-
Tổ Quốc Nhìn Từ Biển
Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa
Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn
Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không
http://i1306.photobucket.com/albums/...ps6259022e.jpg
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi
Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình góa phụ
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông
Những ngọn sóng hóa Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng
Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân
Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả
Những chàng trai ra đảo đã quên mình
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi
Thơ Nguyễn Việt Chiến
-
Phải chăng từ năm trăm năm trước, cụ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm đã thấy trước và căn dặn con dan Việt qua lời sấm:
"Biển Đông vạm dặm dang tay giữ,
Đất Việt muôn năm vững trị bình."
-
Nhà thơ, Nhà báo Trần Mai Hưởng nguyên là Giám đốc Thông tấn xã Việt Nam (2009 - 2011). Ông là một trong những phóng viên chiến trường xuất sắc, từng có mặt ở nhiều mặt trận trong các cuộc chiến tranh vệ quốc.
MẶT THẬT
Mũi khoan xoáy vào thềm lục địa
Đất nước nhói đau từ biển lên rừng
Buốt tim 90 triệu người dân Việt
Lưỡi Bò này toan liếm gọn Biển Đông!
Lại một lần, một lần… lần nữa
Những mặt nạ rơi tơi tả dọc đường
Bao thật giả vàng thau lẫn lộn
Mỗi lỡ lầm là biết mấy máu xương
Người lính Điện Biên niềm vui chưa trọn
Chiến thắng rồi mà Tổ quốc chia đôi
Những toan tính lạnh lùng từ phương Bắc
Hiền Lương xanh một tiếng thở dài!
Lạ lùng thay ngọt ngào “đồng chí”
Trục lợi chiến tranh trên sinh mạng của người
B52 đánh giữa lòng Hà Nội
Bắt tay Nixon, lạnh ngắt miệng ai cười?
Hoàng Sa ơi, nỗi đau khắc khoải
Mộ gió người đi thao thiết trùng khơi
Gạc Ma, Trường Sa sóng cồn bão nổi
Máu của bao đời người Việt đã rơi…
Biên giới Tây Nam một thời tang tóc
Vũ khí ai trong tay lính áo đen?
Cánh Đồng Chết mang tên Khơ Me Đỏ
Đất nước này không được phép bình yên
Nhớ Ải Bắc năm xưa đỏ lửa
Kẻ xâm lăng từng là chỗ người nhà
Một cuộc chiến với bao dằn vặt
Bài học này muôn nỗi xót xa!
Lần này nữa cuối cùng thôi nhé
Mặt thật phơi ra dưới mặt trời
Nàng Mỵ Châu còn khóc bên bờ biển
Nỗi giận mình bao thế kỷ chưa nguôi…
Trái tim lớn không thể nào nhầm chỗ
Minh triết Việt chỉ đường qua gian khó hiểm nguy
Bờ cõi núi sông ngàn năm tiên tổ
Ảo ảnh tan rồi thêm rõ đường đi.
Trần Mai Hưởng
(5/2014)