Biết 10 thì nói 7, còn để 3 làm chỗ dựa cho phần đã nói ra. Biết 10 nói 10 thì điều nói ra chông chênh, dễ bị xô đổ. Biết 10 nói như biết 12 hoặc 14 là lừa bịp, dối trá, không thể chấp nhận.
Printable View
Biết 10 thì nói 7, còn để 3 làm chỗ dựa cho phần đã nói ra. Biết 10 nói 10 thì điều nói ra chông chênh, dễ bị xô đổ. Biết 10 nói như biết 12 hoặc 14 là lừa bịp, dối trá, không thể chấp nhận.
Con Kính chào Thầy!
Thưa Thầy, lời Thầy dạy chúng con xin ghi nhớ. Nhưng con xin Thầy cho chúng con một ân huệ: Thầy ''Biết 10 nói 10'', Thầy nhé! Thầy vẫn biết chúng con ''Sợ nhất là lúc Thầy không nói gì'' mà.
NQT gửi :
Biết 10 mà Thầy mới nói 4-5 người ta đã bảo Thầy hoang tưởng rồi đấy ! Con muốn họ đưa Thầy đi " Trâu nằm " chăng ?
Lời Thầy dạy luôn ngắn gọn mà lại sâu sắc vô cùng! Con cảm ơn Thầy đã chỉ dạy chúng con!
"Mất lòng tin là mất tất cả !"
Những người đã phải rơi xuống đến tận cùng của đau khổ thì chưa chắc có lần nào đạt đến tột đỉnh của ving quang, nhưng những người đã đạt đến tột đỉnh của vinh quang thì chắc chắn đã từng rơi xuống đến tận cùng của đau khổ.
Thưa thầy, con thấy câu này rất hay và ý nghĩa. Nhưng nếu như "những người rơi xuống đến tận cùng của sự đau khổ", họ biết cố gắng vực dậy và tìm ra con đường đi đúng đắn cho bản thân thì liệu họ có hy vọng một ngày may mắn sẽ mỉm cười với họ. Và "những người đạt đến tột đỉnh của vinh quang", họ lại quá tự tin và chỉ dừng lại ở đó mà không ngừng phấn đấu thì liệu họ có biết trân trọng những gì họ có ko ah?
Theo con tâm niệm như thế này: Trên bước đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng và họ sẽ luôn tự nhủ rằng đừng bao giờ ngủ quên trên chiến thắng. Bởi vì cuộc đời con người giống như chèo thuyền trên dòng sông ngược.
Chào Mộc Lan,
Thông thường thì con người hay có suy nghĩ: "Người đã rơi xuống đến tận cùng của sự đau khổ" là những người "Không còn gì để mất". Vì vậy, đa phần trong số họ cũng bị MẤT luôn theo cách suy nghĩ và tư duy đó. Nhưng có một số ít người trong số đó có suy nghĩ tích cực hơn: "Tại sao ta lại đau khổ tột cùng như vậy? Tại sao người khác lại hơn ta ?" Để từ đó đi tìm câu trả lời bằng cách vượt lên chính bản thân mình, vượt lên số phận thì đó chính là con đường dẫn đến đỉnh vinh quang.
Mình rất thích câu hỏi của bạn: Và "những người đạt đến tột đỉnh của vinh quang", họ lại quá tự tin và chỉ dừng lại ở đó mà ngừng phấn đấu thì liệu họ có biết trân trọng những gì họ có ko ah?
Theo mình, ai cũng có mục đích sống trong cuộc đời, ai cũng có quan điểm về "Tột đỉnh vinh quang" của riêng mình. Nhiều khi đạt được vinh quang này rồi, con người lại muốn vươn tới những vinh quang khác. Như vậy thì không bao giờ con người đạt được tới tột đỉnh vinh quang đích thực.
Theo mình chỉ khi nào cái "Tột đỉnh vinh quang" đó được chia sẻ cho những người khác thì lúc đó mới gọi là "Tột đỉnh vinh quang" đích thực.
Đối với con đường tu đạo - hành đạo mà chúng ta đang đi, điều đó thể hiện ở việc chúng ta mong muốn vươn lên để hoàn thiện cho bản thân mình, và ta cũng mong muốn hoàn thiện cho những người xung quanh. Đồng thời, phải biến những mong muốn đó thành kết quả thiết thực, đó là việc: "Chúng ta luôn trân trọng những gì đã và đang có, liên tục phấn đấu để bản thân ta và những người xung quanh đều hoàn thiện lên". Đó chính là "Tột đỉnh vinh quang" đích thực.
Mình chợt nghĩ ra câu này: "Tột đỉnh vinh quang" là khi làm cho người khác đạt "Tột đỉnh vinh quang"
" Làm Thầy thì không nên nhờ vả học trò. Như thế dễ bị mang tiếng là lợi dụng"
Gửi thuan tam :
Tâm thành kính, chưa phải ngàn vàng
Một việc làm (tốt), đáng giá vạn châu.
Vâng ! con xin nghe theo lời Thầy dạy.
"Người ta có thể dự đoán được tương lai, nhưng không ai làm lại được quá khứ".
"Trên cơ thể anh và nhất là chỗ đầu gối có bao nhiêu vết sẹo (do vấp ngã tạo nên) điều đó không phải là quan trọng nhất. Cái quan trọng nhất là mỗi vết sẹo đó có giúp cho anh đi đến một vị trí cao hơn trước hay không"
Bất cứ khi nào bạn thấy mình đang thuộc về số đông, đó là lúc bạn phải dừng lại và suy ngẫm.
-MARK TWAIN
Bất cứ khi bạn định nói điều gì, thì bạn phải chắc chắn rằng, những lời bạn sắp nói sẽ tốt hơn khi bạn im lặng.
--Ngạn ngữ Ả Rập
Tha thứ là cách tự chữa vết thương lòng nhanh nhất
LINH ĐẠO CHÂN CHÍNH
Người ta hỏi Minh Sư: "Linh đạo là gì?"
Ngài trả lời: "Linh đạo là điều thành công trong việc mang lại cho con người một sự biến đổi nội tâm."
"Nhưng nếu tôi áp dụng những phương thức cổ truyền mà các vị Minh Sư để lại, đó không phải là linh đạo sao?"
"Không phải là linh đạo nếu nó không hữu hiệu cho chính bạn. Một cái chăn đắp không còn là một cái chăn đắp nữa khi không còn giữ được hơi ấm cho bạn."
"Vậy thì linh đạo có thể thay đổi ư?"
"Con người thay đổi và các nhu cầu cũng thay đổi. Do đó, điều gì trước kia là linh đạo thì nay không còn là linh đạo nữa. Điều mà thông thường người ta gọi là linh đạo chẳng qua chỉ là sao chép những phương pháp đã dùng trong quá khứ mà thôi."
Đừng cắt may con người cho thích ứng với chiếc áo.
Khi cái ác chưa nói lời ai điếu
TT - Chỉ riêng tháng 3 năm nay, trong hàng loạt thông tin gây thao thức cho người đọc về tăng phí tăng giá, có những tin tức hệt như những mũi dao đâm nhói tim gan con người.
Ngoài vụ án Trần Thúy Liễu sát hại chồng - nhà báo Hoàng Hùng - gây chấn động dư luận, còn có tin người vợ của một trung tá công an vì thua nợ cờ bạc, sợ bị chồng ly dị và sợ không được chia tài sản để trả nợ nên đã giết chồng bằng cách pha thuốc rầy vào sữa cho chồng uống và tiêm thêm thuốc độc vào miệng chồng.
Tin một người con trai đã 44 tuổi, đi nhậu về không có tiền trả taxi bị giải đến đồn công an, bà mẹ 75 tuổi phải trả tiền giúp để anh ta được tha về. Bị mẹ mắng vì tội bê tha, làm gia đình xấu hổ với chòm xóm, người con trai đã xông tới bóp cổ mẹ, sau đó dùng dao đâm nhiều nhát cho đến khi mẹ chết.
Loại tội ác giết người, thậm chí giết người thân trong gia đình, đâu phải bây giờ mới có và càng đâu phải chỉ có ở VN. Báo chí thế giới những năm qua và gần đây nhất chẳng đã đưa tin về các vụ giết người hàng loạt vô cùng ghê rợn ở nước này nước khác đó thôi. Nhưng đâu phải vì vậy mà sự kinh hoàng và đau đớn trước những tin tức giết chồng, giết mẹ như trên được xoa dịu trong lòng biết bao con người có lương tri. Vì sao những thủ phạm giết người ấy lại có thể ra tay độc ác đến vậy với mẹ ruột của mình, với người chồng đầu gối tay ấp của mình? Vì sao?
Đã đành mỗi vụ án mạng đều có nguyên do. Và hẳn cũng đã có lời bào chữa khẽ khàng ở đâu đó cho những kẻ thủ ác là vợ, là con của người bị hại. Rằng người vợ do áp lực sẽ bị xã hội đen xử tội chạy nợ nên mới liều giết chồng. Rằng người con trai đang lúc không thật tỉnh táo vì rượu và sĩ diện trước những lời mắng mỏ của mẹ nên đã ra tay giết chết bà.
Nhưng cũng có một câu hỏi đau đớn và giận dữ bỗng muốn được bật ra và gào lên thật lớn: Vì sao lại đi cờ bạc đến mức nợ nần bạc tỉ và bắt người thân trong nhà phải “chia sẻ” với mình sự tệ hại ấy? Vì sao biết bực tức và sĩ diện do bị mẹ mắng đến mức phản ứng bằng hành vi giết mẹ mà không nghĩ đến sự đau lòng, xấu hổ của mẹ đến thế nào trước dân phố, xóm giềng vì hành vi bê tha thiếu tự trọng của bản thân mình? Vì sao bao nhiêu con người khác cũng có những bức bách cá nhân về vật chất, về tinh thần mà không trở thành kẻ giết người, nhất là giết người thân?
Chỉ nghĩ đến cá nhân, chỉ tìm cách thỏa mãn những nhu cầu cá nhân đến mức không làm chủ được mình trước những cám dỗ và khi những cám dỗ ấy lên đến đỉnh điểm thì sẵn sàng làm hại đến cuộc sống của những người xung quanh, kể cả những người ruột thịt của mình.
Cách lý giải ấy về hành vi của cái ác, cái tàn bạo chết người đang xuất hiện ở cạnh chúng ta có lẽ không sai. Nhưng nếu chỉ dừng lại ở đấy có lẽ vẫn chưa đủ. Lẽ nào chúng ta yên tâm giao phó trách nhiệm làm người tử tế chỉ cho mỗi cá nhân con người thôi? Lẽ nào cái cách chúng ta coi trọng không đầy đủ việc nghiên cứu và giáo dục các vấn đề sâu xa thuộc về con người trong đời sống xã hội lại không là một nguyên nhân gián tiếp của những vụ việc đau lòng?
Lẽ nào môi trường xã hội với nhiều bất công đây đó, với những tồn tại về khoảng cách tiếp cận cơ hội phát triển giữa các nhóm xã hội, với áp lực kinh tế ngày càng đè nặng lên nhiều gia đình dường như bế tắc trước cơ hội cải thiện thu nhập và chất lượng sống lại không là một trong những duyên cớ thúc đẩy cái xấu, cái ác ẩn chứa trong mỗi con người bộc phát mỗi khi có dịp?
Kinh hoàng và đau đớn trước cái ác là phản ứng bình thường của một con người bình thường. Nhưng có lẽ mỗi con người bình thường cũng cần phải thao thức nhiều hơn đến việc làm sao hạn chế những mầm mống sâu xa khiến cái ác còn chưa nói lời ai điếu.
Nguồn Báo Tuổii Trẻ
Tâm Còn Chưa Thiện, Phong Thủy vô ích.
Bất Hiếu Cha Mẹ, Thờ Cúng Vô ích.
Anh Em Chẳng Hòa, Bạn Bè vô ích.
Làm trái Lòng người, Thông Minh Vô Ích.
Chẳng Giữ Nguyên Khí, Thuốc Thang Vô ích.
Thời Vận Không Thông, Mưu Cầu Vô ích.
Khổng Tử
Lúc Cha Mẹ qua đời xin bạn đừng quá đau lòng,
Cái quan trọng là đừng làm đau lòng Cha Mẹ lúc còn sống.
Huỳnh Quang Thuận
Một người thầy giỏi không phải là người biến cục vàng thành đồ trang sức, mà là biến cục đất thành cục vàng.
Một học trò thông minh là người nhận vạn vật, vạn hiện tượng làm thầy
CHẾT là chuyện vô thường, không ai ngoại lệ
Nhưng Thầy thì còn sống mãi trong mỗi bài tập khí công tâm linh.
Đây là một lời nhắn tin chúc mừng của một người con trai dành cho mẹ và lời cảm ơn của người mẹ nhân ngày phụ nữ Việt nam 20/10. Người mẹ hiện đang là học trò của môn Khí Công Tâm Linh.
Con trai: - Nhân ngày phụ nữ Việt nam, con chúc mẹ có thật nhiều sức khỏe, hạnh phúc và không phải lo nghĩ nhiều về gia đình như trước nữa. Con sẽ cố gắng rèn luyện bản thân và không làm mẹ buồn nữa đâu ạ. Con trai yêu mẹ.
Mẹ: - Mẹ cảm ơn con trai yêu. Mẹ luôn chờ đợi và hy vọng sự Trưởng Thành của con, cuộc đời của mẹ, cuộc sống của mẹ trông cậy tất cả vào con. Con cố gắng vì con và vì mọi người thân bên con, con nhé. Mẹ yêu con rất rất nhiều.