-
Đà Nẵng Ký Sự
ĐÀ NẴNG KÝ SỰ : Phần I
Dạo này đang rỗi việc, tôi và Thầy đi Đà Nẵng chơi. Vào đến ĐN được nghe nhân dân kể lại rằng:
Vào năm 2011 tại khu phố C có một bà chủ tên là Hằng có thuê một căn nhà 5 tầng, mở hiệu để kinh doanh mỹ phẩm và làm trung tâm chăm sóc sắc đẹp cho phụ nữ. Ngày khai trương, vừa treo biển hiệu lên thì cả khung biển hiệu rơi xuống suýt nữa làm chết người. Sau ngày khai trương cửa hiệu làm ăn ngày càng lụi xuống. Chủ cửa hiệu lo lắm, mới đi xem bói. Thầy bói phán rằng: Phải làm 3 bát hương, một bát thờ ông tiên, một bát thờ phù thủy, một bát thờ quỉ thì mới yên ổn được. Được thầy chỉ dạy, chủ cửa hiệu mừng lắm, lập tức về làm ngay. Những tưởng làm ăn sẽ khá lên. Nhưng đâu vẫn vào đấy, thậm chí còn lụi bại hơn trước.
Một ngày kia, có một ông cụ cùng với một học trò từ núi Ngũ Hành Sơn xuống . Khi đi qua cửa hiệu, vì lâu lắm hai Thầy trò chưa được gội đầu, nên định bụng rẽ vào gội đầu rồi đi tiếp. Khi bước vào đến cửa, người học trò ghé tai nói với Thầy: “Từ ngoài ngã tư kia, con đã thấy khí xấu bốc ra mạnh lắm. Thầy vào đây làm gì!”. Ông thầy gãi đầu và nói: “Nhưng đầu ta ngứa quá, thôi cứ liều vào đi…”. Vào thêm trong nhà một chút nữa, học trò lại nói nhỏ với Thầy: “Ở đây đang có một cuộc hiến tế, Thầy ạ. Có một đống lửa rất to, trên đó treo một cái quan tài... Thầy trò mình đi nơi khác đi....!”. Nói rồi người học trò kéo thầy mình đi ra ngoài trong sự ngơ ngác của chủ cửa hiệu. Ra đến cưả học trò nói tiếp: "Con nói thật chứ nếu đứng ở trong đó vài phút nữa thì con ngã mất, Thầy ngứa đầu quá nên không để ý à ?" Ông cụ nhăn nhó nói: "Không phải ngứa đầu quá mà là ta già rồi không chạy nhanh ra khỏi đấy được. Khí xấu ở ngôi nhà đó một phần đã chuyển thành thực khí rồi, ta cũng chưa thấy khí xấu ở đâu lại đến mức nguy hiểm thế".
Đi khỏi cửa hiệu một quãng, ông cụ nói với học trò: “Chúng ta biết rồi thì phải giúp người ta thôi. Vừa giải thoát cho người bị hiến tế, vừa giúp cho dân bớt khổ. Mà ta thấy chủ cửa hiệu cũng là người tốt…”. Nói rồi hai thầy trò tìm một khách sạn gần đó, thuê phòng và đóng cửa ngồi quan sát khu vực cửa hiệu.
Khi quan sát, hai thầy trò thấy có một đống lửa được đốt bằng những cây gỗ rất to. Phía trên đống lửa có treo một chiếc quan tài kiểu độc mộc. Trong quan tài là một cô gái. Lửa đã bắt đầu bén gần đến quan tài rồi. Phía dưới, một bọn người đang chạy đi chạy lại để đốt lửa. Ông cụ nói thêm: “Trên cao còn một bọn người đang ngồi ăn uống”.
Ông cụ hỏi một học trò khác: Có phải đang có một cuộc hiến tế người ở đấy phải không con?
- Vâng ạ. Học trò của ông cụ trả lời.
- Bây giờ thầy sẽ vô ảnh vào cứu người con gái đó nhé .
Ông cụ nói xong liền dùng phép vô ảnh bay vào cứu cô gái trong quan tài ra một cách nhanh chóng. Đấy là một người con gái mặc bộ váy áo dân tộc, đã bị ngạt thở do khói. Ông cụ chữa bệnh và phục hồi sức khỏe cho cô gái. Còn trên đống lửa, quan tài đã bắt lửa và bốc cháy.
- Con đã khỏe chưa? Đã nói được chưa? Ông cụ hỏi cô gái.
Cô gái quỳ xuống và nói: Con xin tạ ơn.
- Con tên gì?
- Con tên là H’ Miên.
- Con là người Tây Nguyên à? Nghe ông cụ hỏi vậy, cô gái gật đầu xác nhận.
- Vì sao chúng lại bắt con?
- Con đang đi vào rừng thì có một nhóm người vây lại và bắt đi.
- Con có biết gì về bọn này không?
- Con không biết gì ạ.
- Có nên bắt bọn này ngay không? Ông cụ hỏi học trò.
- Sau khi quan tài cháy xong, tàn cuộc này nhất định chúng sẽ bỏ đi.
- Ý con là định đi theo chúng phải không?
- Có thể phải bắt ngay Thầy ạ. Nhưng chờ thêm một chút nữa.
- Nếu còn bọn chỉ huy ở nơi khác thì sao?
- Hôm nay là ngày tế lễ trong năm chúng tập trung hết cả ở đây rồi. Bọn này ở thượng nguồn Tây Nguyên, Thầy ạ.
Một lúc sau, bọn ở trên cao bắt đầu đứng dậy, vái lạy ai đó. Ông cụ nói với người học trò: “Con xem có ai đang đứng trên cao hơn nữa phải không?”
- Có con gì như con bò cạp, Thầy ơi. Càng của nó to lắm.
- Con chú ý, có một người cầm cây phất trần đấy.
- Đúng rồi! Đứng ở giữa hai cái càng của con ấy là một người mặc áo dài, tay cầm cây phất trần, lông mày rậm, mặt có sắc đỏ,… Ở giữa hai càng con này là một miệng hang, có bậc đá. Người này đang đứng trên bậc đá đó. À Thầy ơi ! Cái hang giống hình con bọ cạp rất to.
- Bắt tất cả chúng nó lại - Ông cụ hô một cái, tất cả bọn người kia, kể cả người đứng ở trên cao đều bị bắt.
- Thầy sẽ biến thành nó (tên cầm phất trần) và đi vào hang nhé.
Ông cụ biến hình và đi vào trong hang, học trò của cụ vội vàng đi theo cụ ngay. Trong hang phân thành 3 nhánh.
- Phân thân thành 3, đi 3 nơi cùng một lúc – Ông cụ nói vậy.
Thì ra ba nhánh trong hang là: Nhánh bên phải là chỗ ngủ. Nhánh ở giữa là nơi làm việc có đèn sáng. Nhánh bên trái thoạt đầu nhìn không có gì. Đi sâu thêm vào trong thì thấy có song sắt, trông như là chỗ để nhốt tù nhân. Ở trong đó có nhốt một cô gái, tóc xõa ra, có các hành động như một người điên.
- Đưa người điên về! - Ông cụ nói - Khi cô gái về đến nơi, cô này bị giam lâu ngày không được tắm gội gì cả, người đen và bẩn. Ông cụ chữa bệnh cho cô gái xong, cho người đưa đi tắm gội sạch sẽ. Khi cô gái quay lại, ông hỏi:
- Có phải con bị bắt về đây không?
- Con bị bắt về đây ạ.
- Tên con là gì?
- Con là Kim Chi ạ.
- Trước kia con ở đâu?
- Con là người vùng Quảng Nam này.
- Con bị bắt lâu chưa? Bố mẹ làm nghề gì?
- Lâu rồi ạ. Nhà con làm nghề nông.
Khi được hỏi nó bắt con với mục đích gì, thì cô gái chỉ khóc nức nở.
Ông cụ hỏi thêm: Có phải con bị nó cưỡng ép không? Cô gái gật đầu.Thì ra cô gái này bị điên là do bị tên đạo sỹ nọ cưỡng ép.
Ông cụ hỏi học trò của mình về tên này thì được cho biết: “Nó là một tên đạo sỹ có chút phép thuật. Tụ tập rất nhiều những người xung quanh nó và định tạo ra một giáo phái”.
- Con đừng so nó với thầy trò mình, mà phải so nó với cấp khác thôi - Ông cụ nói.
- Thế thì nó thuộc loại ngang tàng, không chịu ai. Nhưng hành tung không lộ rõ.
- Lôi nó về đây! - Ông cụ ra lệnh.
Trông ra thì thấy nửa thân trên của tên này khí đen bốc nghi ngút, tâm đen ngòm - Ông cụ hỏi:
- Tên ngươi là gì?
- Tên là Nguyễn Minh Tài.
- Ngươi tu luyện từ bao giờ?
- Gần ba trăm năm nay rồi.
- Ai dạy ngươi?
- Ngày xưa học một ông thầy trên núi. Sau đó thầy đi đâu cũng không biết.
- Tên ông thầy ấy là gì?
- Tên là Đông Thi.
Nghe nói vậy, ông cụ cho người đi điều tra thân thế của Đông Thi. Quay sang tên đạo sỹ, ông cụ hỏi tiếp:
- Ta hỏi Minh Tài, mỗi năm ngươi bắt hiến tế bao nhiêu người?
- Mỗi năm chỉ có một lần. Luật này cũng mới có mấy chục năm nay.
- Mấy chục là bao nhiêu ?
- Độ ba chục năm ạ.
- Hiến tế nhằm mục đích gì? Để lấy linh hồn của người bị hiến tế à?
- Vừa để lấy linh hồn, vừa tạo nên sự tôn sùng và vị thế của giáo chủ đối với những người đi theo.
- Bình thường ngươi quan hệ với những ai?
- Ngoài những người đi theo thì hiện nay chưa quan hệ thêm với ai.
Đến đây ông cụ ra lệnh giam tất cả bọn chúng lại để tiếp tục điều tra. Còn hai cô gái thì cho người bố trí chỗ ở, lưu lại để chờ giải quyết xong việc.
- Người nào tên là Đông Thi, thầy dạy của Minh Tài ở đâu thì về đây!
Sau khi ông cụ gọi được một lúc thì có một người về. Người này trông dáng cao, gầy. Có bộ râu dài đến ngang ngực, sợi bạc, sợi đen. Ông cụ hỏi:
- Có phải là Đông Thi, là thầy dạy cho Minh Tài?
- Dạ vâng. Có dạy cho Minh Tài. Nhưng khi biết người này sau này sẽ hư hỏng nên tôi đã bỏ đi. Người đó trả lời.
- Làm Thầy thì phải chịu trách nhiệm về học trò của mình chứ? Ông không trừng phạt nó à?
- Thưa, tôi cũng rất đau buồn và không đủ khả năng để trừng phạt nó nữa nên mới bỏ đi.
- Lâu nay ông có tu luyện gì hay dạy học trò nào nữa không?
- Từ ngày đó, bỏ đi ẩn cư cũng bỏ tu luyện luôn và không dạy học trò nào nữa.
- Học trò có đứa hư, có đứa ngoan. Cớ sao lại bỏ không tu luyện, dạy dỗ gì nữa. Tiếp tục quay lại tu luyện và dạy các học trò để có thêm người tài chứ?
- Tôi đã quyết rồi. Cũng còn có nhiều người tài hơn tôi.
- Thôi, ông đã quyết thì cứ vậy mà làm.
Ông Đông Thi xin phép và từ biệt ông cụ ra đi.
Ông cụ cho gọi hai cô gái bị nạn là H’Miên và Kim Chi ra rồi hỏi :
- Bây giờ hai con có nguyện vọng gì không ?
- Hai cô gái ta ơn cụ , nhìn nhau rồi cùng xin theo cụ đi học. Cụ thể hơn là còn xin được đi theo Quận Chua Quỳnh Hoa để được học chữa bệnh. Ông Cụ gật đầu rồi nói : “Ta đồng ý”.
Ông cụ nói với học trò: “Việc chúng ta làm bước đầu đến đây là ổn rồi. Một lát nữa, qua cửa hiệu, chúng ta làm sạch khí xấu của khu đất và căn nhà đó nữa là tốt rồi con ạ. Làm nhanh còn về núi không lại tối!”.
Nghe đến đây, chúng tôi hỏi tại sao hai thầy trò ông cụ vào phòng khách sạn đóng cửa rồi mà mọi người còn biết tường tận thế. Một chị nhanh nhảu đáp: “Khách sạn đó có lắp ca-mê-ra ở các phòng, nên biết được chuyện này. Chính nhân viên khách sạn kể đấy chứ, bên ngoài đâu ai biết gì đâu”. Một chị nữa lại nói thêm vào: “Chưa hết đâu, cô chủ cửa hiệu còn kể về thầy trò ông cụ đó nữa. Chuyện ly kỳ lắm!”.
-
Đà Nẵng ký sự - Phần 2
Chiều tối thứ 6, gọi điện cho chú em đang công tác tại công ty Viễn Thông Đà Nẵng và hẹn đến nhà chơi. Sang tới nơi, ngồi uống nước lại được nghe một câu chuyện kỳ lạ xảy ra đúng tại khu đất nhà chú em đang ở. Theo lời kể của chú em, tôi đã ghi lại được. Chuyện kể rằng:
Nhà của chú em mới xây được mấy năm. Nhưng từ lúc làm nhà thì làm ăn cũng trầy trật, cứ đến giai đoạn cuối thì lại “mất ăn”. Vào một ngày nọ, chỉ có một mình chú em ở nhà, có một ông cụ đi cùng với một người học trò ghé vào nhà xin nghỉ chân. Khi chú em đi lấy nước để mời khách, quay lại thì thấy hai thầy trò ông cụ đang nhắm mắt và nói gì đó. Thấy lạ, chú em nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, lắng nghe xem hai người nói gì.
Ông cụ nói: "Con gọi Thần Linh về hỏi xem có chuyện gì trong khu đất này!"
Người học trò im lặng một lúc rồi nói: "Thưa Thầy, Thần Linh báo cáo là trong khu đất này có một số người đang nấu cơm. Đây là những thủy thủ của một con tàu bị đắm từ lâu rồi. Có khoảng 20 người."
Ông cụ:" Nào chúng ta đến đấy, xem sao."
Đến nơi thấy trên một bếp lửa tạm có đặt một cái nồi to, họ đang nấu cơm. Mọi người trông có vẻ đói, rét và mệt mỏi. Một xác tầu thủy cỡ vừa kiểu cũ (thế kỷ 18 hoặc 19) ở gần đó.Đây là những người nước ngoài đến Việt Nam buôn bán.
Ông cụ cất tiếng hỏi: "Ta hỏi những người này tại sao lại ở đây?"
Có một người có vẻ là thuyền trưởng bước lại vái chào và trả lời rằng: “Chúng tôi là những thủy thủ của tàu buôn, khi đến đây thì bị đắm tàu, nên lưu lạc ở nơi đây”.
Ông cụ lại hỏi: "Là tàu buôn ở đâu đến. Sao không tìm đường về quê?"
Người đó trả lời: "Chúng tôi là tàu buôn nước ngoài đến đây. Bây giờ không thể về được, vì không biết đi bằng cách nào".
- Ta sẽ giúp các ngươi một con tàu để về nước. Có đồng ý không?
Tất cả mọi người ở đấy đều quỳ xuống lạy, tạ ơn ông cụ. Ông cụ hô:
- Một con tàu có đủ khả năng vượt đại dương cùng với đầy đủ vật dụng, đồ dùng và đồ ăn cho những người này đi về đến quê hương, xuất hiện. Liền ngay đó một con tàu xuất hiện. Nhưng người thuyền trưởng cùng các thủy thủ cứ ngơ ngác vì con tàu hiện đại quá, nên họ không biết sử dụng.
Ông cụ nói với người thuyền trưởng:
- Các ngươi chỉ việc bấm nút, con tàu sẽ hoạt động tự động để đưa mọi người về đến quê hương của mình.
Tất thảy thủy thủ đoàn quỳ xuống tạ ơn ông cụ một lần nữa,rồi lên đường.
Quay sang học trò, ông cụ nói:
- Chưa hết đâu... Con kiểm tra kỹ lại đi . Ở đây có một đàn cá sấu, trong đó có một con rất to chuyên ăn thịt người.
Người học trò nhắm mắt một lúc rồi nói: "Đúng rồi Thầy ạ. Con cá sấu đầu đàn to quá".
Ông cụ nói: " Ta đã bắt trói nó từ lúc vừa bước vào đây rồi, con có thấy xích cuốn vào nó không ?"
- Đúng rồi Thầy ạ, xích trói chân nó rồi.
- Sấu tổ đâu? Nghe ông cụ gọi ngay lập tức có một con cá sấu rất đẹp, to lớn và dũng mãnh hiện về.
Ông cụ lại nói tiếp:
- Sấu tổ giúp ta bắt đàn cá sấu kia và đưa chúng đến nơi thích hợp.
Trong nháy mắt cả đàn cá sấu hung dữ bị cá Sấu tổ hàng phục và đưa đi.
Ông cụ lại nói với học trò của mình:
- Ta vẫn thấy còn một việc nữa con ạ. Con nhìn kỹ, có phải ở khu vực này có một vũng nước… Ở dưới đó có một cái gì đó rất sáng, lấp lánh, tan ra, tụ lại như hình ảnh của ánh trăng soi xuống nước.
Người học trò nhắm mắt lại. Một lúc sau anh ta nói nhỏ với ông cụ: "Thưa Thầy, đúng là có một vũng nước rất trong. Con chưa từng thấy vũng nước nào trong như vậy. Nước không nhiều, đáy vũng là cát trắng, hạt to. Dưới đáy vũng có một cái gì đó giống như cái gương Thầy ạ. Cái gương này phản xạ ánh sáng mặt trăng, nên mới thấy lấp lánh như vậy".
Ông cụ nói:
- Con xem có người nào ở đấy không?
Người học trò im lặng hồi lâu. Hình như anh ta đang “phục kích” xem có ai đến chỗ này hay không. Một lúc sau anh cất tiếng nói nhỏ: "Có một chiếc thuyền nhỏ đang đi tới Thầy ạ. Trên thuyền là… một người phụ nữ."
- Con cứ tiếp tục theo dõi – Ông cụ nói.
Người học trò vẫn nhắm mắt… Rồi anh ta thuật lại: "Người phụ nữ trên thuyền đang dùng cái gậy, móc vào quang treo, kéo cái gương lên. Làm cái gì đó với cái gương… Cô ta lại trả cái gương về chỗ cũ rồi ạ."
- Đưa tất cả về đây! – Ông cụ nói và giơ tay ra.
Người học trò nói: “Cả người phụ nữ, con thuyền và cái gương được đưa về đây rồi Thầy ạ”.
- Ta hỏi người phụ nữ! Cô đang làm ở đây ? – Ông cụ cất tiếng hỏi.
- Thưa Ngài con đang luyện chiếc gương này ạ - Người phụ nữ nọ trả lời.
- Luyện như thế nào và chiếc gương này dùng để làm gì?
- Chiếc gương này được để ở dưới vũng nước này, nó sẽ thu năng lượng mặt trăng. Sau khi luyện xong, khi soi gương, nó có tác dụng làm cho phụ nữ xinh đẹp hơn và trẻ mãi.
- Các ngươi tu luyện theo môn phái nào?
- Sư phụ chúng con khi xưa từ phương Bắc sang, thuộc phái Nga My. Nay thì sư phụ đã mất rồi ạ.
- Các ngươi ở đâu, có bao nhiêu người?
- Họ ở trong một cái động rất đẹp ở dưới chân núi gần đây, Thầy ạ. Trong động còn mấy người con gái trẻ nữa - Người học trò nói.
- Những người đó là con gái của ngươi à?
- Chỉ có một người là con, còn lại là đồng môn ạ.
- Các ngươi chỉ tu luyện để cho đẹp và trường sinh thôi à?
- Vâng, sư phụ chúng tôi mất sớm, nên không chỉ dạy thêm được gì.
- Các ngươi có liên hệ gì với bên ngoài không?
- Trước tới nay không có liên hệ gì ạ.
- Các ngươi có biết ta là ai không?
Nghe ông cụ hỏi vậy mấy người phụ nữ đều ngơ ngác. Thấy vậy, ông cụ nói luôn:
- Ta là… ...con trai của Thần Mặt trăng đây.
Nghe đến tên ông cụ thì cả mấy người phụ nữ quỳ xuống, lạy ông cụ ngay.
- Các ngươi tu luyện là tốt, phụ nữ cần phải xinh đẹp và trẻ lâu cũng là chính đáng và cần thiết. Đã đi tu luyện thì ngoài việc giúp cho mình cũng phải dùng kiến thức, khả năng của mình để giúp đỡ cho mọi người khác cũng được giống như mình nữa. Nếu các ngươi chỉ làm cho mình xinh đẹp và trẻ lâu thì là ích kỷ đấy.
- Thưa Ngài vì chúng con bị thất lạc môn phái, hơn nữa Sư phụ cũng chết rồi, bây giờ ở đây cũng chẳng biết phải làm gì.
- Nay các ngươi có muốn theo ta để tiếp tục học tập tu luyện không?
Nghe nói vậy cả mấy người mừng lắm. Lạy tạ ông cụ và xin được đi theo. Ông cụ liền gọi mấy học trò nữ của mình lại và hỏi:
- Theo các con nên bố trí cho những người này ở đâu?
- Theo chúng con, cứ để họ ở lại đây một thời gian nữa cũng được ạ.
Ông cụ cười rồi hỏi : " Các con muốn theo dõi thêm có phải không ? Theo ta thì các con cứ đưa họ về, bố trí ở gần chỗ chúng ta để cho họ học tập, tu luyện. Cần kiểm tra thêm cái gì thì cứ làm .Còn cái động thì các con chuyển cả nó về, rồi bố trí cho họ ở luôn động đó cũng được.
- Vâng ạ! – Các học trò của ông cụ trả lời.
- Nào đưa cái gương cho ta – Ông cụ nói với người phụ nữ.
Cầm gương ở tay trái, ông cụ úp bàn tay phải của mình lên và lẩm bẩm mấy câu gì đó. Người học trò theo dõi rồi reo lên: "Bây giờ gương sáng mạnh hơn nhiều lắm rồi Thầy ạ..ạ."
- Thần gương đâu? – Ông cụ gọi. Lập tức có một người con gái rất xinh đẹp từ trong gương bước ra.
– Ta hỏi Thần gương, chiếc gương này tên là gì?
- Dạ thưa, Ng.. M… gương ạ.
- Gương này có tác dụng gì ?
- Dạ! Vì nó tích tụ được năng lượng mặt trăng, khi con gái soi vào thì sẽ được trẻ lâu và xinh đẹp ạ.
Nghe thần gương nói vậy, ông cụ lẩm bẩm : "Nếu thế thì….". Đột nhiên cụ xòe bàn tay phải ra gọi to: " “Nh… M… gương đâu? Về đây!”
Người học trò nói: "Có một cái gương nữa bay về tay Thầy rồi, cái gương này được đặt trên đỉnh một quả núi rất cao và nó chuyên thu năng lượng mặt trời Thầy ạ.".
Ông Cụ nói ngay:
- Ta hỏi Thần gương: "Nh…M…gương có đặc tính gì ?" Thần gương là một chàng trai khôi ngô tuấn tú khỏe mạnh và chắc chắn là vừa tốt bụng vừa rất thông minh. Thế nhưng Thần gương chưa kịp trả lời thì ông cụ nói luôn. " Nếu Ng…M…gương khi con gái soi vào sẽ được trẻ lâu và xinh đẹp, thì Nh…M…gương khi con trai soi vào sẽ trở thành một chàng trai khôi ngô, thông minh, khỏe mạnh, dũng cảm…có phải không ?". Thần gương trả lời:
- Thưa vâng !
Ông cụ cười, rồi quay sang học trò tâm sự: "Tốt lắm, ta đã biết có hai cái gương này từ rất lâu rồi nhưng hôm nay mới gặp.".
Trước khi chia tay, ông cụ bảo học trò giúp làm sạch đất nhà cho gia chủ.
Chú em nãy giờ mải theo dõi câu chuyện, đang ngơ ngác chưa kịp nói lời cám ơn thì ông cụ và người học trò đã bước ra ngoài đường và đi đâu mất. Chú em đuổi theo ra đường nhưng không nhìn thấy bóng dáng hai thầy trò ông cụ đâu nữa.
Chú em cũng cho biết thêm: “Từ hôm ấy đến giờ thấy không khí trong nhà dễ chịu hẳn lên rất nhiều anh ạ”.
Thật là một chuyện ly kỳ và may mắn cho chú em của tôi phải không các bạn. Giá mà gặp được ông cụ, tôi sẽ xin ông cho soi Nh… M… gương để được đẹp trai và cường tráng hơn... Chứ trông cái thân gầy yếu, xấu xí của tôi hiện nay mà chán quá.