Chuyến đi Côn Sơn 28/4 - 30/4
Phần I:Ngày 28/4
Đúng 13h chúng tôi tập trung ở bãi đỗ xe phố Phan Kế Bính, đoàn đi dã ngoại lần này khá đông (trong danh sách của chị Vũ Hiên đã có gần 100 người đăng ký). Là thành viên mới lần đầu tiên được gặp mọi người nên tôi cũng bỡ ngỡ, dù đã cố gắng nhớ mặt một số thành viên qua ảnh chụp trên diễn đàn. Trưởng xe của tôi là anh Trannam792003 – một người rất vui tính và có giọng cười “Như Liên xô được mùa ngô”. Ban đầu chưa quen ai và bản thân cũng là người rụt rè nên tôi rất ít nói, còn mọi người trên xe đều là những thành viên đã tham gia lâu rồi nên nói chuyện rất thân mật vui vẻ, anh Trannam792003 (TN), anh ĐINHQUANGHIỆP (ĐQH), cô nguoimuonhochoi thỉnh thoảng lại pha trò nên đoàn xe liên tục cười vui trong suốt quãng đường...
Có một chuyện đặc biệt là trên xe tôi có chị KIM.H.GIANG, chị bị bệnh nên ngồi trên xe một lúc bỗng nhiên khó thở rồi vật vã... anh TN, anh ĐQH, chị Nhung phải chạy lên giữ đầu và người. Tôi lần đầu tiên thấy cảnh một người vật vã như vậy nên ngồi im re còn bé Kem ngồi ngay bên cạnh chị Giang được mẹ huongvdl ôm chặt vào lòng để không nhìn thấy cô Giang đang đau đớn. Mọi người cố gắng gọi cho Thầy nhưng không được vì Thầy tắt máy, chị Tieutrucxinh chạy lên, tôi thấy chị niệm câu gì đó rồi đặt tay sau lưng chị Giang. Sau một hồi mọi người trên xe cố liên lạc gọi các anh chị có khả năng trợ giúp thì Thầy mở máy và hướng dẫn anh TN chữa bệnh, được khoảng chừng chục phút sau thì chị Giang bắt đầu ngồi im và ngủ. Lúc đó tôi và mẹ tôi ngồi ngay hàng ghế đầu phía đối diện chị Giang mặt vẫn còn ngẩn ngơ, không hiểu chuyện gì và không hiểu anh TN đã làm thế nào!
Khoảng 16h chiều, đoàn chúng tôi đã được đặt chân đến Linh Địa Côn Sơn. Xuống đến Nhà Khách, khi đang ngồi ngoài sân đợi chị Vũ Hiên làm thủ tục đặt phòng thì tôi nhìn thấy Thầy đang đặt tay lên đầu chị Giang. Háo hức, tò mò, tôi cứ dán mắt nhìn từng hành động và bước đi của Thầy. Cho đến lúc Thầy bước về phía trước Lễ Tân - chỗ đoàn chúng tôi đang đứng, ngồi nghỉ để xem tình hình sắp phòng thế nào, tôi lí nhí chào Thầy và khi Thầy nhìn thì tôi sợ quá nhìn xuống dưới, cứ như mình có tội lỗi gì đó...
Chị Hiên sắp đặt phòng rất chu đáo, mẹ con tôi được ở 1 phòng riêng, sau đó tôi còn biết vợ chồng hiepqf3 mới cưới cũng được ở phòng riêng nữa. Sau khi thay quần áo và nghỉ ngơi một lát thì mẹ tôi nhìn ra ban công, bảo “mọi người đang tập trung ngồi vòng tròn dưới bãi cỏ kìa”, tôi rối rít giục mẹ chạy xuống kẻo lỡ bài tập. Trận thứ nhất mà Thầy cho tập là trận khí chữa bệnh (không hiểu sao trí nhớ tôi rất kém, không thể nào nhớ tên được các trận của Thầy) và xem lại bài viết của chị NhuMai thì tôi biết tên trận là ĐẠI LÂM DƯỢC THẢO TIÊU VẠN BỆNH. Tôi mới tập TKKT được 1 tháng nên cảm nhận còn rất kém, sau khi tập chỉ cảm nhận được là người thấy nóng (mặc dù ngồi ở đó gió từ hồ Côn Sơn thổi vào lồng lộng), mọi người cũng cảm thấy giống như vừa được xông hơi vậy. Trong trận khí Thầy dùng tất cả các loại cây chữa bệnh nhập vào thành một cây thuốc cổ thụ tên là Nhất tâm tiêu bệnh mộc trong đó có Huệ Tâm Dược Sư ngồi ở giữa. Sau đó là tùy theo ngũ hành và theo mức năng lượng mà mỗi người được sắp xếp đưa vào trận. Trong bài tập còn có đoạn “kích hoạt hạch tùng”, “khai mở thiên nhãn, thiên nhĩ”, trong số những người đã tập được một thời gian có người bảo nhìn thấy ánh sáng mặt trời và nhiều điều thú vị khác, còn tôi thì chỉ thấy nhói và nhức ở Ấn Đường.
Sau khi ăn uống nghỉ ngơi một lát thì chúng tôi lại ngồi quây lại thành hình tròn ở sân trước khu nhà có phòng Thầy ở, giao lưu nói chuyện và được Thầy giải đáp các thắc mắc về luyện tập cũng như các câu hỏi về tâm linh. Tôi đã ghi âm lại được buổi trao đổi tuy nhiên những câu hỏi này hầu hết đã được trả lời trên diễn đàn và người hỏi đều là khách – những người mới tham gia diễn đàn nên có lẽ chưa đọc hết. Lác đác vài câu hỏi sau đó mọi người ngồi im lặng, Thầy bảo “Nếu không có gì để hỏi thì đi nghỉ thôi, ngồi đây làm gì”, mọi người không ai muốn về phòng nhưng lại không có câu hỏi (chuyện này tôi đã được chị Hiên nhắc từ trước khi giao lưu bởi vì trước khi gặp Thầy ai cũng háo hức muốn hỏi đủ thứ, ấy thế mà khi Thầy bảo hỏi đi thì lại quên sạch những gì muốn hỏi lúc trước). Thắc mắc của tôi về hôn trầm cũng đã được Thầy giải đáp rõ ràng nên từ đây tôi cũng yên tâm luyện tập tiếp. Mỗi câu hỏi Thầy lại xen lẫn kể chuyện và cả những câu chuyện hóm hỉnh làm mọi người cười vui vẻ như câu mẹ tôi hỏi: “Thưa Thầy, con rất hay mơ thấy rắn, lúc thì rắn cắn, lúc thì rắn đuổi, như vậy có làm sao không ạ?”. Thầy trả lời rằng điều đó là bình thường bởi có thể là kiếp trước đã gặp phải cảnh trong mơ đó, hoặc có thể rắn về báo thù loài người vì làm hại rắn nhiều quá. Thầy kể chuyện rằng Thầy đã đánh nhau với rắn rất nhiều, mặc dù Thầy không hại rắn nhưng rắn cứ tìm đến trả thù vì loài người cứ gặp rắn bất kể là rắn nào cũng giết ăn thịt, ngâm rượu... Sau đó Thầy còn hài hước kể chuyện Thầy mơ đánh nhau với rắn, có một con cứ cắn vào ngón chân út mà Thầy giẫy mãi không chịu nhả, giẫy nhiều quá Thầy tỉnh dậy hóa ra Thầy giẫy nên cái tất của Thầy bị tuột còn bám trên 2 ngón chân cuối mà cứ tưởng rắn ngoạm!!!
Đến khoảng hơn 22h đêm, Thầy bảo những ai là khách thì về phòng nghỉ ngơi, còn học trò thì ở lại. Tôi băn khoăn từ chiều về điều này vì lúc tập xong trận thì anh hocdao cũng có dặn như vậy, lân la ra hỏi chị Hiên, chị bảo em ra xin Thầy cho ở lại xem sao! Mặc dù rất run nhưng tôi cũng lò dò ra phía Thầy ngồi và xin Thầy cho ở lại. Thầy hỏi “Thế đã được Nhập Môn chưa?”, đánh trúng vào điểm tôi đang băn khoăn nên tôi lí nhí “Dạ, chưa ạ”. Sau đó Thầy quay sang nói chuyện với một bác khác cũng tham gia chuyến đi nên tôi ngồi im nhìn quanh mọi người, không biết làm thế nào tiếp. Một phút sau, tôi đánh bạo hỏi Thầy thêm một lần nữa: “Thầy ơi, con có được ở lại không ạ?”. Thầy gật đầu “Được”, tôi sướng quá, nhảy cẫng lên lon ton chạy ra sắp bạt cùng với các chị. Sau đó Thầy cho học trò nữ và học trò nam tách riêng ra, các trò nam thì ra bên bờ của hồ ngồi tập, còn các trò nữ thì ngồi quây lại tập ngay tại chỗ vừa ngồi giao lưu. Tôi cũng không nhớ tên Trận là gì, chỉ biết là Trận “làm đẹp”, đến khi “từ từ dừng lại” mở mắt ra thì có chị (trời tối nên tôi cũng không rõ là chị nào) nói nhìn thấy các cô tiên đang múa, rồi thấy các bông hoa... thích thế! Một số người xung quanh (trong đó có tôi) thì lại chia sẻ là chưa nhìn thấy được gì cả. Chị nhìn thấy được nói với vẻ tiếc nuối “Thế à, mọi người không nhìn thấy gì à!”. Tôi cũng tiếc, cũng muốn được nhìn thấy cảnh đẹp như chị ấy lắm! Lại có thêm một chuyện thú vị đó là con gái của Thầy – chị FirePhoenix được lên cung trăng nhưng không về được, chị gọi Thầy giúp, Thầy ra đặt tay lên vai chị và niệm mấy chữ tôi không nghe rõ. Sau đó chị dừng lại được và mở mắt, mọi người cười đùa chị H lên cung trăng làm đẹp lâu quá, hay là đẹp quá nên bị giữ lại không được về... Sau đó chúng tôi tản ra về phòng nghỉ, tôi ở khu khác nên không vào phòng Thầy ngồi chơi được và lỡ mất chứng kiến Thầy giải vong cho ThanhTrung90, trong lòng tiếc hùi hụi!