-09-2023),tamminh (04-10-2023),tam_thuc (08-10-2023),Thanh Bình (04-10-2023),Thanh Quang (21-09-2023),theoThầy (04-10-2023),thiện tai (17-09-2023),Thutrang (10-10-2023),Trung Nghĩa (16-09-2023),TuMinh (11-10-2023),Vidieu (16-09-2023),Đức Tin (05-10-2023)
-
04-10-2023, 16:07 #4
Học trò
- Ngày tham gia
- Mar 2012
- Bài viết
- 350
- Cảm ơn!
- 8,395
- Thanked 11,165 Times in 348 Posts
.
Lễ Vu Lan 2023
Lễ Vu Lan lần thứ n của tôi, diễn ra vào một ngày mùa hạ. Những tưởng sang tháng 8, là sang thu, là tiết trời mát mẻ, hoá ra cái nóng vẫn ở mức bình thường như vậy vẫn oi ả, vẫn rát cháy. Nhưng chắc chắn rằng cái nóng này không làm ảnh hưởng tẹo nào đến tôi, hay đến bất cứ ai đã đăng kí tham gia mừng lễ Vu Lan do Thầy tổ chức, để báo hiếu dòng họ của mình.
Luồng gió mát đầu tiên đến với tôi, là ngay những bước chân đầu tiên khi đến đền Bà Chúa Sao Sa. Cô học trò của tôi, tay cầm cái ô, lao như tên bắn, từ trên sân trước cửa đền, chạy vội vàng đến bên cô, mồ hôi toát ra, nhưng nở nụ cười thật tươi, hỏi tôi: “cô có mệt không ạ?”. Cô bé ấy đã mang đến cho tim tôi một dòng nước mát, à, cuộc đời này còn nhiều điều đáng yêu biết bao! Rồi Thầy còn cho khí lạnh, khí mát của nơi đổ về, Phong Bà Bà thổi gió về làm mát toàn bộ không gian đang làm Lễ. Mặc dù không có những cơn gió ào ạt, chỉ nhẹ nhẹ, nhưng cái mát đã thấm vào cơ thể mỗi người ngồi đó, nên có lẽ không phải chỉ có tôi, tất cả mọi người đều cảm thấy thật mát mẻ, dễ chịu hẳn so với cái oi nóng đáng ra phải chịu.
Khi mọi người ngồi ổn định và Thầy đã dành cho mọi người thời gian chuẩn bị quà mừng gia tiên, rồi lại cho mọi người vào kho của Thầy để chọn đồ cho gia tiên, tôi cũng ngồi im, tâm niệm được chuẩn bị quà. Đầu tiên, tôi tự rà soát những người mà tôi muốn gặp, muốn báo hiếu nhân dịp lễ này: đầu tiên là Cụ Phật Hoàng, đến những người sinh thành ra tôi ở kiếp đó, rồi đến bên nội, bên ngoại của nhà tôi, đến gia tiên của nhà Thầy…, tôi biết là với năng lực của mình, cùng lúc tôi không thể làm hết các việc đó, nên tôi tâm niệm xin Thầy cho tôi được phân thân, hoặc cho các vía của tôi chia nhau ra để có thể đi được hết các nơi cần đến, tặng quà hết những người tôi muốn tặng. Trước tiên, tôi tâm niệm dùng chính phần năng lượng ít ỏi của mình để làm tặng mỗi người 1 món quà, có thể thật nhỏ, nhưng tôi xin Thầy cho tôi được dùng chính năng lượng của tôi chứ không xin nhận từ kho của Thầy, vì tôi nghĩ, trong kho của Thầy, chắc chắn là cái gì cũng có, nhưng món quà làm từ năng lượng của chính mình, sẽ thể hiện rõ hơn sự thành ý của tôi.
Tôi nhớ là lúc đó, tôi nhìn thấy giỏ quà của mình, toàn thứ nho nhỏ, tôi dành tặng ông bà nội, ông ngoại,… và cả cô cháu gái mà tôi đã gặp nhiều lần nhưng chưa từng được ôm bé ngoài đời. Trong giỏ đó, chỉ có 1 thứ to nhất, đó là 1 chiếc khăn len mà tôi muốn đan bằng năng lượng tình thương của mình, để tặng người Cha mà đã cho tôi biết: “làm Công chúa chẳng sướng chút nào”, nhưng lại là người dắt tay tôi, chỉ cho tôi một con đường và nói “đây là con đường con phải đi”, Người đưa tôi đi con đường tu này, đưa tôi đến gặp Thầy.
Khi được Thầy cho vào kho chọn, chắc tôi đã tự làm được rồi nên khi vào kho, tôi thấy mình đi ra rất nhanh và đứng chờ Thầy cho sang không gian gặp người nhà. Một cánh cửa mở toang ra, tôi thấy rất nhiều người, có quen, có lạ. Rồi nghẹn ngào, nước mắt tôi sao cứ chực chờ chào ra, nhưng cùng lúc đó, tôi cũng thấy mình lại vui vẻ ở một chỗ nào khác, có lúc thì đi cùng tiểu đồng của Thầy, có lúc lại đi cùng người nhà tôi, mấy cô con gái, bố mẹ tôi, cười nói vui vẻ.
Nhưng có một góc nào đó, tôi vẫn thấy nghẹn ngào, nước mắt tôi cứ tuôn rơi, tôi thấy mình đứng trước Người, cũng lại không nói gì cụ thể, tôi chỉ thấy mình hay c HN cứ tần ngần ở đó. Và rồi buổi lễ kết thúc, nước mắt tôi vẫn rơi. Khi Thầy đến gần, hỏi tôi, vì sao lại khóc, thì một lần nữa, tôi lại khóc, nước mắt cứ tuôn rơi mà không biết vì sao. Tôi nghẹn ngào mà nói với Thầy “con không biết là con hay chị “HN” làm tặng Cụ 1 tấm khăn, đứng trước Cụ và quàng lên cổ Cụ, con cứ thấy nước mắt con rơi, con không làm sao nín được!!!” rồi lại nức nở, tức tưởi mà khóc! Thầy xoa đầu tôi, Thầy bảo: “Chắc HN vẫn còn ấm ức đó mà”.
Lễ Vu Lan kết thúc cũng lâu lâu rồi, chắc chắn là một số người cũng còn nhớ, một số người đã nghĩ đến chuyện khác. Tôi cũng bị dòng đời cuốn, quay cuồng, nhưng tôi luôn nghĩ, mình cần phải viết, để ghi lại cảm xúc, để sẻ chia cùng mọi người và cũng là cách tôi hoàn thiện bản thân mình hơn, không đổ lỗi cho hoàn cảnh, việc bận bịu để cuối cùng, người thụt lùi lại là mình!
Con cám ơn Thầy đã luôn che chở, bảo vệ con và động viên khi con yếu đuối, tha thứ khi con phá phách hay tồi tệ. Con sẽ tiếp tục bước về phía trước, từng bước, từng bước, dẫu cho bàn chân chảy máu!
-
43 Thành Viên Gửi Lời Cảm Ơn Tới theoThầy
bần tăng (05-10-2023),cảnh thắng (05-10-2023),Diệu Hồng (04-10-2023),Dungnph (04-10-2023),haixuyentb (23-11-2023),Hanhthong (09-10-2023),Hạnh An (04-10-2023),Hoa Cát Tường (08-10-2023),HoangSyHiep (07-10-2023),Hoasentrang (05-10-2023),hoatuyet (11-10-2023),hongvulien (05-10-2023),lê chí công (04-10-2023),longtadinh (18-10-2023),manhtuongngo (05-10-2023),MinhTam8 (08-10-2023),nganuoc (07-10-2023),Ngô Minh Thành (10-10-2023),Nguyệt Lan (05-10-2023),NguyetQuangTu (04-10-2023),PHUCLONG (04-10-2023),phuongngoc (06-10-2023),Phương Nam (05-10-2023),Tamhuongthien (05-10-2023),tamminh (04-10-2023),tam_thuc (08-10-2023),Thanh Bình (04-10-2023),Thanh Quang (05-10-2023),THANHTINH (05-10-2023),thiện tai (04-10-2023),Thutrang (10-10-2023),Tieutrucxinh (07-10-2023),tranquang1510 (05-10-2023),Trung Nghĩa (04-10-2023),tuluyenthantam (06-10-2023),TuMinh (07-10-2023),Vidieu (06-10-2023),xuangiang14 (11-10-2023),youme (04-10-2023),Đại Minh (05-10-2023),Đậu Đậu (05-10-2023),Đức Tin (05-10-2023),ĐINHQUANG HIỆP (04-10-2023)