Dấu ấn của chuyến đi Yên Tử trong tôi !
Lần này là lần thứ 3 tôi được lên Yên Tử. Mỗi lần tôi lên là mỗi lần khác. Cảm xúc thì rất nhiều và cũng giống bao nhiêu các bác, các cô, các chú và các anh chị đã chia sẻ trong các bài viết khác. Nhưng tôi cũng xin chia sẻ với mọi người những cảm nhận riêng của tôi về những điều khác nữa.
1. Chuyến đi có những người "đặc biệt"
Được đi với Thầy và mọi người đã là điều vui mừng đặc biệt rồi đúng không ạ? Nhưng trong đoàn còn có những "đối tượng đặc biệt" đó là: 2 cháu trai 4 tháng tuổi (Vĩnh Khang), 7 tháng tuổi (Trọng Vinh) và 1 "bà bầu" (huongtamlinh). Tôi xin gộp chung là những người đặc biệt.
Đi đến đâu mọi người cũng nhìn 2 cháu nhỏ và tròn xoe mắt "choáng váng" vì sao nhỏ thế mà cũng cho đi, không sợ lạnh, ốm à....và vô số sự thán phục khiến bố mẹ các cháu cũng "nứt mũi" vì vui :).
Một số người đặt câu hỏi :"Chắc là con cầu tự nên mới phải cho đi như thế này"...
Một số người trước khi tôi đi , tôi có kể chuyện và mọi người cũng thường lo lắng thay rằng bé còn nhỏ, không tốt cho bé, bị ốm....
Ấy vậy mà không phải vậy, thông thường đúng là các bé nhỏ mà lên độ cao như vậy chắc là về sẽ "có vấn đề", nhưng Trọng Vinh cũng như Vĩnh Khang vẫn ngủ tì tì và cười tươi như bình thường. Bạn huongtamlinh dù có bầu 4 tháng nhưng vẫn bay nhảy thoải mái....
Thầy cũng chỉ cười hóm hỉnh và nói :"vì "bọn nó" có phải đi leo núi như bình thường đâu, mà là đang đi tu..." thế nên mới khác.
Kết quả của những người đặc biệt sau khi đi về là : Khỏe ra, tinh nhanh hơn chứ không có chút gì ốm đau cả. Và trước khi đi chúng tôi đã biết chắc chắn về điều đó với một niềm tin không dễ bị lung lay.
2. Chuyến đi của sự rèn luyện sức khỏe.
Sao lại là rèn luyện sức khỏe? Rèn chứ ạ ! Chưa lần nào tôi thấy mọi người đi nhanh lên đỉnh chùa Đồng đến vậy. Mặc dù có khá nhiều cháu nhỏ và các bác lớn tuổi nhưng một lúc sau tôi đã thấy mọi người bỏ xa mình rồi....
Và khi ngồi thiền trên đỉnh núi đầy mây bay, sương phủ, gió thổi vù vù như trong bài luyện, có nhiều người trong đoàn mặc không đủ ấm mà ngồi "mặc cho gió thổi mây bay" thì bình thường như người khác tôi dám chắc sẽ có không ít người bị ốm hay cảm lạnh. Ấy vậy mà đoàn này không ai bị ốm gì sất, tập xong còn khỏe người ra và ai cũng cười tươi chụp ảnh, xung sức đi hết hai ngày của cuộc hành trình. Hình ảnh đọng lại đầy cảm xúc trong tôi là bức ảnh cô Huongnhu mỉm cười khi thiền. Bức ảnh thật tuỵệt vời và chạm đến cảm xúc của bao người xem.
3. Chuyến đi làm những việc mà người khác không dám làm :)
Đó là việc lấy nước và lấy đá ở Suối giải oan. Mấy ai dám lấy những đồ như thế tại nơi linh thiêng về đúng không ạ? Vì tôi biết tất cả mọi người đều biết cái "luật" không cần ban ra nhưng cũng không ai dám làm đó là việc cầm đồ, hái hoa...ở chùa chiền mang về nhà. Vì thấy có khá nhiều người đã bị "phạt" và ai ai cũng chỉ dám ngắm chứ không dám cầm về. Ấy thế mà chuyến đi này với Thầy , cả nhà lại hồ hởi nhặt đá, lấy nước đầy thích thú mà bỏ qua các luật kia... Vì có một sự tin tưởng hoàn toàn vào Thầy, vào sự xin phép từ trước với các cụ rồi
vậy nên là thi nhau chọn lựa để mang về. Thật là hình ảnh đáng nhớ và là niềm vui của mọi người.
http://i1074.photobucket.com/albums/...ps8d716d94.jpg
4. Sinh nhật của anh Hocdao và anh Trannam
Có lẽ hai anh đã có được sinh nhật vô cùng đặc biệt tại Côn Sơn và mọi người cũng vậy. Chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào được trao đến 2 anh trong sự ngạc nhiên bất ngờ của hai nhân vật chính để khi được ôm Thầy thì tôi được chứng kiến cảnh anh hocdao rưng rưng trong xúc động. (giờ mới hiểu các bạn ca sỹ diễn viên được fan tổ chức sinh nhật cho thì hay khóc thế hihihi :) )
Và ở đây các học trò đã thể hiện 1 số hoạt động vô cùng "trần tục" như việc : Hát bài hát sinh nhật, hô hào "hôn đi, hôn đi", "ôm đi, ôm đi", chia bánh và "vét bằng sạch" (chắc là cũng hy vọng Thầy đã cho "Thập toàn đại bổ linh đan" vào trong bánh hihihi.)
http://i1074.photobucket.com/albums/...ps7bf25df4.jpg
5. Hình ảnh về Thầy.
Thầy có bức ảnh tuyệt đẹp ngồi 1 mình và ảnh bế Vĩnh Khang cùng với bức ảnh Thầy với 5 bé trong lớp LTHT. Nhưng lần này tôi thấy dường như ánh mắt của Thầy bớt đau đáu hơn 2 năm về trước, khuôn mặt Thầy nhẹ nhàng hơn....và mong lắm đến ngày Thầy không còn phải lo lắng nhiều đến lũ học trò "linh tinh hội tụ" mà chỉ đầy niềm vui với ngôi nhà KCTL đã hoàn thành và ngắm nhìn các bạn "Linh tâm hội tụ" tỏa sáng...
http://i1074.photobucket.com/albums/...ps7f264793.jpg
Và tôi nhớ và rất ấn tượng hình ảnh Thầy "tôn vinh" cô thợ trộn vữa xây nhà ở Côn Sơn. Tôi thấy rõ nét hình ảnh của người lãnh đạo tối cao từ Thầy.
Thầy nhìn nhận mọi việc một cách tinh nhanh, thấu đáo và giúp cho từ người có nhiệm vụ cao nhất đến bé nhất biết được tầm quan trọng của mình.
Cũng có thể, cô thợ trộn vữa ấy cũng chưa bao giờ biết được vai trò của người trộn vữa nó cũng to lớn như những anh thợ xây vì có mấy ai làm những hành động như Thầy làm cho cô ấy....và tôi tin chắc cô ấy sẽ xúc động lắm...Và điều này giúp cô có thêm năng lượng hăng say để làm nên chất lượng vữa tốt nhất cho ngôi nhà.
6. Hình ảnh đẹp của cả đoàn trong chuyến đi này.
Tôi thích nhất tấm ảnh mọi người sau khi tập xong bài cùng chắp tay cảm ơn Thầy và các cụ bề trên. Chắc là hơi khác mọi người. Nhưng hình ảnh này tôi cảm nhận được mọi người đã trân trọng và biết ơn Thầy đã ở trong tiềm thức chứ không cần phải nhắc như việc "tắt chuông điện thoại nữa". Và tôi cảm thấy rất vui khi thấy điều ấy.
http://i1074.photobucket.com/albums/...psaae722b0.jpg
7. Tôi lần đầu được lên đồi Kỳ Lân
Đi Côn Sơn nhưng chưa bao giờ tôi được lên đồi Kỳ Lân và lần này mới biết đồi thông thật đẹp, thoải mái và là cơ hội để các anh chị em mỗi người đứng 1 gốc thông để thu mộc khí....Nhưng vẫn thật tham lam khi thấy cứ nhìn cây thông nào to nhất là "sán vào bám dịt lấy" :), ra chỗ khác có cây to hơn là lại muốn "hút" hihihi. Và ở đây được tập bài với mọi người, khi mở mắt ra thấy ai cũng sáng rạng ngời và hồng hào hơn.
http://i1074.photobucket.com/albums/...ps006ea615.jpg
Cảm ơn Thầy và Ban tổ chức đã cho con được tham dự chuyến đi tuyệt vời này.
--