Vạn pháp Thủy Bồn trận - Dòng sông trôi qua đời tôi
.
VẠN PHÁP THỦY BỒN TRẬN - DÒNG SÔNG TRÔI QUA ĐỜI TÔI
Đây là lần đầu tiên tôi trở về quê sau 20 năm xa cách, sở dĩ tôi nói như vậy là vì mọi lần khác tôi đi về quê bằng con người, bằng xương - bằng thịt, còn lần này, tôi về bằng “vía’ của mình - cảm giác này tuyệt vời hơn hẳn. Khi tiếng nhạc bài tập “Vạn pháp Thủy Bồn trận” vang lên, hình ảnh chính tôi, một mình lặng lẽ bước đi về phía con sông quê, trước mắt mình là dòng sông thân thương thủa nào, tôi đã bật khóc như một đứa trẻ. Tại sao lần này gặp lại dòng sông ấy, tôi lại xúc động mạnh như vậy, mọi cảm xúc không thể nén lại khi con sông nhỏ ấy như cái chốt cửa mở toang mọi ngóc ngách trong kí ức vốn vô cùng nhạy cảm nơi tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên bên dòng sông nhỏ (dòng sông Bứa), tôi ước con sông của tôi có một cái tên, hay nói đúng hơn là tôi ước dòng sông đó có một cái tên hay hơn một chút, để ít ra là thỉnh thoảng, vì nhớ thương, tôi có thể tìm trên bản đồ, hoặc có thể tìm thấy hình ảnh như những con sông thơ mộng khác trên Google. Tháng 9 năm 2000 tôi được nhập học vào một trường đại học tại Hà Nội - xa quê, tôi đã đem theo tấm ảnh của dòng sông quê mình. Thỉnh thoảng, tôi đem tấm ảnh ra chăm chú ngắm nhìn, như sợ rằng thời gian sẽ làm cho tôi quên mất dòng sông nhỏ đã từng ôm ấp tuổi thơ tôi suốt những tháng năm êm đềm, thanh bình nhất. Nhớ những buổi trưa hè tôi trèo lên cây nhãn trong vườn nhà, hướng ánh nhìn về phía dòng sông, bình yên phẳng lặng, gió hiu hiu khiến tôi ngủ quên mất trên cành cây nhãn. Dần quen, cứ trưa hè tôi lại trèo lên cây nhãn ngắm dòng sông nhỏ, rồi lại ngủ quên trên cành cây. Làm sao không nhớ không thương được, khi mà ngay trong giọt sữa mẹ ngày tôi chào đời đã chứa vị đậm đà của dòng nước sông quê. Ngày ấy tất cả mọi thứ đều trong lành, mẹ tôi còn gánh nước sông về, đổ vào vại gốm rồi để nước thật trong mà nấu nướng. Tôi đã chập chững tập đi những bước đầu đời, rồi tập đi xe đạp những vòng đầu tiên, ngã những cú đau chí mạng tưởng không dám sờ vào chiếc xe nữa trên con đường ven bờ sông. Sau này bước vào đời, có sự trải nghiệm, so sánh, để thấy có những cú ngã chẳng nhìn được bằng mắt thường, nhưng đau gấp nhiều lần những cái ngã xe trầy trụa thuở nào. Con sông nhỏ ấy nước bốn mùa thay đổi, vui nhất là vào những ngày hè, nước sông luôn ngầu đục bởi lũ trẻ con chúng tôi quần thảo. Chúng tôi nghĩ ra đủ thứ trò, từ lặn ngụp kéo chân nhau, đến việc trèo lên những cành cây mọc vươn ra mặt nước rồi nhảy ùm xuống, một lần tôi đã chới với rồi… trôi tuột, cái cảm giác chết đuối hụt đó, làm tôi không bao giờ dám tập bơi lại, vì vậy mà cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết bơi, tôi chưa bao giờ dám tắm biển.
Cuối hạ là mùa mưa bão, nước sông dâng lên ngập đường, nhà tôi cách dòng sông khoảng 200m, nên nước sông dâng lên ngập đến sân nhà. Những ngày mưa gió quật tơi bời, ai ai cũng lo chằng chống nhà cửa. Bọn trẻ chúng tôi khoác manh áo mưa lội trên đường bắt những con cá ngược theo dòng nước đang tràn qua đường, đó vừa là thú vui, vừa là nguồn thực phẩm cho những ngày mưa bão, đúng như câu hát: “Tôi xa quê hương bao năm tháng qua. Nhưng trong trái tim không bao giờ xa. Lời mẹ ru con hiu hiu trưa hè. Mùa lụt nước lũ, bắt cá giữa đường”… (Quê hương tuổi thơ tôi - Từ Huy), tôi thấy chính mình hiển hiện trước mặt, nước mắt ở đâu tự nối nhau lăn xuống một vùng ký ức thẳm xanh. Tôi nhớ ngọn đèn leo lét giữa đêm mưa bão, gió như chỉ chực hất tung mẹ con tôi bất cứ lúc nào nếu không níu chặt vào nhau, nếu không bám chặt xuống đường. Giờ đây, tôi đã 38 tuổi, tôi đã đi qua biết bao bão gió cuộc đời, song tôi vẫn vững vàng như cây thông trước gió bão. Có phải nhờ những ngày tháng khó khăn đó mà tôi trưởng thành không? nhưng rõ ràng, tôi học được cách biết ơn, biết ơn cả những gì khắc nghiệt nhất giúp tôi lớn lên giữa cuộc đời.
Đang miên man trong miền xa thẳm ấy, tôi thấy mình rơi tuột vào đêm trăng sáng, gió từ mặt sông đưa về mát rượi, tôi và lũ bạn tập trung lại ngồi trên một con thuyền, con thuyền của một ông già trong xóm, chúng tôi ngồi kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, nước lấp lóa như dát bạc, chúng tôi bồng bềnh dọc dòng sông nhỏ đến mãi tận khuya, mặt sông trăng ấy cứ mãi lấp lánh trong kí ức tôi đến tận bây giờ. Cuối mùa đông, nước sông cạn và trong veo có thể nhìn rõ những con cá nhỏ tung tăng bơi lội. Lúc ấy dòng sông lành như một người mẹ dịu hiền. Bãi sông lộ ra một khoảng, tôi lũ bạn mặt mũi lem nhem bùn đất lội dọc theo bãi sông để bắt sò bắt hến..
Sau này, tôi đã đi qua rất nhiều những dòng sông dọc đất nước này. Trước dòng sông nào, tôi cũng nhớ đến một nếp nhà nằm yên bình bên dòng sông nhỏ mặt nước trong xanh, vẳng bên tai tôi là những tiếng cười nói thân thương vọng về từ ngày cũ, và trước mắt tôi, còn nguyên những đêm trăng bềnh bồng trôi trên sông nước với những câu chuyện tan vào đất trời, tưởng như không bao giờ có hồi kết… Nhưng. Không đúng … với tôi, có phải chăng nó đã bị kết lại rồi, vì hoàn cảnh éo le của Gia đình tôi, bố mẹ tôi đã phải bán ngôi nhà đó đi, giờ đây khi về thăm dòng sông nhỏ, tôi không còn được bước ra từ cửa nhà mình, mà tôi phải bước từ phía khác tới, tôi không bao giờ còn có được cảm giác ngồi trên cành cây nhãn ngắm con sông quê. Có lẽ vì lý do đó, mà lần này tôi trở về nơi đây, với một hình dạng khác - một tâm thế khác và quan trọng hơn cả là vì: 20 năm xa cách - tôi về đây sau một nỗi mất mát to lớn nhất - nỗi đau “mất Nhà” nên tôi đã bật khóc như một đứa trẻ, tôi khóc trong niềm đau của đứa con xa quê, giờ về lại đây - tôi không còn có lấy một nơi mà đứng, không còn được bước đi những bước đi quen thuộc ngày nào, Tôi đau một nỗi đau của người con mất đi nơi chôn rau cắt rốn - giọt nước mắt cứ lăn dài - dòng sông đi qua đời tôi mờ đi, khiến tôi không còn đứng vững được nữa.
Bài thiền kết thúc, dòng sông nước mắt của tôi vừa đủ làm ướt hết cả vạt áo phía trước. Tôi cảm ơn “Vạn pháp Thủy Bồn trận” đã cho tôi một lần được về lại với dòng sông đi qua đời tôi với đầy đủ các ký ức tươi đẹp nhất, những ngày tháng tôi hạnh phúc nhất bên gia đình mình, cho tôi được về với ký ức xanh thẳm mà tôi không thể một lần có lại được nữa./.
Hà Nội, ngày 14 tháng 8 năm 2
HOA CÁT TƯỜNG
/