Vidieu
20-08-2020, 10:49
Thời gian này VD có nhiều thời gian TĨNH hơn nên vạn vật vạn việc trong trời đất đều khiến cho VD luôn tự đặt ra các câu hỏi. Quan sát xung quanh mình, mới thấy thế gian tràn ngập khổ đau. Tại sao?
Bố mẹ chồng VD cũng trên dưới 70 tuổi. Hai cụ sinh được 4 người con 2 trai, 2 gái nhưng tuổi già lại cũng vẫn mỗi người mỗi nơi, ở đâu đó sự cô đơn của tuổi già là không thể tránh khỏi. Bố mẹ đẻ VD cũng vậy, mặc dù sinh được 2 người con 1 trai 1 gái nhưng lại không được ở cùng các con. Nhìn ra nước Nhật thấy vô cùng đáng thương khi về già lại một mình sinh sống cách xa con cái ngàn dặm. Khi về già chỉ có thân xác là già nua còn phần hồn bỗng trở lại là một đứa trẻ hay hờn, hay giận, hay tủi…Liệu những người con có thể cảm thông?
Hàng xóm nhà VD cả hai vợ chồng đều là bộ đội, xa cách mỗi người mỗi tỉnh đặc biệt vì dịch covid lại bị nhà nước cách ly không được gặp nhau. Không ở cùng bố mẹ mà thuê giúp việc trông con và lo việc nhà. Những đứa trẻ khôi ngô bị tăng động do được xem nhiều tivi điện thoại (cho trẻ xem tivi, điện thoại là cách lựa chọn của nhiều bậc ông bà cha mẹ để trẻ đỡ làm phiền mình). Người vợ liên tục trong tình trạng căng thẳng vì công việc quá nhiều so với sức của cô ấy. Bao trùm lên là sự oán trách gia đình chồng, oán trách giúp việc…
Có những ông chồng đau khổ vì mong lấy được cô vợ kiếm được nhiều tiền, có chức sắc trong xã hội thì lại phải sống chung với cô vợ việc có thể làm là vào bếp và chăm con. Còn có những ông chồng chỉ mong vợ vào bếp, chăm con nhưng vợ lại chỉ thích ra xã hội kiếm tiền, thành đạt nên lại cũng vô cùng đau khổ.
Những bạn cùng lứa tuổi, đứa giàu có rồi lại đau khổ vì chưa thể giàu có hơn; đứa có chồng hiền như ông bụt và sống ung dung tự tại lại cầu mong chồng kiếm được nhiều tiền, có vị trí cao trong xã hội; đứa có tiền, có vị trí cao trong xã hội lại đau khổ vì chưa được đi du lịch nhiều nơi, đến nhiều chỗ như mong muốn; đứa có tiền nhưng muốn ăn ngon nên để nhà cửa chồng con ăn một mình còn mình thì ra nhà hàng đi nhậu để đạt được mục đích ăn mọi sơn hào hải vị của xã hội…
Nhìn ra thế gian người thì đau khổ vì bệnh tật, người thì đau khổ vì giàu sang, người lại đau khổ vì nghèo khó, người đau khổ vì xa cách, vì cô đơn, vì tất cả…những bế tắc của cuộc sống cũng như chưa đạt được cái mà mình mong cầu.
Thời gian trước khi giảng bài Thầy luôn luôn hỏi: “có ai có câu hỏi gì không?”. Lúc ấy chẳng nghĩ ra, giờ thì lại có vô vàn câu hỏi. Nếu được gặp Thầy con sẽ hỏi “Tại sao con người ta đau khổ?” “Khi nào con người thoát khỏi bể khổ?”. “Liệu có phải để cho con người thoát khỏi bể khổ là con người trải qua hết các bể khổ của trần gian rồi tự buông bỏ và…hết khổ? Ví dụ như một người đang cầm một cốc nước nóng không muốn bỏ xuống thì phải làm cho cốc nước này thật nóng không thể cầm được và người này phải tự bỏ xuống?”
Nhớ lời Thầy dậy: “từ một cái cây, chúng ta có thể nhân lên thành rừng cây, rồi nhân lên thành nhiều rừng cây, lúc đó màu xanh sẽ tràn ngập khắp nơi”. Nếu ví như Nhật Nguyệt Linh Đường giống như một cái cây xanh. Một nơi để:
“Hội tụ tinh hoa - xua tan bệnh tật
Để mọi người yên ấm sống bên nhau
Để những mái đầu bên cạnh mái đầu
Luôn thanh thản sống cuộc đời trần tục
Nếu phải ra đi – Không về địa ngục
Cùng bay lên thoát tục hướng về trên”
Thì liệu sau này trên trái đất của chúng ta có cả rừng cây xanh không? Năng lượng của mỗi người được nâng cấp, rồi năng lượng của của vạn vật muôn loài trong Vũ trụ được nâng cấp…vì thế mà Vũ trụ muôn màu được trường tồn mãi mãi!!!
Không có Thầy ở bên liệu chúng con liệu có thể trồng nên những rừng cây xanh!?
https://i.postimg.cc/DZSWknnh/39087708-10217062542257313-6713124902594936832-n.jpg
/
Bố mẹ chồng VD cũng trên dưới 70 tuổi. Hai cụ sinh được 4 người con 2 trai, 2 gái nhưng tuổi già lại cũng vẫn mỗi người mỗi nơi, ở đâu đó sự cô đơn của tuổi già là không thể tránh khỏi. Bố mẹ đẻ VD cũng vậy, mặc dù sinh được 2 người con 1 trai 1 gái nhưng lại không được ở cùng các con. Nhìn ra nước Nhật thấy vô cùng đáng thương khi về già lại một mình sinh sống cách xa con cái ngàn dặm. Khi về già chỉ có thân xác là già nua còn phần hồn bỗng trở lại là một đứa trẻ hay hờn, hay giận, hay tủi…Liệu những người con có thể cảm thông?
Hàng xóm nhà VD cả hai vợ chồng đều là bộ đội, xa cách mỗi người mỗi tỉnh đặc biệt vì dịch covid lại bị nhà nước cách ly không được gặp nhau. Không ở cùng bố mẹ mà thuê giúp việc trông con và lo việc nhà. Những đứa trẻ khôi ngô bị tăng động do được xem nhiều tivi điện thoại (cho trẻ xem tivi, điện thoại là cách lựa chọn của nhiều bậc ông bà cha mẹ để trẻ đỡ làm phiền mình). Người vợ liên tục trong tình trạng căng thẳng vì công việc quá nhiều so với sức của cô ấy. Bao trùm lên là sự oán trách gia đình chồng, oán trách giúp việc…
Có những ông chồng đau khổ vì mong lấy được cô vợ kiếm được nhiều tiền, có chức sắc trong xã hội thì lại phải sống chung với cô vợ việc có thể làm là vào bếp và chăm con. Còn có những ông chồng chỉ mong vợ vào bếp, chăm con nhưng vợ lại chỉ thích ra xã hội kiếm tiền, thành đạt nên lại cũng vô cùng đau khổ.
Những bạn cùng lứa tuổi, đứa giàu có rồi lại đau khổ vì chưa thể giàu có hơn; đứa có chồng hiền như ông bụt và sống ung dung tự tại lại cầu mong chồng kiếm được nhiều tiền, có vị trí cao trong xã hội; đứa có tiền, có vị trí cao trong xã hội lại đau khổ vì chưa được đi du lịch nhiều nơi, đến nhiều chỗ như mong muốn; đứa có tiền nhưng muốn ăn ngon nên để nhà cửa chồng con ăn một mình còn mình thì ra nhà hàng đi nhậu để đạt được mục đích ăn mọi sơn hào hải vị của xã hội…
Nhìn ra thế gian người thì đau khổ vì bệnh tật, người thì đau khổ vì giàu sang, người lại đau khổ vì nghèo khó, người đau khổ vì xa cách, vì cô đơn, vì tất cả…những bế tắc của cuộc sống cũng như chưa đạt được cái mà mình mong cầu.
Thời gian trước khi giảng bài Thầy luôn luôn hỏi: “có ai có câu hỏi gì không?”. Lúc ấy chẳng nghĩ ra, giờ thì lại có vô vàn câu hỏi. Nếu được gặp Thầy con sẽ hỏi “Tại sao con người ta đau khổ?” “Khi nào con người thoát khỏi bể khổ?”. “Liệu có phải để cho con người thoát khỏi bể khổ là con người trải qua hết các bể khổ của trần gian rồi tự buông bỏ và…hết khổ? Ví dụ như một người đang cầm một cốc nước nóng không muốn bỏ xuống thì phải làm cho cốc nước này thật nóng không thể cầm được và người này phải tự bỏ xuống?”
Nhớ lời Thầy dậy: “từ một cái cây, chúng ta có thể nhân lên thành rừng cây, rồi nhân lên thành nhiều rừng cây, lúc đó màu xanh sẽ tràn ngập khắp nơi”. Nếu ví như Nhật Nguyệt Linh Đường giống như một cái cây xanh. Một nơi để:
“Hội tụ tinh hoa - xua tan bệnh tật
Để mọi người yên ấm sống bên nhau
Để những mái đầu bên cạnh mái đầu
Luôn thanh thản sống cuộc đời trần tục
Nếu phải ra đi – Không về địa ngục
Cùng bay lên thoát tục hướng về trên”
Thì liệu sau này trên trái đất của chúng ta có cả rừng cây xanh không? Năng lượng của mỗi người được nâng cấp, rồi năng lượng của của vạn vật muôn loài trong Vũ trụ được nâng cấp…vì thế mà Vũ trụ muôn màu được trường tồn mãi mãi!!!
Không có Thầy ở bên liệu chúng con liệu có thể trồng nên những rừng cây xanh!?
https://i.postimg.cc/DZSWknnh/39087708-10217062542257313-6713124902594936832-n.jpg
/