Lễ báo ân 2015 - Thỏa lòng mong ước...
Buổi Lễ Báo Ân mong chờ
Từ khi theo Thầy đến giờ, tôi đã được tham dự 2 mùa Vu Lan, nhưng riêng năm nay, tôi mong chờ ngày này biết bao. Vì năm vừa qua, có một người trần tục vô cùng thân yêu trong gia đình của tôi đã về với Tổ tiên, đó là Cậu tôi. Cách mà Cậu phải từ giã cõi trần vì một tai nạn giao thông hy hữu và thảm khốc để lại bao đau đớn và tiếc thương… Còn chưa đầy 10 ngày nữa là tròn 1 năm Cậu mất. Cũng là từng ấy thời gian, tôi nén trong lòng nỗi đau và nỗi nhớ với biết bao trăn trở vì một ước muốn và tâm nguyện còn chưa thực hiện được. Vậy nên tôi mong chờ ngày Thầy tổ chức Lễ Báo Ân vì tôi biết đây là dịp để tôi được gặp lại Cậu tôi và gặp được gia tiên 4 dòng họ nhà mình.
Và ngày này cũng đã đến, giờ phút gặp gỡ cũng đã đến, nhờ sự giúp đỡ của Thầy, tôi đã có 1 Lễ Báo Ân vô cùng xúc động, và đó là những giờ phút thiêng liêng không thể nào quên.
Sau khi giới thiệu lại sự tích Mục Kiền Liên để cho mọi người hiểu vì sao có Lễ Báo Ân, Thầy đã tạo không gian riêng dành cho các Vong của các dòng họ và mời từng dòng họ về không gian đó để tham dự buổi lễ. Thầy bắt đầu thực hiện chữa bệnh cho các vong và giải oan cho tất cả những vong bị chết oan.
Thầy nhắc mọi người hướng tất cả tâm tư tình cảm và tập trung năng lượng để tạo ra những bộ quần áo, những món quà dành cho Gia tiên tiền tổ các dòng họ của mỗi người. Tôi nhắm mắt, chắp tay xin Thầy hỗ trợ năng lượng giúp con làm các món quà vì con biết năng lượng mình còn rất hạn chế. Ngay lập tức tôi thấy năng lượng dồn vào đỉnh đầu bách hội và tôi bắt đầu tâm niệm tập trung hết sức để tạo ra các món quà dâng tặng các cụ. Tôi mơ màng nhìn thấy “chiếc áo dài khăn đóng” kiểu ngày xưa. Rồi tôi nhớ đến Bà nội tôi, hồi còn sống bà rất thích đọc truyện Kiều và đọc sách, tôi tâm niệm dâng tặng bà sách nào bà thích đọc. Tôi chợt nghĩ ra Bà ngoại, tôi sinh ra khi bà đã mất, tôi chỉ biết bà qua những tấm ảnh và các câu chuyện kể của mẹ, tôi đâu biết bà thích gì để tặng. Vậy là tôi muốn hỏi bà ơi bà thích quà gì? Bỗng nhiên tôi thấy đó là một cái trâm cài tóc và một cái vòng, tôi nghĩ chắc là bà ngoại thích món quà đó. Tôi tiếp tục nghĩ đến Ông ngoại, ông thích gì nhỉ? Chiếc mũ hay cái ghế ông thích ngồi? Rồi còn Ông nội nữa chứ. Ôi còn cả bác tôi, Cậu tôi… Tôi hơi bối rối khi nghĩ rằng có đông “người” quá mà mình có làm đủ quà cho các cụ được không nhỉ?! Và tôi thầm mong là mình đủ sức làm hết các món quà phù hợp cho từng cụ nhờ sự giúp sức của Thầy.
Nghĩ đến đây cũng là lúc Thầy mời cơm các Vong và cho phép các Vía được sang không gian của vong và mang theo những món quà để dâng tặng. Tôi thấy hai tay mình xòe ra, dâng lên trên khỏi đầu như thể đang nâng những món quà và thành kính dâng lên cho Gia tiên 4 họ nhà mình. Ngay lập tức, nước mắt trào ra vì xúc động, rồi cảm giác trào dâng, nghẹn ngào. Tôi bật khóc nức nở, đưa 2 tay ôm mặt để cố giữ và kìm lại dòng xúc động đang cuộn bùng lên. Nhưng đó là điều không thể, tôi còn khóc to hơn, ôi đúng là tôi có khác nào đứa trẻ con đâu nhỉ. Tôi thấy mình nhỏ bé, nhưng lại nhận được sự yêu thương bao trùm. Tôi mải khóc nhưng vẫn tâm niệm chào đầy đủ mọi người. Nhưng năm nay, người tôi muốn gặp nhất là Cậu tôi. Thế nên sau khi tôi chào hỏi đầy đủ các cụ, tôi tâm niệm và xin phép tất cả các cụ để ra gặp Cậu. Tôi vừa chào ông ngoại, bà ngoại, chào bác mà tôi lại lao ngay vào lòng Cậu. Và tôi khóc, tôi khóc, tôi khóc… Đúng lúc ấy tôi nghe Thầy nói, Thầy hỗ trợ năng lượng cho tất cả mọi người để mọi người có thể nhận được tín hiệu từ người thân của mình một cách rõ nhất. Lúc này, tôi ôm ngực, người gập xuống, đầu gục sát đất và khóc dữ dội… Bao nhiêu đau đớn, nhớ thương, bao nhiêu tình cảm bung òa ra hết. Tôi khóc 1 lúc cho đến khi cố gắng bình tĩnh trở lại vì sợ thời gian trôi nhanh mà mình mải khóc thì không nói được gì. Tay trái tôi nắm chặt, như ai đang cầm tay tôi, tôi cảm thấy mình đang được vỗ về, an ủi và động viên. Đó hẳn là Cậu tôi, cái năng lượng và cảm giác ấm áp, pha chút lạc quan hài hước, làm tôi nín khóc và hơi hé miệng cười. Rồi tôi như được nói chuyện và tâm sự với Cậu, những hình ảnh lướt qua là tất cả những người thân yêu của Cậu: mợ tôi, con gái và con trai của Cậu, mẹ tôi, bác tôi, các cậu, các mợ, các em… và biết bao người thân nữa… những người vẫn luôn hướng về và nhớ về Cậu. Chắc chắn Cậu hiểu và Cậu biết điều đó. Cậu mong cho mọi người mọi điều tốt đẹp, vững vàng để bước tiếp. Cậu còn dặn tôi: “Chăm lo sức khỏe cho mẹ”. Cậu thương mẹ tôi nhiều lắm! Cậu còn dặn: “Quan tâm và hướng dẫn các em”. Tôi nhận thức được vai trò của mình qua lời dặn dò và có phần nào khích lệ của Cậu. Tôi cũng bình tâm và hướng ra xung quanh. Tôi như thấy mình đang bế con trai lên (vía của con chắc cũng đi theo mẹ). Tôi cũng như muốn khoe với các cụ là cháu hiện tại đang được học trong lớp LTHT của Thầy Nguyệt Quang Tử, và tôi nhận được tín hiệu là các cụ rất vui mừng vì điều đó. Nhưng tôi cũng có một chút buồn mà báo cáo với các cụ rằng chỉ có hai mẹ con tham gia buổi Lễ Báo Ân này… vì những người thân ở trần tục chưa hiểu và không có cơ hội được trải nghiệm cảm giác thiêng liêng này… đó là điều đáng tiếc… Mong sao các cụ dẫn lối chỉ đường…
Rồi cũng là lúc Thầy hô, các Vía chào Gia tiên nhà mình và đứng sang một bên, các Vong đứng sang một bên. Ôi giây phút chia tay đã đến, sao nhanh quá… Tôi thấy mình bịn rịn, chia tay và rời xa… nước mắt lại rơi… nhưng nước mắt rơi bởi tôi thấy ấm lòng và hạnh phúc. Đứng ở bên hàng của Vía và cảm thấy mình đã làm được điều gì đó, nho nhỏ thôi, nhưng mình thấy rất vui. Các Vong của dòng họ lại có cơ hội để chọn Đạo phù hợp với mình. Thầy còn nói các Vía có thể “tư vấn” để các Vong lựa chọn con đường Đạo và con đường nào cũng tốt. Nhưng Thầy cũng nói, chọn con đường đi theo Đạo nào thì tốt nhất là tự nguyện.
Buổi Lễ kết thúc, tôi chắp tay hướng về phía Thầy bái tạ Thầy 3 lạy, ơn đức Thầy làm giúp chúng con không biết phải tả thế nào. Không có Thầy sẽ chẳng thể nào con có đặc ân như ngày hôm nay. Cảm giác và dư âm xúc động vẫn còn ngay cả khi đã trở về thực tại. Và nó lại trào dâng lên khi tôi đang viết những dòng này…
Con cảm ơn Thầy, cảm ơn các vị bề trên, cảm ơn Ban tổ chức trong không gian và Ban tổ chức trần tục đã tổ chức buổi Lễ Báo Ân tuyệt vời này! Cảm ơn Gia tiên tiền tổ 4 dòng họ đã về tham dự để con có cơ hội thể hiện tấm lòng thành kính của mình. Đường còn dài, nhưng con hạnh phúc và vững tin vì con luôn được dẫn đường chỉ lối và con sẽ vững vàng bước đi!
TTX.
Cảm nhận khi về nhà và dự Lễ Báo Ân 2015
Cũng như những năm trước, khi mùa ngâu tới là chúng tôi lại mong chờ được theo Thầy đi làm lễ Báo Ân, tri ân tổ tiên, ông bà. Năm nay chúng tôi lại có niềm vui nữa là được về nhà, được thấy ngôi nhà mơ ước của chúng tôi đang dần hoàn thiện. Buổi chiều hôm trước, 9/7/AL, cả đoàn chúng tôi đã có mặt ở nhà, chúng tôi như đàn ong cùng nhau sắp xếp, dọn nhà. Sau bữa tối, chúng tôi được Thầy phát công chữa bệnh cho mọi người. Phát công chữa bệnh là việc làm của một khí công sư phát năng lượng đi xa để tới người bệnh giúp điều trị bệnh. Việc phát công bao xa, bao lâu, hiệu quả ra sao tuỳ thuộc vào khả năng của khí công sư. Việc phát công như vậy tổn hại đến sức khoẻ và tuổi thọ của khí công sư, nhưng Thầy tin rằng việc làm của mình mang lại sức khoẻ cho mọi người thì Thầy vui lòng làm thôi. Việc Thầy làm là như vậy, Thầy luôn là tấm gương sáng để mọi người soi mình vào, chẳng thế mà khi chia sẻ cảm nhận, có người thì tự cảm thấy mình chưa xứng đáng, mình còn tham, người lại nhận ra mình còn chưa tốt...
Thầy đang phát công chữa bệnh cho mọi người - ảnh Hanhthong
Sáng sớm, tôi sang vườn Nguyệt Quang đã thấy nhiều anh chị em ngồi thiền quanh hồ cá, tôi chọn một chỗ ngồi hít thở đan điền... Rồi ngồi yên cảm nhận xung quanh, từng lá cây, nhành cây, lặng yên như đang lắng lại, chỉ còn nghe tiếng nước chảy róc rách trong hồ cá, không một ngọn gió mà không khí tươi mát nhẹ nhàng thế. Dường như có một sức sống đang âm thầm tưới mát từng cành cây, thấm đẫm lên từng chiếc lá. Ngồi nơi đây tĩnh tại tôi cũng cảm nhận như từng tế bào của mình được tưới mát, những gợn đục trong mình run rẩy, rồi tan vào không gian...
7g45 cả đoàn xuất phát lên đền Bà Chúa Sao Sa. 9 giờ, buổi lễ bắt đầu. Thầy giải thích cho mọi người nghe về nguồn gốc, ý nghĩa của Lễ Báo Ân. Ngày xưa, khi Phật Tổ Thích Ca còn tại thế, Phật Tổ có một đệ tử rất giỏi phép thuật, ông Mục Kiều Liên, mẹ ông là người độc ác khi còn sống nên khi chết bị giam vào địa ngục. Mục Kiều Liên đã dùng phép thần thông xuống địa ngục để dâng cơm lên mẹ, nhưng ông không thể nào làm được vì thức ăn đưa lên miệng lại bốc thành ngọn lửa. Ông quay về hỏi Phật Tổ rằng: bạch Đức Thế Tôn, con biết mẹ con gây tội thì phải chịu phạt, nhưng dù sao con vẫn thương mẹ, con phải làm sao để cứu mẹ con? Phật Tổ chỉ cho Mục Kiều Liên biết rằng: hãy nhờ các chư tăng cầu nguyện để hồi tâm chuyển ý mẹ con thành người tốt rồi sẽ được tha. Từ đó trong không gian, các cụ đã nhất chí có một thời gian trong năm, vào tháng 7 âm lịch, tạo điều kiện cho các vong có thể về trần tục để gặp gỡ con cháu, tạo điều kiện để con cháu thể hiện lòng biết ơn với tổ tiên. Do có nhiều vong về trần tục nên tháng này có nhiều âm khí, dân gian còn gọi là tháng cô hồn. Thầy cũng giải thích để mọi người hiểu: các vong ở thể khí và cư trú ở một không gian khác, không gian của vong khác với không gian của người trần tục đang sống, vong có thức ăn của vong, không thể ăn thức ăn của người trần tục. Vì vậy khi ta cúng giỗ là để thể hiện tấm lòng của mình đối với ông bà tổ tiên, các vong ông bà tổ tiên nhà ta chỉ cảm nhận được tình cảm đó, chứ hoàn toàn không ăn được thức ăn mà ta dâng, cũng như quần áo, vàng mã mà ta đốt. Thầy cũng nhắc cho mọi người rằng: vong không đáng sợ, chúng ta cần có cái nhìn đúng đắn về vong, thế giới của vong từ đó có cách hành xử đúng đắn trong chuyện tâm linh, không sợ xệt và không bị mê hoặc bởi thầy bà buôn thần bán thánh ngoài xã hội... Khi đã thay mặt các gia chủ mời các vong của các dòng họ về, Thầy đã tiến hành phát khí chữa bệnh cho những vong bị bệnh, giải oan cho vong bị oan và bày tiệc thết đãi các vong, cùng lúc đó người nhà phát năng lượng để dệt nên những chiếc áo, những món quà dâng lên các vong nhà mình. Khi Thầy hỗ trợ năng lượng để vía của mọi người có thể nhận được thông tin từ các vong thì những tiếng khóc to lên. Bản thân tôi cảm nhận những thông tin liên quan đến người nhà tôi xuất hiện dồn dập trong não: ông nội tôi thích hút thuốc lào, uống nước trà đặc, ông ngoại tôi thích ăn bánh mỳ với sữa đặc có đường, bà ngoại thèm người nói chuyện,... còn những thông tin khác không rõ lắm như: các ông liệt sĩ nhà tôi, ông bà bên vợ tôi,...Rồi nước mắt cứ trào ra mà không kìm được. Có lẽ đó là khoảnh khắc cảm nhận rõ nhất về những người đã khuất của nhà mình trong mỗi người dự buổi lễ. Cuối buổi lễ Thầy tạo điều kiện cho những vong muốn theo học Đạo thì sẽ có người của Đạo Phật, Đạo Thiên Chúa, Đạo Thánh,... đón đi.
Buổi lễ kết thúc mọi người chia sẻ cảm nhận của mình và cảm ơn Thầy, có lẽ ai cũng cảm thấy mãn nguyện vì đã làm được một việc ý nghĩa với ông bà tổ tiên nhà mình.
Một chuyến đi hai ngày mà với tôi có cảm giác dài hơn, có lẽ vì chứa đựng nhiều điều ý nghĩa. Tôi nhớ câu thơ của Thầy:
“Gánh nặng sách kinh mang về trần tục.
Giúp đỡ mọi người gạn đục khơi trong”
…
Một dấu hỏi còn đó trong chúng tôi, chúng tôi phải làm sao để mai này, chúng tôi giữ gìn được sự trong sạch, bình yên của ngôi nhà, tiếp bước Thầy "gạn đục khơi trong" nơi trần tục này. Có làm được như vậy chúng tôi mới vẹn tròn nhiệm vụ Thầy giao cho.
Lễ báo ân 2015_Thỏa lòng mong ướ...
Và cũng giống như tất cả học trò của lớp KCTL,tôi cũng mong chờ ngày lễ báo ân từng ngày từ suốt những ngày đầu tháng Bảy âm lịch.Năm nay,chúng tôi may mắn được Thầy làm lễ báo ân tại đền Bà Chúa Sao Sa-tại Linh điạ Côn Sơn cùng với sự việc may mắn khác chính là được Thầy phát Công chưã bệnh vào buổi tối trứơc lễ báo ân.Là món quà vô cùng ý nghiã cho tất cả mọi người tham gia lễ báo ân và cho chính bản thân tôi,vì tôi chưa bao gìơ được hưởng buổi phát công nào của Thầy trước đây,và Thầy có nói rằng cũng lâu lắm rồi Thầy không phát công. Chúng tôi ai nấy đều nhanh chóng ổn định chỗ ngồi quanh khu vực hồ cá theo yêu cầu của Thầy,có lẽ hồ là nơi hội tụ linh khí rất nhiều?!Khi Thầy hô phát năng lượng cho tất cả những người ngồi trong khu vực của Vườn Nguyệt Quang,tôi thấy bách hội của mình như đang mở ra,có luồng khí đang nhẹ dồn vào bách hội... Thầy hoô: Hệ thống LXC xuất hiện,khai mở toàn bộ hệ thống LX....tôi thấy Trên cơ thể mình như nở hoa tại một số đỉêm nhất định,điều tuyệt vời ấy chỉ xảy ra trong một tích tắc rất nhanh nhưng ấn tượng về điều kỳ lạ thần Tiên ấy làm tôi nhớ mãi tới tận hôm nay,nguồn năng lượng tiếp tục nhẹ nhàng len vào cơ thể,tôi thấy tim mình nhói lên một chút,hai bàn tay như có luồng sức mạnh dồn vào nghèn nghẹt...Thầy hô điều hòa hô hấp trở lại người tôi chợt cứng đơ phút chốc rồi mới trở lại trạng thái cân bằng...Sau buổi lễ,Thầy cho tất cả mọi người cùng giao lưu để biết cảm nhận thật sự của bản thân... Ngoài những người đã có thời gian luyện tập va một số học trò chia sẻ cảm nhận khí tốt thì điều gây ngạc nhiên và vui mừng chính là những người lần đầu tiên biết đến KCTL,và được Thầy phát năng lượng cũng có nhưng cảm nhận rất tốt,có người bị liệt nửa người,người thì bị khớp...và rất nhiều người bệnh khác nữa đều Thấy khỏe hơn sau buổi phát Công của Thầy...
9h sáng hôm sau,tất cả mọi người đã ổn định chỗ ngồi nhờ sự hướng dẫn tận tình của các anh chị trung ban cán sự lớp...Thầy bắt đầu buổi lễ về sự tích của cụ Mục Kìên Liên, học trò giỏi của Phật ThiCh Ca, cụ là người biết nhiều phép thuật thần thông và cũng là người con vô cùng có hiếu với người mẹ sinh thành ra mình,dù khi còn sống,Bà lại la kẻ độc ác...bằng phép thần thông biến hóa,cụ MKL đã xuống tận điạ ngục để đút cơm chi mẹ mình.Thế nhưng, cơm cứ đưa đến miệng bà mẹ là lại bốc cháy,cụ MKL phải cầu xin Phật Tổ cứu giúp..Phật Tổ đã mách cho cụ MKL là hãy nhờ đến các chư tăng ngày đêm đọc kinh niệm Phật,cải tà quy chính cho mẹ... và cuối cùng,mẹ của cụ MKL đã được siêu thoát...Tiếp tục buổi lễ,Thầy đọc dòng họ của mọi người...mời vong của tất cả các dòng họ về để con cháu dòng họ ấy được gặp và có cơ hội vái một phần ân đức của mình...Năm ngoái,tôi cũng được may mắn tham gia,nhưng vì mới lần đầu được tham dự nên còn rất bỡ ngỡ...Tôi chỉ cảm nhận đượcsự choáng váng khi Thầy hô xuất viá sang Khanh Hoàn của các vong để gặp Gia Tiên dòng họ nhà mình...Còn năm nay,cảm nhận của tôi có nhìêu bứt rứt,lưu luyến,xót xa lạ thường.Khi Thầy hô mọi người xuất viá sang không gian của vong để gặp Gia Tiên của mình...Tôi thấy lòng mình bỗng trở nên thanh thản quá,rồi tôi tâm niệm xin được gặp các Cụ nhà mình,dù tôi không biết ai, vì ông nội,ông ngoại mất từ khi tôi còn bé,trong tôi hầu như không có ấn tượng gì về các Cụ...Tôi xin được tặng những món ăn ngon, những món ăn mà các cụ yêu thích. Nhung chợt nhớ ra Thầy đã dùng pháp thuật của mình để làm các mâm cỗ thịnh soạn nhất mời tất cả các vong rồi, nên tôi tâm niệm xin dùng năng lượng của mình dệt nên những bộ quần áo đẹp nhất,nnhững bộ quần áo The ,những đôi hài đúng thời của các Cụ,con kính tặng các cụ mỗi người 3bộ quần áo thật đẹp để các cụ có thể thay đổi,rồi lại tham lam, xin Thầy cùng các Cụ bề trên nếu có cách gì quy đổi được tìên từ thời này về thời các cụ đang sống,con muốn xin biếu các cụ mỗi người chút tiền...vì ngày xưa rất khổ và nghèo đói.... rồi tôi thấy tâm mình nằng nặng,lưu luýên,người tôi mềm đi, tôi không biết mình đang vui hay buồn,chỉ thấy xúc động lắm,như đang gặp lại người thân lâu ngày không gặp,mà yêu thương nhau lắm ...Rồi Thầy hô các vong chọn theo đạo mà mình thấy phù hợp,tôi cầu nguyện các cụ,lòng hãy hướng về Thầy,hãy đi theo con đường chính đạo,các cụ hãy đi theo Đạo nao mà mình thấy phù hợp nhất,nếu tâm ai còn tà, mong rằng hãy buông bỏ để đi theo đường tốt,tôi đang tâm niệm như đang chuyện trò thì Thầy hô:Các viá xếp hàng một bên ,các vong xếp hàng một bên. Như đang rất gần gũi nhưng phải chia lià,tâm tôi bứt rứt,hình như đang đau,hình như chưa muốn dứt,hình như muốn gặp,gần gũi các cụ thêm nưã,hình như còn nhiều chuyện lắm các Cụ muốn căn dặn tôi, sao phải xa sớm vậy...Tôi cứ cố níu gĩư cái lưu luyến,bứt rứt ấy lại,vì hình như còn nhiều điều các cụ muốn nói nhưng chưa thể nói với tôi,xung quanh tôi,những tiếng khóc và tiếng nấc đã giảm dần,lòng tôi vẫn thấy quyến luyến,không muốn dứt,không muốn chia xa,vậy mà rồi vẫn phải xa, tôi không hiểu sao tâm trạng của tôi lai như vậy,có lẽ vì các Cụ nhà tôi còn nhiều điều phải dặn dò tôi lắm,nhiều điều muốn nói với tôi lắm lắm,và có lẽ tôi cũng vậy...Buổi lễ kết thúc với sự chia sẻ cảm nhận khi được gặp các vong của nhà mình...Trong tôi vẫn còn day dứt ...Nhưng tôi tin, sang năm khi gặp lại,tôi và các cụ nhà mình sẽ hân hoan vui vẻ hơn,vì các Cụ đã được Thầy chữa bệnh,có lẽ có nhiều cụ đã tìm được đường tu cho mình, Tâm của nhiều người đã thanh thản hơn,yên bình hơn,đã có những công việc tốt,phù hợp với bản thân để kiếm sống....
Con lại chỉ biết cảm tạ ơn Thầy,đã xuất hiện trong cuộc đời chúng con và trong trần tục này,để che chở,bao bọc cho cuộc sống của chúng sinh muôn loài được sống cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn...
Lễ Báo ân và sự trở về Ngôi nhà riêng của chúng ta
Thầy ơi, điều đầu tiên con muốn nói là gia đình con vô cùng cảm ơn Thầy! Nhờ có Thầy mà đã qua 3 dịp Lễ báo ân gia đình chúng con lại có cơ hội được gặp gỡ, giao lưu và kính dâng lên gia tiên, tiền tổ nhà con những món quà vô giá.
Thầy bảo đây là những món quà mà người trần tục kính tặng lên tổ tiên nhà mình nhưng con được biết từ xưa tới nay không có người trần tục nào làm được việc đó ngoài Thầy. Nếu không có Thầy cũng sẽ không có những cuộc hội ngộ và những món quà như thế. Cũng nhờ có Thầy mà con mới hiểu một Lễ Báo ân thật sự phải như thế nào. Trước tiên, con hiểu được nguồn gốc xuất xứ của buổi Lễ được bắt nguồn từ đâu. Tiếp đến là Thầy có nói đến việc mà người trần tục đốt vàng mã để bày tỏ tấm lòng biết ơn lên tổ tiên nhà mình chỉ là một phương pháp để cho người trần tục cảm thấy yên tâm hơn mà thôi. Còn các vong hay các cụ nhà mình họ không nhận được và cũng không sử dụng những thứ đó.
Ngay sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi ở trước sân đền, Thầy đã giải thích vì sao hôm nay Thầy không vào trong đền để Lễ Bà Chúa Sao Sa là vì Bà đã đi vắng, Thầy đã xuất vía đến đó gặp Bà và Bà nói nhường lại toàn bộ không gian ngôi đền để Thầy tổ chức buổi Lễ này. Chúng con thật sự biết ơn Bà! Sau đó Thầy đã nói về nguồn gốc của buổi Lễ bắt nguồn từ việc Mục Kiền Liên cứu mẹ ra sao… Tiếp đến, Thầy đã giải thích rằng vì sao phải tạo ra không gian riêng cho vong, vì vong là thể khí và họ ở nơi có nhiều âm khí còn người trần chúng ta sống trong môi trường dương khí. Nếu vong ở lâu trong môi trường dương khí thì họ không thể chịu được và ngược lại chúng ta cũng vậy, nếu ở lâu trong môi trường âm khí chúng ta cũng không chịu được. Thầy đã làm cho hai không gian xích lại gần nhau hơn để mọi người có cảm nhận rõ hơn. Thầy bảo mọi người tâm niệm phát năng để tạo ra những món quà mà mình muốn tặng lên các vong nhà mình. Tôi cũng đã tâm niệm phát năng lượng làm quà tặng mỗi vong nhà mình một bộ quần áo lụa. Sau đó Thầy hô mọi người xuất vía và mang những món quà mà mỗi người đã chuẩn bị sang không gian của vong để gặp vong nhà mình và tặng quà. Tôi rùng mình một cái và sau đó thấy mình cười rất vui vẻ gần như suốt buổi giao lưu ấy, khác với 2 lần trước tôi toàn khóc. Cũng như những lần trước tôi không tâm niệm gặp một người cụ thể mà chỉ mong được ôm mỗi người trong cả 4 dòng họ nhà tôi một cái. Một lúc nào đó thấy Thầy nói vía của mọi người đang mời rượu các vong nhà mình. Thế mới biết, vía khôn thật chứ không lơ ngơ như người trần tục mình. Cuối buổi Lễ nghe Thầy giải thích mới biết thực ra Thầy và các học trò trong không gian đã chuẩn bị mọi việc từ trước rồi. Đối với việc mời vong của các gia đình về dự, riêng đối với Thầy thì không cần mời mà chỉ cần gọi là vong sẽ về nhưng vì Thầy thay mặt cho các gia đình nên vẫn phải mời cho đúng lễ nghĩa và cũng là để các gia đình yên tâm là đã có tên gia đình nhà mình trong danh sách rồi. Kết thúc buổi lễ tôi thấy vui và cho đến bây giờ khi nghĩ đến thì tôi cảm thấy như mọi việc của tổ tiên nhà mình chắc được Thầy lo liệu chu toàn và thông suốt rồi nên trong lòng tôi không có một chút vướng mắc gì.
Trong chuyến đi lần này, sau 5 tháng, tôi lại được trở về “Ngôi nhà riêng của chúng ta” (Thầy đã đặt lại tên cho “Ngôi Nhà Chung” thành “Ngôi Nhà Riêng Của Chúng Ta” bởi lẽ “cha chung thì không ai khóc”). Tuy ngôi nhà vẫn đang trong quá trình hoàn thiện (do tiến độ hoàn thiện có chậm hơn so với dự kiến vì Tiên Huyền chưa về đủ) xong tôi cảm thấy ngôi nhà rất thoáng đãng, mát mẻ, dễ chịu. Cây cối trong vườn đều cao hơn trước, cành lá thì đã mọc xum xuê hơn và xanh mướt. Mọi người bắt tay ngay vào công việc lau chùi, dọn dẹp ngôi nhà và khu vườn của mình như là một ngày hội lao động của những người con đi xa nhà lâu ngày nay được cùng nhau đoàn tụ và ai nấy đều hết lòng chăm sóc cho mái ấm của mình trong sự vui tươi, hớn hở, quên hết cả mệt nhọc. Đến buổi tối mọi người còn được Thầy phát công chữa bệnh. Trong khoảng thời gian 30 phút Thầy phát công, có lúc tôi cảm thấy đau tức vùng ngực trái và lan ra cả sau lưng (cảm giác này kéo dài cho đến khi về khách sạn nghỉ) và người nóng vã mồ hôi. Thời gian gần đây, tôi có nhiều chuyện buồn hay lo nghĩ nên hay bị đau tức vùng ngực trái nay đã được Thầy chữa trị kịp thời, đúng bệnh nên tôi cũng bớt lo lắng hơn. Thầy nói, cùng một lúc phát công Thầy có thể chữa tất cả các loại bệnh của những người bệnh khác nhau, người bệnh nhẹ có thể sẽ khỏi hẳn. Kết thúc buổi phát công, một số người đã chia sẻ cảm nhận của mình với Thầy và tất cả mọi người. Mỗi người mỗi bệnh nên cảm nhận mỗi người mỗi khác. Nhìn chung, khi nghe mọi người chia sẻ thì đều có cảm nhận chung là bệnh đỡ đi nhiều, có người thì khỏi hẳn đau…
Tôi cũng phải cảm ơn giấc mơ ngắn của mình, nó như một lời nhắc nhở và tôi đã quyết tâm đi nên không bỏ lỡ buổi Lễ này.
Một lần nữa con xin cảm ơn Thầy!
Lời cảm ơn tới thầy nguyệt quang tử
Con cảm ơn thầy trong dịp lễ vu lan báo hiếu này thầy đã chữa bệnh cho mẹ con và thầy đã cho con được gửi cho mẹ con những bông hoa tươi đẹp và những bộ quần áo con cảm thấy vui vẻ vì đã làm được một chút gì đó cho mẹ con. Và con được biết cách để tự chữa bệnh cho chính bản thân mình khi được thầy truyền khí công cho con để con được thấy nửa người bên trái bị liệt của con còn cơ hội để phục hồi