-
Năm nay là năm thứ tư tôi được tham gia buổi lễ báo Ân do Thầy Nguyệt Quang Tử tổ chức. Từ lúc diễn đàn thông báo tổ chức buổi lễ, trong tôi luôn mong ngóng, háo hức buổi lễ đến gần để chúng tôi được về thăm nhà( mấy tháng rồi tôi mới được về Côn Sơn mà cảm giác như hàng năm chưa được về nhà vậy, nhớ nhà kinh khủng) và được tham gia buổi lễ trọng đại đầy ý nghĩa này.
Cuối cùng ngày đấy cũng đến, bước xuống xe trời đổ mưa rất to, nhưng ai cũng rất tự tin và nói đi với Thầy thì lo gì trời mưa. Quả đúng như vậy, sau bữa trưa trời nắng chang chang, rồi lại mưa, và đến lúc làm lễ thì trời nắng đẹp.
Buổi lễ bắt đầu, khi Thầy hướng dẫn chúng tôi làm những món quà bằng chính năng lượng của mình, tôi nghĩ là mình sẽ làm những bộ quần áo để tặng cho tất cả gia tiên mỗi người 1 bộ quần áo mới.Do ông nội chồng tôi bị vướng mắc chuyện gì đấy liên quan đến pháp luật, nên còn ở…. Khi tôi biết được chuyện này cũng rất lo lắng cho ông, và mỗi khi làm được việc tốt là tôi luôn hồi hướng công đức cho ông và luôn nguyện cầu cho ông tu tập tinh tấn để sớm… Từ khi tôi được biết chuyện của ông tôi cũng thấy mọi việc bên nhà chồng tôi rất lục đục, người thì ốm, nhà thì vỡ nợ… đủ thứ chuyện, chỉ duy nhất gia đình nhỏ bé của tôi vẫn được bình yên ( chắc là do chúng tôi đi theo Thầy, luôn làm việc tốt nên mới gặp may mắn như vậy.
Và khi Thầy cho phép chúng tôi được vào kho của Thầy có thể lấy mọi thứ mình muốn để làm quà tặng biếu cho các cụ gia tiên nhà mình. Nên tôi tâm niệm được tặng các cụ quần áo, đồ dùng cần thiết cho tất cả mọi người của cả 4 dòng họ nhà tôi. Ông bà ngoại tôi hồi còn sống nhà rất nghèo, quê ở Thái Bình, tôi nhớ hồi đó bão táp thường xảy ra ở đó, nên mỗi lần có bão nhà của ông bà cứ siêu vẹo, dột nát, có lần còn bị sập cả nhà. Nên tôi tâm niệm xin Thầy cho ông bà 1 ngôi nhà khang trang sạch đẹp với các vật dụng cần thiết. Còn ông nội chồng tôi mong ông được về nhà thăm con cháu, được ăn bữa cơm ngon và mặc bộ quần áo mới. Lần này không hiểu sao tôi lại không nghĩ gì đến bố đẻ tôi cả. Vì cách đây 2 năm tôi được biết là bố tôi sắp đi đầu thai. Nên trong tôi có sự mâu thuẫn, không biết là bố đã được đi hay chưa nữa? Và có lẽ tôi tham gia buổi lễ báo Ân cũng nhiều lần, nên các vấn đề lớn cũng đã được Thầy giải quyết giúp đỡ nhiều rồi. Nên lần này tôi cũng không cảm thấy xúc động như mọi lần. Chỉ có lúc đầu chuẩn bị ngồi không hiểu sao tôi cảm thấy rất xúc động, nước mắt cứ trào ra, và một lúc thì hết. Đến cuối buổi cũng cảm thấy nghẹn ngào chút rồi thôi, chắc là do chia tay các cụ nên cảm giác lưu luyến đã khiến tôi cảm nhận như vậy. Mặc dù không có cảm nhận nhiều nhưng tôi tin chắc các cụ của cả 4 dòng họ nhà tôi cũng cảm thấy ấm lòng vì các con các cháu đã luôn hướng và nghĩ về các cụ.
Chồng tôi cũng cảm nhận thấy rất lạnh, khí lạnh bao trùm quanh người khi Thầy cho xuất vía sang gặp các cụ. Tôi cũng hỏi mọi người trong nhà, mẹ chồng và con trai xin gì để biếu các cụ, ai cũng nghĩ đến biếu các cụ quần áo và được tiếp bữa cơm do Thầy mời.
Con thật may mắn khi được là học trò của Thầy, nhờ Thầy chúng con mới có cơ hội để được báo Ân cùng các cụ tổ tiên nhà mình theo đúng nghĩa. Chúng con cám ơn Thầy, cám ơn các Cụ bề trên, cám ơn các học trò trong không gian cảu Thầy và cám ơn ban tổ chức rất nhiều.
-
Năm nay tôi háo hức đăng kí cho 2 mẹ con tôi cùng tham dự lễ báo ân nhưng cách ngày đi 2 tuần mẹ tôi đi khám bác sỹ lại bảo có u nang cần mổ gấp, mẹ tôi cũng đã lên Hà Nội kiểm tra và các bác sỹ cũng bảo mổ ngay thế là ý định tiêu tan. Mẹ tôi nhập viện để mổ. Tháng 7 là tháng báo ân với ông bà tổ tiên đồng thời cũng là tháng tôi thể hiện sự chăm sóc của mình với mẹ thật là trùng hợp. Trong năm nay mẹ con tôi đã dự định là phải xin Thầy đi dự lễ báo ân rồi. Hôm đăng kí tôi đã bảo lại với mẹ thì mấy ngày sau đó mẹ tôi liền mơ thấy các cụ nhà tôi đi dự lễ gì to lắm và được rất nhiều quà.
Đây là năm thứ 3 tôi tham dự lễ báo ân do Thầy tổ chức nhưng thật khác với các lần trước tôi rất cảm động khi có sự giao lưu với ông bà tổ tiên năm nay tôi thấy thật nhẹ nhàng không hề gợn lên sự xúc động nào, tôi nghĩ năm nay gia đình vừa mời Thầy về làm bàn thờ nên cũng đã gặp gỡ giao lưu với các cụ nhà mình rồi không có gì xa cách nên không thấy xúc động. Khi Thầy cho vào kho chọn đồ tôi không dám chọn những thứ quá to lớn tôi chỉ tâm niệm tặng tất cả các vong trong 2 dòng họ nhà mình 1 bộ quần áo và 1 đôi dép và những thứ các vong cần và tâm niệm gửi năng lượng tình thương từ tim mình vào mỗi món quà tặng đi. Tôi cũng tâm niệm Thầy và các vị bề trên chữa bệnh, giải oan cho các vong của các dòng họ vì dù sao người ta chết đi chủ yếu là do bệnh tật và có nhiều bệnh chưa khỏi được.
Trong ca mổ lần này của mẹ tôi cả tôi và mẹ lúc nào cũng tâm niệm xin Thầy và các vị thần y trong không gian giúp đỡ cho ca mổ thành công không biến chứng đỡ đau và vết mổ mau liền. Khi về Nhà lúc nào ngỗi thiền tôi đều xin Thầy giúp mời vía mẹ tôi về để chữa vết mổ. Kết quả là ngày thứ 2 sau mổ mẹ tôi ít đau và đi lại được bình thường nhanh hơn nhiều so với những người khác mà mẹ tôi còn mổ 2 u 1 lúc u nang buồng trứng và u xơ tử cung thật kì diệu!
Mỗi lần được về ngôi nhà chung là tôi như muốn quay chậm từng khoảnh khắc đó là được ngồi thiền, cùng các ace học trò chuẩn bị các món làm giỗ cụ Khúc Hồng Đào vừa làm vừa trò chuyện thật ấm áp, rồi giây phút dạo chơi trong vườn, ngắm hồ cá. Tất cả đều lắng đọng và là nỗi nhớ đầy ắp trong tôi
Con cám ơn Thầy và các ace đã tổ chức nhiều hơn nhiều 1 buổi lễ mà là 1 cuộc hội ngộ đầy hạnh phúc giữa những người ở 2 thế giới hết sức chu toàn ạ
/
-
Tôi cũng là người hòa mình trong dòng người tham dự buổi lễ Báo ân do Thầy Nguyệt Quang Tử chủ trì. Đến với buổi lễ Báo ân để được gặp, được giao tiếp, được hỏi thăm, tặng quà cho những người thân đã mất. Người thân đã mất có những người tôi chưa hề biết mặt, có người gắn bó với tuổi thơ của tôi. Khi người thân mất tôi đã từng nghĩ là sẽ không bao giờ gặp họ nữa, nghĩ rằng âm dương cách trở thì sẽ không bao giờ gặp lại được.
Tất nhiên, đó là những suy nghĩ trước đây, còn giờ đây với sự giúp đỡ của Thầy tại buổi lễ Vu Lan năm nay và nhiều năm trước, thì việc xuất vía của mình đi sang không gian khác để gặp gia tiên của mình là điều hoàn toàn làm được. Được Thầy cho phép vào “siêu thị quà tặng” để chọn quà tặng cho người thân, tôi cũng tâm niệm chọn những món quà thông dụng để tặng cho ông bà nội ngoại hai bên, bác gái, cậu tôi và những người trong dòng họ. Riêng đối với ông nội, người mà tôi chưa hề biết mặt, nhưng qua lời kể của bố và các bác tôi biết được khi còn sống ông là thầy thuốc, nên tôi đã lựa chọn một hộp dụng cụ chữa bệnh để tặng ông, những mong ông tiếp tục làm nghề thầy thuốc cứu người.
Khi Thầy và một số học trò của Thầy chữa bệnh cho những vong bị bệnh, tôi cũng tâm niệm theo Thầy sang bên đó, chỉ dám tâm niệm làm những việc lặt vặt giúp đỡ mọi người thì làm. Tôi cũng tâm niệm xin Thầy và các học trò của Thầy chữa bệnh cho cậu mình đã mất vì trọng bệnh. Sau này, tôi cũng được nghe kể lại, khi hỏi về bệnh tật của mình cậu tôi trả lời là đã được chữa rồi, còn ông bà ngoại thì cười rất vui. Nhận được tin vui về người thân như vậy, con cháu đang sống ở trần tục đều rất yên lòng.
Cũng trong buổi lễ Vu Lan này, ngoài việc giúp mọi người có được những món quà tặng cho gia tiên, chữa bệnh cho vong, mời cơm.. Thầy còn dành thời gian cho những người tham gia buổi lễ nói lên những cảm xúc, tình cảm chân thành của mình về cuộc gặp gỡ vừa rồi. Những lời nói nghẹn ngào, nức nở trong nước mắt, hạnh phúc đong đầy trên khuôn mặt của họ. Họ xúc động, hạnh phúc bởi một lý do rất đơn giản là được gặp gia tiên trong dòng họ nhà mình, được thể hiện vì tấm lòng hiếu thảo của mình bằng những việc làm cụ thể, thiết thực…điều mà ai cũng mong muốn nhất.
Không chỉ là buổi lễ Vu Lan, đến với buổi lễ chúng ta còn được gặp lại những người ngày đêm chăm chỉ luyện tập theo những bài thiền của Thầy để có được sức khỏe tốt, thân tâm khang thái, để mỗi ngày chúng ta trở thành những người tốt hơn. Bênh cạnh đó chúng ta còn được nghe những điều Thầy giảng giải về thế giới tâm linh, được nghe Thầy nói về đạo làm con, làm người tốt đối với gia đình, cộng đồng xã hội. Những điều Thầy nói luôn giải dị, nhưng sâu lắng, xoáy thẳng vào tâm can mỗi người để chính tự bản thân mỗi người sẽ thay đổi suy nghĩ, thay đổi hành vi,… để trở thành những người tốt, để gia tiên luôn tự hào về con cháu nhà mình. /.
/
-
Đến hẹn lại lên, chúng tôi những học trò và những người yêu thích môn KCTL lại tụ tập nhau về Côn Sơn để dự Lễ Báo Ân do Thầy NQT tổ chức.
Buổi lễ Báo Ân luôn để lại trong chúng tôi những cảm giác thật xúc động không thể nào quên. Được may mắn tham dự từ năm đầu tiên Thầy tổ chức, mỗi năm luôn để lại trong tôi cảm xúc khác nhau. Tôi đều ghi lại dòng cảm xúc của mình. Tôi chưa đọc lại vì vẫn có thể nhớ. Chắc phải cho đến khi nào không thể nhớ được tôi sẽ đọc lại bài viết của mình qua từng năm. Nhưng tôi có cảm nhận rằng việc giao lưu với các cụ hàng năm như thế này là một trong những mốc thời gian đánh giá quá trình tu luyện của chúng tôi.
Buổi lễ của Thầy không chỉ mang lại cho những người đang sống ở thế giới trần tục này giá trị lớn lao mà còn đối với cả những người đã khuất nữa. Sự kiện này diễn ra hàng năm khiến tôi nghĩ tới câu chuyện tình cổ tích cảm động về ngày Ông Ngâu Bà Ngâu. Chúng tôi đã có một ngày đặc biệt trong năm như thế đấy. Một ngày mà hôm ấy nước mắt chúng tôi không thể không rơi. Niềm khát khao mong mỏi được giao lưu gặp gỡ giữa hai thế giới được Thầy NQT thực hiện rất thực giống như trong câu chuyện cổ tích trên.
Những thông tin từ diễn đàn đã được các cụ nhận biết.Do đó, các cụ đã về Côn Sơn từ hôm trước mà không cần chúng tôi phải thắp hương mời như mọi năm. Thú thực, khi nghe được thông tin này từ Thầy thông báo, tôi khá sốc, ngỡ ngàng … vì kế hoạch ban đầu của tôi là có thể sẽ không đi. Khi thắp hương ở nhà tôi không cảm thấy gì và để cẩn thận tôi phải khấn mời các đến tận 2 lần, nhưng cảm giác vẫn trơ trơ. Tôi khá băn khoăn không hiểu tại sao…..Trước đó đêm trước tôi tự dưng mất ngủ và hôm sau thì cảm giác nặng trong người. Tôi nghĩ có lẽ chắc các cụ đã về nhà để cùng được đi Côn Sơn. Mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, chúng tôi ồ lên khi Thầy thông báo rằng các cụ đã tụ tập ở NNLĐ rất đông từ hôm trước. Nghe xong chúng tôi đều cảm thấy lâng lâng sung sướng.
Cảm giác hân hoan mong chờ được gặp gia tiên tiền tổ ở mỗi gia đình không chỉ dành cho những người đang sống trong thế giới thực này, mà đối với gia tiên của mỗi gia đình, các cụ còn mong được gặp con cháu hơn rất nhiều và đi còn đông gấp vạn lần chúng tôi. Nghĩ đến đây, tôi thấy xót xa cho các cụ nhà tôi: vì chỉ có mỗi mình tôi, đại diện cho những người sống trong thế giới này là gặp được, còn những người khác trong dòng họ chắc mỗi người cũng có cách Báo Ân khác nhau nhưng nếu so sánh thì ….thôi thì một người đi tu cả họ được nhờ, tôi đành an ủi mình và các cụ như vậy.
Thầy vẫn luôn luôn chu đáo như mọi năm, nhưng năm nay, Thầy còn cần thận chu đáo hơn nữa. Để đảm bảo rằng buổi giao lưu diễn ra đầy đủ và ấm cúng, không thể thiếu, không thể quên một chi tiết nhỏ nhặt nào trong buổi giao lưu. Thầy đã lên chương trình giao lưu từng bước rất cụ thể:
Tặng quà cho các cụ: món quà tặng đặc biệt nhất được làm bằng năng lượng của mỗi người và Thầy còn tiếp sức cho chúng tôi bằng việc chuẩn bị 1 kho chứa quà thật lớn và không thiếu thứ gì cả cho mọi người chọn để biếu các cụ.
Mời cơm các cụ: Thầy thiết đãi các cụ một bữa cơm thân mật và vía của chúng tôi được rót rượi mời cơm các cụ, một bữa ăn ấm gia đình ấm cúng được cảm nhận bằng những cảm xúc, những giọt nước mắt.
Chữa bệnh cho các cụ: Năm nay chúng tôi được theo Thầy chữa bệnh cho các vong dòng họ. Những năm đầu tiên Thầy đã tổ chức việc này rất chu đáo. Theo thời gian, mỗi gia đình lại có thêm người mất trong dòng họ. Dòng họ gia đình tôi cũng vậy. Tôi tâm niệm được chữa bệnh cho cậu và bác vừa mới mất trong vòng 2 năm nay.
Sau buổi giao lưu, mọi người chia sẻ cảm xúc khi giao lưu với các cụ nhà mình. Viết đến đây, tôi chợt nghĩ: nếu có thể, Thầy sẽ cho phép được chính các cụ phát biểu cảm nghĩ để cùng giao lưu với chúng tôi và cũng để có cơ hội được cám ơn Thầy trực tiếp.
Chứng kiến cảnh Thầy hướng dẫn mọi người giao lưu với gia tiên tiền tổ của mỗi gia đình, lần đầu tiên tôi thấy Mẹ Thầy - Bà Chúa Sao Sa lên tiếng vì bản thân cụ cũng mong muốn được Thầy tặng quà như bao mọi người khác. Giọng Thầy xúc động khi kể lại khiến chúng tôi lặng người. Những việc làm của Thầy có giá trị nhân văn to lớn không chỉ khiến mọi vạn vật chúng sinh cảm động vui sướng mà ngay cả tới những người tu hành cao cấp cũng mong muốn một điều giản dị như vậy.
Năm nay, tôi chuẩn bị khá chu đáo cho tiết mục tặng quà vì đã có kinh nghiệm qua các năm khác không còn bối rối vì không biết nghĩ gì và chọn gì nữa. Cảm xúc thật xúc động nghẹn ngào khi buổi lễ bắt đầu. Tôi cúi chào các cụ trong dòng họ. Theo sự hướng dẫn của Thầy, tôi tâm niệm làm quà tặng bà nội, ông nội ….và những người khác. Cố gắng không xót quà một ai nên tôi tâm niệm tặng mỗi người 1 bộ quần áo bằng năng lượng của mình. Không biết tôi có đủ năng lượng làm không nhưng nước mắt cứ rơi rơi mãi, nghĩ đến ai nghĩ đến món quà nào được tặng tôi đều xúc động thổn thức trong tim. Vì biết kho quà của Thầy không có giới hạn nên tôi tâm niệm xin thật nhiều thứ cho tất các cả các cụ….không thiếu thứ gì trong cuộc sống ở thế giới bên kia. Tôi thấy mình bật khóc thổn thức nhiều hơn nhưng lại cười thật tươi, vui mừng hớn hở….cứ thế cứ thế mãi, bàn tay giơ ra như thể nắm lấy tay của mọi người….. Tôi cũng tâm niệm xin chữa bệnh cho các cụ. Thầy có nhắc là nếu ai thấy mệt thì quay về, tôi không thấy mệt nên xin được ở lại chữa bệnh tiếp. Tôi nhớ khoảnh khắc vừa cười vừa khóc ấy. Cảm giác này khác hẳn mọi năm. Khi Thầy hô nếu ai có lỗi với các cụ thì hãy tự cúi đầu xin lỗi. Trong thâm tâm tôi sẵn sàng muốn cúi đầu xin lỗi các cụ vì có nhiều chuyện tôi làm chưa thể tốt nhưng mà lưng và đầu của tôi thì vẫn thẳng ….tôi nghĩ mình không mắc lỗi gì cả và nếu còn có lỗi các cụ đã tha thứ…..Cảm giác lúc đó tôi thấy mình vui lắm, tôi như báo cáo việc làm của mình 1 năm qua với các cụ và được các cụ khen ngợi…….ôi giá như mà nhìn thấy các cụ nhà mình, tôi ao ước……..thế rồi Thầy gọi về trong tim tôi lúc đấy như muốn nói; Thầy ơi, con chưa muốn về….! Tim tôi lặng đi như ai đó bóp chặt vào tim, tôi lại khóc sâu thổn thức trong tim: “Con phải về rồi, tạm biệt các cụ, sang năm con sẽ thuyết phục gia đình có người đi gặp các cụ nhé, sẽ không chỉ có mình con đâu!”. Tôi tâm niệm như vậy! Phải mất thời gian rất lâu tôi mới có thể trở lại bình thường, trong khi mọi người giao lưu chia sẻ cảm xúc, tôi chỉ có thể ngồi, lắng nghe như người vô hồn. Cảm xúc còn lắng đọng trong tôi rất lâu sau đó. Cho đến lúc xem lại video buổi lễ, tôi vẫn thấy trong tim mình nhoi nhói, nghẹn nghẹn.
Qua chia sẻ cảm nhận của một người mẹ đồng môn sau buổi lễ, khi cô nghẹn ngào nói với chúng tôi cảm điều mà cô nhận được thông tin từ mẹ đẻ “ Mẹ mãn nguyện lắm rồi, mẹ không cần gì cả, mẹ chỉ cần tấm lòng của các con các cháu là đủ!”. Đôi khi tôi cũng có thắc mắc về việc: đối với 1 số người không được thờ cúng đầy đủ thì họ sẽ như thế nào. Tôi nhận được lời giải thích từ Thầy rằng: Việc đó giống như kiểu nếu bố mẹ đau ốm nằm trên giường bệnh mà thấy con cháu đi qua không hỏi thăm thì các cụ tủi thân thôi. Bằng trải nghiệm thực tế của bản thân trong mấy năm vừa qua, tôi thực sự thấm thía điều mà Thầy luôn luôn nói với chúng tôi: Các cụ không cần gì cả, chỉ cần con cháu một tấm lòng!
Hãy sống tốt và hiếu thảo! Đó là thông điệp được truyền tải từ lâu, lời dặn dò ngàn xưa của các cụ dành cho con cháu. Thông điệp đơn giản và dễ hiểu như vậy nhưng để thực hiện thì không đơn giản chút nào.
Thay mặt dòng họ gia đình con, con chỉ biết nói lời cảm ơn Thầy. Mỗi một mùa Vu Lan qua đi con lại cảm thấy mình lớn hơn một chút, như được tiếp thêm sức trên con đường tu luyện của mình!
-
Trong dịp lễ 2-9 này được biết Thầy tổ chức lễ báo ân, tôi lại tranh thủ ra Côn Sơn để được tham dự. Rằm tháng bảy là ngày xuất phát từ sự tích về Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu đã cứu mẹ của mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ. Từ đó, Vu Lan là ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ và tổ tiên.
Trong những ngày này Côn Sơn rất nóng, trong buổi trưa hôm sau trời lại đổ mưa một trận lớn trước buổi lễ làm chúng tôi rất lo, thế nhưng lại giống những năm trước là cứ đến lúc sắp làm lễ là trời lại tạnh mưa. Trước buổi lễ chúng tôi được Thầy giảng giải rất nhiều về những điều xung quanh buổi lễ như:
- Tại sao trời mưa mà đến lúc lễ trời lại hết mưa? Mưa tạnh vì chúng ta đến đây cùng với nhau để làm việc tốt mà làm việc tốt sẽ động đến lòng trời sẽ cho tạnh mưa, những việc làm của chúng ta không chỉ tác động đến người trần tục mà còn tác động đến thế giới tâm linh đến ông bà tổ tiên của chúng ta.
- Tại sao phải báo ân? Vì một điều rất đơn giản là không có ông bà tổ tiên thì sẽ không có chúng ta…Chúng ta đốt nhiều vàng mã làm lễ lớn chưa chắc là đã mời được các vong đến vì ta sang bên đấy khó khăn thì các vong sang đây cũng khó khăn. Khi chúng ta làm việc này xuất phát từ tấm lòng thì lòng thành đó động chạm đến đối tượng mà ta muốn nên đối với chúng ta những người con hiếu thảo coi đây là ngày hội để mình có điều kiện thể hiện lòng biết ơn ông bà tổ tiên thì đối với các vong bên kia cũng coi đây là ngày hội để chứng kiến tấm lòng của con cháu ….
Trước buổi lễ tôi được biết có rất nhiều vong đã đến từ hôm trước, họ đi giống như ngày hội tập trung rất đông xung quanh NNLĐ (do dạo này tôi cảm nhận kém nên không để ý nhưng nghe các bạn nói lúc về khách sạn cảm thấy rất mệt mà bây giờ thì mới biết do nguyên nhân có nhiều vong đến trước). Mà cũng đúng thôi so với những nơi khác, buổi lễ của Thầy tổ chức khác hẳn so với những buổi lễ ở nơi khác, không có đốt nhiều giấy tờ vàng bạc, không có mâm cao cổ đầy ( thật ra thì vong cũng không dùng đồ ăn này)… Nhưng buổi lễ Thầy tổ chức các vong được nhận quà từ năng lượng của con cháu, được nhận những món quà của Thầy hỗ trợ cho con cháu, mà điều quan trọng hơn hết là được giao lưu trực tiếp từ với con cháu ngoài ra còn được Thầy cho người chữa bệnh….
Trong buổi lễ Thầy hướng dẫn chúng tôi dùng năng lượng của chính mình tạo những món quà tặng cho người thân đã mất của mình, tuy nhiên là do chúng tôi năng lượng không cao sẽ không tạo được những món quà gì lớn nhưng chúng tôi biết Thầy luôn hỗ trợ năng lượng giúp chúng tôi nên tôi cũng tham lam xin Thầy hỗ trợ cho tôi có thể tạo ra mỗi người trong 2 dòng họ 1 bộ quần áo và 1 đôi giầy, còn lúc Thầy cho vào siêu thị thì tôi xin Thầy cho tôi những thứ mà mọi người trong dòng họ đang cần.
http://i1167.photobucket.com/albums/...psk3u8j42s.jpg
Khí Thầy cho xuất vía sang giao lưu với dòng họ mặc dù tôi không cảm nhận được gì nhưng vẫn cứ mong vía mình được gặp lại ông bà tổ tiên và người em đã mất của tôi.
Buổi lễ kết thúc thành công tốt đẹp trong những nụ cười những giọt nước mắt xúc động của mọi người khi chia tay với dòng họ tổ tiên.
Có một điều làm tôi cảm thấy xúc động nhất trong buổi lễ đó là khi Thầy kể mẹ của Thầy cũng mong muốn được món quà từ Thầy trong buổi lễ (Thầy bận rộn lo cho mọi người nên muốn để mấy ngày nữa rãnh mới bắt đầu làm lễ báo hiếu cho cha mẹ tổ tiên dòng họ của Thầy sau). Mặc dù tôi biết Mẹ của Thầy không cần gì cả, Bà cũng là giống như những người mẹ khác mong muốn có sự quan tâm của những đứa con của mình, tôi cũng biết Thầy cũng rất thương Bà vì điều Thầy dạy chúng tôi đầu tiên phải là hiếu thảo với cha mẹ trước tiên.
Trong đợt ra dự lễ báo ân này tôi có cũng có 1 điều thu hoạch nhỏ đó là trong lúc dọn dẹp NLĐ tôi phát hiện ra một đóa hoa ưu đàm mọc trên viên gạch lát chân tường
http://i1167.photobucket.com/albums/...psnwsiehdw.jpg
Con xin cảm ơn Thầy và các anh chị đã tổ chức một ngày lễ hội giao lưu của hai giới cho chúng con.
-
Năm nay là năm thứ tư tôi được tham dự buổi Lễ Báo Ân do Thầy Nguyệt Quang Tử tổ chức. Mỗi năm tham dự buổi lễ, tôi lại học được nhiều điều và càng thấy mình cần phải sống hiếu thuận hơn với bố, mẹ mình và càng biết ơn ông, bà và gia tiên đã khuất.
Trước kia, tôi chưa bao giờ tham dự Lễ Báo Ân, bởi đơn giản tôi cũng chỉ nghĩ rằng, việc vào chùa làm lễ là việc của người già, mà mình thì còn trẻ. Hơn nữa, việc phải ngồi cả buổi để làm lễ trong chùa xem ra không hợp với tôi, và tôi cũng chưa thật sự hiểu ý nghĩa của việc báo hiếu tổ tiên là như thế nào. Chỉ biết rằng mỗi lần đến ngày này, mẹ tôi thường vào chùa để các Thầy làm lễ, tụng kinh cả buổi. Tôi không hiểu nên không tin, nhưng cũng không phản đối.
Chỉ khi có duyên biết đến Thầy, có duyên tập khí công thì tôi mới có dịp được hiểu ý nghĩa trọn vẹn về Lễ Báo Ân. Và Lễ Báo Ân của Thầy cũng tổ chức khác hẳn so với các nơi khác.
Buổi Lễ Báo Ân đầu tiên tôi được tham dự do Thầy Nguyệt Quang Tử tổ chức tại chùa Linh Quang Tự, Hoài Đức, Hà Nội. Buổi lễ đó khiến tôi rất háo hức, tò mò, chú ý, theo dõi, tìm hiểu và làm theo sự hướng dẫn và chỉ bảo của Thầy.
Tại buổi lễ đầu tiên này, sau khi nghe Thầy ân cần giải thích lý do có buổi lễ, trình tự của buổi lễ, tôi đã hiểu được mục đích, ý nghĩa và lý do tại sao lại có buổi Lễ Báo Ân. Tôi đã nhận thức rằng không phải cứ cúng mâm cao, cỗ đầy, đốt nhiều vàng mã biếu các cụ gia tiên nhà mình hoặc tham gia các lễ do các thầy tổ chức hoành tráng mới là có hiếu với gia tiên. Mà việc báo hiếu với gia tiên thật đơn giản ở chỗ, trong cuộc sống hàng ngày, mình phải là một người con tốt, có hiếu với cha mẹ mình, người thân lớn tuổi trong gia đình mình, yêu thương mọi người, làm tốt từ những việc nhỏ nhất một cách cẩn thận, chu đáo và có trách nhiệm, chấp hành luật pháp, nội quy, quy định nơi ở, nơi làm việc.
Buổi Lễ Báo Ân năm nay đối với tôi thật đặc biệt. Vậy là đã được bốn năm kể từ buổi Lễ Báo Ân năm ấy. Những giọt nước mắt hạnh phúc của những người tham dự buổi lễ đã thực sự làm tôi xúc động.
Người học trò già đã theo Thầy học trong nhiều kiếp trước, trong kiếp này đã theo Thầy được 10 năm. Người học trò ấy đang khóc vì xúc động. Ông vừa bị mắc bệnh ung thư trực tràng và được Thầy chữa khỏi. Các cụ tổ tiên hôm nay đã về và chỉ nói với ông một điều: “Chúng ta không xin gì ở con. Chúng ta không cần gì ở con. Thế này là quý lắm rồi. Thế này là mừng lắm rồi. Đây là quà tặng của chúng ta. Anh phải cảm ơn Thầy”. Đối với các cụ, sự sống của ông chính là món quà lớn nhất.
Bất chợt tôi nghĩ đến ông bà tổ tiên nhà mình. Chắc ông bà tổ tiên nhà tôi cũng thế. Mừng lắm, vui lắm, bởi cũng giống như ông, tôi đã được Thầy chữa khỏi trọng bệnh bốn năm về trước. Bao năm nay, ông bà tổ tiên đã phù hộ độ trì cho tôi, dẫn dắt tôi để tôi tìm được Thầy, được Thầy chữa bệnh. Đó là phúc lớn. Chúng con xin tạ ơn Thầy!
Đến hôm nay vẫn được tham dự Lễ Báo Ân, tôi thấy mình đang được hưởng phúc đức to lớn của các cụ để lại và tôi thấy mình lại càng phải sống có trách nhiệm hơn đối với gia đình, nhất là khi bố mẹ mình còn sống.
Thầy đã cho chúng tôi một chân lý đơn giản nhất: Chúng ta tổ chức Lễ Báo Ân để báo hiếu với ông bà tổ tiên, bởi không có ông bà tổ tiên thì không có mình. Và chúng ta làm điều này xuất phát từ tấm lòng nên có tác động rất lớn đến thế giới tâm linh. Vào dịp này, với những người con hiếu thảo coi đây là một ngày hội để thể hiện lòng biết ơn của mình tới ông bà tổ tiên thì ở thế giới bên kia, các cụ cũng coi đây là một ngày hội để chứng kiến tấm lòng thành của con cháu.
Cảm tạ ông bà tổ tiên, năm nay khi được Thầy cho phép vào kho chọn quà cho các cụ. Tôi đã tâm niệm xin biếu ông bà gia tiên tiền tổ những đồ dùng mà các cụ khi còn sống vẫn sử dụng như cối xay trầu, ruột tượng, dao xây, thước xây, gậy chống, quần áo, mũ… và xin Thầy các tư liệu sản xuất phù hợp với từng người. Tôi cũng xin Thầy chữa bệnh cho ông bà, các bác… trong gia tiên vì tôi được biết đa số mọi người trước khi về với tổ tiên đều có bệnh.
Thầy dạy chúng tôi: Người con hiếu thảo với ông bà cha mẹ phải là người sống thật tốt. Sống thật tốt với gia đình mình, xã hội mình, yêu nhân dân, yêu Tổ quốc mình.
Những lời dạy của Thầy thật súc tích, dễ hiểu, càng nghe càng thấm. Ghi tạc lời dạy của Thầy, chúng tôi đang cố gắng để làm người tốt, để xứng đáng là học trò của Thầy, xứng đáng với lòng tin của các cụ bề trên và hơn hết là xứng đáng với công ơn độ trì dạy dỗ của gia tiên tiền tổ nhà mình.
Một lần nữa, chúng con xin tạ ơn Thầy đã đem lại những điều tốt lành cho gia tiên tiền tổ của chúng con.