.
NỬA ĐỜI NGƯỜI
Từ ngày bước vào chốn thiền môn
Chợt thấy chốn nhân gian nhiều điều thú vị
Ngồi tính nhẩm mới cộng hàng dọc thôi đã
Bỗng phát hiện một sự thật nghiệt ngã
37 năm qua ta là kẻ hành khất chưa tìm được bến bờ
ĐÊM DÀI ...
Nằm trăn trở những nỗi niềm xưa cũ
Thấy nửa đời trôi qua thật phí phạm vô cùng
Ta mịt mờ trên lối nhỏ mông lung
Và QUÊN MẤT ... con đường cần phải đến.
NỬA ĐỜI ...
Cứ như người ngủ gật trên chuyến tàu không tìm ra bờ bến
Mặc sóng cả vỗ về, ru dỗ miễn an yên
Có biết đâu ẩn sâu trong mớ dịu êm kia là tất thảy ưu phiền
Tuổi gần đất, mới tự hỏi
CÒN BAO NGÀY ĐỂ MẤT
NỬA ĐỜI...
Sao cứ mãi như kẻ ngu ngơ, hời hợt
Dễ tin vào những lời nói dối gian
Thấy người ta hơi tốt với mình
- cho họ hết tim gan, thân xác đau từng cơn quặn thắt.
Bố ơi. Tội của họ ngày càng chồng chất
NỬA ĐỜI...
Tự hỏi bản thân đã mấy lần được SỐNG THẬT
37 năm chỉ chạy theo thứ "hạnh phúc dối lừa?"
Đêm dần tàn, trút cạn nước cơn mưa
Nhưng câu hỏi chưa có lời giải đáp.
NỬA ĐỜI CÒN LẠI ...
Xin thời gian đừng trôi qua gấp gáp
Để ta đi VÁ LẠI NHỮNG SAI LẦM./.
Hà Nội, ngày 7 tháng 01 năm 2021
HOA CÁT TƯỜNG viết tặng một người bạn đồng môn.