View Full Version : Lễ Báo ân 2019 và Tình yêu Tổ quốc
Mùa Xuân Đến
11-08-2019, 06:43
.
CÔN SƠN
Trở lại Côn Sơn với Linh Đường
Học Thầy, học bạn, nén tâm hương
Dâng lên Cha Mẹ con báo hiếu
Trọn đời, trọn đạo, trọn yêu thương.
Tháng 7/2019
BXL
ThanhTrung90
11-08-2019, 17:39
'
Đã từ lâu với tôi khoảng thời gian cuối hạ đầu thu luôn là một dịp lắng đọng với những cơn mưa rào cuối hạ, với khói hương trong nhà ngoài ngõ, cả với những câu chuyện người người nhắc nhau cùng hướng về nguồn cội để tưởng nhớ, biết ơn.
Từ lần đầu tiên được dự lễ Báo Ân với Thầy, tháng bảy âm lịch lại càng mang ý nghĩa sâu sắc hơn với tôi. Khoảng cách quá xa giữa hai thế giới, sự khác biệt quá lớn giữa người đã khuất và người còn sống khiến cho ta thật không dễ gì đến bên, trao gửi những tấm chân tình, lời cảm ơn tới những người ấy.
Thế nên lễ Báo Ân có lẽ là dịp duy nhất trong năm tôi được gặp đông đủ nhất các vị gia tiên, được tự mình gửi gắm những tình cảm thật tâm tới tổ tiên với niềm tin rằng chắc chắn những điều ấy sẽ gửi được tới các cụ trong dòng họ của mình.
Lễ Báo Ân năm nay diễn ra vào một buổi sáng nắng vàng dịu nhẹ, thời tiết như chiều lòng những người mang tấm chân tình thuận thảo. Từng giai đoạn của buổi lễ đều mang một ý nghĩa mà khi gắn kết lại trở thành một quá trình trọn vẹn:
Đầu tiên chúng tôi được tự làm món quà để gửi tặng các vị gia tiên. Món quà ấy được kết tinh lại bằng chính năng lượng từ tình cảm biết ơn sâu thẳm trong mỗi người.
Và để giúp đỡ chúng tôi có cơ hội được tặng quà cho tất cả các vị gia tiên, Thầy đã hào phóng cho chúng tôi được vào kho chọn những món quà. Bao nhiêu cũng có! Bởi cái kho ấy đến từ tình thương bao la mà Thầy dành cho tất cả chúng sinh.
Thầy đã chu đáo cho chúng tôi được sang không gian của những người đã khuất, để được dự bữa cơm thân mật cùng cả dòng họ. Bữa cơm vẫn luôn luôn là một dịp rất đặc biệt, là nơi để mỗi thành viên được đoàn tụ, gần gũi ấm cúng bên nhau.
Bên cạnh những nét truyền thống của mọi năm, lễ Báo Ân năm nay còn có một điều rất đặc biệt: Lá cờ Tổ quốc! Trong không gian thiền định, mỗi người chúng tôi dưới sự hướng dẫn của Thầy đã tập trung dùng chính năng lượng của mình tạo ra một lá cờ Tổ quốc. Với tôi, từng sợi vải tạo nên lá cờ đỏ sao vàng được dệt bằng tình yêu Đất Nước, lòng trung thành và khát khao cống hiến. Màu đỏ của lá cờ trước mắt tôi là màu đỏ tươi rực rỡ, đỏ lắm, đỏ hơn, tươi hơn cả dòng máu đang chảy trong huyết quản. Ngôi sao vàng lại ánh lên màu rạng rỡ như ánh nắng mùa thu đang lan tỏa khắp không gian, như màu của đồng lúa chín bát ngát.
Và rồi khi hoàn thiện lá cờ, tôi tâm niệm 4 chữ: “Bản quốc hải cương!” gửi gắm cùng lá cờ, như là lời khẳng định: “lãnh hải này là của Việt Nam, của con cháu Lạc Long Quân và Âu Cơ”. Rồi đây những quốc kỳ ấy sẽ tung bay về những miền biển đảo của nước nhà – nơi mà biết bao nhiêu người đã và đang chấp nhận hy sinh mồ hôi, nước mắt và máu của mình để giữ gìn ranh giới của nước nhà trước lòng tham của kẻ khác, trước khắc nghiệt của thiên nhiên nơi biển khơi mênh mông sóng nước.
Giây phút ấy, tôi hiểu thấm thía hơn câu nói: “nước mất thì nhà tan”, và ngược lại, Đất Nước có độc lập, tự do thì mọi gia đình mới có thể thực sự mưu cầu hạnh phúc một cách bền vững.
Thế nên, nếu đã yêu thương gia đình mình, thì càng cần yêu thương Tổ quốc mình hơn thế!
***
Nhân dịp này, con xin cảm ơn Thầy đã tạo điều kiện cho con và các thành viên KCTL một dịp để hướng về nguồn cội, một không gian học tập và tu dưỡng để trở thành những người tốt hơn, hoàn thiện hơn ạ.
HN, 11/08/2019
,
hagiangtptn
12-08-2019, 23:24
Lễ Vu Lan là ngày lễ báo hiếu, một trong những lễ vô cùng quan trọng của Phật giáo. Lễ Vu Lan là ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ và tổ tiên nói chung, cha mẹ của kiếp này và của các kiếp trước.
Năm nay, lần đầu tiên con được tham gia Lễ Vu Lan do Thày tổ chức hàng năm. Có rất nhiều cảm xúc đã đến với con trong hai ngày qua, nhưng đọng lại nhiều nhất có lẽ là lòng biết ơn sâu sắc đối với Thày và các anh chị em trong gia đình KCTL. Những việc mà Thày và các học trò đã làm có ý nghĩa vô cùng lớn lao không những đối với mỗi người, mỗi gia đình có DUYÊN được may mắn tham gia Lễ Vu Lan mà còn đối với dân tộc và đất nước mình.
Có lẽ điều thôi thúc nhất đối với con tham gia Lễ Vu Lan năm nay ngoài việc được gặp mặt các Ông bà, các bác các chú trong gia đình, là được gặp Bố con, đã mất cách đây 2 năm. Trong buổi lễ, Thầy đã cùng các học trò trong tâm linh tạo ra một không gian riêng, phù hợp với năng lượng của các vong. Khi Thầy cho mọi người xuất vía để gặp gỡ dòng họ của mình tại các bàn tiệc, con cảm thấy mình như lao đi trong không gian và có những tia sáng chói xung quanh. Sau những giây phút, cảm giác như ngơ ngác kiếm tìm mà chưa gặp, tự dưng con thấy mình bật lên những tiếng khóc nghẹn ngào. Con biết rằng mình đã được gặp bố con, mặc dù không nghe thấy nhưng con có thể thấy dung ảnh thấp thoáng và bóng hình của bố.
Một xúc cảm trong buổi lễ đối với con nữa là khi Thày cho mọi người tự mình làm những lá cờ Tổ quốc, con thấy lòng tự tôn, tự hào dân tộc dâng lên, con thấy rất rõ lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay, và cố gắng tâm niệm tạo ra được những lá cờ thật đẹp để khẳng định như lời Thày nói: Nước Việt Nam là có chủ.
Những việc làm Thầy đã giúp các vong trong ngày Lễ Vu lan thật là đặc biệt. Con xin được thay mặt gia tiên các dòng họ hai bên nội, ngoại chúng con gửi tới Thầy và các học trò lòng biết ơn chân thành nhất.
/
Ngô Minh Thành
12-08-2019, 23:28
Lễ Báo Ân là một trong những sự kiện quan trọng trong năm do Thầy Huệ Tâm tổ chức. Đây là dịp để chúng tôi tỏ lòng báo hiếu Ông, Bà, Cha, Mẹ, Tổ tiên, những người thân đã khuất. Chúng tôi được Thầy Huệ Tâm dạy rằng, mọi thứ đều là tương đối, duy có một điều tuyệt đối là không có Ông, Bà, Cha, Mẹ thì không có mình.
Với đạo lý Uống nước nhớ nguồn của dân tộc Việt Nam từ ngàn xưa, chuẩn bị đến rằm tháng Bảy thì con cháu ở đâu xa, dù bận đến mấy cũng luôn hướng về Tổ tiên, những người thân sinh ra mình để tỏ lòng thành kính. Nhưng tỏ lòng thành kính thế nào để vừa thành tâm, vừa hợp lý và đúng cách với những người đã khuất là điều không phải ai cũng biết. Nhưng với chúng tôi, được tham gia lễ Báo Ân do Thầy tổ chức thì có lẽ không ở đâu có.
Trước ngày tổ chức, cái nắng nóng khá oi bức, ngột ngạt. Nhưng khuân mặt ai trở về Nhà, được gặp Thầy, gặp mọi người cũng đều háo hức, vui mừng. Buổi sáng hôm ấy, tiết trời đã dịu đi rất nhiều và xua tan bớt đi cái nóng để tạo điều kiện thuận lợi cho buổi lễ Báo Ân được diễn ra suôn sẻ.
Thầy nói, Vong của các gia đình đã về đây rất đông đủ. Thầy đã tạo riêng cho các Vong một vùng không gian vì Vong và người trần tục không thể ở dùng nhau, đặc biệt là quá lâu. Chúng tôi bắt đầu ngồi thiền theo tiếng nhạc, và được sự cho phép, chúng tôi vào kho của Thầy để chọn các nguyên vật liệu bằng năng lượng tình thương để tự tay làm nên những món quà tặng Ông Bà và những người thân. Tôi tập trung để tự tạo ra những món quà mà khi còn sống Ông, Bà tôi thích.
Khi Thầy cho phép chúng tôi đi sang không gian của các Vong để tặng quà. Tôi có cảm giác rất vui mừng, xúc động. Tôi thầm hỏi Ông Bà có khỏe không, Ông Bà đang ở đâu. Tôi tâm niệm, nếu có thể, tôi mong Ông Bà, những người thân của tôi được theo Thầy học đạo, tu luyện. Tôi tặng Ông Bà những món quà mà tôi vừa tự tay làm ra và cả những món quà đã được làm sẵn trong kho của Thầy. Tôi có cảm giác Ông Bà, Tổ tiên rất ưng ý với những món quà và ôm tôi vào lòng trong sự xúc động.
Chúng tôi cùng nhau mời Ông Bà, Tổ tiên và những người thân dùng bữa cơm thân mật, tự tay gắp thức ăn, rót rượu và nói chuyện rất ý nghĩa, đầm ấm. Nhưng đã tới giờ chúng tôi phải chia ta vì người trần và Vong không thể ở được lâu bên nhau. Chúng tôi chia tay Ông, Bà, Tổ tiên trong quyến luyến, nghẹn ngào.
Buổi lễ năm nay, chúng tôi còn một điều đặc biệt là sử dụng những sợi chỉ trong kho của Thầy, tập trung năng lượng để dệt nên lá cờ Tổ Quốc, lá cờ đỏ sao vàng. Sau khi dệt xong, những lá cờ bay về nhưng cột mốc đánh dấu lãnh thổ đất liền, biển, đảo là chủ quyền của đất nước Việt Nam, tung bay trước gió để báo cho kẻ thù đang có ý đồ xâm chiếm biết rằng, nước Nam đã có chủ, một tấc cũng không thể để mất vào tay giặc.
https://live.staticflickr.com/65535/48518728867_9a2506c60b_z.jpg (https://flic.kr/p/2gVraJ4)
(Nguồn ảnh: tva-kctl)
Buổi lễ kết thúc trong sự xúc động, nghẹn ngào, niềm vui, buồn xen lẫn. Nhưng sau đó là sự phấn khởi vì đã làm được một điều nhỏ bé tự đáy lòng để thể hiện báo đáp công ơn của Ông, Bà, Tổ tiên. Tôi lại nhớ tới câu nói rất nổi tiếng của nhà khoa học, nhà Vật lý nổi tiếng Alberrt Einsstein "Cảm xúc đẹp nhất và sâu xa nhất của con người là cảm xúc trước sự huyền bí. Chính cảm xúc này đã khiến cho khoa học chân chính được nẩy nở"
Chúng con xin tạ ơn Thầy, tạ ơn các vị bề trên đã luôn độ trì, dạy bảo và giúp đỡ chúng con.
theoThầy
13-08-2019, 10:26
.
Lễ Báo Ân 2019
Thầy luôn dạy: “Làm học trò của Thầy phải tốt, giỏi, đẹp – Làm con thì phải hiếu thảo với bố mẹ ông bà”. Việc Thầy tổ chức Lễ Báo Ân, là một cách để học trò và những người theo học KCTL thể hiện lòng hiếu thảo của mình với ông bà, tổ tiên. Vì vậy, chúng tôi, ai ai cũng ngóng trông để được tham gia sự kiện này.
Tôi cùng một nhóm người lên Côn Sơn trước để làm công tác chuẩn bị. Mỗi người một việc, NNLĐ trở nên sạch sẽ hơn, sáng sủa hơn và tấp nập hơn. Thứ 7, học trò đã được cùng Thầy dâng hương nhân ngày giỗ của Thầy Khúc Hồng Đào. Những mâm cỗ đầy đặn, được trang trí thật bắt mắt và mỗi món ăn đều được chuẩn bị bằng tất cả lòng thành kính và sự đảm đang của học trò để dâng lên Cụ.
Buổi tối, tất cả học trò đã được Thầy giảng cho nghe về Bùa, các loại bùa, về tác dụng và tác hại của Bùa…quan trọng hơn cả, Thầy cho chúng tôi biết việc mình cần làm và có thể làm khi đối diện với các loại Bùa chú.
Sáng chủ nhật
Cái nóng của hôm thứ bảy làm tôi lo lắng, thầm xin Thầy làm giảm nóng để mọi người đỡ mệt, vì nếu như thời tiết quá nóng, năng lượng dương sẽ nhiều và làm các vong sẽ mất năng lượng nhiều hơn khi tiếp xúc với vía của người trần tục (đấy là tôi nghĩ vậy). Thật may là thời tiết đã như tôi hi vọng, không thật mát nhưng không khí đã dịu hẳn, cái nóng đã không còn gay gắt như đáng ra nó phải thế.
.
https://live.staticflickr.com/65535/48518568626_a9396de65a_z.jpg
.
Khi vào buổi lễ, ngay khoảnh khắc Thầy nói mỗi người hãy tự làm một món đồ cho người thương yêu nhất đã khuất, khi vừa nhắm mắt thì tôi đã thấy dòng nước mắt chảy ra, trên tay tôi, là cái đai ngọc vải vàng, từng mũi chỉ thêu đưa lên kéo xuống. Có lẽ người đan cái đai Rồng này không phải tôi, nhưng tôi dường như rất hiểu chị ấy đang muốn gì. Tôi chỉ thấy dòng nước mắt mình cứ chảy theo các đường kim chỉ vàng ấy. Huyền Ngọc Tự đã về, chị ấy muốn báo hiếu cho cha mình. Có lẽ đây là lần đầu tiên chị ấy tham gia một buổi Lễ Báo Ân do Thầy tổ chức, chị ấy muốn được báo hiếu cho bố mẹ mình. Chị có một người Cha đã từng đánh Đông dẹp Bắc, một người đứng trên vạn người mà lại không thể giang tay ôm lấy con mình do bị lễ Quân - Thần chi phối. Có lẽ hơn 700 năm tu, chị ấy dần hiểu được nhiều điều, chị ấy cảm nhận được việc mình không còn bị buộc phải là Công chúa, chị ấy được là một người bình thường và chị ấy muốn báo hiếu bố mình bằng những điều giản dị nhất, không phô trương, không ầm ĩ. Tôi thấy từng mũi kim đều dường như được dệt bằng tâm sức và nước mắt của chị. Chợt khóc, lại chợt vui! Rất nhanh thôi, tôi thấy tay mình cầm cái đai lưng đã được hoàn thành và bắt đầu đứng xếp hàng chờ đợi. Chị ấy hoàn toàn có thể đến gặp Cha chị vào bất cứ lúc nào, rất đơn giản, nhưng chị ấy lại đang tham gia một buổi lễ với tư cách một người bình thường. Và tại sao lại không may bộ quần áo thường hoặc bộ đồ của người xuất gia cho Cha mình, vì sau này Cụ đã đi tu, lại kết đai Ngọc? Dù sao thì tôi cũng không thể hiểu được hoàn toàn chị ấy. Tôi không được theo dõi liên tục mọi sự kiện, nhưng tôi luôn theo được cảm giác của chị trong cả buổi lễ. Tôi cũng đã được biết có lần chị đã nói với Thầy: "Con cảm ơn Cha!" - Thế là chị đã hơn hẳn nhiều người vì chị có hai người Cha.
Mắt tôi lúc nào cũng trực khóc. Lòng tôi nghẹn ngào khi Thầy nói các vía đi sang không gian của vong, tôi thấy mình ở mấy nơi, lúc ở bên những người thân yêu của kiếp này, tôi gặp ông bà, họ hàng, tôi cười đùa vui vẻ, lúc lại thấy như mình ở một không gian nào đó, yên ắng hơn, không tấp nập người ra người vào, không cụng li, tặng quà rôm rả, nhưng có một chút gì đó đã ấm áp hơn những lần gặp gỡ trước.
Buổi lễ này chắc chắn sẽ có nhiều người chia sẻ cảm xúc, chỉ bằng vài dòng này con muốn gửi lời cám ơn tới Thầy đã cho chúng con cơ hội để nhắc mình rằng: “Hãy đối xử tốt khi bố mẹ còn sống - Đi tu không phải chỉ cho bản thân, phải cố gắng, không chỉ cho mình, cho con mình mà cho cả bố mẹ, ông bà và tổ tiên, ở kiếp này hoặc cả các kiếp trước nữa!”
/
Hoasentrang
13-08-2019, 11:13
Lễ báo ân, mỗi năm một cảm xúc khác nhau.
Từ khi được theo Thầy, mỗi tháng 7 âm lịch đến với tôi vô cùng nhẹ nhàng và đầy ắp tình thương yêu. Nếu trước đây, tôi luôn bị dọa tháng này là tháng “cô hồn” ra đường cẩn trọng mọi việc, ma ở khắp nơi, không đi buổi tối, không có những quyết định lớn trong tháng, thậm chí còn không nên mua bán vì dễ bị ma xui quỷ khiến… Còn bây giờ, tôi luôn chờ đón tháng 7 âm, bởi vì đó là khi chúng tôi sẽ được gặp gỡ với gia tiên nhà mình. Còn nhớ lần đầu tiên dự lễ báo ơn của Thầy, gia tiên nhà tôi đã được Thầy cho đi tu theo nguyện vọng, mỗi người đi vào những cánh cổng theo đạo mà mình chọn. Tôi đã thấy vô cùng hân hoan. Và đến bây giờ, hàng năm, Thầy vẫn tổ chức một buổi lễ trang trọng, thân tình đầy ắp yêu thương của mỗi người và các dòng họ nhà mình. Năm nay, tôi đến với tháng 7 âm với sự háo hức, mong chờ vì tôi hiểu, trong thời gian khó khăn vừa qua, nhờ có sự hỗ trợ của các Vị Bề Trên, của Thầy, của gia tiên nhà mình mà tôi đã và đang dần dần vượt qua cơn sóng gió. Tôi đến buổi lễ này với lòng biết ơn vô hạn.
Khi buổi lễ bắt đầu, Thầy đã cho mọi người tự tay làm những món quà gửi cho người mà mình thân yêu nhất.Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh bà ngoại, rồi ông ngoại, sau đó 1 loạt các hình ảnh khác. Vậy là hình ảnh ai hiện lên trong đầu, tôi lập tức tâm niệm xin làm quà cho người đó. Khi tâm niệm đan áo len gile cho các ông bà, tôi thấy tay mình ngoáy ngoáy liên hồi như kiểu dệt len. Sau đến đoạn may khăn tay lụa, tôi lại thấy tay như kiểu đang khâu vá. Sau khi làm xong, tôi thấy cả hình hài món đồ mình làm, tuy mộc mạc, chưa thực sự đẹp nhưng đó là sự cố gắng và tấm lòng của tôi. Vừa đến lúc đó thì Thầy nói đã hết giờ và chuẩn bị sang kho của Thầy để xin đồ quà tặng cho gia tiên. Tôi thấy vía mình vút đi rất nhanh. Rồi cảm giác tất bật lựa chọn quà biếu, tôi chọn nhiều lắm, cứ thấy mình chạy lặng xăng đi lại. Vừa hay chọn xong thì Thầy cho xuất vía sang không gian mà Thầy đã chuẩn bị cho các vong linh gia tiên các dòng họ. Tôi thấy mình vút sang nhẹ bẫng. Rồi chính trong khoảng khắc ấy, lòng tôi lại nghẹn ngào xúc động, nước mắt cứ chảy dài vì hạnh phúc. Tôi nhớ có năm tôi khóc to lắm, khóc tức tưởi như chịu một nỗi oan khiên nào đó. Năm nay, tôi thấy mình chỉ xúc động thôi, cười nói rổn rảng lắm. Tôi gặp lờ mờ những hình ảnh người thân đã khuất, rõ nhất là anh họ tôi, anh luôn mỉm cười. Tôi thấy mình biếu quà, năng lượng của mình cũng theo những món quà ấy. Khi biếu quà xong, tôi thấy mình như cũng tham dự bữa tiệc do Thầy chiêu đãi mọi người, hai bên nội ngoại của tôi cùng tham dự rất đông vui. Lúc ấy, lòng tôi tràn ngập lòng biết ơn và xúc động. Tôi không nhớ rõ như thế nào, nhưng vừa mới gặp mà đã thấy Thầy hô hết thời gian, phải nói lời chia tay, cảm giác lúc đó rất hụt hẫng. Tôi không biết các cụ có dặn gì không nhưng tôi thấy mình tự hứa sẽ cố gắng, sẽ cố gắng và quyết tâm gì đó rất nhiều.
Buổi lễ báo ơn kết thúc, tôi mở mắt nhìn xung quanh, nhìn hình ảnh mọi người trong buổi lễ qua giọt nước mắt còn đọng lại, thấy khuôn mặt ai cũng hân hoan, xúc động. Con xin cảm ơn Thầy, cảm ơn các vị bề trên, cảm ơn BCS lớp đã tổ chức những buổi lễ vô cùng ý nghĩa này, để chúng con có những phút giây âm dương trùng phùng gặp gỡ và thể hiện lòng biết ơn của mình với gia tiên dòng họ. Con xin cảm ơn Thầy về tất cả.
https://i.postimg.cc/66YDX5MC/IMG-8963.jpg
/
hoatuyet
13-08-2019, 16:46
Hàng năm, vào ngày Lễ Vu Lan tháng 7 âm lịch là chúng tôi lại theo Thầy Nhật Nguyệt Tuệ Tâm về đền thờ Bà chúa Sao Sa Nguyễn Thị Duệ để làm lễ báo hiếu ông bà tổ tiên. Đối với tôi, buổi lễ Báo Ân năm 2019 thực sự đặc biệt và đọng lại cho tôi nhiều cảm xúc nhất từ trước đến giờ.
Đối với chúng tôi, đền thờ nữ Tiến sỹ Nho học đầu tiên và duy nhất trong lịch sử Khoa bảng Việt Nam là địa điểm thân thuộc của Thầy trò chúng tôi. Đến nơi đây, chúng tôi như những người con, người cháu được trở về trong vòng tay yêu thương của Mẫu, của Bà.
https://live.staticflickr.com/65535/48526404622_6483fb43c1.jpg (https://flic.kr/p/2gW7vsE)
Thành kính dâng hương Bà chúa Sao Sa
Chúng tôi cùng chắp tay thành kính dâng hương trước đền Bà chúa, kính dâng lên Cụ lẵng hoa tươi thắm, cầu xin Cụ phù hộ độ trì cho mọi người được mạnh khỏe, bình an. Trong niềm xúc động dâng trào, Thầy Nhật Nguyệt Tuệ Tâm đã nghẹn ngào đọc bài thơ về Bà:
Cổ Tháp Tinh Phi đứng giữa trời
Sao Sa ngày ấy sáng muôn nơi
Tam Vương nhất kính xuyên trần thế
Dải yếm buông trôi, ấm vạn người.
Chỉ với bốn câu thơ, Thầy đã miêu tả được tên đền (Cổ Tháp Tinh Phi), xuất xứ của Bà chúa Sao Sa (Tương truyền, bà chính là ngôi sao sáng trên trời sa xuống trần để giúp dân, giúp nước), công lao của Bà ( Bà đã được 3 đời vua Lê Thần Tông (1619 – 1643), Lê Chân Tông (1643 – 1649), Lê Thần Tông (làm vua lần thứ hai, 1649 – 1662) trọng dụng để dạy học cho các cung nhân) và tình thương bao la của bà đối với nhân dân (Trước khi nghỉ hưu, bà đã dùng ân huệ của Vua ban để giúp nhân dân một vùng lớn được miễn sưu thuế bằng cách đứng ở ngã ba sông Đầu Giang, lấy dải yếm của mình buộc vào quả bưởi ném xuống sông).
Năm nay, Thầy chuẩn bị một kho nguyên liệu cho chúng tôi để chúng tôi tự mình làm đồ vật đem biếu tặng người mà chúng tôi yêu quý nhất trong dòng họ nhà mình. Kho nguyên liệu này có tất cả mọi thứ mọi người cần. Đây chính là nghĩa tình của Thầy đối với người trần tục, đối với vong và tất cả chúng sinh.
Trong tiếng nhạc thiền, tôi gần như lịm đi. Nước mắt lã chã rơi từ lúc nào không biết. Tôi tâm niệm xin Thầy tấm vải nâu để làm khăn vấn cho bà nội. Tôi nhớ ngày bé, bà thường vấn khăn trên đầu mỗi khi ra chợ. Chiếc khăn của bà, chất vải đã sờn, đôi khi chúng thường sứt chỉ, không lành lặn. Mỗi lần đi chợ, bà còn nhét mấy đồng xu vào đó. Tôi cảm nhận từng mũi kim sợi chỉ đều rất thành thục và chẳng mấy chốc tôi đã khâu xong. Tôi biết bà khi nhận được chiếc vấn này chắc vui lắm.
Tôi lại tiếp tục chọn tiếp một mảnh vải trắng rất nền nã để may áo cho bà ngoại. Ngày bé, tôi không được ở gần ngoại nhiều. Tôi chỉ nhớ đinh ninh ngoại có một chiếc áo cánh trắng, nhưng vải cứng và thô chứ không được mềm mại như chất liệu vải tôi chọn may cho ngoại. Tôi tập trung để cắt, rồi khâu cho ngoại. Mấy ngày trước Lễ Báo Ân, tôi cứ nhìn thấy ngoại về, chập chờn trong giấc ngủ. Ngoại có nụ cười thật hiền. Vì ngoại mất sớm nên những ký ức về ngoại chỉ thoáng qua trong tuổi thơ tôi. Chẳng mấy chốc tôi cũng làm xong chiếc áo của ngoại.
Sau đó, Thầy tiếp tục mở kho thành phẩm để mọi người vào đó chọn lấy món đồ cần thiết để dâng biếu ông bà tổ tiên. Tôi cũng tâm niệm xin Thầy biếu mỗi người trong dòng họ hai bên gia đình nội ngoại của tôi và gia đình nội ngoại của chồng tôi một bộ quần áo mới.
Trước khi đem những món quà dâng lên ông bà tổ tiên, Thầy đã cho chúng tôi làm một việc vô cùng ý nghĩa, giúp chúng tôi thể hiện được lòng yêu nước, yêu đồng bào. Tất cả mọi người có mặt đã dùng những sợi chỉ đỏ và vàng đẹp nhất để dệt nên những lá cờ đỏ sao vàng lộng lẫy và rực rỡ nhất. Những lá cờ Tổ Quốc sẽ được cắm ở biên giới hải đảo của nước Việt Nam để khẳng định chủ quyền dân tộc, một nước Nam hùng mạnh và quật cường.
Trước mắt tôi như hiện lên những khung dệt với những tiếng thoi đưa thoăn thoắt, những sợi dệt được luồn qua nhanh và thẳng, chẳng mấy chốc chúng tôi đã dệt xong cờ. Những vệt sáng xanh lá cây đậm chói sáng như những tia chớp nhằng nhịt, lúc lại như dải tần số…những dòng máu đỏ hòa với nhịp đập con tim, niềm tự hào dân tộc, con cháu Lạc Hồng…đã giúp chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Tôi lại nhớ màu đỏ thắm của những lá cờ trong những ngày vui của toàn dân tộc, xúc động và thiêng liêng biết bao!
https://live.staticflickr.com/65535/48526404722_8aecce33b4.jpg (https://flic.kr/p/2gW7vuo)
Xuất vía sang thế giới của vong
Chúng tôi cùng nhau xuất vía sang thế giới của vong! Tất cả như vỡ òa trong niềm thương, nỗi nhớ. Chúng tôi khóc, chúng tôi cười. Những tiếng nấc cứ nghẹn ngào, rồi nức nở. Tôi đã khóc nhiều lắm. Nhìn thấy gương mặt khắc khổ của bà nội, rồi nụ cười đôn hậu của bà ngoại, tôi sà vào lòng hai bà mà nức nở không nguôi. Rồi tôi lại thấy vui khi nhìn thấy hai bà nhận quà. Một bầu không khí thật ấm áp, thân thuộc, gần gũi. Tôi thầm chào ông nội và các cụ. Rồi tôi lại xin phép chạy sang bên nội bên ngoại nhà chồng tôi. Tôi gọi tên từng người tôi biết, các bác, các anh đã mất. Họ như quấn quít bên tôi. Tôi tâm niệm xin Thầy chữa bệnh cho các cụ hai bên gia đình và tâm niệm mong các cụ sống tốt, tu tập theo đạo Phật, đạo Thầy. Mong các cụ phù hộ cho con cháu được hạnh phúc, bình an.
Rồi bất chợt tôi nhớ đến câu thơ “ Dải yếm buông trôi ấm vạn người” và ngẩn ra. Tôi bật khóc. Tôi tâm niệm xin Thầy một dải yếm đào bằng lụa thật đẹp để dâng biếu Cụ. Con thành thật xin lỗi! Một cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim con cho tới lúc quay về.
Chưa hết xúc động, cô bạn đồng môn ngồi cạnh níu tay tôi bảo nhỏ: Lúc gần cuối em nhìn thấy có một cụ về. Cụ đẹp lắm, mặc như hoàng hậu vậy. Áo của cụ màu ánh kim. Cụ như đứng trước mặt em. Tôi mỉm cười trong làn nước mắt!
Chúng con xin cảm tạ ân đức của Thầy, của Bà chúa Sao Sa và các vị bề trên đã giúp chúng con báo hiếu tới ông bà tổ tiên dòng họ, để chúng con có cuộc sống tốt đẹp hơn, sống có ý nghĩa hơn, luôn nhớ về nguồn cội, như cây có gốc, như sông có nguồn. Để những giá trị tốt đẹp của những bài học về lòng hiếu thảo, về tình yêu thương sẽ còn lan tỏa mãi trong mỗi người, để chúng con biết trân trọng và giữ gìn những điều tốt đẹp nhất mà Thầy dành cho chúng con!
Nguồn ảnh: KCTL
Gia đình hai bên nội ngoại của tôi đều sống ở khu vực HN cả, ngày trước cũng gần gần nhau nên các anh chị em cũng hay đi lại, quan tâm tới nhau, nhà nào cũng nghèo được cái tình cảm. Những lúc còn khó khăn thời ấy, tôi rất buồn khi chứng kiến lần lượt nhiều người thân ra từ các cụ, ông bà rồi đến các chú ruột và còn cả ba người em họ đang ở ngưỡng tuổi 17, đôi mươi không may cũng mất sớm. Mấy năm gần đây là mẹ tôi và cô em họ kém tôi một tuổi mất vì ung thư vú. Tôi được theo Thầy nên may mắn hơn, chứ không chắc cũng…
Bởi thế khi theo Thầy, được tham dự Lễ Báo Ân là dịp tôi rất rất mong đợi, tôi sẽ được gặp lại những người thân yêu trong gia đình. Không lần nào tham dự là không có những cảm xúc bồi hồi, thương nhớ cả.
Bắt đầu buổi lễ, trước tiên tôi tâm niệm xin Thầy chữa bệnh cho những vong có mặt trong dòng họ. Khi Thầy cho tất cả những người có mặt thể hiện lòng thành tự làm một món quà tặng người thân yêu nhất, gần gũi nhất. Người tôi muốn tặng chắc chắn là mẹ rồi, lúc trước mẹ tôi rất thích mặc áo may kiểu như áo cánh bằng vải lụa. Tôi lập tức xin Thầy mảnh vải lụa, kim chỉ và tôi bắt đầu tâm niệm khâu một bộ áo cánh tặng mẹ, chiếc áo màu vàng nhạt. Tôi không nhìn thấy gì, cũng không có nhiều cảm nhận, nhưng tất cả chỉ biểu hiện qua động tác, tay phải của tôi bắt đầu di chuyển, tôi cảm nhận rõ mình cầm kim khâu rất nhanh, rất tập trung vào công việc của mình, cứ thế cứ thế hai ngón tay khâu nhanh lắm, rồi có lúc, đâm mũi kim lên, mũi xuống vô cùng thật. Khi tôi cảm nhận chiếc áo đã hoàn thành, tôi liền nghĩ thêu bông hoa cúc đại đóa lên đó. Tay phải tôi tiếp tục làm việc, hai ngón tay đưa lên đưa xuống cảm nhận rõ theo từng cánh hoa cong dài và mềm mại. Cõ lẽ tôi làm xong trước thời hạn, hai tay tôi đưa ra vuốt ve gấp chiếc áo rất cẩn thận.
Sau đó tôi tâm niệm, xin sang kho Thầy xin những vật dụng cần thiết, quần áo, phù hợp với các vong, những người thân mà tôi biết thì xin những thứ mà hồi sống thường sử dụng như các ông thì thích mặc đồ màu trắng đội mũ phớt, các bà thì áo dài nhung, cơi trầu, ông nội chồng là bộ áo dài gấm đỏ, bác cô chú quần áo đồng hồ, túi xách; còn những đứa em tôi xin đồ tặng theo tính cách của chúng…
Rồi giây phút trùng phùng đã tới, Thầy cho phép mọi người xuất vía sang không gian của vong, tôi lập tức rùng mình xuất vía ngay. Rất nhanh tôi như tìm được các vong của dòng họ nhà mình, tôi òa khóc, khóc mãi, vừa vui vừa buồn, rồi hai tay mình giơ ra ôm, cảm giác mình gặp nhiều người ôm nhiều người, cảm nhận ôm mẹ vòng tay rất chặt gần hơn, có lúc như ôm nhiều người hơn vòng tay rộng, có lúc mình như được vỗ về, tôi chưa lần nào thể hiện như thế. Quả thực, tất cả những động tác tôi biểu hiện trong buổi lễ hôm nay, thật vô cùng, mà tôi khó để diễn tả bằng lời.
https://i.imgur.com/kwAGwtY.jpg?1
Mỗi người đều có cảm nhận thể hiện tình cảm khác nhau - ảnh tvkctl
Rồi tôi lại cười vui vẻ, có lúc vui lắm lắm, gặp gỡ được dòng họ tôi tâm niệm đi mời rượu cho gia tiên, tôi nhớ đến từng gương mặt người thân trong gia đình, nhớ đến họ khi còn sống vì thế cảm xúc cũng theo thế biểu cảm, với người này thì vui hớn hở, người người khác thì nức nở, thương xót, rồi như ai đó dặn dò, động viên. Lần này Thầy để mọi người ở lâu hơn bên các dòng họ thì phải, có nhiều thời gian tôi xin thầm ngồi cạnh mẹ, tôi cảm nhận hai mẹ con ngồi cạnh nhau rất lâu, tâm sự nhiều lắm.
Rồi giờ chia tay cũng đến, khi Thầy hô các vía chuẩn bị về, tôi thấy tiếc nuối. Nhưng lòng không còn thấy buồn nữa, tôi xuất vía trở về lấy được trạng thái cân bằng, lòng nhẹ nhõm vì mình đã thỏa ước nguyện. Chờ một năm nữa tôi sẽ lại được gặp lại mẹ, gia tiên các dòng họ nhà mình.
Sau đó, thật bất ngờ trong không gian thiền định của buổi Lễ Báo Ân, Thầy hướng dẫn mỗi người dùng năng lượng của mình để dệt thành một lá cờ Tổ Quốc, cảm nhận lúc này tôi không còn thương nhớ, mà cảm thấy là một nhiệm vụ cao cả, niềm tự hào dân tộc, có lúc hai tay tôi đưa ra vỗ vỗ như mình đang dệt thật. Sau khi xong các lá cờ nhỏ ấy bay ra hải đảo tạo thành một lá cờ đỏ để đánh dấu chủ quyền của đất nước. Lúc ấy, tôi cảm thấy mình rất hãnh diện, tự hào, tình yêu quê hương mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Buổi lễ kết thúc với nhiều ý nghĩa, cùng với những niềm vui và nhiều cảm xúc khác nhau của mỗi người có mặt hôm nay.
Con chỉ biết nói cảm ơn Thầy nhiều lắm ạ! Thầy đã cho con được theo Thầy tu luyện, cho chúng con được thành Người, biết được mục đích sống của mình để đi tiếp trên con đường Đời – Đạo.
Ngoạn Hiền
14-08-2019, 17:06
.
LỄ BÁO ÂN GIA TIÊN VÀ TỔ QUỐC LINH THIÊNG NĂM 2019
Hàng năm cứ vào dịp tháng 7 âm lịch thì hầu như tất cả người dân Việt Nam theo văn hóa Phật Giáo đều hướng đến ngày lễ Vu Lan Báo Hiếu, trong tâm tư của hầu hết các gia đình Việt thì đây là một trong những Đại lễ lớn trong năm. Với tôi cũng vậy,đây là năm thứ 7 được theo Thầy Nguyệt Quang Tử, nhờ Thầy tôi được thể hiện tấm lòng biết ơn, được kết nối tới Gia Tiên, các cụ, ông bà và những người thân đã mất một cách gần gũi & thiết thực nhất, chân thành nhất, ý nghĩa nhất và cũng cảm động nhất qua lễ Lễ Báo Ân Gia Tiên do Thầy tổ chức tại đền thờ nữ tiến sĩ đầu tiên của nước Việt Nam ta: Đền thờ Bà Chúa Sao Sa – Nguyễn Thị Duệ tọa lạc trên đồi Mâm Xôi, P. Chu Văn An , TP. Chí Linh , tỉnh Hải Dương.
Đoàn chúng tôi tham dự rất đông, đại diện các gia đình đã ngồi kín sân bạt trước đền thờ trang nghiêm chờ Thầy hành lễ. Năm nay, đại diện phòng văn hóa & thể thao TP Chí Linh cũng đã cử cán bộ tiếp đón Thầy và đoàn chúng tôi , cán bộ quản lý Di tích Văn hóa long trọng giới thiệu về lịch sử Đền thờ Bà Chúa Sao Sa, thông tin của cán bộ Phòng văn hóa TP.Chí Linh truyền đạt thì hầu hết những người theo thiền phái KCTL của Thầy Nguyệt Quang Tử đều nằm lòng và thấm nhuần trong tâm trí về đức độ, tài trí mà Bà Chúa Sao Sa đã giúp dân giúp nước chúng ta trong một thời kỳ lịch sử trải qua 3 đời vua: Nhà Mạc, nhà Trịnh và nhà Lê. Khi bà mất, nhân dân nhiều vùng đã lập miếu thờ bà để tỏ lòng biết ơn. Tại nơi bà viên tịch ở đồi Mâm Xôi nhân dân cũng xây lăng tháp 9 tầng bằng gạch theo kiến trúc cổ và lập đền thờ Bà tại đây. Ngày nay, tháp đã được trùng tu tôn tạo lại theo kiến trúc hiện đại. Trên con đường tu luyện của Thầy, Thầy được giao nhiệm vụ về Chí Linh tìm Bát cổ và viết lịch sử của Bát Cổ nơi đây (học trò và những người theo thiền KCTL thì ai ai cũng biết đến bài thơ Bát Cổ Thi của Thầy Nguyệt Quang Tử). Thầy phát biểu cảm ơn và bổ sung thêm về tài trí, đức độ thương dân của Bà qua dữ liệu: trước khi về hưu, nhà vua có ban cho bà phần thưởng để tỏ lòng trân quý người tài của đất nước. Bà liền xin với nhà vua: quê bà vốn rất nghèo, bà đứng tại ngã ba sông và thả dải yếm xuống sông, dải yếm trôi đến đâu thì xin nhà vua miễn thuế cho dân chúng đến đó. Nhà vua liền đồng ý, nhưng với con người tài trí thì bà đã buộc dải yếm vào quả bưởi và thả xuống sông, dải yếm đã trôi đi rất xa và cả một vùng rộng lớn dân làng được miễn thuế nhờ ân đức thông tuệ của bà. Tiếng Thầy vang lên trầm ấm đầy xúc động:
Cổ Tháp Tinh Phi đứng giữa trời.
Sao Sa ngày ấy sáng muôn nơi.
Tam Vương nhất kính xuyên trần thế.
Dải Yếm buông trôi ấm vạn người.
Thầy bắt đầu hành lễ giúp các gia đình thực hiện việc báo ân tới gia tiên và dòng họ của mình. Trước khi buổi lễ diễn ra tại đền thờ Bà Chúa Sao Sa thì các gia đình tham dự đều đã đăng ký với BTC thông tin về gia tiên dòng họ của bố đẻ, mẹ đẻ, dòng họ của gia đình bên chồng/vợ của mỗi người.Thầy thông báo đã có rất nhiều vong về, vì khi thông tin con cháu gửi tới BTC để tham gia lễ thì hầu hết những thông tin đó các vong cũng đã tiếp nhận được lịch. Như vậy có gia đình trước khi đi thì thực hiện nghi lễ thắp hương và mời vong linh ông bà tổ tiên, vong linh cha mẹ và người thân đã mất, có gia đình chưa kịp thắp hương để mời cũng không nên lo lắng vì tấm lòng của con cháu khi có ý nghĩ và trong tâm tưởng xác định hướng tới buổi lễ Báo Ân Gia Tiên thì hầu hết đã được kết nối rồi. Trong tiếng nhạc thiền tất cả mọi người tham dự buổi lễ tâm niệm kính mời gia tiên tiền tổ dòng họ của gia đình mình về dự lễ, Thầy giúp các gia đình con cháu muốn tỏ lòng biết ơn, tặng quà gì cho người thân của mình thì trong kho của Thầy đã có đầy đủ, mọi người bằng tình yêu thương và tâm huyết của mình nhanh nhất tự làm ra các đồ để kính biếu theo ước nguyện của mỗi người. Đã được theo Thầy nhiều năm nên tôi cũng có tâm nguyện tặng ông bà nội ngoại 2 bên quần áo… các cụ thời xưa hay mặc áo the khăn xếp nên tôi có ý nghĩ chọn vải và sử dụng máy may công nghiệp thật nhanh nhưng cũng vẫn giữ được vẻ đẹp tinh xảo của đường kim mũi chỉ. Bà nội, bà ngoại áo the thật đẹp. Với bố của chồng tôi, những năm trước nhờ Thầy tôi mạnh dạn xin được nhà cho Bố, tôi cảm giác cuộc sống vật chất của Bố không còn thiếu thốn nữa nên tôi tâm nguyện tặng bố thiết bị điện tử là Laptop với ĐTDD , tôi nghĩ ở thời kỳ mới biết đâu trong công việc bố cũng dùng đến…và biết đâu đấy cũng là một phương tiện mà con cháu có thể vẫn kết nối được với Bố, tôi nghĩ vậy.
Khi công việc chuẩn bị quà cho người thân đã xong,một cảm giác căng tràn lồng ngực đầy xúc động và tự hào khi Thầy dõng dạc: tất cả mọi người trong buổi lễ tâm niệm dùng toàn bộ tâm đức của mình sử dụng các loại chỉ màu thật đẹp, thật bền Thầy đã chuẩn bị sẵn, nhanh tay cùng đồng lòng dệt thành lá cờ Tổ Quốc Việt Nam nhiều kích thước khác nhau. Cờ đỏ sao vàng đã dệt xong thì lá cờ to nhất cắm tại biển Trường Sa, những lá cờ nhỏ cắm dọc biên giới Việt Nam để tuyên bố cho những kẻ xấu biết rằng: Tổ quốc Việt Nam, đất nước Việt Nam ta luôn có chủ quyền về biển đảo và đất liền. Nhân dân Việt Nam ta yêu Tổ quốc,tự hào là con dân đất Việt, yêu quê hương đất nước mình,quyết không để kẻ xấu nào có thể xâm hại và lấn chiếm từng tấc đất, từng bờ cõi biên cương của Đất nước Việt Nam ta. Tinh thần dân tộc, lòng yêu nước được Thầy truyền tải thêm sức mạnh và cảm giác tự hào vô cùng không chỉ riêng tôi mà người người nhà nhà dự lễ đều quyết tâm nhờ Thầy để chúng tôi bằng cả trái tim mình, biết ơn cha ông bao đời đã hy sinh vì độc lập dân tộc và tự do cho nước nhà.Hình ảnh tấm thảm màu xanh biếc, xanh lam hiện ra trước mắt, đan xen là những tia sáng đan xéo chằng chịt như kiểu các tia chớp của sấm sét xen lẫn vào 2 tấm thảm màu xanh đó, tiếp đến tôi cảm giác như màu đỏ rực, như có ánh nắng chói chiếu thẳng vào mình. Biết ơn và trân trọng ân đức của Thầy Nguyệt Quang Tử vì Thầy luôn âm thầm làm những việc giúp nước giúp dân, nhờ Thầy mà chúng tôi cũng bằng một cách dùng toàn bộ năng lượng sạch của bản thân trong việc góp phần vào công cuộc gìn giữ non sông đất nước Việt Nam, thể hiện tinh thần yêu Tổ quốc, yêu hòa bình.
Nhiệm vụ và trách nhiệm với Tổ quốc, với dân tộc đã hoàn thành, Thầy tiếp tục giúp các gia đình được kết nối với vong linh gia tiên nhà mình. Các vong được Thầy tạo một không gian riêng, không lẫn với không gian của những người dự lễ.Thầy hô xuất vía, những người dự lễ xuất vía sang gặp người thân của mình, hàng năm dịp này là dịp gặp gỡ các cụ trong dòng họ được đông đủ nhất. Cả không gian như trùng xuống, xúc động… quanh mình tôi nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn, tiếng khóc của sự gặp gỡ người thân sau nhiều ngày xa cách. Tôi cũng vậy, tôi được gặp người thân, gia tiên nhà mình vào dịp lễ Báo Ân theo Thầy 7 năm rồi, tôi cũng không ngoại lệ, nước mắt tôi rơi… rơi vì vui mừng được gặp lại bố chồng, được gặp lại ông bà nội ngoại 2 bên sau 1 năm… vậy mà đã 1 năm nữa trôi qua… Thầy có bầy tiệc để các gia đình đoàn viên, tôi vui mừng kính dâng lên ông bà 2 bên, lên bố chồng những món quà mà trước đó đã xin nguyên liệu trong kho của Thầy để làm ra tặng gia tiên với tấm lòng biết ơn sâu sắc. Tôi cũng tâm nguyện kính xin Thầy cho vong linh gia tiên được theo Thầy tu luyện, độ trì dạy bảo con cháu luôn đi theo con đường chính đạo, gia đình các con cháu đoàn kết thương yêu đùm bọc nhau.Cuộc hội ngộ nào rồi cũng đến lúc chia ly. Thầy cho kết thúc buổi gặp gỡ với gia tiên mà các gia đình cứ bịn rịn chia tay, đang vui mừng thì nước mắt tôi lại rơi không kiểm soát được, không ý thức được.
Con chân thành cám ơn Thầy và các anh chị trong BTC đã giúp con thực hiện được tâm nguyện với gia tiên. Con xin được mãi theo Thầy.
Con NH.
Lễ Báo ân 2019 đã khép lại nhưng dư âm còn đọng lại trong tôi với nhiều cảm xúc khác lạ. Không chỉ là những cảm nhận tình cảm thân thương với gia tiên tiền tổ mà trong lễ Báo ân năm nay mọi người còn được thể hiện tình yêu Tổ quốc và chứng kiến một câu chuyện đậm chất nhân văn.
Nơi tổ chức buổi lễ là địa điểm quen thuộc – đền thờ Nữ Tiến sĩ Nguyễn Thị Duệ - Bà chúa Sao Sa - mẹ của Thầy.
Trước khi vào buổi lễ, mọi người được nghe Ban Quản lý giới thiệu rất hay về Bà chúa Sao sa và được Thầy bổ sung về cuộc đời bà như tấm gương sáng chói xuyên suốt 3 đời vua “Nhất kính chiếu tam vương” - những chữ đã được in vào phù điêu tại đền thờ.
Về việc chuẩn bị quà tặng và giao lưu với gia tiên đã có nhiều người chia sẻ nên tôi không nêu ở đây. Trong khuôn khổ bài viết, chỉ xin nói về tình cảm với quê hương đất nước, với Tổ quốc thân yêu của chúng ta tại Lễ báo ân năm nay.
Một điều thật bất ngờ: Thầy đề nghị mọi người có mặt dùng những sợi chỉ đẹp nhất để dệt nên những lá cờ Tổ quốc. Dệt thật nhiều những lá cờ đỏ sao vàng lớn, nhỏ để đem cắm ở biển đảo, cắm ở biên giới Việt Nam. Thầy đã cho chúng tôi được thể hiện tình yêu đất nước, thể hiện trách nhiệm với Tổ quốc mình.
Tôi cảm thấy trong mình trào dâng một tình cảm thật thiêng liêng. Tôi tâm niệm cùng mọi người dệt nên những lá cờ đỏ tươi, may ngôi sao vàng 5 cánh vào giữa.
Theo lệnh của Thầy, những lá cờ đỏ sao vàng rực rỡ, phát sáng hào quang được mang cắm trên biển đảo, dọc biên giới đất liền của mảnh đất hình chữ S này. Lá cờ lớn nhất đã được cắm hiên ngang, bay phấp phới ở Trường Sa, như sự kiêu hãnh, tự hào của dân tộc. Những lá cờ nhỏ, đỏ rực rỡ, lấp lánh hào được cắm dọc biên giới đất liền như một hàng rào bất khả xâm phạm để cảnh báo những kẻ có dã tâm xâm lược biết nước ta là có chủ.
https://live.staticflickr.com/65535/48541816237_57e2c0720f_z.jpg (https://flic.kr/p/2gXtuNa)
Quốc kỳ Việt Nam hiên ngang tung bay trên đảo Trường Sa
Nguồn ảnh: Internet
Tôi thấy mình thật may mắt, tự hào và thật biết ơn Thầy giúp chúng tôi được thể hiện tình yêu Tổ quốc, dân tộc một cách ý nghĩa nhất. Những lá cờ tâm linh này là sự khẳng định vững chắc chủ quyền trên lãnh hải, lãnh thổ của nước ta.
Tôi nhớ đến 2 bài thơ trong lịch sử với hào khí ngất trời, khẳng định chủ quyền đất nước ta :
Bài thứ nhất: “Nam quốc sơn hà” - bài thơ thất ngôn tứ tuyệt nổi tiếng, được coi là bản Tuyên ngôn độc lập đầu tiên của Việt Nam, khẳng định chủ quyền của đất nước Đại Việt. Theo truyền thuyết, bài thơ này do thần linh đọc giúp Lê Hoàn chống quân Tống năm 981 và Lý Thường Kiệt chống quân Tống năm 1077.
Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên phận định tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Lời dịch:
Sông núi nước Nam vua Nam ở
Rành rành định phận ở sách trời
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời
Bài thứ hai: Lời thơ trong “Chiếu xuất quân” của Hoàng đế Quang Trung
Chỉ 6 ngày sau khi quân Thanh vào chiếm Thăng Long, ngày 22/12/1788 (tức 25/11 Mậu Thân), tại Phú Xuân, Nguyễn Huệ đã làm lễ lên ngôi Hoàng Đế, lấy hiệu là Quang Trung, lập tức chỉnh đốn binh mã lên đường ra Bắc tiêu diệt quân ngoại xâm.
Trong “Chiếu xuất quân” của Hoàng đế Quang Trung có những vần thơ hào sảng:
Đánh cho để dài tóc
Đánh cho để đen răng
Đánh cho nó chích luân bất phản
Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn
Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ
Lời dịch:
Đánh cho để dài tóc
Đánh cho để đen răng
Đánh cho nó ngựa xe tan
Đánh cho nó mảnh giáp không còn
Đánh cho sử ghi nước Nam anh hùng là có chủ
Thật tự hào biết bao, với bề dày lịch sử hơn 4.000 năm dựng nước và giữ nước, các thế hệ trên mảnh đất Việt Nam này đã kiên quyết bảo vệ từng tấc đất, từng thước núi của tiền nhân; đã có nhiều cuộc hải chiển bảo vệ chủ quyền biển đảo – một phần lãnh thổ và lãnh hải thiêng liêng của Tổ quốc thân yêu của chúng ta.
https://live.staticflickr.com/65535/48541668616_51fbe7763d_z.jpg (https://flic.kr/p/2gXsJUY)
Khu tưởng niệm chiến sĩ Gạc Ma tại Khánh Hòa
Phần tượng đài mang tên “Những người nằm lại phía chân trời” được xem là trái tim của Khu tưởng niệm. Hình tượng bao quát của tượng đài là “Vòng tròn bất tử” cao 15,15m, tượng trưng cho thời khắc 64 chiến sĩ Hải quân Việt Nam nắm tay nhau quyết tâm bảo vệ lá cờ Tổ quốc tại đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988.
Nguồn ảnh: Internet
Trong tôi có một niềm tin, rằng với những lá cờ tâm linh Thầy cho cắm vững chắc trên biên giới, hải đảo, chúng ta sẽ bảo vệ chủ quyền của mình, giành lại toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc.
Lễ Báo ân năm nay, chúng con hiểu sâu sắc hơn, với mỗi con người, mỗi công dân Việt Nam, cao hơn tình cảm gia đình là tình yêu, là nghĩa vụ, trách nhiệm với Tổ quốc. Báo ân không chỉ với gia tiên tiền tổ mà rộng hơn là lòng biết ơn với bao thế hệ cha ông ta dựng nước, giữ nước, đã hy sinh bảo vệ đất nước để có được ngày hôm nay.
Chúng con xin cảm ơn Thầy về Lễ Báo ân thật ý nghĩa.
manhcao277
16-08-2019, 09:52
.
Từ nhỏ tôi đã không có bà, hai bà mất từ trước khi cha mẹ gặp nhau, tôi lớn lên trong tình yêu thương của hai ông, nhất là ông nội tôi. Khi còn ông tôi còn sống, ông cháu rất quý mến nhau. Ông quý tôi đến nỗi cứ chiều tối thứ 7 dù muộn thế nào cũng nhất quyết đợi cháu nội đi làm về mới vào ăn cơm (tôi đi làm xa, cuối tuần mới về nhà), cứ mỗi đợt ông góm góp được ít tiền là không có đưa cho con trai con dâu cất mà đợi cháu trai về gửi cho nó cất hộ, mỗi sáng thứ 2 khi nào cũng căn giờ gọi cháu dậy đi làm kẻo muộn...Thế rồi mùa lạnh năm ngoái, ông chuyển bệnh ra đi về thế giới bên kia. Giờ đây tôi về nhà không còn bóng dáng của ông nữa, tôi tin ở thế giới bên kia ông sẽ được đoàn tụ, được sống tốt cùng gia tiên tiền tổ của mình. Chính vì thế năm nay tôi háo hức đến ngày tham dự lễ báo ân, tôi mong muốn làm điều gì đó cho ông nội và cho cả các vong linh hương linh họ hàng của tôi nữa. Tôi biết Thầy sẽ giúp được những tâm nguyện hiếu thảo của con cháu báo hiếu ông bà.
Khi vào buổi lễ, Thầy cho mọi người tự làm quà biếu tặng ông bà. Đầu tiên tôi nghĩ ngay làm chiếc cối giã trầu để tặng ông nội, xong tôi lại tâm niệm làm rất nhiều bộ quần áo cho nam nữ cho ông, bà...sẽ có rất nhiều màu, thêu nhiều hoa văn cho đẹp và nhiều kích cỡ để cho cả những vong linh em bé nữa. Xong xuôi tôi chờ đợi đến giây phút được qua không gian của vong để được giao lưu tặng quà cho gia tiên nhà mình. Và thật bất ngờ, năm nay Thầy đề nghị mọi người cùng nhau dệt lên những lá cờ tổ quốc. Dệt một lá cờ thật lớn và nhiều lá cờ đỏ sao vàng để cắm ngoài biển đảo và dọc biên giới tổ quốc để lần nữa khẳng định chủ quyền đất nước Việt Nam...và để chúng tôi qua bên không gian bên kia báo cáo với ông bà gia tiên là chúng con vẫn đang tiếp nối truyền thống của cha ông giữ nước, bảo vệ tổ quốc.
https://live.staticflickr.com/65535/48548387377_61c7ee5d7c.jpg
Khi Thầy hô xuất vía, tôi rùng mình xuất vía đi...cái cảm giác được gặp ông bà làm tôi xao xuyến bồi hồi. Tôi tâm niệm tặng quà mọi người và xin Thầy giúp chữa bệnh cho các vong linh trong các dòng họ, nhất là xin Thầy chữa bệnh cho ông nội mất vì đột quỵ. Cảm xúc trôi qua dần, tôi bình tĩnh hơn xong có một cảm giác đè nặng ở tim...Lúc này tôi mời gia tiên vào bàn tiệc và tâm niệm đi từng bàn chúc rượu ông bà. Kết thúc buổi lễ, cảm giác đè nặng ở tim giảm dần, tôi nghĩ rằng chắc còn có sự những tâm tư nặng nề gì đó của gia tiên nhà mình mà còn chưa được giải tỏa. Tôi cũng mong sau này được tham dự buổi lễ báo ân của Thầy NQT tổ chức thì góp được phần nào giúp đỡ cho gia tiên của mình nhiều hơn. Với tôi, năm nay được tham dự buổi lễ báo ân đã rất thỏa lòng rồi.
Con và gia đình xin được cảm ơn Thầy, cảm ơn BTC đã giúp tôi được hoàn thành tâm nguyện báo hiếu với gia tiên của mình.
/
.
Tôi và gia đình hòa mình trong dòng người tham dự buổi lễ Vu Lan được tổ chức tại Đền thờ Bà Chúa Sao Sa.
Sau khi phần lễ kết thúc, trong tiếng nhạc thiền chúng tôi lựa chọn nguyên liệu, tự làm những món quà để gửi tặng gia tiên nhà mình. Món quà xuất phát từ tình cảm chân thành, yêu thương của mình dành cho người thân đã mất. Được Thầy cho phép vào kho chọn những những món quà thiết thực để lát nữa mang sang biếu gia tiên nhà mình. Tôi đã xin Thầy những chiếc áo phao và thiết bị liên lạc hiện đại để tặng cho ông, cậu và những người khác trong dòng họ, những người khi còn sống họ bám biển đêm ngày để mưu sinh. Tôi cũng xin Thầy những vật dụng thiết thực để tặng ông bà nội, ngoại hai bên. Những món quà mang ý nghĩa tinh thần nhiều hơn.
https://live.staticflickr.com/65535/48551736187_6940cd6144_z.jpg
Quang cảnh buổi lễ
Vẫn trong không gian yên tĩnh ấy, chúng tôi dưới sự hướng dẫn của Thầy và bằng chính năng lượng của mình sử dụng những sợi chỉ đỏ và vàng đẹp nhất để dệt nên những lá cờ Tổ quốc. Những lá cờ Tổ quốc được cắm ở biên giới đất liền, hải đảo để khẳng định chủ quyền của đất nước. Như một lần nữa khẳng định rằng:
“Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên phận định tại thiên thư”.
Trong tiếng nhạc thiền, tôi tập trung cao độ dệt những lá cờ nhỏ, làm đến đâu hình ảnh lá cờ cứ hiện dần lên tay mình. Sau đó, theo lệnh của Thầy, những lá cờ đỏ sao vàng rực rỡ, phát sáng hào quang được cắm dọc biên giới đất liền, vùng trời, biển đảo.
Thông qua những trang lịch sử của dân tộc, tôi biết trong những năm tháng chiến tranh các bà, các mẹ, các chiến sỹ đã may, vá những lá cờ Tổ quốc với một lòng yêu nước, ý chí quật cường để bảo vệ lá cờ cũng là bảo vệ đất nước “Còn cờ, đất nước còn, mất cờ coi như mất nước”. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình sẽ được sử dụng năng lượng của bản thân để dệt nên những lá cờ Tổ quốc. Vậy mà, hôm nay trong buổi lễ Vu Lan này, tôi và những người có mặt được làm một việc thiết thực thể hiện tình yêu tổ quốc của mình, thể hiện trách nhiệm với Tổ quốc mình, tôi lặng đi vì xúc động. Ai đã từng tham gia đàm phán song phương hay đa phương mà nhất là những cuộc đàm phán liên quan đến biên giới, lãnh thổ mới cảm nhận sự thiêng liêng khi lá cờ Tổ quốc được đặt một phía của bàn đàm phán.
Sau khi tự mình làm những món quà cho gia tiên, rồi cùng những người khác mình dệt những lá cờ Tổ quốc…, Thầy cho phép mọi người xuất vía sang không gian của vong để gặp gỡ gia tiên nhà mình. Khi Thầy dứt lời, tôi cảm thấy vía tôi như tịnh tiến dần sang không gian của vong để gặp gia tiên nhà mình. Nó giống như một thước phim quay chậm từ phải qua trái để tôi có thể gặp gỡ được những người thân của tôi đã mất. Kỳ lạ thay, lần gặp gỡ này tôi cảm thấy không ồn ào, vội vã, gia tiên nhà mình ai cũng vui vẻ, tươi cười nhìn tôi. Sự gặp gỡ luôn mang theo những hồi ức, hình ảnh, cử chỉ thân thuộc của những người thân khi còn sống dành cho mình. Cuộc gặp gỡ nào rồi đến lúc cũng phải chia tay, hình ảnh về người thân đã mất của tôi mờ dần, mờ dần và xa dần theo chiều quay từ trái qua phải. Người tôi nặng dần lên để trở về với hiện tại.
Con cảm ơn Thầy đã cho chúng con cơ hội thể hiện tình yêu, trách nhiệm của mình đối với tình yêu tổ quốc; cho con cơ hội để thực hiện nghĩa vụ của một Môn sinh. Điều mà nhiều khi ở trần tục chúng con muốn làm, nhưng không biết làm như thế nào và bắt đầu làm từ đâu cho đúng và có kết quả chứ không phải là lời nói suông.
Con cảm ơn Thầy cho chúng con cơ hội để gặp gỡ, báo hiếu gia tiên của mình để chúng con cảm thấy “như chưa hề có cuộc chia ly” với người thân đã mất.
./
Thanh Bình
17-08-2019, 17:50
.
Đã nhiều năm nay từ khi theo Thầy đến giờ, cứ đến tháng 7 âm lịch là chúng tôi lại được tham gia buổi lễ Báo Ân do Thầy Huệ Tâm tổ chức. Năm nay thật là một năm đặc biệt nhất trong các năm, là buổi lễ không chỉ thể hiện tấm lòng hiếu thảo với ông bà tổ tiên, mà buổi lễ còn giúp chúng tôi thể hiện tình yêu thương với tổ Quốc với dân tộc Việt Nam nữa.
Sáng Chủ nhật tôi cùng người thân đến đền bà Nguyễn Thị Duệ - bà Chúa Sao Sa, nơi thân quen của đại gia đình Khí công tâm linh để làm lễ. Buổi lễ nào cũng đầy ắp những yêu thương, sự xúc động nghẹn ngào.
https://live.staticflickr.com/65535/48518575286_b823e1bbb0.jpg
Khi bắt đầu buổi lễ, Thầy cho mọi người tự tay làm những món quà để tặng người thân yêu của mình. Tôi tâm niệm xin đan những chiếc khăn để tặng bà nội, bố chồng tôi, ông bà ngoại, làm chiếc gậy để tặng bố tôi vì bố tôi bị kém mắt… Tôi không cảm nhận được là làm thế nào, tôi chỉ thấy nghẹn ngào xúc động, hai hàng nước mắt cứ tuôn rơi.
Sau đấy Thầy cho chúng tôi vào kho của Thầy để xin những vật dụng … để dâng lên ông bà tổ tiên của dòng họ mình. Tôi xin Thầy tặng cho tất cả mọi người trong 4 dòng họ nhà mình mỗi người một bộ quần áo và các vật dụng cần thiết. Vì tôi cũng không biết có tất cả bao nhiêu người, nên tôi xin Thầy là ai trong dòng họ của chúng tôi cũng đều có quần áo mới cả ( Vì quà bằng tình thương nên tôi nghĩ là ai cũng sẽ có cả).
Sau khi chọn quà xong Thầy đã cho chúng tôi làm một việc vô cùng ý nghĩa là tất cả mọi người có mặt dùng sợi chỉ đỏ để dệt lên những lá cờ tổ quốc tươi thắm. Một lá cờ to nhất và thật nhiều lá cờ nhỏ để cắm ở biển đảo biên giới tổ quốc. Tôi tâm niệm xin được dùng năng lượng nhỏ bé của mình để dệt lên những lá cờ đỏ sao vàng tươi thắm. Theo lệnh của Thầy các lá cờ đã được cắm ở những nơi cần được cắm. Lá cờ to nhất đã tung bay tại đảo Trường Sa, còn các lá cờ nhỏ thì được cắm dọc biên giới …Thầy nói những lá cờ vừa được làm trông rất rực rỡ…
Khi Thầy nói xuất vía sang không gian của vong, thì tôi lại thấy xúc động nghẹn ngào, hai hàng nước mắt lại tuôn rơi. Tôi tâm niệm xin được gặp bố tôi( cách đây mấy năm, Thầy nói bố tôi sắp đi đầu thai) Từ đó đến nay tôi không biết là bố tôi đã đi chưa nữa. Nên tôi tâm niệm, nếu bố chưa đi đầu thai, mà có mặt ở đây thì cho con biết, xin bố xoáy thật mạnh vào lòng bàn tay trái của tôi. Nhưng tôi không nhận được tín hiệu nào cả, chắc bố tôi đã đi rồi…Tôi cũng không biết mình nên buồn hay nên vui nữa… Tiếp theo tôi xin được gặp ông nội chồng tôi, vì tôi cũng được biết là ông bị giam trong ngục, nên tôi thường xuyên tâm niệm xin được hồi hướng công đức của mình cho ông, mong ông sớm thoát khỏi ngục tối, tôi cũng hay nguyện cầu và mong ông làm thật nhiều việc tốt…. Tôi có cảm nhận là mình thấy vui vẻ, tôi không biết là ông đã thoát được ngục chưa nữa…?Rồi tôi xin đi gặp tất cả mọi người trong từng dòng họ một, xin được tặng các cụ quần áo, vật dụng cần thiết ( Tôi lại không nghĩ ra thuốc men để xin Thầy tặng cho các cụ nữa chứ… tiếc quá). Nhưng tôi thấy rất hoan hỷ vui vẻ. Chỉ khi nói đến người nhà chồng tôi bỏ đi bao nhiêu năm nay chưa về, thì tôi xin các cụ bên nhà chồng họp lại để tìm ra phương án dẫn dắt anh ý quay về với gia đình, thì tôi thấy mình nặng trĩu …Buổi lễ Báo Ân luôn là buổi lễ cho tôi thật nhiều cảm xúc.
https://live.staticflickr.com/65535/48518744437_20d03f21a5_z.jpg
Con thay mặt gia đình con xin gửi đến Thầy, đến các vị Bề trên lời cảm ơn sâu sắc nhất, Thầy đã giúp chúng con hàng năm được báo ân với ông bà tổ tiên dòng họ mình. Em xin cảm ơn BTC đã lo chu đáo buổi lễ, để mọi người có buổi lễ thật trang trọng, thành kính, thành công
/
tuluyenthantam
18-08-2019, 01:53
.
Lễ báo ân năm nay đối với cá nhân tôi có nhiều điều thật đáng ghi nhớ:
- Đầu tiên là việc được lên sớm hơn, tôi có đăng ký trong nhóm lên trước để chuẩn bị một số việc cần làm trước. Mỗi lần được lên NNLĐ là cảm giác vui, cảm giác hân hoan trong lòng. Nhất là lúc chỉ có ít người, được đi dạo thong dong trong NQV, được ngắm nhìn và cảm nhận vẻ đẹp của từng cây từng thứ trong NQV, được nằm trên thành hồ Nguyệt Quang. Cảm giác đó tuyệt vời lắm.
- Được tham dự ngày giỗ cụ Khúc Hồng Đào.
Mỗi năm học trò chúng tôi lại được tổ chức ngày giỗ của cụ. Cụ là thầy của thầy của Thầy chúng tôi. Cụ thương học trò của Thầy chúng tôi lắm. Có lần cụ còn nói với Thầy chúng tôi là con đừng mắng chúng nó. Chúng con xin cảm ơn cụ ạ, nhưng đúng là chúng con còn kém quá, còn phải cố gắng thật nhiều nữa ạ.
- Xin cụ Đạt Ma sư tổ giúp con, chỉ dẫn cho con. Thời gian này có những lúc con cảm thấy mình chưa đi đúng cách, Con xin nghi nhớ lời dạy của cụ: Khi đã chọn đúng con đường mình đi thì dù còn một chiếc giày vẫn cứ đi.
- Được học về cách giải bùa, hiện nay có rất nhiều loại bùa xấu và cần phải phá bỏ chúng.
Trong buổi lễ Báo Ân năm nay có những điều đặc biệt riêng:
- Tặng những người thân Thuốc và Thiền.
Lúc Thầy Huệ Tâm nói mỗi người hãy tự tay làm một vật gì đó tặng người thân. Tôi tâm niệm dùng năng lượng của bản thân và xin Thầy Huệ Tâm hỗ trợ con tạo ra những viên linh dược, sau đó tập trung tâm niệm làm từng viên một, xong để tặng cho 4 người mà tôi định trong đầu.
Lúc vào kho lấy đồ tôi tâm niệm xin được lấy các bài tập của Thầy, và sách về thiền để cho mọi người biết và tập thiền.
Trong lúc đó suy nghĩ của tôi là Sức khỏe và sự tu luyện là điều không thể thiếu. Cho nên đó là những món quà mà tôi chuẩn bị tặng cho người thân năm nay.
- Lúc xuất vía gặp người thân tôi có cảm giác vui vui, hân hoan trong lòng. Và lúc đó tôi cũng tâm niệm nói với người thân của mình con mong muốn mọi người hãy hòa thuận, đồng lòng với nhau và con mong muốn được sự giao lưu, sự chỉ bảo của người thân hơn nữa để gia đình con được đồng lòng và chia sẻ với nhau hơn.
- Được làm những lá cờ tổ quốc và cùng mọi người làm 1 lá cờ tổ quốc thật lớn để cắm vào biên giới đất liền và vùng biển của nước Đại Việt, nước Việt Nam ta.
Ngoài ra mỗi lần được tham gia các sự kiện tôi đều thấy mình được thật nhiều
- Được gặp gỡ các anh chị em đồng môn, nhất là những người ở xa lâu ngày không gặp. Chỉ cần nhìn thấy nhau là cũng thấy vui rồi.
- Được tăng cường sức khỏe, mỗi lần tham gia các sự kiện của lớp KCTL tôi đều thấy mình khỏe hơn, minh mẫn hơn cho cả những ngày làm việc của tuần tiếp theo nữa.
Con xin cảm ơn Thầy Huệ Tâm, Cảm ơn các vị bề trên, Cảm ơn các anh chị em trong gia đình KCTL đã tổ chức một kỳ lễ Báo Ân thật tuyệt vời ạ!.
/
MaiHuong
19-08-2019, 21:55
Con kính thưa Thầy và các anh chị!
Năm nay là lần đầu tiên con được tham dự lễ Báo Ân. Không thể nói hết những xúc động trong lòng con bằng vài câu từ ngắn ngủi. Đầu tiên, con rất lo lắng rằng ông bà tổ tiên của con không biết đường lên Côn Sơn. Vì con không có thói quen thắp hương báo cáo các cụ trước khi xuất hành. May sao, Thầy đã giải thích, khi có danh sách đăng ký, Thầy đã gửi tín hiệu, đã có thiệp mời các cụ về, lòng con như chút được hòn đá tảng.....
Rồi giây phút chờ đợi bấy lâu đã đến, không khí buổi lễ trang nghiêm, đầy ắp tình thương yêu gia đình, thương yêu Tổ quốc....Con vốn vụng về nên khi nghe Thầy nói chuẩn bị quà, con nghĩ ngay đến vòng tay, con chuẩn bị 1 vòng thật đẹp, và xin Thầy năng lượng như vòng tay của con, con muốn tặng bà ngoại, người đã chăm bẵm con từng li từng tí, và con muốn bà cũng được nhận năng lượng của Thầy, muốn bà ở thế giới bên kia luôn mạnh khỏe....Rồi con được thể hiện tình yêu quê hương đất nước bằng lá cờ Tổ quốc, vừa dệt, lòng con vừa ngân nga khúc hát " Khi còn trong nôi, nghe mẹ ru cha đánh giặc cuối trời. Khi ta cầm súng ra đi, người thân ta thức cùng sao trời. Thương đất nước bao năm, vẫn hát câu TIỄN BIỆT....." từng đường kim mũi chỉ của con cứ lặng dần trong từng lời hát, và theo tiếng Thầy hô, một màu đỏ rực rỡ choáng ngợp trước mắt con.....
Con rất bất ngờ khi Thầy hào phóng cho chúng con được vào kho của Thầy, con lúng túng không biết chọn cái gì? Đầu tiên là thuốc, con xin Thầy 10 viên đan dược, chắc các cụ nhà con cần lắm, con xin 10 bộ quần áo đẹp, xin thầy 2 áo choàng đẹp lung linh cho dì con và chị con, những vong mất khi độ tuổi đẹp nhất của người con gái, và con xin Thầy 10 quyển sách ( sách của Thầy ắt là rất quý, họ hàng nhà con sẽ được khai sáng nhiều). Con mong mỏi được gặp gia tiên, mà khi xuất vía, con cứ ngu nga ngu ngơ, như bị choáng, các ánh sáng trắng, xanh, tím cứ vây lấy con, không cho con nhìn rõ mặt ông bà, con cảm thấy như gần như xa, cố gắng tìm, cố gắng níu....và nước mắt con cứ chảy dài, con hối hận vì mình chưa cố gắng rèn luyện, cảm giác bất lực của người mù, người điếc....Đành ngậm ngùi chia tay bà ngoại và mọi người, lòng trĩu tâm tư, vui buồn lẫn lộn....
Có lẽ buổi lễ đã cho con nhiều điều suy ngẫm, về tình yêu thương gia đình, Tổ quốc, về chữ Hiếu trong xã hội hiện đại và con xin Tạ Ơn Thầy, Thầy luôn dành cho chúng sinh một tình thương bao la vô hạn. Em xin được tỏ lòng cảm ơn các anh chị trong lớp học, những người đã hi sinh rất nhiều thời gian của mình để lo lắng chu đáo cho buổi lễ thêm thành công.
/
Trái tim dũng cảm
20-08-2019, 17:55
Mỗi năm, cứ đến tháng 7 âm là tôi lại háo hức mở diễn đàn đợi thông tin Thầy tổ chức Lễ Báo ân để nhanh tay đăng ký. Và năm nay cũng vậy. . Vâng, mỗi năm chỉ được gặp đông đủ các Cụ nên con cháu cũng cần tươm tất tươi xinh hihihi. Nghĩ vậy nên tôi mặc 1 chiếc áo dài sặc sỡ để đến "gặp các Cụ" trong Lễ Báo ân.
Có rất nhiều đồng môn cũng như các cô các bác đã từng được tham dự Lễ Báo ân nên đã biết tầm quan trọng, ý nghĩa cũng như chắc chắc sẽ được trải qua những giây phút xúc động. Và lần này cũng không phải ngoại lệ !
Thầy đã hướng dẫn tất cả mọi người cùng dệt những lá cờ Việt Nam để cắm ở các vùng hải đảo, các vùng biên giới để khẳng định chủ quyền của Đất nước Việt Nam. Thật tuyệt vời vì Thầy không chỉ dạy chúng tôi về việc sống tốt, tu tập tốt mà Thầy luôn nhấn mạnh tình yêu đồng bào, yêu quê hương đất nước. Tôi nhớ đã từng có lần Thầy hướng dẫn tất cả học trò cùng phát năng lượng để tạo thành 1 quả cầu năng lượng sạch để đầy lùi các năng lượng xấu ảnh hưởng đến nhiều người. Dù việc làm đó có thể tốn nhiều năng lượng, có thể bị nhiễm khí độc khí xấu nhưng Thầy luôn truyền cho chúng tôi năng lượng của sự quyết tâm vì mọi người. Lần này là Thầy cho chúng tôi dệt lá cờ Việt Nam - Cờ Tổ quốc. Có đơn giản quá không? Không ạ! Rất ý nghĩa và rất giá trị ạ.
Tôi cảm giác vía của tôi rất thích việc này, thoăn thoắt đan trong đó đan làm 2 loại cờ: 1 cờ to và 1 cờ nhỏ. Tôi cảm giác tôi đan được 2 lá cờ to và 2 lá cờ nhỏ. Màu của lá cờ rất rất đẹp: óng ánh sắc đỏ và óng ánh sắc vàng cảm giác rất giống vải áo cà sa của Đường Tăng vậy. Và thật hoan hỉ khi nghe Thầy nói chúng ta đã làm được những điều tuyệt vời trong không gian để khẳng định chủ quyền của Đất nước.
Và dựa vào ý tưởng ấy của Thầy, tôi hình dung và làm tặng các Cụ mỗi người 1 chiếc áo lụa trắng tinh khôi, có ánh lấp lánh và điểm nhấn là các chiếc cúc áo có hình cờ đỏ sao vàng làm nổi bật áo lên.
Khi được vào trong kho quà tặng của Thầy, tôi đã xin thuốc bổ cho mọi người. Đợt gần đây 2 bác của tôi đều mất do ung thư và tai biến, nên tôi hướng tới việc làm sao xin Thầy chữa trị giúp, bệnh nào thuốc đấy, có Thầy thuốc đưa ra các túi bọc nhỏ cho từng người
Và tôi lại xin Thầy tặng mỗi người 1 lá cờ Việt Nam nho nhỏ, và tôi "tham" còn xin dư số lượng cờ nhiều hơn so với số lượng người để nhờ mọi người gặp những người khác mà họ không có cơ hội được đến buổi lễ thì tặng họ và nhấn mạnh rằng: những người trần tục đang cố gắng giữ nước, thì mong muốn các cụ, mọi người trong gia đình ở thế giớ bên kia cũng cùng nhau giữ nước và truyền đạt thông điệp này tới nhiều nhiều người hơn nữa thì sẽ tạọ nên "Đoàn kết là sức mạnh". Vậy nên khi được gặp mọi người, tôi cảm giác rất hồ hởi đi tặng quà và dặn dò thông điệp ấy.
Lần này tôi nói và tâm sự, chia sẻ khá nhiều vì tôi biết thời gian không có nhiều, tôi có vẻ như đã nói từ đầu tới cuối và tôi đứng còn mọi người ngồi để nghe. Có những điều không tâm sự được với “người trần” thì lại có thể thoải mái nói ra với “Người âm” J để xin các cụ chỉ bảo, dạy bảo cho tốt hơn.
Tôi vẫn nhớ năm ngoái có 1 sự kiện cũng xúc động là có 1 chị đã xin Thầy hỗ trợ cho anh phi công bị tai nạn thời điểm đó. anh ấy là chồng của chị bạn thân của chị ấy. Và chị ấy đã khóc rất nhiều trong buổi lễ. Còn lần này lại cũng là chính tình yêu thương vượt ra khỏi gia đình đã giúp cho mọi người ở buổi lễ đó đều thấy nhẹ lòng hơn về 1 sự vụ thương tâm mới xảy ra. Vậy đấy ! "Tình thương mới thực quyền năng lớn" là như vậy ạ ! Khi bạn khởi tâm thật lớn để làm những điều tốt cho nhiều người, bạn sẽ được hỗ trợ. Và tôi lại nghẹn ngào đến nỗi lúc cuối cùng đáng lẽ phải nói nhiều hơn nữa nhưng lại khóc, vô cùng xúc động ạ.
Con xin chân thành cảm ơn Thầy đã giúp chúng con được báo ân dòng họ của chúng con và được làm những điều thể hiện tình yêu Tổ quốc ạ !
/
Hanhthong
21-08-2019, 15:57
Cảm xúc khi âm dương trùng phùng thật khó nói thành lời.
Tôi là 1 học trò của Thầy, tôi có nhiệm vụ là chụp ảnh. Bởi vậy cảm nhận về các buổi lễ của tôi khá đặc biệt. Khi mọi người ngồi thiền, nhắm mắt thẳng lưng, tâm niệm theo lời dẫn của Thầy thì tôi lại được mở mắt quan sát và ghi lại những hình ảnh buổi lễ.
Tôi đã nhìn thấy những gì?
Khi Thầy hô mọi người hãy dùng tình yêu thương của mình, dựa vào các nguyên liệu có sẵn để làm các món quà tặng người thân thì tôi thấy bắt đầu có sự chuyển động vô thức. Người thì cứ như đang gấp quần áo, người thì đang khâu vá, người thì sắp xếp đồ, người thì cử động liên hồi các ngón tay, cánh tay. Người thì khuôn mặt tư lự, người thì khuôn mặt hồ hởi, người thì chau mày suy nghĩ, người thì lúc lắc đầu… Khuôn mặt mỗi người một tâm trạng, một suy nghĩ, một hành động nhưng tất cả đều cực kỳ tập trung vào công việc và trong không gian tĩnh lặng. Tôi hiểu, trong giây phút này, mọi người đang dồn hết tâm trí mình để chuẩn bị những món quà tăng cho người thân yêu đã mất. Sự việc giống như cổ tích nhưng không lạ với chúng tôi. Vì tôi hiểu, khi chúng ta tu tập, thanh lọc cơ thể thường xuyên thì cơ thể thanh sạch hơn, những cảm nhận về tâm linh cũng có thể tốt hơn. Khi theo Thầy, sẽ được tiếp xúc, học hỏi và trải nghiệm với những mức độ kiến thức tâm linh cao cấp mà có lẽ chưa có sách vở nào nghiên cứu hay có những kết luận khoa học thực sự về nó.
Sau khi kết thúc tự tay làm quà tặng và đến phần đi chọn quà tặng trong kho của Thầy và giây phú giao lưu gặp gỡ. Lúc này thì bắt đầu có những tiếng nức nở, nhiều khuôn mặt giàn giụa nước mắt, nhiều khuôn mặt nở nụ cười tươi, nhiều cử động dang tay ôm trọng khi gặp gỡ… tuy nhiên, cái tôi thấy nhiều nhất là nước mắt. Chả phải giọt nước mắt là tột cùng của cảm xúc hay sao. Tôi thấy những giọt nước mắt rơi lặng lẽ trong nụ cười hạnh phúc, những giọt nước mắt trong sự khắc khoải chờ mong, những giọt nước mắt của sự kìm nén lâu ngày, nước mắt của sự hối hận, của sự hoang mang, của sự mừng rỡ và bất ngờ. Không chỉ phụ nữ, tôi thấy cả những giọt nước mắt của đàn ông, của người già, người trẻ. Những giọt nước mắt có lẽ cực kỳ hiếm thấy, và chỉ có thể có trong những tình huống vô cùng xúc động.
https://postimg.cc/t7xYFXSD
https://i.postimg.cc/wBH7sYhc/IMG-9987.jpg
https://i.postimg.cc/j2W5rxbK/IMG-9995.jpg
https://i.postimg.cc/YS462WwL/IMG-9991.jpg
https://postimg.cc/9whVdj0N
Buổi lễ tạ ơn năm nào cũng để trong tôi nhiều cảm cảm xúc, và luôn là buổi lễ đặc biệt.
Xin chia sẻ cùng các bạn.
https://i.postimg.cc/2SGcLvJH/IMG-8963.jpg
Con xin cảm ơn Thầy, các Vị Bề Trên đã luôn hỗ trợ, giúp đỡ và dạy dỗ chúng con.
Khánh Ly
21-08-2019, 17:35
Mỗi năm dịp lễ Báo Ân mang đến cho tôi một cảm xúc đặc biệt mà chẳng năm nào giống năm nào. Tuổi đời tôi cũng còn khá trẻ, chỉ biết mặt ông bà, còn các cụ cao hơn trong dòng họ thì tôi không biết, nên nếu nói xúc động tình cảm với những người tôi không hề biết mặt thì quả thực là khó! Những năm đầu, ký ức về ông bà mới mất hay đã mất từ lâu mà tôi biết mặt, thân quen cứ ùa về khiến tôi chảy nước mắt nhớ da diết. Nhưng những năm sau, khi trong gia đình không có cuộc chia ly trần âm nào, thì cảm xúc của tôi nhẹ nhàng, thanh thản lắm.
Quà tặng mỗi năm tôi xin một món khác nhau. Có năm thì tôi xin quà là những quyển sách, quyển thơ của Thầy, thuốc bổ cho mọi người, có năm thì tôi xin vòng gỗ hóa thạch, có năm thì tôi xin quần áo... Năm nay khi Thầy nói mọi người dùng năng lượng và tình cảm của mình để tự tay làm nên món quà tặng gia tiên, không hiểu sao trong đầu tôi lúc đó xuất hiện suy nghĩ làm 4 chiếc nhẫn vàng tặng 4 dòng họ, thế là tôi xin Thầy giúp đỡ. Tôi mường tượng mình được vào một xưởng chế tác, được cấp cho một khối vàng nhỏ, sau đó đem vào nồi nung chảy, rồi rót vào khuôn, xong nhúng vào nước cho nguội rồi đánh bóng. Vậy mà chiếc nhẫn của tôi làm ra bé tí xíu, như chiếc nhẫn trơn vàng tây 1 chỉ ngày xưa vậy, lại còn không bóng sáng như tôi mong muốn.
Thế rồi Thầy cho mọi người vào kho chọn quà tặng. Tôi tâm niệm xin Thầy cho mỗi gia đình trong dòng họ 1 chiếc nhẫn vàng nhỏ, riêng bà nội của chồng tôi, thì thoáng thấy có hình ảnh chiếc vòng ngọc. Tôi biết lúc còn sống bà rất thích 1 chiếc vòng ngọc màu xanh, nên tôi đã xin Thầy một chiếc vòng y như vậy để tặng bà. Có lẽ những năm trước tôi đều chọn những món quà mang giá trị tinh thần nhiều hơn, nên năm nay các cụ muốn một món quà mang tính vật chất hơn chăng?... Vậy là tôi đã chọn xong cho gia tiên nhà mình. Tôi thầm nghĩ sẽ dặn các cụ giữ những chiếc nhẫn vàng như là một vật để phòng thân khi có khó khăn. Sau đó tôi liền nghĩ tới 1 cháu bé mà tôi rất thương, tôi tâm niệm xin Thầy giúp đỡ cháu...
Trong lúc đó bỗng nhiên giọng Thầy vang lên đề nghị mọi người có mặt dùng những sợi chỉ đẹp nhất để dệt nên những lá cờ Tổ quốc. Tôi cảm thấy trước mặt mình là một lá cờ đỏ sao vàng nho nhỏ như của các bé học sinh nhưng sáng rực rỡ rất đẹp. Phía trước mặt còn cả một chồng cờ đuôi nheo nhưng không phát sáng. Lúc đó tôi không biết cờ đuôi nheo dùng để làm gì, sau này tôi mới biết chúng dùng để cắm phân định ranh giới quốc gia! Lòng tự hào dân tộc, lòng yêu nước bỗng dâng trào lên trong tôi, nó mạnh mẽ đến nỗi tôi đã thấy mình mặc sẵn áo giáp và vác súng sẵn sàng chiến đấu bảo vệ chủ quyền của đất nước. Cũng trong thời khắc đó, tôi nhớ tới các chiến sỹ anh dũng đã chiến đấu ở bãi Gạc Ma. Tôi thầm xin Thầy chữa bệnh cho các chiến sỹ, và xin Thầy trang bị cho các chiến sỹ thật đầy đủ áo giáp chống đạn, vũ khí tốt nhất để các chiến sỹ tiếp tục sứ mệnh bảo vệ Tổ quốc. (Sau này tôi được biết các chiến sỹ đã được Thầy cứu chữa và đã về làm việc trong quân đội của Thầy. Tôi tự cười bản thân rằng bây giờ mình mới nghĩ tới việc đó mà Thầy đã làm từ lâu rồi!). Buổi lễ khép lại trong sự toại nguyện vì Thầy đã đáp ứng điều mà mọi người tham gia ở đó mong muốn nhất lúc ấy...! Vậy đấy, Lễ Báo Ân không chỉ là báo đáp những ân tình của những bậc sinh thành, mà còn lan tỏa tình yêu thương tới tất cả những người mà mình quan tâm, quý mến; và hơn hết là báo đáp Tổ quốc, bởi ông cha tiên tổ của chúng ta cũng chính là một phần của Tổ quốc!
Con xin tạ ơn Thầy đã giúp chúng con báo ân với Tổ quốc, với gia tiên, dạy dỗ chúng con trên con đường Đời - Đạo song tu. Ân tình của Thầy, chính là ân tình của một người Cha, sẽ mãi là ngọn đuốc soi sáng cho chúng con, chúng con nguyện cố gắng mỗi ngày để báo đáp ân tình ấy!
tiendung23680
22-08-2019, 23:50
Hằng năm cứ đến dịp lễ báo ân tôi lại được theo Thầy và Học trò KCTL tổ chức buổi lễ để tưởng nhớ đến công ơn Cha Mẹ, Ông Bà, Tổ Tiên, gia đình mình. Cũng như mọi năm buổi lễ được Thầy chuẩn bị rất chu đáo và trang trọng tại đền thờ Bà Chúa Sao Sa. Rất nhiều các dòng họ đã được lên danh sách mời từ trước và đã có mặt đông đủ. Năm nay Thầy đã chuẩn bị từ trước rất nhiều những món quà trong kho. Thầy đã tạo ra một không gian khác để các Vong và người nhà có thể giao lưu với nhau.
Buổi lễ bắt đầu, chúng tôi ngồi thiền ngay ngắn, Thầy cho các vía xuất sang không gian khác để giao lưu gặp gỡ các cụ nhà mình, trong tiếng nhạc thiền tôi tôi thấy những tiếng nấc nghen ngào, những luồng ánh sáng chói lòa trong chốc lát, tôi tâm niệm vào trong kho quà của Thầy tìm những món quà có ý nghĩa nhất để đem tặng các cụ, thời gian có hạn nên tôi tranh thủ khẩn trương để còn gặp gỡ các cụ nhà mình.
Trong buổi lễ Thầy hướng dẫn chúng tôi tất cả mọi người dùng những sợi chỉ đẹp nhất để dệt lên những lá cờ Tổ quốc đem cắm lên vùng biên giới, hải đảo khảng định chủ quyền thiêng liêng của tổ quốc Việt Nam.
Buổi lễ kết thúc tôi Thấy mình mệt hơn, chắc là do vía của mình đã được gặp các cụ, uống rượu say chăng. Mọi người tham gia buổi lễ phát biểu cảm nghĩ thật những trải nghiệm của mình đã trải qua. Rất nhiều người đã không kìm nén được cảm xúc khi được gặp những người thân nhà mình, lời chia tay và những lời dặn dò người ở lại.
Gia đình con xin cám ơn Thầy đã cho chúng con cơ hội được gặp gỡ và thể hiện tấm lòng báo hiếu với các cụ gia tiên dòng họ nhà mình
longtadinh
24-08-2019, 12:17
LỄ BÁO ƠN 2019.
Hàng năm, cứ đến ngày 15/07 Rằm tháng bảy là Thầy lại tổ chức một buổi lễ báo ơn trang nghiêm để chúng tôi những người biết Thầy biết đến KCTL có được cơ hội hiếm hoi để gặp gỡ tổ tiên gia đình, những người đã khuất trong dòng họ.
Tôi biết đến KCTL từ năm 2014, tính đến nay cũng đã 06 lần tham dự lễ báo ơn. Trong các buổi lễ Báo ơn Thầy sẽ mời các vong là gia tiên của những người tham dự buổi lễ về, Thầy tạo ra một không gian để các vong ở đó sau đó cho chúng Tôi xuất vía để giao lưu cùng gia tiên dòng họ. Những lần như vậy chúng tôi có cơ hội được tặng quà, được làm những món quà để tặng gia tiên để tỏ lòng biết ơn đến những người đã khuất. Sau đó Thầy mời các vong ăn bữa cơm. Chúng Tôi có cơ hội được dùng cơm với gia tiên. Buổi lễ kết thúc mọi người chia sẻ về những cảm xúc của mình, về những điều mình cảm nhận được khi buổi lễ diễn ra.
Tuy nhiên buổi lễ năm nay rất khác với các buổi lễ năm khác. Năm nay ngoài việc được gặp gỡ giao lưu với các vong trong gia tiên, dòng họ nhà mình. Chúng Tôi có cơ hội được thể hiện trách nhiệm của mình, lòng yêu nước của mình với quê hương, với đất nước. Chúng tôi được dùng năng lượng của mình dệt những lá cờ tổ quốc để cắm ở biển đảo và biên giới, để khẳng định với thể giới rằng đất nước Việt Nam ta là đất nước độc lập tự do. Sau đó Thầy cho chúng Tôi xuất vía sang không gian khác, nơi mà Thầy đã tạo ra để chúng tôi có cơ hội giao lưu và thể hiện tấm lòng biết ơn của mình với các cụ gia tiên trong dòng họ nhà mình.
Con xin cảm ơn Thầy, các cụ Bề trên đã cho chúng con cơ hội được gặp gỡ, giao lưu, thể hiện lòng biết ơn với gia tiên, dòng họ. Cảm ơn Thầy đã cho chúng con có cơ hội thể hiện trách nhiệm của mình với đất nước, với quê hương.
manhtuongngo
25-08-2019, 00:36
Chúng tôi được Thầy Huệ Tâm dạy rằng, mỗi con người sinh ra, lớn lên và trưởng thành luôn chịu ảnh hưởng bởi 5 yếu tố: Ngày tháng năm sinh; Tướng số; Môi trường sống; Hồng phúc ông bà tổ tiên và cuối cùng là sự nỗ lực cố gắng của bản thân. Năm yếu tố trên có ảnh hưởng tới suốt cuộc đời một con người, với mỗi người mức độ ảnh hưởng sẽ khác nhau. Hồng phúc của ông bà tổ tiên là một trong những yếu tố quan trọng có tác động lớn đến mỗi chúng ta, là yếu tố mà không phải ai cũng Tin, biết và có cách nhìn đúng. Hồng phúc của ông bà tổ tiên chính là những Công đức của ông bà, xuất phát từ tình yêu thương con cháu, thay vì ông bà để đó để ông bà có một cuộc sống tốt hơn ở thế giới bên kia thì ông bà dành chia lại cho con cháu, nguồn năng lượng đó giúp cho con cháu có cuộc sống tốt hơn, giỏi giang hơn, bảo vệ che chở cho con cháu tránh khỏi những điều xấu, mang lại những điều tốt lành… Hồng phúc của ông bà tổ tiên có thể hiểu như vậy.
Tuy nhiên không phải ai cũng hiểu điều đó và suy nghĩ được rằng mình có được ngày hôm nay một phần có sự giúp đỡ từ ông bà tổ tiên, từ nguồn năng lượng tình thương của ông bà tổ tiên dành cho con mình.
Là học trò của Thầy Huệ Tâm luôn được Thầy dạy về “tình yêu thương” và “lòng hiếu thảo với ông bà cha mẹ” đó là hai yếu tố đầu tiên phải làm được trước khi trở thành một người tốt. Nếu không làm được như thế thì mọi lòng tốt ở bên ngoài đều trở thành vô nghĩa. Chúng tôi luôn ghi nhớ và thực hành bằng chính từ những hành động cụ thể của mình.
Trong văn hóa tâm linh Việt Nam, tháng 7 AL hằng năm là tháng mà mọi người dành để báo hiếu cha mẹ, ông bà tổ tiên nhà mình. Là dịp mà mỗi người luôn nhắc nhau rằng “hãy sống tốt khi cha mẹ còn sống” và tỏ lòng thành kính với ông bà tổ tiên, những người vẫn luôn dành những nguồn năng lượng tình thường mang đến những điều tốt nhất cho chúng ta. Chúng tôi là những vô cùng may mắn được tham gia vào Lễ Báo Ân do Thầy Huệ Tâm tổ chức, Thầy tạo ra một không gian để chúng tôi có thể gặp mặt tất cả ông bà tổ tiên nhà mình, tạo điều kiện để mỗi chúng tôi thể hiện lòng biết ơn.
Năm nào cũng vậy, buổi lễ diễn ra vô cùng trang trọng, thiêng liêng và xúc động. Thầy tạo ra một không gian riêng, mỗi người sẽ được Thầy đưa vía sang để giao lưu cùng ông bà tổ tiên nhà mình.
Thầy hướng dẫn cho chúng tôi tham gia buổi lễ, mỗi người hãy phát năng lượng tạo ra một món quà đẹp nhất, ý nghĩa nhất để tặng ông bà. Với tôi tôi tâm niệm sẽ làm cho mỗi ông bà một cái kính lão thật tốt để tặng ông bà, chiếc kính này sẽ giúp ông bà nhìn rõ hơn. Sau đó Thầy mở kho cho chúng tôi vào chọn những món qùa để tặng cho ông bà tổ tiên nhà mình. Khi vào kho tôi xin Thầy tặng mỗi ông bà một bộ quần áo đẹp, xin Thầy các tập thơ và bài luyện của Thầy để tặng ông bà, rồi xin Thầy tặng mỗi ông bà một hộp dụng cụ y tế và thuốc chữa bệnh.
Sau khi chọn xong các món quà, chúng tôi được Thầy đưa sang không gian của các ông bà tổ tiên. Trong đầu tôi hiện ra khung cảnh một không gian rất đông, rất rộng và đẹp nơi đó ông bà tổ tiên nội ngoại nhà tôi, ông bà tổ tiên nội ngoại bên vợ được xếp ngồi thành 4 chiếc bàn bầu dục gần nhau, nơi đó các ông bà đang bắt đầu vào dùng tiệc. Tôi tâm niệm bằng tình cảm và lòng thành kính của mình, các thành viên trong gia đình tôi đi rót rượu, gắp thức ăn cho ông bà, hầu cơm rượu và trò chuyện cùng ông bà. Cảm giác trong người lúc đó vui và lâng lâng khó tả, mình như một đưa cháu lon ton chạy hết chỗ này chỗ kia vừa rót rượu gắp thức ăn, vừa hỏi thăm sức khỏe ông bà. Sau khi ông bà dùng tiệc xong, tôi dành tặng các món quà đã chuẩn bị từ trước tặng các ông bà, lúc này tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng ấm áp chảy trong cơ thể, dường như nguồn năng lượng này hòa đồng cùng với nguồn năng lượng của ông bà tổ tiên nhà mình, cảm xúc lâng lâng khó tả. Cuối buổi giao lưu tôi tâm niệm chúc ông bà sức khỏe, tu luyện tốt, luôn dõi theo, độ trì và dạy bảo con cháu, giúp chúng cháu trở thành người tốt, tôi cũng không quên hẹn gặp lại ông bà vào Lễ Báo Ân sang năm.
Chúng tôi, những người con luôn mong muốn được tạ ơn đối với ông bà cha mẹ, ông bà tổ tiên nhưng có thể gặp mặt được ông bà tổ tiên nội ngoại nhà mình, ông bà tổ tiên nội ngoại nhà vợ (chồng) để báo hiếu, để thể hiện tình cảm và lòng biết ơn là một điều không thể. Một chương trình được tổ chức với quy mô có thể nói là vô cùng lớn, kể cả vong và người trần tục, công tác chuẩn bị, đón tiếp, xắp xếp được Thầy và các học trò chuẩn bị vô cùng chu đáo. Trước buổi lễ Thầy thông báo là các vong đã về đây từ ngày hôm trước. Không những thế, Thầy con tạo ra một chiếc kho mà ở đó có tất cả mọi thứ, mỗi người có thể chọn để tặng ông bà tổ tiên nhà mình bằng những món quà cụ thể. Rồi ông bà tổ tiên tham gia buổi lễ, việc sắp xếp, tiếp đón vô cùng trang trọng, chu đáo. Mỗi gia đình, dòng họ đều được Thầy mời tiệc thịnh soạn, các vong ông bà được Thầy chữa bệnh và thậm chí được kiểm tra nếu đủ điều kiện thì lựa chọn các Đạo để được đi học.
Nếu chỉ là lòng biết ơn đối với ông bà, tổ tiên mà không tham gia vào Lễ Báo Ân thì mỗi chúng tôi chỉ biết báo hiếu với ông bà tổ tiêng bằng cách để trong lòng, đó cũng là một cách thể hiện nhưng chưa thể đầy đủ và tốt nhất. Nhưng được tham gia vào Lễ Báo Ân do Thầy Huệ Tâm tổ chức, Thầy đã dành những gì tốt đẹp nhất cho chúng tôi và ông bà tổ tiên nhà mình. Những điều tuyệt vời và ý nghĩa này, chắc chỉ có Thầy mới làm được.
Chúng con vô cùng cảm ơn Thầy Huệ Tâm đã tạo điều kiện tốt nhất để chúng con được thể hiện được tình cảm, và lòng biết ơn của mình với ông bà tổ tiên, một cách đầy đủ, ấm áp nhất.
Phương Nam
25-08-2019, 13:47
Trong một năm, với tôi hai ngày lễ quan trọng mà tôi cố gắng thường xuyên phải về ngôi nhà thứ hai NNLĐ là ngày giải hạn và lễ báo ân.
Giải hạn thật ra đối với bản thân tôi thì tôi không lo lắm, vì từ ngày theo Thầy thì những khó khăn trong cuộc sống tôi vẫn luôn có Thầy, tuy nhiên tôi vẫn cố gắng tham gia để được Thầy và các cụ bề trên phù hộ và giải bớt hạn cho gia đình tôi nhất là bố mẹ (cả hai đều đã lớn tuổi nên tôi rất lo).
Lễ quan trọng thứ 2 đó là lễ Báo ân của con cháu đối với dòng họ tổ tiên. Đền Bà Chúa Sao Sa năm nay sau khi được trùng tu xây dựng lại còn có cả hướng dẫn viên giới thiệu về cuộc đời của bà (tuy rằng chúng tôi vẫn thường được Thầy kể chuyện về cuộc đời của Bà, nhưng đây cũng là một nét hay để những người khác biết thêm về lịch sử của các cụ trên Bát Cổ).
Buổi lễ trước khi bắt đầu, Thầy cho chúng tôi biết là đã có nhiều vong về từ tối hôm qua, vì việc làm của Thầy và cụ trong không gian không chỉ giúp cho người trần tục báo ân với dòng họ tổ tiên mà còn giúp cho các vong được gặp con cháu ở trần tục, ngoài ra các vong còn được Thầy giúp đỡ nên rất nhiều vong về trước. Do lần này tôi có nhiều việc bận nên quên mất việc thắp nhang trước khi đi nên đành gọi điện thoại nhắc người nhà mời hộ nhưng mà may khi Thầy giải thích là từ lúc đăng ký với Thầy thì tất cả các thông tin đó đã được chuyển đến giới bên kia đến từng dòng họ nên các vong về ngay. Thầy hướng dẫn cho chúng tôi nên tự tay mình làm một món quà dù nhỏ dù lớn nhưng đó là tấm lòng của mình đối với người đã mất, nhờ Thầy gợi ý tôi liên quyết định đan những cái áo len chui đâu cho các cụ nam và áo cài cúc cho cụ bà. Khi được vào kho của Thầy tôi liền xin Thầy cho tôi được lấy thuốc chữa bệnh, thuốc bổ cho các cụ và xin Thầy chữa bệnh cho mọi người trong dòng họ.
Điều đặc biệt trong buổi lễ báo ân lần này đó là Thầy đề nghị tất cả mọi người cũng tâm niệm dùng những sợi chỉ đẹp nhất để dệt lên những lá cờ tổ quốc cờ đỏ sao vàng, những lá cờ nhỏ những lá cờ lớn sau khi làm xong sẽ được cắm ở các vùng biên giới, các quần đảo của Việt Nam để khẳng định quyền làm chủ của nước Việt Nam ta, có lẽ đa số chúng ta vẫn thường bứt xúc vì việc quần đảo của chúng ta thường xuyên bị lấn chiếm nhưng chúng ta hầu như không làm được gì thì bây giờ chúng tôi những người trong buổi lễ đã được hổ trợ cùng góp một chút sức lực góp phần khẳng định chủ quyền đất nước của Việt Nam. Thầy cũng cho chúng tôi biết những lá cờ đã được cắm đúng vị trí và phát ra màu đỏ rực phát ra hào quang, chúng con xin cảm ơn Thầy vì nhờ Thầy chúng con đã thể hiện được tình yêu tổ quốc yêu dân tộc mình.
Khi được xuất vía sang không gian của vong, chúng tôi và dòng họ còn được Thầy mời tiệc. Khi Thầy cho xuất vía sang, xung quanh tôi nghe rất nhiều tiếng nức nở của mọi người, trong quá trình ngồi thiền tôi thấy có nhiều ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, nhiều hình ảnh lờ mờ có bóng người bóng bàn ghế lướt qua, rồi tôi không nghe thấy gì xung quanh giống như rơi vào trạng thái ngủ (dù trước đó tôi không buồn ngủ chút nào), lúc trở về tôi không hiểu sao mặt tôi đầy nước mắt mặc dù trong lòng tôi thật sự không hề có buồn.
Con và gia đình xin cảm ơn Thầy và các anh chị đã cho chúng con cơ hội được báo ân với dòng họ tổ tiên và được học, được góp sức lực thể hiện tình yêu Tổ quốc!
Minh Toàn
25-08-2019, 15:40
.
Lễ Vu Lan năm nay là lần đầu tiên tôi có dịp tham dự. Mong ước được báo hiếu với ông bà, tổ tiên đã được ấp ủ từ lâu nhưng đến bây giờ mới về được. Qua tìm hiểu tôi được biết
Lễ Vu Lan xuất phát từ sự tích “cứu mẹ ra khỏi kiếp ngạ quỷ” của Bồ Tát Mục Kiền Liên (là một trong mười vị đệ tử của Đức Phật Thích Ca ). Vu Lan là ngày đại lễ hằng năm nhằm tưởng nhớ đến công ơn của cha, mẹ và gia tiên tiền tổ. Tôi hiểu được không có ông bà tổ tiên thì không có mình. Chúng tôi cũng mâm xôi cỗ đầy, đốt nhiều vàng mã chưa chắc mời các cụ về được. Vì vậy, tôi luôn mong ngóng từng ngày đợi đến ngày tham gia Lễ Báo Ân do Thầy Huệ Tâm tổ chức tại đền Bà Chúa Sao Sa.
Trước buổi lễ, chúng tôi vinh dự được chị Miên nằm trong ban quản lý di tích Chí Linh giới thiệu về mảnh đất Chí Linh, lịch sử của đền và về Bà Chúa Sao Sa Nguyễn Thị Duệ. Chúng tôi còn được nghe Thầy Huệ Tâm đọc thơ về bà:
“ Cổ Tháp Tinh Phi đứng giữa trời
Sao Sa ngày ấy sáng muôn nơi
Tam vương nhất kính xuyên trần thế
Giải yếm buông trôi, ấm vạn người!".
Chúng tôi được biết thêm có nhiều vong đã về từ tối hôm trước khi giải hạn. Bởi vì việc làm này không chỉ để giúp cho người trần tục báo ơn cha,mẹ, ông bà, tổ tiên mà cũng là giúp cho các vong được gặp con cháu trần tục.
https://i.postimg.cc/mDLzR6Yx/E90363-F6-A742-4806-B888-42-BC2-B3-BB5-EA.png (https://postimg.cc/5HrNSgKp)
Bắt đầu buổi Lễ Thầy cho mọi người tự tay làm những món quà để tặng những người thân của mình. “ Các vật liệu sản xuất đồ dùng xuất hiện, hãy bình tâm nghĩ đến ông bà, cha mẹ, nghĩ đến những người đã sinh ra chúng ta, nuôi dạy chúng ta, và hôm nay chúng ta về đây mong được thể hiện tấm lòng biết ơn đối vói các bậc sinh thành. Hãy tự tay mình, bằng ý nghĩ của mình, bằng sức mạnh tâm hồn của mình, hãy sản xuất một vật dụng nào đó dù rất nhỏ thôi. Nhưng đem đầy đủ tình cảm của mình để kính biếu lên ông bà, cha mẹ”
Tôi tâm niệm tự tay mình cố gắng làm tặng cho ông bà tổ tiên mỗi người 2 bộ quần áo chàm. Tôi đang lo lắng mức năng lượng của mình còn thấp, không biết có làm được cho tất cả các cụ không, thì lời của Thầy như tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi, giúp chúng tôi hoàn thành tốt tâm nguyện của mình : “Sức mạnh lớn nhất chính là sức mạnh của thế giới tâm linh ; sức mạnh của tình thương, của lòng biết ơn giúp chúng ta thực hiện được tâm nguyện của mình”.
Sau khi hoàn thành,thật bất ngờ, khi nghe Thầy đề nghị mọi người cùng nhau tâm niệm dùng những sợi chỉ đẹp nhất dệt lên những lá cờ Tổ Quốc – cờ đỏ sao vàng.Những lá cờ nhỏ, những lá cờ lớn sau khi dệt xong chúng ta sẽ cắm ở vùng biển đảo của Việt Nam, biên giới của Việt Nam , để nói cho những kể xấu biết rằng “nước Nam là có chủ”. Tôi nhớ đến lời hịch của Hoàng đế Quang Trung : “ Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng tri hữu chủ”. Tôi tâm niệm dùng năng lượng của mình làm một lá cờ đỏ sao vàng thật đẹp, thật rực rỡ để báo cáo với ông bà chúng tôi đã làm được một việc tốt.
Khi Thầy thông báo mở kho, tôi tâm niệm xin cho mỗi cụ ông 2 bộ quần áo vét , mỗi cụ bà 2 bộ quần áo dài; mỗi cụ một ít tiền , xin cho 2 đứa em mỗi người một chiếc điện thoại .Tôi cảm nhận dường như tôi đang ôm rất nhiều đồ, 2 tay dường như khá nặng.
Khi Thầy hô xuất vía , cảm xúc dâng trào , nước mắt tự dưng rơi. Tôi xin tặng quà và xin . được rót rượu và mời cơm các cụ . Báo cáo các cụ nhưng việc làm được và rất nhiều việc chưa làm được. Tôi xin Thầy giúp chữa bệnh cho các cụ gia tiên tiền tổ, cho 2 đứa em gái tội nghiệp và cho 2 đứa được đi học .
Kết thúc buổi lễ tôi vẫn còn xúc động và nặng nề dường như còn rất nhiều điều chưa làm được. Tôi hứa với các cụ sẽ cố gắng nhiều hơn nữa giúp cho gia đình , dòng họ và cho cộng đồng .
Con xin chân thành cảm ơn Thầy và Ban Tổ chức đã giúp tôi được báo hiếu với ông bà, gia tiên của mình .
/
longtadinh
25-08-2019, 17:20
.
LỄ BÁO ƠN 2019.
Hàng năm, cứ đến ngày 15/07 (Rằm tháng bảy) là Thầy lại tổ chức một buổi lễ báo ơn để giúp cho chúng tôi những người biết Thầy biết đến KCTL có được cơ hội hiếm hoi để gặp gỡ tổ tiên, ông bà nhà mình, những người đã khuất trong dòng họ.
Tôi biết đến KCTL từ năm 2014, tính đến nay cũng đã 06 lần tham dự lễ báo ơn. Trong các buổi lễ Báo ơn Thầy sẽ mời các vong là gia tiên của những người tham dự buổi lễ về, Thầy tạo ra một không gian để các vong ở đó sau đó cho chúng Tôi xuất vía để giao lưu cùng gia tiên dòng họ. Những lần như vậy chúng tôi có cơ hội được tặng quà, được làm những món quà để tặng gia tiên để tỏ lòng biết ơn đến những người đã khuất. Sau đó Thầy mời các vong ăn bữa cơm. Chúng Tôi có cơ hội được dùng cơm với gia tiên. Buổi lễ kết thúc mọi người chia sẻ về những cảm xúc của mình, về những điều mình cảm nhận được khi buổi lễ diễn ra.
Tuy nhiên buổi lễ năm nay rất khác với các buổi lễ năm khác. Năm nay ngoài việc được gặp gỡ giao lưu với các vong trong gia tiên, dòng họ nhà mình. Chúng Tôi có cơ hội được thể hiện trách nhiệm của mình, lòng yêu nước của mình với quê hương, với đất nước. Chúng tôi được dùng năng lượng của mình dệt những lá cờ tổ quốc để cắm ở biển đảo và biên giới, để khẳng định với thể giới rằng đất nước Việt Nam ta là đất nước độc lập tự do.
Sau đó Thầy cho chúng Tôi xuất vía sang không gian khác, nơi mà Thầy đã tạo ra để chúng tôi có cơ hội giao lưu và thể hiện tấm lòng biết ơn của mình với các cụ gia tiên trong dòng họ nhà mình.
Con xin cảm ơn Thầy, các cụ Bề trên đã cho chúng con cơ hội được gặp gỡ, giao lưu, thể hiện lòng biết ơn với gia tiên, dòng họ. Cảm ơn Thầy đã cho chúng con có cơ hội thể hiện trách nhiệm của mình với đất nước, với quê hương.
Lễ Báo Ân - Ngày đặc biệt nhất trong năm!
Ngày lễ Vu Lan 2019 tôi háo hức đón chờ cảm giác xúc động quen thuộc: cảm giác chỉ diễn ra một năm 1 lần duy nhất vào dịp này!
Trước đó 1 ngày, tôi cảm thấy người mình nằng nặng, hơi ngạc nhiên nghĩ rằng nhiễm khí độc ở đâu đó nhưng mới chợt nhớ rằng ngày mai là ngày lễ Vu Lan : Các cụ nhà mình đã về rồi! Cảm giác này lại diễn ra như mọi năm.
Khi Thầy hô xuất vía, tôi thấy mình bay qua một đường hầm tôi tối , rồi vụt sáng, sau đó cảm giác ngơ ngác đi tìm người thân giữa muôn vạn người, rồi cảm xúc khóc vỡ òa trong xúc cảm, rồi miệng bỗng cười toe tóe, tươi thật là tươi. Ôi lúc ấy vui thật! Một năm gặp lại, thời gian như ngừng trôi!
Năm nay, tôi đã có nhiều kinh nghiệm chuẩn bị quà, không còn quá tham hay vụng về khi chọn quà nữa. Tôi cố gắng chuẩn bị thật chu đáo mọi thứ: Tôi tự làm cơm, chuẩn bị mỗi người một bộ quần áo và một gói thuốc, thậm chí để không bỏ sót, tôi xin ghi lại danh sách các cụ cần gì rồi sau đó lại xin quà từ kho của Thầy. Cuộc nói chuyện diễn ra trong cảm xúc, với những người thân mà tôi biết, với những người mà tôi chưa được biết và với những người vừa mới mất. Tôi có cảm giác mình đang ở trong vòng tay ấm áp của các cụ, tôi thấy tay mình nắm thật chặt. Tôi tâm niệm hỏi các cụ trong họ còn ai bị bệnh xin phản ánh lên cơ thể của con để con xin Thầy cho đi bệnh viện chữa bệnh. Sau đó, tôi cảm giác phần gan và dạ dày trướng to lên. Tôi xin Thầy hỗ trợ năng lượng để phát năng lượng chữa bệnh cho các cụ. Cuộc nói chuyện cứ tiếp tục diễn ra như thế: thật tiếc vì năm nay vẫn chỉ có tôi và con gái, mong rằng các cụ lượng thứ cho ....ngày mai là ngày giỗ chính của bà nội tôi, các bác trong dòng họ đang tụ tập để làm giỗ, tôi biết rằng tôi luôn được gặp bà tại lễ Vu Lan, chỉ tiếc rằng tôi chưa thể nhìn hay nghe: ước mơ một lần được nhìn thấy ông bà thân yêu của tôi lại bùng cháy trong tim. Ngay hôm sau, bố mẹ tôi có làm giỗ bà nội ở nhà, tôi là người thắp hương, lúc khấn mặt tôi cứ hướng phía trên bàn thờ, mắt chớp chớp, miệng cười tươi,tôi hiểu bà nội đã về, bà nhìn tôi cười thật vui vì hai bà cháu hôm qua vừa gặp nhau xong.
Đầu tôi biêng biêng trong xúc cảm, lúc Thầy nói có vía uống say rượi, có lẽ tôi là một trong số đó. Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, cảm giác chia tay đầy lưu luyến, lòng tự hứa với các cụ sẽ cố gắng sống tốt và hiếu thảo hơn với bố mẹ....hẹn gặp lại các cụ sang năm! Tôi có cảm giác khoảng cách giữa hai thế giới không còn nữa, khi cần là có thể gặp và cuộc hẹn này đã được lên lịch sẵn, chỉ phải đợi thôi! Buổi lễ Thầy tạo ra giống như ngày ông Ngâu Bà Ngâu gặp gỡ nhau trong dân gian nay đã thành hiện thực hóa!
Năm nay, có thêm sự kiện đặc biệt mà Thầy tạo ra cho chúng tôi được tham gia.Mỗi người sẽ dùng năng lượng của mình để kết thành những lá cờ đỏ sao vàng được cắm tại các vùng hải đảo, các vùng biên hải để khẳng định chủ quyền của đất nước Việt Nam. Ấn đường tôi nhíu lại, tôi có cảm giác các luồng năng lượng từ người mình phát ra tạo ra các đường đan xen nhau lại như dệt vải và khoảng không gian bừng sáng khi lá cờ đó được cắm lên!
Cám ơn Thầy đã tạo cho chúng con những cơ hội đặc biệt để thể hiện lòng hiếu thảo, tình yêu không chỉ với gia đình, dòng họ, tổ tiên mà còn thể hiện tình yêu đối với Tổ Quốc!
tam_thuc
26-08-2019, 02:01
.
Những năm trở lại đây từ khi biết đến Thầy cứ mỗi khi gần đến tháng Bảy âm lịch tôi đều sắp xếp đăng ký lịch nghỉ phép từ rất sớm
Riêng Rằm tháng bảy năm nay tôi ngóng đợi nhất vì bố tôi mất chưa được một năm, và tôi được biết Lễ Báo Ân là nơi âm dương cách biệt có thể gặp nhau tùy vào cảm nhận mỗi người
Tôi lên Côn Sơn từ trước và có một buổi tập Linh pháp với các cô chú lớn tuổi,tập ở NNLD tốt hơn tập ở nhà rất nhiều,
Sau đó ngày thứ sáu tôi và một nhóm anh chị em học trò lên trước làm công tác chuẩn bị cho NNLD sạch sẽ và đẹp hơn
được làm việc cùng các bạn thanh niên ,tôi lại khơi gợi sự nhiệt tình của bản thân và sôi nổi của các bạn ấy
Buổi tối ngày thứ bảy tất cả các học trò đã có một buổi học,qua đó Thầy đã nói chuyện và chấn chỉnh lại cách học,cách tiếp thu,sự nhiệt huyết ,nhiệt tình với KCTL .Cứ mỗi lần ra Côn Sơn ,gặp Thầy và học cùng các anh chị em đồng môn tôi lại như được soi lại bản thân mình , qua đó thấy cái gì chưa được,cái gì cần phải bỏ bớt , cái nào cần cố gắng hơn nữa đối với người học trò ở xa như tôi
Sáng ngày chủ Nhật khi vào buổi Lễ khi Thầy cho phép tự tay mỗi người được làm món đồ, cho người mình yêu thương trong dòng họ hai bên
Con đã làm rất nhiều món đồ ,và đặc biệt là cho bố,cũng như cho người thân,
năm nay con có tham lấy nhiều đồ Thầy thông cảm cho con ạ!
Khi ngồi viết những dòng chữ này tôi vẫn không kìm nén được cảm súc,
Với bố của mình đôi khi vì ở xa nhau,hay tình cảm giữa hai người đàn ông khó thể hiện mà tôi đã bỏ lỡ bao lần thể hiện tình cảm với chính bố mình
Rồi bây giờ khi âm dương cách biệt ,sinh tử biệt ly mà đâm ra hối hận có muộn màng chăng
Tôi luôn tin rằng trong luyện tập KCTL,nhờ có Thầy tôi sẽ sửa bớt những sai lầm này .
Khi kết thúc buổi Lễ tôi có ý định phát biểu lời cảm tạ Thầy và BTC cùng anh chị em cán bộ Lớp nhưng rồi do súc động sau khi gặp bố mà tôi cứ lặng lẽ ngồi khóc ,để rồi đành lỡ mất .
Một lần nữa con xin cảm ơn Thầy,xin cảm ơn BTC và anh chị em cán bộ Lớp KCTL .
Powered by vBulletin® Version 4.2.2 Copyright © 2025 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.