NGÀY THẦY THUỐC VIỆT NAM và BÀI HỌC CHO CHÚNG TÔI
Tối thứ 3, ngày 27/2/2018, học trò chúng tôi cùng nhau đến thăm Thầy Huệ Tâm nhân ngày Thầy thuốc Việt Nam. Ngày này thực ra là 1 dịp, 1 cái cớ để chúng tôi được gặp Thầy và được gặp lại nhau đầu xuân mới, sau đợt gói bánh chưng từ năm ngoái! Mặc dù thứ 7, chủ nhật này chúng tôi sẽ được tụ hội đông đủ hơn rất rất nhiều trong Lễ Giải hạn, nhưng học trò chúng tôi tham lam nên cứ được đến với Thầy lúc nào là tranh thủ ngay lúc đấy, hớn hở và háo hức lắm!
Chúng tôi cũng "quen" rồi nên rất nhanh chóng mọi công việc chuẩn bị đã xong. Thầy và các học trò bắt đầu làm lễ. Thầy hỏi: Có học trò nào khấn giúp Thầy không? Chúng tôi chỉ cười rồi tất cả quỳ gối phía sau Thầy để bắt đầu buổi lễ. Thầy bảo sau này, khi Thầy không còn thì có ai biết đường mà khấn không… Tôi tự nhắc mình, việc khấn cũng cần phải học dần, chứ cứ ỷ lại có Thầy và các anh chị khấn giúp rồi đến lúc cần lại không biết khấn thì….
Thầy mời các Thầy và các Thầy thuốc trong không gian về dự Lễ, sau đó, Thầy có chia sẻ với chúng tôi là hôm nay có 15 Thầy đã về.
Sau khi làm lễ, Thầy trao đổi với các Thầy trong không gian và có chia sẻ lại với học trò chúng tôi thế này:
Các Thầy trong không gian hỏi Thầy: “Tại sao có ngày này? Đối với Thầy thuốc thì ngày nào cũng phải biết ơn, ngày nào cũng phải học hỏi chứ.”.
Thầy trả lời: “Đây là ngày mà người trần tục chọn để kỷ niệm, cũng là dịp các bệnh nhân thể hiện tấm lòng đối với các Thầy thuốc. Ở trần tục như vậy, theo các Thầy có nên chọn một ngày để các con cháu mong muốn tụ hội để ôn lại những kỷ niệm chữa bệnh không?”. Các Thầy trong không gian nói rằng không cần.
Thầy có hỏi thêm các Thầy thuốc trong không gian xem có phương pháp học chữa bệnh như thế nào cho hiệu quả không? Chứ Thầy thấy học trò trần tục rất lười ghi chép và học không hiệu quả.
Các Thầy trong không gian trả lời: “Người ghi mà không học, người học mà không ghi thì là bình thường vì người đó chưa đủ duyên với lớp học và việc học chữa bệnh”.
Thầy cũng trao đổi thêm là việc không nhìn và nghe được cũng làm hạn chế khả năng chữa bệnh và cũng là do bệnh lười của học trò.
Các cụ trong không gian có nhắc, phương pháp chữa bệnh của KCTL là phương pháp chữa bệnh không dùng thuốc THỰC, chứ không phải là phương pháp chữa bệnh không dùng thuốc.
Các Thầy cũng nói thêm: “Cứ yên tâm, cứ chữa không thực rồi sẽ là thực”. “Thôi ta đi đây, cứ yên tâm, cứ chữa từ TÂM là sẽ được”.
Đó là cuộc trao đổi của Thầy và các Thầy thuốc trong không gian được Thầy kể lại cho chúng tôi biết. Đúng là rất nhanh và ngắn gọn nhưng hàm chứa những nội dung và bài học sâu sắc đối với chúng tôi. Đó là những lời dậy, lời nhắc nhở và sau cùng là lời động viên cho chúng tôi - những học trò chưa thật xứng đáng với sự yêu thương, dậy bảo, độ trì, dìu dắt của các Thầy, các cụ nhưng đã có niềm tin, có tấm lòng và trái tim hướng thiện, có mong muốn được chữa bệnh và được học chữa bệnh theo phương pháp KCTL, nhưng chắc hẳn đó mới chỉ là điều kiện cần và chưa thể đủ.
Sau đó, chúng tôi được ăn bánh kẹo hoa quả và Thầy trò tiếp tục câu chuyện…
Thầy hỏi, ở đây có bao nhiêu người muốn học chữa bệnh? Hầu hết đều giơ tay.
Rồi, Thầy hỏi tiếp, có ai còn nhớ câu nói của Thầy Biển Thước (Cụ Trưởng Cần) dạy khi ở trong mộ Cụ? Câu hỏi đột ngột của Thầy làm lũ học trò chúng tôi bắt đầu xôn xao, quay ngang quay dọc, cúi lên cúi xuống… Rồi thì… có người cũng mang máng được 1 đoạn… “rồi đây việc mà các con đang làm sẽ thay thế cái mà người ta gọi là khoa học”, …“các con vào đây ta rất xúc động”…, sau 1 hồi rì rầm, KL mạnh dạn trả lời… Nhưng Thầy hỏi luôn, “việc đó là việc gì?”. Lúc này, chúng tôi cứ “đơ” hết cả ra, vì quả thật chúng tôi đều không có ai nhớ chính xác được, dù biết việc đó là việc chữa bệnh theo phương pháp KCTL (mà như các Thầy vừa dặn là chữa bệnh không dùng thuốc THỰC)… Thật sự là xấu hổ vì chúng tôi chưa để tâm, chưa thực sự ghi nhớ những điều được dạy, được học.
Rồi Thầy nói với chúng tôi: “Trong khi người ta đang nói khoa học phát triển đến đỉnh cao nhưng thầy trò lại dẫn nhau đến đây, ta rất xúc động. Ta sẽ dốc hết tâm huyết để dạy bảo nhưng thầy trò cũng phải hết lòng đừng hời hợt.”
Nói đến đây, Thầy ngừng lại. (Đúng là học trò chúng tôi đã quá hời hợt rồi!)
Thầy nói: các con muốn chữa bệnh, thử hỏi xem có muốn thực sự không?
Thầy nhấn mạnh, muốn làm gì phải thực sự ĐAM MÊ mới giỏi được!
Thầy kể: Trước đây, khi Thầy mới tập chữa bệnh, Thầy cũng không nhìn được, ở đây đã có ai nhờ người khác nhìn hộ chưa? Thầy đã nhờ những người học cùng mà nhìn được nhìn giúp Thầy xem khi Thầy làm, Thầy chữa có được hay không. Rồi khi gặp các Thầy trong không gian, lúc nào Thầy cũng xin được “xuất vía đi theo học”, đầu tiên là 1 vía, rồi sau nhiều vía… Rồi khi học được rồi, Thầy lại xin “Có gì dễ đưa con làm thử”… Và Thầy còn kể rất nhiều những kỷ niệm trong quá trình Thầy tu luyện và học chữa bệnh…
Chúng tôi biết rằng, Thầy chúng tôi rất đặc biệt, chúng tôi vẫn luôn khâm phục, kính trọng, ngưỡng mộ vì rất rất nhiều việc Thầy đã làm trên con đường Thầy đi, và Thầy đang dẫn dắt chúng tôi đi… Ngoài những năng lực khó hình dung trong không gian, việc chữa bệnh… thì trí nhớ của Thầy quả thật cũng vô cùng “kinh điển”. Nhiều lúc tôi tự hỏi, làm sao Thầy nhớ được nhiều chuyện như vậy, nhớ chính xác đến vậy và toàn nhớ những thứ khó nhớ đến vậy??? Vậy Thầy có “bí kíp” hay công thức gì không nhỉ?!.
Và hôm nay con hiểu bí kíp đó chính là phải thực sự “ĐAM MÊ” thì mới mong giỏi được – đây cũng điều kiện đủ để học tập và tu luyện.
Chúng con xin cảm tạ tấm lòng và sự dạy dỗ của Thầy Huệ Tâm và của các Thầy trong không gian! Ngày hôm nay con xin phép ghi chép lại ở đây, để nhắc nhở chính mình và cũng để chia sẻ với các anh chị em đồng môn cùng suy ngẫm.
Thực sự, chúng con biết, khoảng cách giữa Thầy và các Thầy… với chúng con là quá lớn, chúng con đã chọn đi con đường này, đã có mong muốn nhưng cần phải có đam mê, có ý thức học tập, tu luyện nghiêm túc thực sự mới trở nên tốt hơn từng ngày.
Cũng một phần, đây là phương pháp chữa bệnh không dễ, không nhìn, nghe, sờ, thấy được, không dùng thuốc thực, không dễ học và tiếp cận… Nhưng phần lớn là do chúng con chưa nỗ lực, cố gắng thực sự, một phần (như cá nhân con) lại luôn “tự ti” vì nghĩ mình còn đang là “bệnh nhân”, còn đang rất nhiều bệnh, chỉ luôn nghĩ mình được chữa bệnh mà không bao giờ dám nghĩ là chữa được bệnh cho ai… dù có lúc vẫn “liều mình” trong những ca nhẹ và gấp gáp (khi con trai con bị ngã/đau), còn bệnh nặng hơn thì luôn dùng thần chú “Thầy ơi!”. Riêng con vì lý do bệnh Đan điền nên Thầy cũng đã ra chỉ thị “cấm chữa bệnh” nên quả thật con đã lơ là việc học chữa bệnh. Nhưng hôm nay con đã tỉnh ngộ và thay đổi tư duy, dù mình chưa có năng lượng để chữa bệnh, nhưng mình vẫn có thể học chữa bệnh trong quá trình đó, để đến khi có năng lượng rồi thì mình đã biết cách chữa bệnh, chứ không nên thụ động như trước và Thầy Biển Thước cũng đã nói “cứ yên tâm, cứ chữa từ TÂM là sẽ được!” nên con yên tâm rồi.
Con cũng xin trích lại nguyên văn lời dạy của Thầy Biển Thước để kết lại bài viết của mình, để con và các anh chị em cùng đọc lại và suy ngẫm, mong rằng tất cả sẽ có những thay đổi tích cực để xứng đáng với tấm lòng của các Thầy đã dành cho chúng con:
“Trong khi người ta đang nói khoa học phát triển đến đỉnh cao nhưng thầy trò lại dẫn nhau đến đây, ta rất xúc động. Ta sẽ dốc hết tâm huyết để dạy bảo nhưng thầy trò cũng phải hết lòng đừng hời hợt. Ta rất thương các con vì đã biết đi con đường của ta vì con đường ấy mới chỉ có ta biết ta. Phải khắc phục khó khăn mà cứu độ chúng sinh, nếu làm được như thế thì vẫn chữa được cho mọi người. Các con nên nhớ việc mình làm mình cứ làm, cứ làm như thế sẽ có ích nhiều cho xã hội, giúp đỡ được nhiều cho chúng sinh đó cũng là cầu mong của ta cho đến mãi sau này. Giúp đỡ được cho chúng sinh giảm đau đớn vì bệnh tật, làm được như thế là cả ta và các con đều toại nguyện. Không phải âm thầm như thế này mãi đâu, sau này có nhiều cái chúng ta sẽ thay thế được cho cái mà người ta bảo là khoa học hiện nay”.
Chúng con thành kính biết ơn Thầy Huệ Tâm, Thầy Biển Thước và các Thầy trong không gian!
TTX.