Truyện vui nhân ngày Nhà giáo Việt Nam
1. Bác sĩ nỗi tiếng người Đức JOHN RYAN HOMES không chỉ giỏi về chuyên môn mà phương pháp giảng dạy của ông còn khiến cho nhiều người ca tụng .Trong một tiết thực hành, ông giảng cho các sinh viên : "Để làm một bác sĩ phải có 2 phẩm chất, thứ nhât không đòi hỏi sự sạch sẽ; thứ hai phải có năng lực quan sát nhanh nhạy. Có một bác sĩ trong khi chẩn đoán bệnh nhân tiểu đường phải tận miệng nếm thử nước tiểu của bệnh nhân ". Nói đoạn ,ông liền làm mẫu cho sinh viên xem .Ông lấy một ngón tay chấm vào ly nước tiểu sau đó đưa tay lên miệng nếm thử. Làm xong ông hỏi các sinh viên :"Ở đây ai dám làm thử?".
Một sinh viên chăm chỉ đã bắt chước ông nếm nước tiểu trong ly .Bác sĩ HOMES lắc đầu và nói: 'Quả là em không đòi hỏi sự sạch sẽ,như thế rất tốt. Tuy nhiên em lại không có năng lực quan sát. Em không phát hiện ra rằng ,vừa rồi thầy nhúng ngón tay giữa vào ly, nhưng thầy lại nếm ngón tay áp út".
2. Nghệ sỹ Dương cầm nổi tiếng Ba Lan, Ignacy J. Paderewski đi ngang qua nhà trên một đường phố nước Mỹ, thấy tấm biển đề “Cô giáo Zoe dạy đàn dương cầm. Một tiết học 1 đô la”. Đúng lúc đó cô giáo Zoe đánh một bản nhạc của Chopin để lộ khá nhiều chỗ sai. Paderewski liền bấm chuông. Cô giáo dạy nhạc vẫn chưa nhận ra Paderewski, ông liền ngồi vào đàn và chơi lại bản nhạc của Chopin. Sau đó mấy ngày đi qua ngôi nhà ấy, Paderewski thấy có tấm biển mới to hơn, có viền chữ vàng “Cô giáo Zoe học trò của Nghệ sỹ Paderewski dạy đàn dương cầm. Một tiết học 5 đô la”
3. Nhà vật lý người Anh William Thomson (1824-1907) có lần phải hoãn một buổi lên lớp. Ông thông báo lên bảng như sau:
"Professor Thomson will not meet his classes today" (Hôm nay giáo sư Thomson sẽ không gặp sinh viên)
Nhóm sinh viên tinh nghịch đã xóa chữ "c" trong từ classes, từ này trở thành "lasses" (những tình nhân) và câu trên trở thành : "Hôm nay giáo sư Thomson sẽ không gặp những tình nhân của mình".
Hôm sau, khi lên lớp thấy những ánh mắt cười ranh mãnh và dòng chữ đùa tếu ấy, nhà vật lý thiên tài không mảy may bối rối mà còn thản nhiên bước tới bảng xóa thêm chữ "l" ở từ "lasses", rồi xách cặp ra về. Dòng chữ trên bảng lại trở thành : "Hôm nay giáo sư Thomson sẽ không gặp những con lừa" (từ " asses": những con lừa)
4. Một lần Mark Twain đến một thành phố nhỏ, ông có buổi nói chuyện ở đây. Tối đến, ông vào một tiệm ăn, chủ hiệu hỏi:
– Ngài mới đến thành phố này phải không ạ?
– Vâng, tôi vừa mới đến đây.
– Ngài thật là may mắn, tối nay có buổi nói chuyện của Mark Twain, ngài đi nghe chứ?
– Chắc chắn là có.
– Thế ngài đã có vé vào chưa?
– Ồ! Chưa, chưa.
– Thế thì có khi ngài phải đứng đấy.
– Vâng, thật đáng tiếc, tôi luôn luôn phải đứng trong các buổi nói chuyện của Mark Twain.
* Samuel Langhorne Clemens (được biết đến với bút hiệu Mark Twain; 1835 – 1910) là một nhà văn khôi hài, tiểu thuyết gia và là nhà diễn thuyết nổi tiếng của Mỹ. Ông sinh ra vào chính ngày sao chổi Halley xuất hiện năm 1835 và mất đúng vào lần sao chổi xuất hiện lần sau, năm 1910
5. Demosten là một triết gia cổ Hy Lạp, có tài hùng biện. Một hôm, đang giảng bài, thấy học trò lơ đãng, ông bèn kể một câu chuyện như sau:
"Một người kia phải đi qua sa mạc. Người ấy vào chợ, đến chỗ mướn lừa. Hắn mướn một con lừa, trả tiền trước và giao hẹn với kẻ cho thuê:
-Tôi mướn lừa của anh, anh dắt lừa, tôi ngồi trên lưng lừa qua sa mạc.
Đường xa, trưa, càng nắng. Người cưỡi lừa bị nóng bức, chịu hết nổi. Giữa sa mạc, chỉ có một bóng mát duy nhất là bóng con lừa. Hắn bèn nhảy xuống, núp bóng lừa mà đi.
Gã cho mướn lừa thấy vậy, liền dừng lại, không đi nữa.
Người mướn lừa hỏi: – Sao không đi tiếp?
Gã kia đáp: – Phải trả thêm tiền.
– Tiền gì?
– Tiền thuê bóng con lừa. Vì ông chỉ mướn con lừa, chớ ông có trả tiền mướn cái bóng của nó đâu.
Anh mướn lừa giận quá, đang tìm chữ xứng đáng để nói với đứa cho mướn lừa…"
Nghe nói, cả lớp xôn xao chờ đợi.
Đemosten mới nói:
– Thưa các bạn, cái chính là bài tôi giảng thì các bạn chả chú ý, lại đi chú ý đến câu chuyện cù lần của thằng cho mướn lừa!
6. Có lần giáo sư toán học I. Đônbơnhin chấm thi ở Học viện địa chất St. Peterburg (thời Nga hoàng). Một sinh viên đến trả thi vấn đáp có họ là Euler, thuộc dòng dõi nhà bác học nổi tiếng thế giới Leonard Euler. Giáo sư đưa ra một đề thi, anh sinh viên không trả lời được. Giáo sư đưa ra đề thi thứ hai, Euler không nói được câu nào. Cuối cùng, giáo sư đưa sổ điểm thi cho anh sinh viên và trầm giọng bảo:
Anh Euler, anh hãy viết vào đây điểm 2 bằng chính tay của anh. Tay của tôi không nỡ làm điều đó đối với một người mang dòng họ nổi danh như thế.
7. Đến Berlin, thủ đô nước Đức, Planck, nhà vật lý học về lý thuyết trường lượng tử quên khuấy mất là mình sẽ phải thuyết trình ở giảng đường nào. Ông vào văn phòng trường Đại học tổng hợp để hỏi. Tại đây, ông gặp một giáo sư
– Xin bác cho biết, hôm nay giáo sư Planck sẽ thuyết trình ở đâu ạ?
Vị giáo sư nhìn Planck từ đầu tới chân rồi nhún vai:
– Này anh bạn trẻ, đừng đến đấy làm gì. Anh còn ít tuổi thế, làm sao mà hiểu nổi giáo sư Planck!
* Max Karl Ernst Ludwig Planck (23 tháng 4, 1858 – 4 tháng 10, 1947) là một nhà vật lý người Đức, được xem là người sáng lập cơ học lượng tử và do đó là một trong những nhà vật lý quan trọng nhất của thế kỷ 20. Ông đạt giải Nobel vật lý năm 1918.
8. Honoré de Balzac rất thích bói chữ. Ông vẫn tự cho mình có tài về khoản này.
Một hôm, một bà cụ đưa cho ông xem một cuốn vở đã cũ và nhờ ông đoán giúp tính tình, số phận của cậu học trò đó.
Honoré de Balzac chăm chú xem cuốn vở, lật đi lật lại hồi lâu rồi nhận xét:
– Xin lỗi bà, dầu điều này có làm bà phiền lòng, tôi cũng buộc phải nói thẳng ra rằng, đứa bé này cẩu thả, đần độn. Sau này may mắn lắm nó cũng chỉ làm nổi một chức thầy ký tỉnh lẻ là cùng.
Khi Balzac ngừng lời, bà cụ chậm rãi nói:
– Ông Balzac ạ, lẽ nào ông lại không nhận ra bà giáo già và cuốn vở cũ của ông?
* Honoré de Balzac (1799–1850) là nhà văn hiện thực Pháp lớn nhất nửa đầu thế kỷ 19, bậc thầy của tiểu thuyết văn học hiện thực. Ông là tác giả của bộ tiểu thuyết đồ sộ Tấn trò đời (La Comédie humaine).