Ký sự Tây Nguyên, Thăm chùa Minh Thành tại thành phố Pleiku.
Thăm chùa Minh Thành tại Pleiku.
Chùa Minh Thành là 1 trong những điểm đến của mấy Thầy trò chúng tôi trong chuyến đi Tây Nguyên. Đây là ngôi chùa khá lớn, mang nhiều nét kiến trúc chùa của Trung quốc và Nhật bản. Được biết là ngôi chùa được xây dựng rất lâu nhưng được sư trụ trì cho tu sửa đã gần 25 năm mà vẫn chưa hoàn thành.
Hướng dẫn viên kiêm lái xe đã đưa Thầy trò chúng tôi đi vào từ cổng sau, cổng chính của ngôi chùa vẫn đang được sửa chữa. Mặc dù lúc đi có mưa nhẹ, nhưng khi đến chùa Minh Thành thì trời lại quang mây. Khi bước vào sân, chúng tôi thấy ngay 1 bức tượng Phật Bà cao khoảng 6m, bức tượng này được phủ một lớp rêu cũ kỹ theo thời gian.
Thầy quyết định thanh lọc khí xấu của bức tượng, học trò chúng tôi đứng sau Thầy và cùng cảm nhận sự thay đổi này. Riêng với bản thân tôi, tôi cảm nhận rõ nhất là bức tượng được gột rửa lớp rêu phong thời gian, trở nên sáng dần lên, sáng dần lên 1 cách rõ rệt. Sau khi bức tượng đã được làm sạch hoàn toàn Thầy bắt đầu hô thần nhập tượng.
Thầy hô: “Huệ Tâm hóa thân nhập tượng”
Sau đó, Thầy đưa năng lượng từ tượng Phật Bà phát mạnh lên cao tạo thành 1 linh cầu khí phát trùm lên cả ngôi chùa. Ngay tại thời khắc ấy chúng tôi thấy bức tượng bừng sáng, trời quang mây và cả ngôi chùa Minh Thành cũ kỹ trở nên sáng bừng lên trong nắng.
Tiếp đó, mấy Thầy trò đi vào bên trong ngôi chùa. Nơi đây được xây dựng khá đẹp. Khi bước vào trong sân, bạn theoThầy chia sẻ rằng bạn ấy đã từng mơ đến đây, bước vào khung cảnh y hệt giống như ngôi chùa Minh Thành này, và bây giờ những gì trong giấc mơ ấy đã là hiện thực trước mắt, thật thú vị.
Sau khi hô thần nhập tượng, Thầy cho án trấn đất phủ bốn góc của ngôi chùa, giúp giữ được sự thanh sạch cho mảnh đất này. Thầy hô:
Án trấn giữ xuất hiện, quay về 4 góc khu chùa, trấn giữ đất Hoằng dương Phật Pháp. Linh quang Phật Pháp dồn mạnh vào Tâm của những người trụ trì chùa, tẩy rửa thật sạch, Tâm thật trong, thật sáng. Thực hiện nghiêm chỉnh giáo lý Hoằng dương Phật pháp, phổ độ chúng sinh.
Cả khu chùa bừng sáng lên sau lời hô của Thầy, dù lúc ấy vừa dứt 1 cơn mưa.
Thầy mời Phật Tổ về, hỏi về kết quả việc làm với ngôi chùa.
Phật Tổ trả lời “Như vậy là tốt rồi”.
Vào lúc ấy, tôi cảm nhận được múc năng lượng vô cùng mạnh bao trùm của ngôi chùa. Tôi có cảm giác mình bé xíu như 1 con kiến và nhìn lên bức tượng vô cùng to lớn ở trước mặt. Đây là những cảm nhận mà tôi chưa bao giờ có được.
Chuyến đi Tây Nguyên còn có rất nhiều điểm đến, nhiều câu chuyện cảm động khác, tuy nhiên đối với tôi kỷ niệm thăm cùa Minh Thành với Thầy và các đồng môn luôn là những càm nhận rõ nét, những trải nghiệm về năng lượng ấn tượng nhất đối với tôi.
Con xin cảm ơn Thầy đã cho con được tham gia chuyến đi tuyệt vời này.
Một vài hình ảnh về ngôi chùa Minh Thành.
Ký sự Tây Nguyên (tiếp theo)
* Ngày 17/08/2022
Ngày thứ 2 trong chuyến đi bắt đầu với bữa ăn sáng vô cùng phong phú và hấp dẫn được chuẩn bị bằng cả tấm lòng của vợ chồng anh Thuận Tâm. Chúng tôi cùng ngồi ăn và nói chuyện vui vẻ. Khi đó, anh Thuận Tâm, anh Thuận C.A, anh Hải… cùng kể cho chúng tôi nghe vì sao từ K’bang xa xôi, các anh lại biết, lại tìm đến Thầy để rồi trở thành học trò của Thầy…
https://live.staticflickr.com/65535/...711e824b_w.jpg
Ảnh: Ăn sáng tại nhà anh Thuận Tâm
Chúng tôi chờ Thầy sang để đi uống café. Lại có 1 chi tiết nữa, đó là con gái anh Thuận Tâm (Thảo Nguyên) mới sinh em bé thứ 2, tôi tranh thủ lên thăm 2 mẹ con trước và biết Thảo Nguyên rất mong gặp lại Thầy. Khi Thầy đến, Thảo Nguyên bế con xuống, thấy nước mắt đã rưng rưng rồi. Thầy bế em bé và nói với bé “Con sẽ khỏe, ngoan để mẹ không vất vả nhé”, rồi còn cho quà em bé nữa… Tôi nhìn cũng thấy vui lây, nhìn sang thấy Thảo Nguyên - mẹ của em bé đã rất xúc động và mỉm cười hạnh phúc, cảm ơn Thầy.
https://live.staticflickr.com/65535/...4617dfd8_w.jpg
Ảnh: Thầy trò uống nước tại quán cafe Trúc Vy
Rồi Thầy trò cùng nhau ra quán café Trúc Vy quen thuộc ở gần đó, lần nào vào Thầy trò cũng qua quán vì cũng là chỗ người nhà của anh Thuận Tâm. Anh chị chủ quán thấy Thầy và đoàn chúng tôi đến thì rất vui mừng, sau khi mọi người gọi đồ, Thầy đã đưa tiền ngay cho chủ quán và “mừng” luôn cho quán mà không lấy lại tiền thừa. Học trò chúng tôi rất đông nhưng đều “chậm” hơn Thầy trong việc này. Khi ngồi quán uống nước, thì đột nhiên Đại Minh ngồi chắp 2 tay nhắm mắt 1 lúc. Khi đó Thầy và chị T.V lại làm việc và kiểm tra, xử lý thì Đại Minh lại trở lại bình thường, lúc sau Thầy có nói là Đại Minh bị 1 người Chăm đến “hỏi thăm”. Đúng là Thầy ngồi uống café cũng “không yên”.
Chúng tôi rời quán để tiếp tục lịch trình, đến một nơi mà trước đây trong lịch sử, đó là nơi luyện quân của vợ chồng Đô đốc Trần Quang Diệu và Bùi Thị Xuân: Hồ Thủy Điện An Khê Kanak, cách thị trấn Kbang 5 km (Người dân gọi vùng này Tây Sơn Thượng Đạo). Giờ xung quanh khu này là đập nước, gần thủy điện. Khi đến nơi, chúng tôi cùng với Thầy chụp ảnh kỷ niệm, trong khi đó phần linh của vợ chồng Đô đốc Trần Quang Diệu và Bùi Thị Xuân đang đi dạo thăm lại nơi đã từng đồng cam cộng khổ, luyện quân, luyện voi…
Sau đó, đoàn đến thăm gia đình anh Hải. Ngay khi vào nhà, Thầy chữa bệnh cho bố anh Hải đang nằm liệt giường. Thầy kiểm tra thì ông đã rất yếu, ông đã già và bệnh đã rất nặng rồi, Thầy hỗ trợ năng lượng và chữa bệnh cho ông để ông cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi chữa cho ông, Thầy trò ngồi uống nước và nói chuyện. Câu chuyện xoay quanh việc anh Hải không hiểu vì sao lại quá “có duyên” nên đã có 1 lịch sử tình cảm rất là đặc biệt, thậm chí lần này Thầy vào, anh ấy vẫn “cập nhật” thêm nhiều tình huống khóc dở, mếu dở liên quan đến chuyện tình cảm của anh ấy. Để hiểu được câu chuyện ly kỳ ra sao, chúng ta cùng quay trở lại câu chuyện từ ngày 27/06/2017 do Chị theoThầy đã viết “Câu chuyện của anh Hải Kbang”, mọi người cùng đọc lại để hiểu được những điều vô cùng “phức tạp” trong câu chuyện tâm linh này nhé.
(http://www.tukhicongdentamlinh.net/d...9700#post19700)
Tôi xin trích nguyên văn câu chuyện để mọi người tiện theo dõi và thấy được sự liên kết:
"...
Duyên – Phận – Đời người ai chẳng đã một vài lần than: “Sao mình có duyên mà không đến được với nhau???”
Vậy có phải chỉ có người trần mới than như thế? Chỉ có lúc sống mới cần, mới mong sống cạnh nhau, được lấy nhau?
Tôi đến Gialai lần thứ 3 và tôi lại nghiệm thêm được một điều: Khi đã yêu thật lòng, rất yêu thì sống hay chết đều vẫn yêu – Nhưng quá yêu thì lại là điều nguy hiểm.
Câu chuyện của anh Hải cho tôi thấy điều đó.
Bước chân đến nhà anh Hải trong buổi chiều ngày 21/6. Cảm giác đầu tiên là hơi sốc và buồn. Vì trong những câu chuyện huy hoàng của thời trai trẻ của anh ấy: tắm bia, chôn bao tiền dưới đất để quên bị mối xông, tặng rất nhiều nhẫn vàng cho bạn gái…thì tôi hi vọng rằng anh còn giữ được phần nào đó cho đến giờ. Hóa ra không phải vậy. Căn nhà tôi đến thật đơn sơ, mọi vật dụng trong nhà đều hơi cũ kĩ. Hơi tiếc cho một người từng có rất nhiều tiền.
Dù sao cảm giác đó cũng qua nhanh, một số anh em đến trước giúp gia chủ khâu chuẩn bị. Một cơn mưa to ập đến, nước mưa ào ạt, chảy xối xả. Mấy người dân Kbang hớn hở vì cũng lâu rồi Kbang chưa được trận mưa thế này. Tôi thì chợt nghĩ có lẽ cơn mưa này báo trước điềm lành cho gia chủ.
Lúc Thầy đến, bầu không khí thật mát mẻ, an lành, trời quang mây tạnh. Khi làm bàn thờ, mọi việc cũng vẫn diễn ra như bình thường, Thầy quét sạch khí xấu trong đất của gia chủ, trấn đất, lập bát hương…Bỗng xuất hiện một con khỉ đen bóng, lông mượt như nhung, cứ nhảy nhót lung tung trong nhà. Thầy hỏi con khỉ hiện đang ở đâu, làm gì, thì nó nói nó chỉ ở đây, chỉ thích chơi với cậu chủ và không làm gì cả. Nghe Thầy hỏi vậy, anh Hải kể rằng: Trước đây nhà con cũng nuôi một con khỉ, nó lanh và phá quá, chỉ nghe duy nhất lời anh Hải, nên anh đành phải cho đi nơi khác và không nuôi nữa. Thầy đã cho Khỉ Đen đi theo để giúp việc cho Bạch Viên của Thầy.
Vừa dứt chuyện, có một bóng cô gái lờ đờ đi vào, mồm còn trào máu ra. Cùng lúc đó, anh Hải thì thầm trình bày với Thầy điều gì đó. À, hóa ra anh xin Thầy kiểm tra vì có một vong rất hay đi theo anh ở quanh khu nhà này.
Thầy hỏi cô gái: “Con muốn nói gì?”
- “Con hận!”
- “Sao con còn hận? Con hãy nhớ rằng con và Hải giờ đã ở hai thế giới khác nhau”
- “Anh ấy vẫn cưới vợ và người đó không phải là con!” – Cô gái khóc và nói.
- “Thầy hiểu nhưng Thầy cũng nói để con biết, mọi chuyện giờ đã qua rồi, bây giờ con muốn gì cứ nói, Thầy sẽ giúp con!”
- “Con vẫn muốn làm vợ của anh ấy!” Cô gái vẫn khăng khăng đáp.
- “Thôi được rồi, con hãy đứng sang một bên, tí nữa Thầy sẽ nói chuyện tiếp với con!”
Anh Hải nói ngay:
- Chắc là cô Hương, cô ấy vì yêu con quá nhưng con không đồng ý lấy nên cô ấy đã mấy lần tự tử vì con. Đến lần thứ năm thì cô ấy đã chết!...
Thầy nghe xong không nói gì mà lại hô: “Tất cả những người có liên quan tình cảm đến Hải ở các kiếp, kể cả kiếp này, hãy đến đây”
Rất nhiều cô xuất hiện, có nhiều cô ngồi trên đầu và cầm gậy gõ chan chát vào đầu anh Hải. Điều lạ là trên tay mỗi cô đều có một sợi dây. Các cô đều muốn trói anh ấy.
Thầy nói: “Tất cả các vong, các vía xuống đây, nói ta nghe các người muốn gì!”
- “Anh ấy là của con!” – các cô cứ đua nhau nói.
Thầy hô: “Bạch Linh Miêu, cắt toàn bộ các sợi dây này, chỉ giữ lại một sợi dây duy nhất của Hải với người vợ hiện tại!”.
Con mèo trắng xuất hiện, nó quét đuôi một cái, toàn bộ các sợi dây và hình ảnh của các cô tan biến hết, chỉ còn một sợi dây ở lại.
Rồi Thầy quay lại với cô gái đầu tiên:
- “Nào Tôn Nữ Thùy Hương, con có muốn mình giống các cô lúc nãy không?”
- Cô gái vội trả lời: "Con không ạ!"
- “Thầy biết rằng con rất yêu Hải và đã làm điều dại dột để bảo vệ bằng được tình yêu của mình, con tự tử rồi vẫn muốn theo nó nên Thầy tha cho con tội cố chấp. Bây giờ, Thầy cho con đi gặp ông Tơ bà Nguyệt để con trình bày nguyện vọng, nếu ông bà ấy đồng ý thì kiếp sau sẽ cho con ở cạnh bên Hải, còn bây giờ, con đi đi!”.
Cô gái cúi đầu tạ ơn Thầy rồi theo học trò của Thầy dẫn đi gặp ông Tơ, bà Nguyệt.
Việt cắt duyên âm, duyên trần kết thúc. Ai cũng nhìn thấy mặt anh Hải cứ ngây ngô, đờ đẫn. Thầy hỏi anh có cảm nhận gì không thì anh đáp: “Con cứ thấy đầu con trống rỗng, nhưng tâm thì nhẹ nhàng hơn”.
Đi làm việc cùng Thầy đã nhiều, nhưng quả thật tôi chưa thấy có ai mà lại được nhiều cô theo đến vậy. Mười mấy vong, vía lúc nào cũng ôm chặt thế này, thì không cần hỏi cũng biết rằng đầu óc của anh không thể minh mẫn và tỉnh táo được. Điều này lại lí giải thêm tại sao anh Hải hay nóng nảy, mất kiểm soát hành vi, đánh vợ con thật tàn nhẫn rồi lại ôm đầu khóc mà than rằng: “Tôi không còn tính người!”.
Lại một lần nữa cho tôi hiểu Thế nào là “Ma lực”. Ma lực không những tác động đến anh Hải, mà có nhiều đêm, con anh tự dưng mở cửa, đi ra đường, lang thang nhiều tiếng, thậm chí có lần đi đến tận khu Tưởng niệm Liệt sĩ Kanax – cách nhà 2-3km.
Đúng là đi một ngày đàng, học một sàng khôn.
Có đi làm việc nhiều cùng Thầy mới càng hiểu: “Cái gì quá cũng không tốt”. Yêu đến mức rồ dại, yêu đến mức hủy hoại cả cuộc sống của mình và đến mức chết rồi vẫn đau khổ thì quả là điều thật kinh khủng.
Cầu mong cho tất cả mọi người biết nhận ra đúng lúc mọi giới hạn, để luôn biết thế nào là “Đúng, Sai, Hợp lí” – Biết thế nào là “Quá”.
Nhưng quả là “quá” khó để nhận ra điều đó. Thôi thì tự nhủ rằng: “Cứ cố gắng, đi từng bước, từng bước, có Thầy thắp đuốc rồi, mình đi theo ánh sáng thôi!”.
Lại "quá" lười không mọi người nhỉ?"..."
...
Như vậy, Thầy đã từng giúp anh Hải cắt đi những sợi dây tình cảm ở các kiếp và kiếp này đến ngày 27/06/2017, vậy thì từ đó đến ngày anh gặp lại Thầy lần này (17/08/2022), sau hơn 5 năm thì mọi chuyện ra sao. Anh Hải nói, giờ vợ anh đã bỏ đi, không ở nhà cùng với gia đình, cá nhân anh thì vẫn bị nhiều cô thích và theo đuổi, thậm chí tìm đến tận nhà anh, dù anh giải thích là anh không làm gì mà họ vẫn cứ theo anh như vậy. Thế là, trong lúc ngồi uống nước tại nhà anh lần này, Thầy lại một lần nữa giúp anh. Thầy cho kiểm tra nguyên nhân vì sao anh Hải vẫn tiếp tục gặp phải nhiều “rắc rối” tình cảm như vậy. Và rồi sau khi tìm ra nguyên nhân “gốc” là kiếp trước của anh Hải đã từng là vua Miên (cách đây tầm 2-3 kiếp), khi đó anh có quá nhiều cung tần mỹ nữ, nên giờ ở kiếp này anh phải trả duyên nghiệp từ kiếp đó. Thầy nói với anh Hải, giờ phải nhận thức đó là nghiệp phải trả, nên ở trần tục thì cần chủ động và hạn chế, tránh tối đa những giao tiếp dễ dẫn tới những kết nối tình cảm của người nữ đối với anh. Về phần tâm linh, Thầy lại giúp cắt những sợi dây duyên nợ vẫn còn xót lại.
Thực sự cuộc sống kiếp này của anh Hải cũng quá điêu đứng vì những chuyện tình cảm như vậy. Anh kể đã có nhiều cô muốn tự tử vì anh, có 1 cô tự tử nhiều lần và rồi đã chết (như câu chuyện đã được ghi lại), nên thực sự anh cũng quá khổ sở vià không thể hiểu tại sao. Những người theo đuổi anh cũng đều có học thức, thậm chí có địa vị, có điều kiện… xét theo góc độ trần tục thì không có lý do gì để họ cứ như thiêu thân lao đến anh như vậy vì giờ đây anh không còn điều kiện như xưa, thậm chí rất khó khăn. Có lẽ chính những người phụ nữ có tình cảm với anh họ cũng không thể nào “cưỡng lại” được, vì những kết nối, duyên nợ tình cảm sâu xa từ những kiếp trước giữa họ và anh Hải.
Khi Thầy giúp anh xong, tôi thấy anh vui vẻ, phấn chấn hơn hẳn. Chuyến đi lần này là lần đầu tiên tôi gặp anh Hải, tôi có quan sát nét mặt anh lúc nào cũng buồn buồn, giờ thì tôi cũng hiểu phần nào lý do tại sao. Nhìn hoàn cảnh hiện tại của anh quả là đáng thương, bố ốm nằm đó, vợ thì bỏ đi, điều kiện công việc và gia cảnh cũng đang khó khăn. Thầy và các anh chị em đều mong cuộc sống của anh sẽ tốt hơn, anh sẽ vui vẻ và nhẹ lòng hơn.
Cuộc sống này phong phú thật, mỗi một cuộc đời, một hành trình của một con người lại có nhiều câu chuyện để suy ngẫm. Trái ngược với trường hợp đặc biệt của anh Hải, thì trong lớp và trong đoàn KCTL của chúng tôi, lại có những anh chị em không có “mảnh tình vắt vai”, cái câu “kẻ ăn không hết người lần chẳng ra” thật là đúng trong trường hợp này. Và các anh chị em nói với B.N là chụp kiểu ảnh kỷ niệm với anh Hải để lấy “vía” cho chuyện tình cảm của mình. Đùa vui là thế, nhưng đúng là có những nguyên nhân tâm linh sâu xa, mà may mắn phước đức cho những học trò của Thầy được Thầy giúp đỡ, giải quyết và lý giải được, mong rằng hành trình cuộc sống của mỗi người sẽ tốt đẹp hơn.
Sau khi vui vẻ chụp ảnh, đoàn đã rời nhà anh Hải, chúng tôi đã có 1 bữa trưa thật sự ấm áp, ngon miệng với rất nhiều đặc sản tại một nhà hàng mang đậm sắc của núi rừng Tây Nguyên, bên cạnh là tiếng nước chảy róc rách từ thác, xung quanh là đồi núi xanh mát…
Ăn trưa xong, đoàn chúng tôi được các anh chị Kbang dẫn đi thăm quan 1 khu thác gần đó, đường vào thác thật ấn tượng với rất nhiều cây cao vút, đi từng bậc thang để xuống thác, chúng tôi đều ồ lên trước vẻ đẹp tự nhiên của dòng nước trắng xóa chảy từ trên cao xuống. Thầy trò chúng tôi cùng vui vẻ chụp ảnh kỷ niệm, Thầy và một số anh chị em còn lội qua suối đi sâu hơn vào thác, một cảm giác thật sự gần gũi thiên nhiên và dễ chịu.
https://live.staticflickr.com/65535/...d5d35d3c_w.jpg
Ảnh: Thầy trò chụp ảnh kỷ niệm tại Thác Dơi ở Kbang,
(Những hình ảnh của chuyến đi đã được chuyên gia quay phim chụp ảnh hiepqf3 ghi lại và dựng thành video Ký sự Tây Nguyên rất tuyệt vời, mọi người cùng xem để cảm nhận mỗi nơi Thầy và đoàn đã đi qua nhé! http://www.tukhicongdentamlinh.net/d...AY-NGUYEN-2022 )
https://live.staticflickr.com/65535/...2a8b2521_w.jpg
Ảnh: Các anh chị tại Kbang chụp ảnh kỷ niệm cùng Thầy
Thời gian trôi thật nhanh, thời gian trong lịch trình ở Kbang đã kết thúc, Thầy và đoàn chia tay các anh chị ở lại Kbang, bịn rịn, yêu thương thật nhiều vì những dịp được gặp nhau không nhiều, nhưng mỗi lần gặp luôn nhiều câu chuyện và kỷ niệm, những tấm ảnh, video và những bài viết sẽ giúp lưu giữ phần nào những kỷ niệm đó, nhưng tình cảm Thầy trò, anh chị em đồng môn thì chúng tôi vẫn luôn giữ sự gắn kết trong trái tim mình, lại mong có dịp nào được gặp lại và hội ngộ cùng nhau.
Cả đoàn tiếp tục lịch trình từ Kbang về Pleiku, vẫn còn nhiều việc, nhiều người chờ Thầy ở đó, và chuyến đi này, tất cả chúng tôi cũng hướng tâm mình về Pleiku vì lần này, chúng tôi muốn vào thắp nén hương sau 49 ngày tiễn biệt một người anh thân thiết với lớp KCTL của chúng tôi.
(Còn tiếp)