Đăng nhập

View Full Version : Pháp Bảo tự nhiên của mỗi người



youme
23-11-2020, 13:10
1, Quy luật Âm Dương

Quy luật Âm Dương là 1 trong các quy luật lớn chi phối thế giới trần tục mà chúng ta đang sống hiện nay. Quy luật này nói đại ý rằng: tất cả vật chất trong vũ trụ đều mang hai dạng năng lượng: Âm và Dương. Dương khí đại điện cho nguồn năng lượng nóng (nhiệt tình, hân hoan, phấn kích, mạnh mẽ…), Âm khí đại diện cho nguồn năng lượng lạnh (lãnh đạm, buồn bã, yếu đuối…). Sự tác động qua lại giữa hai nguồn năng lượng này tạo nên trạng thái cân bằng và phát triển của vạn vật trong vũ trụ.
Quy luật này cũng nói rằng không có điều gì là hoàn toàn Âm hay hoàn toàn Dương: trong Âm có Dương, và trong Dương thì có Âm. Và việc xác định một vật là âm hay dương chỉ là tương đối, trong sự so sánh với một vật khác.



https://live.staticflickr.com/65535/50635923403_bb493488b7_w.jpg
Biểu tượng Âm Dương


Và chính sự bao trùm của quy luật Âm Dương, nên thế giới trần tục cũng được coi là thế giới nhị nguyên (Âm Dương), tư duy trần tục cũng được coi là tư duy nhị nguyên (tư duy dựa trên sự phân biệt, so sánh). Và khi sự so sánh (trong tư duy nhị nguyên) đó không được định hướng tốt, nó sẽ gây ra ghen tị, đố kỵ và hiềm khích. Do đó với mỗi người học KC chúng tôi thì điều quan trọng nhất trong tư duy đó là phải loại bỏ tư duy nhị nguyên hay là kiểu tư duy một chiều, tư duy thiên lệch…. vì sẽ gây ra so sánh, đố kỵ và nhìn nhận vấn đề không toàn diện.

Thực ra thì tôi đã nghe Thầy giảng về điều này rồi nhưng có lẽ chưa được “vỡ” lắm. Và vừa rồi lớp 1 chúng tôi được anh hocdao hướng dẫn học về thực công. Trong quá trình hướng dẫn thấy chúng tôi tâm quá động, hay có ý so sánh phân biệt cảm nhận người này với người khác, phân biệt ai đúng ai sai,... cho nên anh đã giảng lại về Âm Dương, về thế giới nhị nguyên, về tư duy nhị nguyên và phải loại bỏ dần tư duy nhị nguyên như thế nào. Sau đó anh có hướng dẫn chúng tôi về nhà tự suy ngẫm thêm, nhất là suy nghĩ trong lúc thiền để hiểu được sâu xắc hơn. Và tới lúc đó, tôi mới thật sự suy ngẫm về vấn đề này.

Suy ngẫm về tính nhị nguyên này trong cuộc sống của mình quả thật không hề dễ chút nào. Bởi vì thế giới trần tục này vốn dĩ là thế giới nhị nguyên rồi, nên muốn suy nghĩ về điều đó có thể là mình sẽ phải "đào bới" tới tận gốc rễ nền tảng tư duy của chính mình!!! Quả thật là rất nan giải! Tuy vậy tôi quyết tâm đem những suy ngẫm này vào trong lúc thiền, và tôi thấy mình được dẫn dắt để dần dần hiểu ra nhiều điều thú vị về những tư duy nhị nguyên này...

Đầu tiên, tôi nghĩ tới những “vấn đề” sát sườn của mình hiện nay là cảm giác ghét một ai đó đôi khi rất khó chịu. Ví dụ như tôi thấy mình rất ghét người A, thì tôi được dẫn dắt để tìm hiểu nguyên nhân tại sao tôi lại ghét người A. Bởi vì người A có những tính xấu là X, Y, Z,... chẳng hạn. Thế nhưng đi kèm tới tính xấu thì cũng phải có tính tốt chứ? Thế là tôi lại phải tìm ra những mặt tốt đẹp của người A đó: một cái, rồi 2 cái,... Xong cả 2 việc đó thì người A sẽ hiện lên với cả 2 mặt: xấu & đẹp thật sự của họ! Và thế là tôi bỗng thấy lý do ghét người A của mình ngày trước cũng hơi... vô lý. Bởi vì tất nhiên có những mặt xấu của họ vô cùng đáng ghét (ý là xấu hơn tôi), thì cũng có những mặt tốt đẹp của họ ... cũng hơn hẳn mình luôn!
Và thế là dần dần những người xung quanh mình: anh A, chị B, em C, … mà tôi ghét (và thậm trí cả những người tôi quý) đều phải đem ra đánh giá lại, phải nhìn nhận lại trên cả 2 phương diện: mặt tốt và mặt xấu. Đó có thể cũng chưa chính thật là con người họ; nhưng dù sao với tôi, họ cũng đã “thật” hơn so với phiên bản 1 chiều (chỉ có yêu/ghét) như trước kia!

Rồi xa hơn nữa, trong lúc ngồi thiền tôi thấy những ký ức ngày xưa được gợi lại. Nhớ lại những ngày tháng đen tối ngày trước của mình, nhớ lại những con người, những sự việc đã diễn ra trong cuộc sống của mình... Tôi buồn và khóc, nhưng vì đã qua nên tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và hiểu ra rằng: lúc đen tối nhất của cuộc đời mình, thì lại cũng là lúc mình nhìn rõ nhất bản chất của cuộc đời! Ngày trước đó tôi luôn nhìn cuộc đời với màu hồng; thì sau khi trải qua bão giông tôi đã nhìn thấy những gam màu khác! Và tôi cũng hiểu rằng: gặp gỡ một người có thể cũng chẳng hạnh phúc như mình lầm tưởng lúc ban đầu, cũng như rời xa một người cũng chẳng đau khổ như mình từng lo sợ! Và nhất là: bão tố tuy đáng sợ, nhưng cũng có những MẶT TỐT ĐẸP riêng của nó. Nó sẽ "bóc" hết tất cả những lớp vỏ long lanh bề ngoài của các mối quan hệ quanh mình, để giúp mình nhìn ra bản chất thật sự của các mối quan hệ đó là gì. Nó sẽ đập nát những niềm tin cố hữu nhưng thực ra lại sai lầm của mình, chỉ còn lại những niềm tin đúng đắn để cho mình dựa dẫm! Và nếu mình vẫn "sống" (có nghĩa là không "đánh mất chính mình") sau cơn "bão", mình sẽ mạnh mẽ hơn trước rất nhiều nhờ nhìn rõ bản chất của rất nhiều thứ xung quanh mình!!!
Những kinh nghiệm này quả thật là rất ... kỳ lạ, nhưng lại là sự thật! Nếu lúc tôi đang bị bão tố như vậy, mà có ai tới động viên tôi rằng: sau này nhìn lại tôi sẽ cảm ơn giai đoạn này – tôi sẽ bảo họ là điên và biến ngay đi cho tôi được yên. Nhưng giờ thì … chính tôi lại tự nhận ra điều đó, tôi có “điên” không??? Tôi không điên, bởi vì đó mới chính thực là 2 mặt của 1 vấn đề. Bão tố càn quét rất nhiều những điều tốt đẹp ra khỏi cuộc sống của mình, thì đồng thời cũng giúp mình tìm được những viên ngọc quý ở tận sâu bên trong được bộc lộ! Và điều đó cũng có nghĩa là: trong Đen có Sáng, như quy luật Âm Dương mô tả!!!


2, Các cảm xúc của con người

Hiện nay có rất nhiều cuốn sách cũng như đài báo ti vi luôn hướng chúng ta tới những điều tích cực, những điều tốt đẹp của cuộc sống này. Bởi vì suy cho cùng, chúng ta suy nghĩ tiêu cực chỉ là đang tự dày vò bản thân mình, chứ có thay đổi được gì thực tế bên ngoài đâu!!! Chỉ khi bạn bắt tay vào hành động, thì thực tế bên ngoài mới thay đổi. Hơn nữa, suy nghĩ tiêu cực khiến cho chính mình "nhụt chí" mà không dám hành động! Vậy là đã tự dày vò bản thân mình + nhụt chí hành động sẽ càng kéo bạn đi xuống! Vâng, tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó. Vì tôi cũng đã từng trải qua những tháng ngày "đen tối" của cuộc đời mình, thấy mình bị dòng đời vùi dập mà không thể sáng suốt quyết định được điều gì, thậm trí càng quyết định càng sai lầm!!! Cũng may thời gian đó tôi đã biết tới KCTL, có một nơi nương tựa và bám víu giúp tôi dần dần vượt qua, tìm lại được niềm vui trong cuộc sống. Nhìn lại quãng đời đen tối đó của mình, tôi thầm hứa sẽ không bao giờ tự dày vò bản thân bằng những suy nghĩ tiêu cực như vậy nữa!
Nhưng một thời gian thỏa thích tận hưởng cảm giác “tích cực” cho cuộc đời thêm nở hoa, tôi trở về bình thường. Rồi khi suy ngẫm về tư duy nhị nguyên, tôi cảm thấy ngày trước mình “say mê tích cực” như thế có gì đó sai sai chăng? Liệu rằng lúc nào cũng chỉ "tích cực" thì có ĐÚNG không? Một vấn đề luôn có mặt tốt đẹp cũng như mặt xấu xa của chính nó. Nếu mình cứ muốn nhìn cuộc đời với 1 màu hồng thôi, trong khi cuộc đời có vô vàn sắc màu, thì đâu phải là mình muốn nhìn bộ mặt THẬT của cuộc sống đâu? Chính là mình đang tự "ảo tưởng", "thôi miên", “che mắt” chính mình bằng cách phủ định hết những mặt xấu đó của cuộc đời. Và nếu thế, mình cũng chỉ là "mình của ngày xưa" khi ngây thơ nhìn đời bằng với con mắt màu hồng mà thôi!!! Và thế là tôi thầm xin Thầy và các Vị bề trên dẫn dắt để con nhìn đời bằng con mắt THẬT, chứ không nhìn đời một chiều như vậy nữa ạ!

Tôi vốn là người có rất nhiều tật xấu: nói nhiều, cẩu thả, háo thắng, …. Vì thế cho nên tôi cũng rất hay bị Thầy mắng :p . Mà mỗi khi Thầy mắng là tôi sợ tới ... rụng cả tim, tinh thần tuột dốc không phanh, chuyển ngay từ “tí tởn” sang "đổ vỡ". Phải mất một thời gian buồn rầu mãi tôi mới hồi phục lại được. Ngày trước thì tôi cũng chẳng hiểu vì sao tôi "hồi phục" được, chắc nhờ ngồi thiền mà tâm trạng tôi vui dần lên. Sau dần dần, tôi thấy mình "hồi phục" nhanh hơn, và cũng bắt đầu lờ mờ hiểu ra vì sao mình hồi phục. Đầu tiên thì tôi phải hiểu được tại sao Thầy lại mắng mình: mắng vì những lỗi gì. Rồi sau đó tôi phải tìm ra được những tật xấu nào làm tôi gây ra những lỗi đấy, và phải ghi nhớ những tật xấu đấy để mà sửa! Rồi là tôi phải rút kinh nghiệm gì sau lần mắc lỗi này? Và sau khi làm được các việc đó xong thì tôi mới thấy mình "hồi phục"! Còn chưa tìm ra được mình mắc lỗi gì, mình phải sửa gì - thì tâm trạng tôi cứ mãi u uất, buồn rầu khôn nguôi! Mỗi lần Thầy mắng giống như Thầy đưa cho 1 bài toán để mình phải tìm lời giải. Nếu tìm được lời giải (cũng phải gần đúng một chút) thì sẽ vui vẻ để tiếp tục cuộc hành trình thay đổi bản thân, còn không tìm được lời giải thì sẽ phải ngồi lại đó mà tìm cho bằng được và vì thế mà buồn rầu mãi không “hồi phục” được...
Hóa ra những lần "bị Thầy mắng" như vậy cũng có cái hay vì sau đó mình sẽ hiểu bản thân mình hơn, có quyết tâm sửa đổi bản thân mình cho tốt hơn. Và tôi bèn "kể lể" với Thầy như vậy trong lúc thiền, và tôi thấy Thầy giảng rằng (chẳng biết có phải Thầy giảng thật không hay là tôi tự "huyễn hoặc" nữa): nếu Thầy không mắng như vậy, liệu tôi có bao giờ tự nhìn lại những hành động đã qua xem mình đã làm sai cái gì hay không? Ôi đúng thật ạ! Tôi vốn là người cẩu thả cả trong suy nghĩ lẫn hành động, nên nếu mọi việc "êm ả" thì chẳng bao giờ tôi "tự vấn" xem mình đã làm gì sai hay không? Dù Thầy vẫn luôn nhắc mỗi chúng tôi là cần phải nghĩ lại những việc mình làm dù là nhỏ nhất để xem mình làm thế đã tốt chưa, còn có thể làm tốt hơn được không - nhưng quả thật tôi chỉ "vâng dạ" miệng thế thôi chứ chưa thể biến thành hành động được.

Và tôi cũng nhận ra, trong lúc buồn vì bị Thầy mắng, thì chính cảm giác buồn đó khiến mình khép kín bản thân, khiến mình rời xa tất cả mọi người và mọi những thứ xung quanh; nên mình mới tập trung suy ngẫm và xét lại bản thân mình một cách cẩn thận được. Và nếu thế, thì chính cảm giác buồn rầu đó cũng thật sự hữu hiệu!!! Nếu mà mình cứ vui vẻ, cứ tiếp tục lao vào cuộc sống sôi động xung quanh, thì liệu mình có tự xét lại bản thân một cách tỉ mỉ như lúc buồn được không? Chắc là không - nhất là với 1 người cẩu thả như tôi. Bởi vì tôi tự thấy khi mình vui, mình sẵn sàng bỏ qua những lỗi lầm (dù có thể là hơi "to") của những người xung quanh và của cả bản thân mình!!! Chỉ khi thật buồn, thật cô đơn, thì những lỗi lầm nhỏ nhặt mới bị đem ra "cân đong đo đếm", thậm trí còn bị "phóng đại" lên cho thật bi thảm nữa!!! Nhưng cũng nhờ việc "cân đong đo đếm" và "phóng đại" đó, mà tôi mới biết sợ những hậu quả khủng khiếp nếu mình cứ dung dưỡng cho những thói quen xấu tưởng là “nho nhỏ” đó! Một cái cây cỏ nhỏ ngày hôm nay, sẽ trở thành một cây cỏ lớn ngày mai, rồi thành cây cổ thụ ngày kia – và mức phá hoại của nó cũng vì thế mà tăng lên!!! Thế nên tôi sợ, hối lỗi, và quyết tâm phải sửa bằng được những thói quen xấu, những lỗi lầm đó. Rồi dần dần nhờ sự tác động của Thầy, của các bài thiền mà tôi thấy các thói xấu, lỗi lầm của mình cũng được giảm từ từ.

Nhìn lại, thì hóa ra các cảm xúc tiêu cực (buồn, chán, cô đơn, ....) của con người cũng có lúc hữu ích vô cùng! Nếu cảm xúc tích cực giúp mình đi nhanh hơn, dám làm dám chịu hơn và cũng … cẩu thả hơn; cho nên đôi khi vì đi quá nhanh và quá chủ quan nên mình vấp ngã! Thì cảm xúc tiêu cực bắt mình ngồi lại, thậm trí tụt lùi để tìm kiếm xem mình đã đánh mất cái gì, buông xuôi mọi chuyện để chỉ tập trung vào 1 vấn đề duy nhất như các lỗi lầm của mình để học hỏi và rút kinh nghiệm!
Và thực ra tất cả các cảm xúc của con người vốn sinh ra đều có những mặt hữu ích riêng, chỉ là mình chưa biết cách sử dụng cho đúng nơi, đúng lúc mà thôi. Nhưng làm thế nào để biết cách sử dụng các cảm xúc này đúng lúc, đúng chỗ đây??? Khó quá! Mà khó thế thì lại phải ... hỏi Thầy thôi phải không ạ :rolleyes:



Và Thầy đã dẫn dắt để tôi hiểu vấn đề này như thế nào? Hẹn các bạn ở phần 2 tiếp theo.

youme
30-11-2020, 16:36
Trước khi viết tiếp phần 2, tôi xin nói rõ một chút là mỗi buổi ngồi thiền tôi được Thầy gợi mở, dẫn dắt để hiểu 1 chút; rồi sau đó tôi sẽ “vô tình” đọc được thêm các tài liệu ngoài lúc thiền để tiếp tục mở rộng và hiểu sâu thêm vấn đề. Và không phải buổi thiền nào cũng được gợi mở như vậy. Cho nên các nội dung tôi viết dưới đây là tổng hợp của vô số lần ngồi thiền + đọc thêm tài liệu + tự suy ngẫm lúc rảnh. Tôi xâu chuỗi lại như vậy mục đích là để bài viết được liền mạch; và thực sự tôi cũng không thể nhớ tỉ mẩn buổi nào được gợi mở điều gì vì tôi vốn lười ghi nhật ký, mà lúc đó tôi cũng chỉ nghĩ mình suy nghĩ vu vơ... Và có thể cũng không hẳn là Thầy dẫn dắt tôi đâu, có thể là tôi ảo tưởng đấy ạ :rolleyes:
Và nếu bạn nào vẫn còn có hứng thú thì chúng ta cùng tiếp tục.


3, Pháp Bảo tự nhiên của mỗi người

Khi phát hiện ra cả 2 mặt tốt & xấu của các cảm xúc con người, tôi rất háo hức để chờ đợi Thầy giải thích cho mình nghe. Thế nhưng tôi lại thấy hiện lên trong đầu mình bộ phim hoạt hình mà mình đã xem: “Inside Out: Chuyến hành trình của những gam màu cảm xúc”. Bộ phim này nói về các cảm xúc (vui, buồn, giận dữ, sợ hãi, kiêu căng), khi cảm xúc nào đang nắm quyền “điều khiển” thì các hành động của con người đó sẽ bị nó quyết định. Và tất nhiên như tư duy thông thường của mọi người, thì cảm xúc “Buồn” luôn bị các cảm xúc khác hắt hủi không cho tham gia vào bất cứ hoạt động nào hết! Cho tới khi chính Vui nhận ra rằng bạn Buồn luôn đồng hành với mình trong mỗi ký ức, trước khi có Vui thì Buồn đã ở đó trước rồi. Từ lúc đó Vui và Buồn mới quyết định cùng nhau song hành! Chà, bộ phim cũng thật là sâu xắc đó ạ! Nhưng tôi nghĩ bộ phim có 1 nhược điểm là nó ám chỉ con người luôn bị các cảm xúc của mình chi phối hành động: khi vui thì ta sẽ làm thế này, khi buồn thì ta sẽ làm thế kia,…. Đang suy nghĩ như thế thì tôi lại được Thầy gợi mở rằng: hầu hết con người đều bị cảm xúc chi phối như vậy, chỉ bằng tu luyện thì con người mới kiểm soát được cảm xúc (không còn bị cảm xúc chi phối nữa).
Thế là tôi lại dừng hình mấy giây vì ngạc nhiên! Sau đó trong đầu tôi lại hiện lên 10 bức tranh chăn trâu của thiền tông (Thập mục ngư đồ).



https://live.staticflickr.com/65535/50636739807_e4bab6f34f_o.jpg
"Thập mục ngư đồ" của Thiền Tông



Tôi được chỉ cho biết mình đang ở giai đoạn 4: BẮT TRÂU (hay được trâu).



https://live.staticflickr.com/65535/50663603818_0d34c1e1f4_w.jpg
Giai đoạn "BẮT TRÂU"


Tôi chính là “đứa bé”, còn các cảm xúc của tôi (hay là Tâm tôi) chính là “con trâu”. Có nghĩa là tôi đã bắt đầu nhận ra các cảm xúc của mình, nhưng những cảm xúc này vẫn ngoài tầm kiểm soát của tôi, tôi vẫn bị các cảm xúc đó điều khiển. Giống như đứa bé đã tìm thấy trâu, đã “thòng dây vào mũi nó”, nhưng “trâu” vẫn rất hoang dại và mạnh mẽ nên đứa bé phải giằng co với con trâu, thậm trí còn bị con trâu kéo đi. Bức tranh “bắt trâu” quả là một hình ảnh vô cùng chính xác và bỗng trở nên dễ hiểu tới vậy!!!!
Còn thực tế cuộc sống mình quả thật cũng vậy, tôi luôn bị các cảm xúc lấn át ý chí, nên các quyết định và hành động còn …tùy hứng, tùy cảm xúc hì hì. Nên tôi hỏi Thầy: vậy làm thế nào con điều khiển được con trâu của con ạ? Thì Thầy bảo rằng: tôi phải đủ lớn, đủ mạnh để khuất phục nó! Ôi, lại quá đúng ạ! Tôi cứ gật gù nghĩ về điều Thầy vừa nói!

Và tôi như thấy có 2 cách khác nhau để “điều khiển con trâu” này:


Một: là đứa bé phải tự rèn luyện để trở nên đủ lớn mạnh, thành một người thanh niên trai tráng để khuất phục được con trâu này!
Hoặc hai, thì “tiêu diệt” con trâu để con trâu nó trở thành nhỏ bé đi, dễ thuần phục hơn!

Và vì được gợi ý trước là mình phải đủ lớn, đủ mạnh nên tôi chọn luôn cách thứ nhất! Sau đó tôi thấy Thầy giải thích nhiều điều gì đó và chỉ cho tôi bức tranh thứ 6 “CƯỠI TRÂU VỀ NHÀ” và bảo: sau này con trâu sẽ trở thành phương tiện cho con!
Tôi lại bị dừng hình mấy giây ở đây! Thầy lúc nào cũng nói những câu ngắn gọn và chính xác đến ngạc nhiên thế đấy! Đúng thế, hết giai đoạn BẮT TRÂU này, mình sẽ sang giai đoạn CHĂN TRÂU, rồi CƯỠI TRÂU VỀ NHÀ thì lúc đó con trâu đúng là phương tiện của mình rồi!
Các cảm xúc của con người vốn được tạo hóa tạo nên đều nhằm mục đích phục vụ con người. Chỉ là mình chưa hiểu và chưa biết cách sử dụng các phương tiện đó. Nếu mình đủ lớn mạnh, đủ hiểu thì nó sẽ trở thành một phương tiện đắc lực giúp mình làm việc – giống như các Pháp Bảo vậy. Và nếu đã là phương tiện, là Pháp Bảo rồi; thì bên cạnh việc mình càng ngày càng phải lớn mạnh (để sử dụng được Pháp Bảo), thì mình cũng sẽ mong Pháp Bảo cũng ngày càng nhiều sức mạnh như mình vậy!
Rồi tôi suy nghĩ thêm trong những lúc rảnh, nhận ra là thật mừng vì lúc trước mình đã chọn cách 1 (là mình cần phải lớn mạnh lên đủ sức khuất phục nó) khi điều khiển con trâu, chứ không phải là cách 2 (tiêu diệt con trâu cho nó nhỏ đi). Cứ tưởng điều đó là “hiển nhiên”, nhưng tôi cũng nhận ra từ trước cho tới nay có nhiều trường phái đã chủ trương “tiêu diệt con trâu” như vậy đó! Bạn không tin ư? Nhưng quả thật một số trường phái họ chủ trương kìm hãm tất cả các cảm xúc tiêu cực của con người như sự hận thù, ghen ghét, nhỏ nhen, ích kỷ, …. Cũng như họ bắt phải tiêu diệt tận gốc tham sân si – vì đó là nguồn gốc tội lỗi của con người. Đó chính là cách bắt con trâu nhỏ đi đấy thôi! Họ không biết cách khuất phục nó nên mới chọn cách đó??? Tôi cũng không biết và cũng không muốn bàn thêm về trường phái này. Tôi chỉ thấy thật may là mình đã được dẫn dắt để chọn cách 1, chọn cách để mình lớn mạnh và đủ sức khuất phục con trâu Tâm của mình hiiii.

Tuy vậy tôi vẫn còn hơi run, vì nói thật tư duy về các cảm xúc tiêu cực vẫn chưa thật sự được “nhổ tận gốc”, nên tôi có hỏi Thầy là: vậy con làm thế nào với các cảm xúc như tham sân si, ghen ghét, hận thù,… để nó trở thành phương tiện hữu ích ạ? Thì Thầy lại gợi ý cho tôi nhớ việc tôi ghét người A vì tính xấu của họ, chứ không phải ghét họ. À, hóa ra là vậy! Cảm xúc “ghét” của tôi không hề biến mất, nó chỉ “chuyển hướng” từ người A sang tính xấu X, Y, Z của người đó! Và khi đã chuyển hướng được như thế, thì việc ghét các tính xấu của tôi càng lớn mạnh, thì tôi lại càng không cho phép bản thân mình lặp lại tính xấu đó ở chính mình – có nghĩa là tôi cũng tự kỷ luật bản thân và hưởng lợi từ việc “ghét” đó. Và khi đó cảm xúc “ghét” sẽ trở thành công cụ đắc lực của chính tôi!!!

Ôi, thật tuyệt vời! Tôi thầm reo mừng đầy vui sướng! Và thế là tôi hăm hở triển khai với các cảm xúc khác. Ví dụ cảm giác “tham”, thì khi mình “tham cho riêng mình” thì là xấu – tôi phải chuyển hướng cảm xúc này cho hợp lý. Đó là tôi phải “tham vì người khác”: ví dụ như tham làm việc thiện, tham làm việc tốt, tham giúp người,… Và cái tham đó càng đi xa khỏi bản thân mình, càng hướng tới nhiều những đối tượng ngoài kia (như hướng tới quê hương đất nước, hướng tới vạn vật chúng sinh) thì nó càng trở thành một công cụ hữu hiệu! Nhờ có “tham” (ví dụ “tham làm”) mà người ta trở nên hăng say hơn với công việc, cho nên càng tham thì càng làm việc hiệu quả!

Và suy nghĩ lan man hơn, tôi lại suy nghĩ tới việc các phương pháp dậy con cái ngày nay sách báo thường hướng dẫn các phụ huynh tới một cách dậy con không nước mắt, đừng sử dụng các cảm xúc tiêu cực (giận, mắng, quát, đánh, phạt,…) thì liệu có đúng không? Và tôi cũng hỏi Thầy về điều này, thì Thầy bảo rằng: tôi phải tự kiểm soát được các cảm xúc của tôi dành cho chính mình trước đã, rồi tôi sẽ biết cách dùng các cảm xúc này đối với những người xung quanh mình! Oa, lại đúng tiếp ạ!

Và tôi hiểu con đường để tới ngày mình đủ lớn mạnh, có thể điều khiển được “các cảm xúc của mình”, biến TÂM thành Pháp Bảo đắc lực cho mình … còn rất rất xa. Nhưng tôi biết trên con đường rất dài đó luôn có Thầy và các Vị bề trên dậy bảo và dẫn dắt, và tôi tin mình sẽ làm được!

-----
À, tôi nói nốt lý giải về 10 bức tranh chăn trâu, các bạn có thể tham khảo có rất nhiều tài liệu giải thích về điều này. Với riêng tôi thì các giải thích đó đều khó hiểu, vì thế tôi đã từng đọc và quên luôn. Chỉ có cách giải thích của Thầy trong lúc thiền là tôi thấy dễ hiểu, dễ nhớ và còn “có thể triển khai” thêm với các bức tranh còn lại! Cho nên nếu các bạn đọc bài viết của tôi mà có thấy khó hiểu và vớ vẩn thì … cũng bình thường nhé! Vì có thể một lúc nào đó bạn sẽ có đủ duyên gặp được một người thầy giảng cho bạn dễ hiểu - giống như cách Thầy giảng cho tôi bây giờ :o