-
Niềm tin
.
“Phúc cho ai không thấy mà tin” - Tôi đã nghe câu này và giật mình sung sướng, cảm thấy đúng là mình có phúc thật khi được đi theo Thầy, tin Thầy và được hưởng những ân huệ từ Thầy và các vị bề trên ban cho. Có những thứ đâu cần phải kiểm chứng, đâu cần phải thấy, chỉ cần cứ tin như thế, tin như thế…
Biết được điều đó tôi càng mong muốn đem cái “phúc” ấy đến với tất cả mọi người, đặc biệt là những người thân trong gia đình mình. Tuy nhiên, có lẽ đó chỉ là suy nghĩ của riêng cá nhân, tôi đã chủ quan duy ý chí khi giải quyết những việc chung, tôi nghĩ rằng ai cũng giống mình và rồi kết quả nhận lại thật là một bài học đắt giá cho bản thân. Tôi đã khóc, đã khóc thật nhiều về những điều chưa trọn vẹn, trách bản thân về những thiếu sót. Có thể tôi chưa đủ sức mạnh để đem đến niềm tin, cũng có thể do tôi làm chưa tốt, cũng có thể niềm tin ấy phải là sự trải nghiệm thực tế của mỗi người.
Tuy vậy, trong khổ đau vẫn có những hạnh phúc, mỗi lần vấp ngã và khó khăn, tôi cảm thấy ấm lòng và vững tin hơn vì có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, dù tôi có sai, có bị phạt nhưng Thầy vẫn ở đó giúp đỡ tôi, vẫn có các anh chị đồng môn luôn lo lắng, sẵn sàng chia sẻ, động viên tôi. Chỉ cần như vậy, tôi sẽ vẫn vững bước trên con đường mình đã chọn. Tôi nhớ cái ôm tràn đầy bao dung và tình thương của Thầy. Tôi yêu gia đình KCTL!
“Phúc cho ai không thấy mà tin”
/
-
Giá trị của niềm tin
.
Hồi công tác bên Thái Lan, có hai điều khiến tôi rất ấn tượng về đất nước, con người ở đây. Thứ nhất là về hệ thống vận tải đường sắt của Thái Lan. Nhìn chung cơ sở vật chất, toa tàu thì cũng cũ kỹ tương tự Việt Nam nhưng quy hoạch sân ga tổng Hualamphong, thủ đô Bangkok thì đẹp tuyệt vời, rất sạch sẽ và gọn gàng. Tôi mua vé đi tỉnh Chiềng Mai, vào ga, lên thẳng tàu mà không thấy có cổng soát vé nào. Nhân viên trên sân ga chủ yếu làm nhiệm vụ hướng dẫn khách lên đúng chuyến, đúng toa và đúng chỗ ngồi. Việc kiểm soát vé trên tàu cũng rất hãn hữu, theo kiểu chiếu lệ.
Thứ hai, trong suốt 3 năm ấy tôi duy nhất chứng kiến một vụ xô xát nho nhỏ. Dường như tính từ bi hỉ xả của đạo Phật đã ngấm sâu vào tiềm thức từng người dân Thái Lan, khiến họ luôn đối xử với nhau một cách đầy cảm thông và độ lượng. Đến mức tôi có thể khẳng định rằng, những vụ va chạm bạo lực xảy ra lẻ tẻ trong các cuộc biểu tình là cuộc xung đột giữa các phe nhóm chính trị với nhau, chứ bản chất người dân Thái không vậy. Tôi cũng ngạc nhiên về ý thức giữ trật tự của người Thái, từ việc xếp hàng mua sắm, nhường nhịn nhau khi lưu thông trên đường, cho đến việc nhỏ như hiếm khi nghe tiếng còi xe ngay trong giờ cao điểm…
Tôi đã băn khoăn tự hỏi vì sao người Thái lại có thể đối xử với nhau như vậy? Câu trả lời có lẽ là sự “tín nhiệm” lẫn nhau được xây dựng trên lòng tin vào sự tử tế của từng người dân. Rõ ràng niềm tin vào sự tử tế này mang lại giá trị kinh tế rất lớn do giảm thiểu chi phí quản lý, gia tăng cơ hội hợp tác kinh doanh khi không phải bỏ thời gian, công sức ra đánh giá đối tác. Quan trọng hơn, nó nhân lên các giá trị đạo đức khác và mang tới một môi trường sống thanh bình, hạnh phúc.
Về Việt Nam tôi có cảm giác hụt hẫng, buồn tủi khi chứng kiến lối sống bon chen, vị kỷ, thiếu tình người diễn ra nhan nhản ngoài xã hội. Vòng xoáy trần tục thật ghê gớm, làm con người ta thay đổi nhiều quá. Và tôi thấy mình thật may mắn khi được biết và tham gia tập luyện KCTL. Thiếu KCTL, tôi không biết mình có thể vượt qua vòng xoáy trần tục nghiệt ngã này không.
Đặt trọn vẹn niềm tin vào KCTL tôi nhận được sự dạy dỗ của Thầy và các Cụ bề trên, thấy được điều hay lẽ phải, có cái nhìn tích cực và niềm tin yêu vào cuộc sống, vào tương lai tươi đẹp Tổ quốc, dân tộc Việt Nam. Gia đình tôi được hưởng chế độ bảo hiểm y tế “xịn nhất” nhưng hoàn toàn miễn phí, làm giảm đáng kể sức ép về cơm áo gạo tiền. Đấy là chưa kể một điều đặc biệt mà gia đình hằng mong mỏi cũng sắp thành hiện thực.
Đến với KCTL, tôi có thêm một gia đình lớn, quy tụ toàn người tốt. Các thành viên luôn chan hòa, thân ái, đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau. Công to việc lớn chẳng thấy to tiếng, cãi nhau bao giờ. Trong tập thể này, dường như mọi thói xấu trần tục bị cách ly bên ngoài, không có chỗ cho lọc lừa dối trá, ai cũng được sống thật với bản thân mình. Thật hiếm có, tuyệt hơn cả những gì tôi đã chứng kiến ở Thái Lan. Một tập thể như vậy chỉ có thể hình thành khi các thành viên có cùng một niềm tin tuyệt đối vào một lý tưởng cao đẹp, dưới sự dẫn dắt của một Minh Sư. Qua thời gian tu tập, niềm tin ấy đã thực sự trở thành đức tin của mỗi thành viên của gia đình.
KCTL như một mảnh đất tốt lành, màu mỡ. Mỗi học trò chúng tôi tự hào là một hạt giống tốt, được Cụ chủ vườn lựa chọn, ươm trồng với niềm tin sẽ mang lại những quả ngọt cho đời. Niềm tin này là vô giá, đừng ai dại dột đánh mất dù chỉ một lần do vô tình. Mỗi hạt giống cần mạnh mẽ vươn lên sao cho xứng đáng với lời dặn dò của các Bề Trên “trứng rồng phải nở ra rồng”.
/