Con đường Đời, Đạo song tu...
Phần 1. Chạm vào con đường Đạo
Hôm nay, tôi muốn kể một chút về hành trình sự nghiệp của tôi và con đường tôi đã chọn.
Nếu nhắc đến việc học hành, phát triển sự nghiệp, tôi có thể mô tả, tôi đã đi 1 mạch 1 đoạn đường thực sự rất thẳng, tốt nghiệp đại học loại giỏi, được giữ lại trường làm việc tại 1 học viện lớn, rồi được mời và bổ nhiệm đặc cách làm Trưởng phòng Tổ chức hành chính nhân sự của 1 trường thuộc UBND Hà Nội khi mới 28 tuổi, với 1 tương lai phát triển rộng mở và vững vàng ... Khi đó, trong tôi chỉ có 1 con đường duy nhất - đó là con đường phấn đấu cho sự nghiệp, công việc (mà tôi tạm gọi nó là con đường Đời).
Năm 2011, tôi có cơ duyên được gặp Thầy NQT vì gia đình có gặp những vấn đề về mặt tâm linh, mà tôi đã có dịp viết lại câu chuyện trong bài viết: http://www.tukhicongdentamlinh.net/d...dinh-toi/page2
Đây là một trong những dấu mốc có ý nghĩa lớn lao và quan trọng nhất trong hành trình phát triển và trưởng thành của tôi cho đến ngày hôm nay. Nhờ được gặp Thầy mà tôi giải đáp cho mình nhiều thắc mắc về việc tôi là ai, tại sao tôi lại có những suy nghĩ về việc muốn đi tu từ những ngày rất nhỏ, tại sao tôi thích chùa, về việc những giấc mơ báo trước đều diễn ra sau đó, về những sự nhạy cảm, linh cảm... Những khúc mắc cất dấu trong lòng không có lời đáp, thì Thầy lại giải đáp và giải thích cặn kẽ, ngọn ngành và rất logic, khoa học để tôi hiểu... Từng chút một, từng thuật ngữ mới như bản nguyên thần, vía, linh pháp, thực pháp, phần linh, phần thực... rồi từng câu chuyện, kiến thức tôi tiếp cận... khiến tôi đi từ ngỡ ngàng này đến choáng váng khác... Chính thức từ tháng 7, 2011, một thế giới mới, một con đường mới mở ra trước mắt tôi đầy bất ngờ và không thể nào hình dung được, tưởng tượng được... Tôi đã bị "sốc" và tác động mạnh khi chính bản thân vừa tự mình trải nghiệm qua mỗi buổi tập thiền, những cảm nhận về khí quang, khí hình... khi thiền; rồi qua việc đọc và tìm hiểu những câu chuyện trên diễn đàn; đặc biệt qua những gì chứng kiến Thầy làm việc, xử lý, chữa bệnh, giúp đỡ các gia đình, các cá nhân về tâm linh (hầu như đều là những câu chuyện không "bình thường", éo le, oái oăm, những ca bệnh bị trả về, hoặc không giống ở đâu...). Dấu mốc này làm thay đổi toàn bộ nhân sinh quan, thế giới quan của tôi và con đường tôi chọn bắt đầu đổi khác...
Thời gian đó, công việc của tôi vô cùng bận rộn, vị trí, vai trò cũng tương đối quan trọng trong cơ quan, tôi tận dụng từng chút thời gian để thiền và đọc diễn đàn, tìm hiểu về thế giới tâm linh (một thế giới rộng lớn bỗng nhiên mở ra với quá nhiều mới mẻ, lạ lẫm, chưa từng biết, từng nghĩ... vượt quá mọi sự hình dung, trí tưởng tượng phong phú nhất...). Tôi bắt đầu cảm thấy có sự thôi thúc tìm hiểu, cảm thấy không đủ thời gian cho "thế giới mới" mà mình đang "mù mờ" ấy... Tôi bắt đầu nhận thức được nếu tiếp tục dành thời gian cho công việc hiện tại, tôi sẽ chỉ còn lại một chút thời gian nhỏ nhoi cho những gì đang thôi thúc bản thân mình tìm hiểu. Tôi bắt đầu đấu tranh nội tâm... Một bên là con đường thẳng tắp tôi đã kiên trì, bền bỉ, nỗ lực, phấn đấu không ngừng nghỉ, đã từng coi là lý tưởng, là đích đến, là không gì lay chuyển (vì tôi có rất nhiều cơ hội về mặt công việc khác với mức lương tốt hơn, với cơ hội tốt hơn... mà tôi vẫn cố theo con đường sự nghiệp trong cơ quan nhà nước, vì truyền thống gia đình, vì "lý tưởng cách mạng" được cài đặt trong gia đình, dòng họ...); Một bên là cả một thế giới, một con đường tôi vừa bước chân vào, vừa lạ lẫm, vừa rộng lớn, vừa như tồn tại, vừa như không tồn tại...
Tôi cứ đấu tranh như vậy hơn 1 năm trời, và rồi một ngày, (20.10.2012) tôi quyết định phải dừng con đường đã/đang đi, để chọn dành thời gian cho con đường mới mà tôi muốn đi, muốn biết, muốn hiểu, muốn khám phá.
Một quyết định quá nhiều giằng xé nội tâm trong chính tôi nhưng cũng là quyết định "gây sốc" cho hầu hết tất cả mọi người xung quanh tôi... Một vị trí, tương lai, thăng tiến... mà người khác mơ ước, phấn đấu cũng khó có được, con đường sự nghiệp rộng mở... Mọi người không hiểu nổi vì sao tôi "dứt áo ra đi" quá dứt khoát và không chút do dự, nuối tiếc, không giải thích được vì sao tôi lại chọn dừng lại đột ngột như vậy... Chỉ có tôi, sau một thời gian đấu tranh, giằng xé, đã hoàn toàn chấp nhận, lắng nghe và thấu hiểu tiếng nói bên trong mình và dám "bỏ đi" những gì đang có, từ bỏ con đường Đời đang thẳng tắp, quyết định đi theo con đường mà mình đã may mắn, phước đức và có duyên "tìm thấy", "tìm được", "tìm lại", chạm vào con đường mới, mà tôi gọi đó là con đường Đạo!
(Còn nữa...)
Phần 2. Con đường tôi chọn
Phần 2. Con đường tôi chọn
Quyết định tạm dừng con đường phấn đấu, phát triển sự nghiệp ở Đời vào tuổi 30, tôi tự gọi đó là giai đoạn quy về "ở ẩn". Tôi gói ghém lại công việc, hạn chế các mối quan hệ xã hội, chọn sống khép kín và quyết định dành thời gian, toàn tâm toàn ý cho con đường mình chọn. Tôi có thời gian nhiều để tập các bài luyện của Thầy và qua từng bài thiền, tôi lại tự mình cảm nhận được nhiều điều, giải thích cho mình nhiều băn khoăn, thắc mắc, bỡ ngỡ... Tôi tập trung nhiều hơn cho việc đọc các bài diễn đàn, đi theo Thầy trong các chuyến đi, chứng kiến rất nhiều các ca Thầy chữa bệnh thần kỳ..., Thầy làm bàn thờ (với mỗi một nơi Thầy làm là một câu chuyện khác nhau...), Thầy giúp các gia đình giải trùng tang, giúp rất nhiều người cắt tiền duyên, giải bùa, cứu người bị vong nhập... Thời gian đó, tôi có thêm may mắn được Thầy giao nhiệm vụ đánh máy lại những cuốn sổ ghi chép nhật ký làm việc của Thầy trong suốt hành trình từ khi Thầy bắt đầu học khí công, đến khi Thầy có những thành tựu và khả năng làm việc trong thế giới tâm linh... với n câu chuyện, công việc, sự kiện, nhân vật, không gian... khác nhau, nhưng đều có ngày giờ rõ ràng, lại rất logic, liên quan, xâu chuỗi một cách kỳ diệu và kỳ lạ... Tôi cứ như một đứa trẻ mắt chữ A, mồm chữ O, đi từ ngạc nhiên này tới bất ngờ khác, có cả choáng ngợp bởi lượng thông tin, quy mô, phạm vi... tác động trong những câu chuyện của Thầy. Hồi đó, tôi có rất nhiều câu hỏi và thắc mắc nhờ Thầy giải đáp, mà tôi cứ vỡ dần, vỡ dần... và đỡ "đần", đỡ mù mờ về thế giới rộng lớn, bao la, mênh mông, vô tận...
Lúc mới đầu, khi chưa hiểu nổi và hình dung nổi những gì chứng kiến, có lúc tôi bị "khựng" lại giữa hai luồng thông tin, nhận thức, giữa sự hữu hạn của hiện thực và cái vô hạn của không gian... tôi có chút "hoang mang" và "rón rén"... Có lúc tôi đã tự hỏi... "những chuyện này là có thật hay sao?! Có tồn tại một thế giới như thế sao?!...".
Tôi còn nhớ cảm giác đó diễn ra và mâu thuẫn bên trong mình như thế nào, tôi giống như một đưa trẻ đã hăm hăm hở hở bước vào một không gian mới, một "địa điểm" mới để khám phá những gì chưa biết, đầy lạ lẫm, đầy tò mò, đầy háo hức... bỗng nhiên đi được một mạch thì thấy choáng ngợp và nhận ra hình như mình nhỏ bé quá, giống đứa trẻ bị "lạc", quay đầu nhìn lại thì đã "đi quá xa" nơi bắt đầu, xa cái đã biết, cái quen thuộc, cái mình hiểu được... thế là giật mình đứng khựng lại... nhìn xung quanh... vẫn vô cùng choáng ngợp, cảm giác đó vừa sợ, vừa bối rối, vừa bất an... không biết phải bước tiếp thế nào..., có dám bước thêm để tiếp tục đi không, tiếp tục khám phá những điều kỳ lạ, kỳ diệu, khác thường đến không thực và khó tin như vậy không...?
Và rồi, đứa trẻ với cảm giác "đang đi lạc" ấy may mắn có được một trải nghiệm thú vị, trong một buổi thiền cùng với Thầy và lớp KCTL tại đền thờ cụ Chu Văn An (mà tôi đã có từng viết về dấu mốc này trong bài viết:
http://www.tukhicongdentamlinh.net/d...an-An-16102011 )
Đúng lúc tôi hoang mang nhất, bối rối nhất... (mà điều này chỉ có mình tôi biết vì nó diễn ra trong nội tâm và suy nghĩ của tôi), vậy mà kỳ diệu thay, tôi nhận được sự chỉ dẫn, hướng dẫn kịp thời ngay trong bài thiền của Thầy tại Đền thờ cụ Chu Văn An, mà thông qua đó, tôi bỗng ngộ ra cái thứ tôi đang thiếu, đang cần và cũng là điều kiện tiên quyết để vững bước trên con đường đã chọn, đó là "NIỀM TIN". Bài học thấm thía và sâu sắc ấy như một nguồn sức mạnh tỉnh thức, giúp tôi ngay lập tức "tỉnh ngộ", hiểu ra và vững vàng trở lại, bởi vì "... Niềm tin ấy đã chảy vào trong máu. Thấm vào từng tế bào, ti vi huyết quản của con...". Từ ngày đó đến giây phút khi tôi viết những dòng này, trong từng tế bào, ti vi huyết quản của tôi vẫn luôn ngấm và tuôn chảy niềm tin ấy, niềm tin vào con đường tôi đã chọn với sự dẫn dắt, độ trì, dạy bảo của Thầy Huệ Tâm.
Từng chút, từng chút, tôi dần hiểu hơn những việc "tâm linh" mà trước đó tôi hoàn toàn không biết đến, hiểu hơn về những việc Thầy đã và đang làm. Nếu như việc nghe, đọc, chứng kiến rất nhiều câu chuyện giúp tôi "hiểu" và củng cố thêm "niềm tin" vào con đường tôi chọn, thì chính những trải nghiệm, cảm nhận của bản thân trên hành trình khám phá con đường ấy lại là điều khiến mỗi bước chân tôi đi càng thêm vững vàng, chắc chắn, càng thấy trân quý, may mắn và phước đức khi tôi đã lựa chọn để "sống" với tiếng nói bên trong con người mình, dũng cảm bước đi trên con đường đã chọn!
Giờ đây ngồi viết về quãng thời gian này, tôi vẫn thấy đó là quãng thời gian tuyệt vời và có ý nghĩa rất lớn trong cuộc đời tôi.
Hành trình ấy vẫn còn dài và còn nhiều điều phía trước cần khám phá...
(Còn nữa...)