Đăng nhập

View Full Version : Tu tại gia – Khó hay dễ?



Hạt Bồ Đề
23-04-2011, 21:10
Chào các anh chị và các bạn,
Hạt Bồ Đề mới được biết đến trang web Tukhicongdentamlinh.net, đọc các bài viết thấy rất hay và bổ ích. Đặc biệt Hạt Bồ Đề nhận thấy tư tưởng chủ đạo của Tukhicongdentamlinh chính là tu tại gia và các anh chị cũng đều là những người tu tại gia.
Mặc dù một số người bước đầu đến với Tukhicongdentamlinh với những mục đích khác nhau. Có người đến vì có nhu cầu cắt tiền duyên, duyên âm. Người khác thì lại đến với mục đích chữa bệnh. Người khác nữa thì đến vì mục đích tìm một điểm tựa tinh thần khi thấy chán chường sự giả dối, lừa đảo, tha hóa .....của cuộc đời hiện tại. Và cũng có người ban đầu chỉ có nhu cầu làm lại bàn thờ gia tiên. Tất cả mọi người khi tìm đến Tukhicongdentamlinh hầu hết đều đã đạt được mục đích của mình. Sau đó, một số người đã phát sinh nhu cầu mới là tìm hiểu về thế giới tâm linh, từ đó làm cho con người mình hoàn thiện hơn, sạch sẽ hơn, và nếu có duyên thì sẽ có một số quyền năng nhất định. Đó là nhu cầu chính đáng và chính là bước khởi đầu của TU TẠI GIA.

Tuy nhiên, Hạt Bồ Đề muốn cùng các anh chị và các bạn đàm đạo xem TU TẠI GIA là khó hay dễ.
Hạt Bồ Đề đã đọc được câu:
“Thứ nhất là tu tại gia
Thứ hai tu chợ, thứ ba tu chùa”
Tại sao TU TẠI GIA lại được đặt lên hàng thứ nhất?
Cuộc sống của chúng ta có quá nhiều mối quan tâm, mối quan hệ, để từ đó chúng ta bị chi phối, bị ảnh hưởng. Ngoài gia đình, công việc, bạn bè...chúng ta còn có nhiều nhu cầu khác nữa như kiếm tiền, làm giàu, làm đẹp, thăng quan tiến chức v.v. Và để thỏa mãn những nhu cầu đó chúng ta phải dành nhiều và rất nhiều thời gian để lên kế hoạch thực hiện. Chúng ta không nói đến những người dùng những thủ đoạn xấu xa (hầu hết là sẵn sàng chà đạp lên người khác) để thỏa mãn được càng nhiều ham muốn càng tốt...mà chúng ta đang nói đến những người lương thiện dùng những cách thức bình thường để đáp ứng vừa đủ nhu cầu trên của mình. Tuy nhiên, thời gian dành cho việc TU TẠI GIA hình như quá hạn hẹp và phải chi phối cho nhiều vấn đề như:
Gia đình
Gia đình là nơi chúng ta phải dành thời gian quan tâm ít nhất 8h/ngày. Đó mới chỉ là thời gian chúng ta ...ngủ. Chưa kể nếu ai có con nhỏ hoặc bố mẹ già thì thời gian chăm sóc cho họ cũng mất thêm ít nhất 3h nữa.
Công việc
Chúng ta có tu được không nếu vẫn thiếu thốn về vật chất, một ngày phải dành mất ít nhất 8h để làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Và mất thêm khoảng 2h cho việc duy trì phát triển các mối quan hệ. Thêm 2h cho việc học hành nâng cao kiến thức.
Bạn bè/Tình yêu
Chúng ta ai cũng có bạn bè hoặc tình yêu riêng của mình. Một ngày chúng ta cũng mất ít nhất 1h-3h cho bạn bè và tình yêu.

Tính sơ sơ ra thì tổng nhu cầu thời gian dành cho gia đình, công việc, bạn bè/tình yêu khoảng 24h-26h/ngày. Nhưng một ngày chỉ có 24h, vậy thì thời gian nào là thời gian dành cho TU TẠI GIA đây? Hạt Bồ Đề thấy quả thật là khó, chẳng nhẽ lại cạo đầu lên chùa tu cho nhàn...?

Đó là chưa kể sự kỳ thị của những người xung quanh khi chúng ta bước vào thế giới TU TẠI GIA. Người tốt hiểu cho thì không sao. Nhưng những người không hiểu thì chúng ta gặp phải những khó khăn nhất định. Với gia đình thì tuy họ không xa lánh nhưng dường như chúng ta bị cô lập trong gia đình mình. Với công việc thì ở cơ quan chẳng ai muốn dính đến một người có biểu hiện “thần kinh”. Với bạn bè thì ngày càng bị xa lánh, với tình yêu thì có khi ...một đi không bao giờ trở lại

Trên đây là vài lời tâm sự của Hạt Bồ Đề, rất mong các anh chị và các bạn cho Hạt Bồ Đề một lời khuyên.

huyenkhongthanhnam
23-04-2011, 22:57
Tính sơ sơ ra thì tổng nhu cầu thời gian dành cho gia đình, công việc, bạn bè/tình yêu khoảng 24h-26h/ngày. Nhưng một ngày chỉ có 24h, vậy thì thời gian nào là thời gian dành cho TU TẠI GIA đây? Hạt Bồ Đề thấy quả thật là khó, chẳng nhẽ lại cạo đầu lên chùa tu cho nhàn...?

1. KHÓ KHÔNG?!
- Mình xin có ý kiến: "KHÓ LẮM, RẤT KHÓ, CỰC KỲ KHÓ", chẳng có cái gì dễ dàng cả! Lúc đầu, mình cũng như bạn :).
2. DỄ KHÔNG?!
- Cũng dễ, cũng chỉ là: "HÍT VÀO, THỞ RA!".
- Văn minh như nước NGA cũng phải HÍT VÀO THỞ RA; Lạc hậu như nước LÀO cũng phải THỞ RA HÍT VÀO (mình nhớ được nội dung ý chính đại loại là như thế).
----------------------------------------------------------------------------------------
Kiếm tiền khó không?! Khó chứ! Mà cũng dễ! Chẳng vậy:
- 5 - 20% người dân VIỆT NAM (hoặc THẾ GIỚI) nắm giữ 80 - 95% tiền bạc (và của cải).
- 80 - 95% người dân còn lại chỉ nắm giữ 5 - 20% tiền bạc (và của cải).
Bán sách khó không?! Khó chứ! Mà cũng dễ! Chẳng vậy:
- Chỉ có 5 - 20% cuốn sách đem lại 80 - 95% lợi nhuận.
- 80 - 95% cuốn sách còn lại đem lại 5 - 20% lợi nhuận.
- Như vậy, chủ cửa hàng sách không thống kê chỉ bán ào ào thì sao biết những đầu sách nào thường đem lại lợi nhuận cao?! Khó hay Dễ là ở chỗ đó!
Học tập để có được điểm cao khó không?! Thế nào là điểm cao?! Khó chứ, mà cũng Dễ :).
- Để có được điểm 8 môn TOÁN (hoặc môn mình yêu thích), đôi khi chỉ cần bỏ ra 20% sức lực (còn lại, để cho các môn khác)
- Để có được 2 điểm còn lại (cho tròn thành điểm 10) đôi khi phải mất đến 80% sức khỏe còn lại.
- Nếu như thế, mình xin có điểm 8 cho lành, cũng là cao rồi.
----------------------------------------------------------------------------------------
Ở trên, mình xin dẫn chứng sử dụng NGUYÊN LÝ 80/20 để bàn xét VUI về việc KHÓ/DỄ của đời thường.
----------------------------------------------------------------------------------------
Lúc đầu, mình nghĩ thế này: NẾU THẤY KHÓ QUÁ, thôi nghỉ ngay cho nó KHỎE! Nhưng, nếu thấy rằng: "KHÓ" nên đâu phải ai cũng làm được?! Phải có cái gì nó KHÓ nên mình vượt qua được thì mới thấy được cái người khác KHÔNG THẤY ĐƯỢC!
----------------------------------------------------------------------------------------
Mình cũng mới là "NHẬP MÔN" của Thầy, mình cũng có biết gì nhiều đâu?! Mình cũng mới biết:
1. Thở thường: đều, nhẹ, sâu, chậm.
2. Thở đan điền công: theo HÌNH VUÔNG (thu, dẫn, tụ, xả, ...)
----------------------------------------------------------------------------------------
Kết quả:
1. Thở thường: đều, nhẹ, sâu, chậm.
- Mình vận dụng vào hơi thở cho chính bản thân mình, mình đã thấy: SỨC KHỎE của cơ thể mình đã TỐT LÊN đáng kể! Vậy, việc thở này lúc Ở NHÀ (GIA ĐÌNH), lúc Ở CÔNG SỞ (CÔNG VIỆC), lúc ở CHỢ CHÙA, hay Tình yêu/Bạn bè có làm được không?! Khó hay Dễ?!
- Mình vận dụng cái "ĐỀU, NHẸ, SÂU, CHẬM" vào làm các việc Ở NHÀ (chơi cờ Tướng với BỐ), Ở CÔNG SỞ (quản lý Công việc, sử lý các tình huống khó khăn trong công việc), Tình yêu/Tình cảm vợ chồng/ Tình bạn (như lắng nghe cảm xúc, suy nghĩ người khác, ... thấy họ chưa được ĐỀU, NHẸ, SÂU, CHẬM cả VỀ HƠI THỞ của họ, và cả ở CÁCH THỨC XỬ LÝ VẤN ĐỀ CỦA HỌ). Các vấn đề xunh quanh của mình cũng được cải thiện đáng kể. Mỗi ngày tốt hơn một tý, mỗi ngày vui hơn một tý, ... hơn một tý! Nhiều ngày, thì nhiều tý! Và dần dần, tất nhiêu mình sử dụng 24h tốt hơn hẳn.
----------------------------------------------------------------------------------------
Sau một thời gian, rốt cuộc mình cũng mới chỉ biết có: "HÍT VÀO và THỞ RA", đôi điều tâm sự của người MỚI BẮT ĐẦU! Mong bạn và các bạn mới cùng tham khảo.
----------------------------------------------------------------------------------------

nhuhainguyen
23-04-2011, 23:01
Tu được khó lắm ai ơi
Trong tâm luôn động, mấy người gặp duyên
Vì cuộc sống chẳng vẹn nguyên
Bao điều phiền toái nối liền khổ đau
Tặng người vài chữ như sau
Luôn mong muốn được cùng nhau “chèo thuyền”
Chỉ cần ta giữ “TÂM” chuyên
Thời gian tất có, ắt thành công thôi

NhuMai
24-04-2011, 22:49
Bạn Hạt Bồ Đề muốn đi tu nhưng lại đưa ra một loạt khó khăn ở mức không thể thực hiện được ! Theo tôi thì bạn không nên tu luyện theo môn này vì hình như bạn chưa có duyên.

phongvan
25-04-2011, 07:47
Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên.

TruongKhoat
25-04-2011, 08:25
Vấn đề Tu tại gia này đã có Huyền Ảnh tạo Topic từ lâu rồi mà. Ở đây (http://tukhicongdentamlinh.net/forum/showthread.php?224-Tu-t%E1%BA%A1i-gia)
Nhiều người có ý kiến, và ý kiến của Thầy ở trang 2, Ở đây (http://tukhicongdentamlinh.net/forum/showthread.php?224-Tu-t%E1%BA%A1i-gia/page2)

huyenkhongthanhnam
25-04-2011, 08:54
Vấn đề Tu tại gia này đã có Huyền Ảnh tạo Topic từ lâu rồi mà. Ở đây (http://tukhicongdentamlinh.net/forum/showthread.php?224-Tu-t%E1%BA%A1i-gia)
Nhiều người có ý kiến, và ý kiến của Thầy ở trang 2, Ở đây (http://tukhicongdentamlinh.net/forum/showthread.php?224-Tu-t%E1%BA%A1i-gia/page2)





http://tukhicongdentamlinh.net/forum/showthread.php?224-Tu-t%E1%BA%A1i-gia/page2

Hỏi : Liệu tôi có tu tại gia được không ?

Trả lời : Ai cũng có thể tu tại gia được, dù hoàn cảnh gia đình có khó khăn đến đâu. Chỉ có một điều kiện cho người tu tại gia là : Người đó luôn luôn mong muốn trở thành người tốt, người đó luôn có quyết tâm vượt khó để làm được người tốt.

Hỏi : Muốn tu tại gia thì một ngày cần ít nhất bao nhiêu tiếng để tu tập.
Trả lời : Câu hỏi này biểu hiện sự mặc cả với việc tu luyện, biểu hiện lòng tham trong tu luyện, hoặc chí ít cũng là biểu hiện sự kém hiểu biết của người đi tu. Người tu luyện chân chính thì chỉ cố gắng làm được nhiều việc tốt cho mình, cho những người thân của mình, cho nhiều người xung quanh và rộng hơn nữa là cho tất cả chúng sinh. Người tu luyện chân chính họ cứ cố gắng phấn đấu làm người tốt, làm người thật tốt chứ họ không tính toán đến bao giờ thì được, bởi vì không bao giờ có ai hoàn thiện cả.

Hỏi : Làm thế nào để có tâm lý xác định một cách tự nhiên tu vì vạn vật chúng sinh.

Trả lời : Người tu luyện chân chính thì không việc gì phải xác định tâm lý này, khi đã TỰ NHIÊN thì cần gì phải xác định. Động lực để tu vì vạn vật chúng sinh chính là tình thương đối với vạn vật muôn loài. Khi còn cần phải xác định tức là tình thương đó chưa có sẵn.

Hỏi : Làm thế nào để có thể chiến thắng được cám dỗ của trần tục ?

Trả lời : Chiến thắng được cám dỗ của trần tục là một quá trình phấn đấu tu luyện liên tục gian khổ và không bao giờ ngừng nghỉ. Chiến thắng được cám dỗ của trần tục là một thành công lớn, một kết quả vô cùng quan trọng trong tu luyện.





Thank TruongKhoat.

FirePhoenix
25-04-2011, 09:26
Mọi người đều tu tại gia nhưng "tu tại gia" của chúng tôi khác của bạn, Hạt Bồ Đề ạ!
Tu tại gia không phải chỉ có 1 ngày ngồi thiền mấy tiếng, tập được mấy bài luyện khí, đọc được mấy cuốn kinh Phật...mà tu tại gia là lúc nào cũng nỗ lực, gắng sức để trở thành người tốt. Trước hết, sống là người khỏe mạnh về mặt thể xác, sau đó là khỏe mạnh - hưng phấn về mặt tinh thần. Muốn được như thế, đa phần chúng tôi ngồi thiền hàng ngày theo các bài luyện của Thầy NQT để rèn luyện sức khỏe, để thoải mái về mặt tinh thần. Chúng tôi học chữa bệnh để giúp đỡ cho gia đình, bạn bè, người thân và mọi người xung quanh. Chúng tôi nuôi dưỡng và mang tình thương của mình đến với mọi người (Cái gì từ trái tim sẽ đến được với trái tim). Chúng tôi quán triệt & tuân theo những tư tưởng đạo đức tốt đẹp trong các mối quan hệ gia đình - công việc - bạn bè... Đấy là TU TẠI GIA!
Vậy thì mỗi ngày chúng tôi có 24 tiếng trọn vẹn để thực hiện tất cả những điều đó, thế mà cũng đã rất khó rồi!
Nếu bạn đã dành cả ngày cho những việc khác rồi thì bạn đã hết thời gian cho việc tu tại gia! Vậy thì thôi, đừng tu nữa!

SauDao
25-04-2011, 10:49
Chào các anh chị và các bạn,
Hạt Bồ Đề mới được biết đến trang web Tukhicongdentamlinh.net, đọc các bài viết thấy rất hay và bổ ích. Đặc biệt Hạt Bồ Đề nhận thấy tư tưởng chủ đạo của Tukhicongdentamlinh chính là tu tại gia và các anh chị cũng đều là những người tu tại gia.
Mặc dù một số người bước đầu đến với Tukhicongdentamlinh với những mục đích khác nhau. Có người đến vì có nhu cầu cắt tiền duyên, duyên âm. Người khác thì lại đến với mục đích chữa bệnh. Người khác nữa thì đến vì mục đích tìm một điểm tựa tinh thần khi thấy chán chường sự giả dối, lừa đảo, tha hóa .....của cuộc đời hiện tại. Và cũng có người ban đầu chỉ có nhu cầu làm lại bàn thờ gia tiên. Tất cả mọi người khi tìm đến Tukhicongdentamlinh hầu hết đều đã đạt được mục đích của mình. Sau đó, một số người đã phát sinh nhu cầu mới là tìm hiểu về thế giới tâm linh, từ đó làm cho con người mình hoàn thiện hơn, sạch sẽ hơn, và nếu có duyên thì sẽ có một số quyền năng nhất định. Đó là nhu cầu chính đáng và chính là bước khởi đầu của TU TẠI GIA.

Tuy nhiên, Hạt Bồ Đề muốn cùng các anh chị và các bạn đàm đạo xem TU TẠI GIA là khó hay dễ.
Hạt Bồ Đề đã đọc được câu:
“Thứ nhất là tu tại gia
Thứ hai tu chợ, thứ ba tu chùa”
Tại sao TU TẠI GIA lại được đặt lên hàng thứ nhất?
Cuộc sống của chúng ta có quá nhiều mối quan tâm, mối quan hệ, để từ đó chúng ta bị chi phối, bị ảnh hưởng. Ngoài gia đình, công việc, bạn bè...chúng ta còn có nhiều nhu cầu khác nữa như kiếm tiền, làm giàu, làm đẹp, thăng quan tiến chức v.v. Và để thỏa mãn những nhu cầu đó chúng ta phải dành nhiều và rất nhiều thời gian để lên kế hoạch thực hiện. Chúng ta không nói đến những người dùng những thủ đoạn xấu xa (hầu hết là sẵn sàng chà đạp lên người khác) để thỏa mãn được càng nhiều ham muốn càng tốt...mà chúng ta đang nói đến những người lương thiện dùng những cách thức bình thường để đáp ứng vừa đủ nhu cầu trên của mình. Tuy nhiên, thời gian dành cho việc TU TẠI GIA hình như quá hạn hẹp và phải chi phối cho nhiều vấn đề như:
Gia đình
Gia đình là nơi chúng ta phải dành thời gian quan tâm ít nhất 8h/ngày. Đó mới chỉ là thời gian chúng ta ...ngủ. Chưa kể nếu ai có con nhỏ hoặc bố mẹ già thì thời gian chăm sóc cho họ cũng mất thêm ít nhất 3h nữa.
Công việc
Chúng ta có tu được không nếu vẫn thiếu thốn về vật chất, một ngày phải dành mất ít nhất 8h để làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Và mất thêm khoảng 2h cho việc duy trì phát triển các mối quan hệ. Thêm 2h cho việc học hành nâng cao kiến thức.
Bạn bè/Tình yêu
Chúng ta ai cũng có bạn bè hoặc tình yêu riêng của mình. Một ngày chúng ta cũng mất ít nhất 1h-3h cho bạn bè và tình yêu.

Tính sơ sơ ra thì tổng nhu cầu thời gian dành cho gia đình, công việc, bạn bè/tình yêu khoảng 24h-26h/ngày. Nhưng một ngày chỉ có 24h, vậy thì thời gian nào là thời gian dành cho TU TẠI GIA đây? Hạt Bồ Đề thấy quả thật là khó, chẳng nhẽ lại cạo đầu lên chùa tu cho nhàn...?

Đó là chưa kể sự kỳ thị của những người xung quanh khi chúng ta bước vào thế giới TU TẠI GIA. Người tốt hiểu cho thì không sao. Nhưng những người không hiểu thì chúng ta gặp phải những khó khăn nhất định. Với gia đình thì tuy họ không xa lánh nhưng dường như chúng ta bị cô lập trong gia đình mình. Với công việc thì ở cơ quan chẳng ai muốn dính đến một người có biểu hiện “thần kinh”. Với bạn bè thì ngày càng bị xa lánh, với tình yêu thì có khi ...một đi không bao giờ trở lại

Trên đây là vài lời tâm sự của Hạt Bồ Đề, rất mong các anh chị và các bạn cho Hạt Bồ Đề một lời khuyên.

Ý kiến bạn Hạt Bồ Đề rất hay
Và đó cũng là khó khăn chung cho những người tu tại gia
tuy nhiên nếu nói là khó thì tu ở đâu cũng có cái khó của nó
Tu chợ, tu chùa cũng không phải là dễ hơn
Theo nguyên lý cân bằng Âm Dương
cái gì cũng có giá của nó và cần sự đánh đổi
Có lẽ muốn tu tại gia đành phải chấp nhận cắt bớt thời gian
của một trong những việc bạn đã liệt kê ở trên

Hạt Bồ Đề
25-04-2011, 12:33
Cảm ơn các anh chị và các bạn đã có những lời khuyên hết sức có lý, có tình dành cho Hạt Bồ Đề. Ngày hôm nay Hạt Bồ Đề đã ngộ ra được nhiều điều và đã ít nhiều hiểu được thế nào là TU TẠI GIA.
Qua đây Hạt Bồ Đề nhận thấy một điều ở tukhicongdentamlinh là: “Đồng thanh tương ứng, Đồng khí tương cầu”. Bất kỳ một vấn đề nào của bất kỳ ai được nêu ra cũng đều được mọi người cùng vào giải thích, hướng dẫn chỉ bảo nhiệt tình. Không phải bất kỳ trang web nào cũng làm được điều này. Chính vì vậy mà vào trang web bao giờ cũng thấy được sự ấm áp của tình người.
Hạt Bồ Đề thấy các anh chị và các bạn đã bỏ rất nhiều công sức xây dựng được một trang web rất đẹp, rất có ích, rất ấm áp. Hãy để ngọn lửa ấm áp đó ngày càng cháy sáng lên. Hạt Bồ Đề mong rằng hàng ngày khi vào đây sẽ được đọc nhiều ….nhiều …..nhiều bài viết bổ ích hơn nữa, nhận được nhiều tranh luận, trao đổi của mọi người hơn nữa. Để những người bước đầu mới vào con đường tu tập như Hạt Bồ Đề, còn rất thiếu và yếu về kiến thức tâm linh, được mở mang tri thức.
Đừng để nó nguội lạnh nhé………..

Hành Thiện
25-04-2011, 12:51
Chào bạn Hạt Bồ Đề.
Vấn đề bạn đưa ra mình cũng đã từng suy nghĩ và thấy như sau:
Có nên đánh đồng giữa "tu tại gia" với "ngồi thiền tại gia" không nhỉ?
Bản thân từ "tu" nghĩa là "sửa dần cho tốt hơn". Vì thế việc "tu tại gia" có nghĩa là ...
Còn tại sao tu tại gia khó hơn tu tại chợ, có lẽ vì các tác động tha hóa của thế giới trần tục tác động mạnh nhất tại gia, rồi đến chợ, và rồi thì đến chùa.
Như vậy thì đúng là việc tu tại gia khó (như bạn Hạt Bồ Đề nói) nhưng nó không khó vì việc không có thời gian để cho bạn ngồi thiền, mà nó khó ở việc bạn cần tự nhận thức được những gì mình chưa tốt, chưa thiện trong các việc bạn đang làm và sửa dần cho tốt hơn. Nhìn theo góc độ không gian tâm linh rộng thì bạn không chỉ cần sống thiện, tốt với mọi người, mà còn sống thiện, tốt với vạn vật muôn loài.

Một số các quan điểm thế nào là "tu" theo các pp khác nhau thì khác nhau, và rất có thể chúng ta đang định nghĩa "tu tại gia" khác nhau. Định nghĩa ban đầu sai khác nhau thì cũng không nên tranh luận tiếp làm gì...

boystyle83
25-04-2011, 13:01
Cám ơn HBD về những nhận xét và góp ý chân thành của bạn! Huy vọng diễn đàn sẽ ngày càng phát triển có ích và ấm áp hơn nữa :)

FirePhoenix
25-04-2011, 15:24
Thiết nghĩ chữ "tu" đã đặt trong câu "Thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa" thì mọi người đã đều phải hiểu "tu" là gì rồi chứ? Chẳng nhẽ đi ra chợ ngồi thiền??? Xin lỗi nếu tôi nói hơi cực đoan, nhưng khi mọi người cứ lên hỏi giờ bận rộn như thế có thời gian đâu mà tu, tôi thấy nếu thế thì đừng nên tu nữa. Thử hỏi, 1 bộ phim hay có thể khiến bạn thức đến 12h đêm? 1 trận đá bóng hay có thể khiến bạn thức đến 3h sáng? 1 cái hẹn với người yêu có thể khiến bạn hưng phấn từ sáng đến chiều? Xét cho cùng, nếu ai coi tu luyện (ở đây xin chỉ lấy nghĩa hẹp là ngồi thiền & học thiền) thực sự là đam mê, là khao khát thì tất sẽ sắp xếp được thời gian.
Riêng bản thân tôi, tôi rất lười ngồi thiền, tôi hay bị tê chân kinh khủng, giờ tôi lại đang nuôi con nhỏ, tôi thực sự ko hề có thời gian cho bản thân mình. Tôi vẫn thực sự còn kém cỏi trong việc "kiên trì ngồi thiền". Nhưng bù lại tôi cố gắng thanh khí bất cứ khi nào, khi ngồi làm việc, khi đọc sách, khi nằm ngủ...Và luôn luôn tâm niệm vẫn phải phấn đấu...Tôi ko bao giờ nghĩ rằng mình ko có thời gian để tu, mà chỉ nghĩ rằng mình có chừng ấy thời gian thì tu như thế nào, cố gắng phấn đấu như thế nào.
Xin lỗi Hạt Bồ Đề nếu tôi hơi cực đoan với bạn!

huyenkhongthanhnam
25-04-2011, 16:03
Nhưng bù lại tôi cố gắng thanh khí bất cứ khi nào, khi ngồi làm việc, khi đọc sách, khi nằm ngủ...Và luôn luôn tâm niệm vẫn phải phấn đấu...Tôi ko bao giờ nghĩ rằng mình ko có thời gian để tu, mà chỉ nghĩ rằng mình có chừng ấy thời gian thì tu như thế nào, cố gắng phấn đấu như thế nào.

Thank FP.
Nhờ vậy, mà:
- Trước đây: mình làm việc nhiều, đầu đau và căng thẳng, ...
- Gần đây: làm nhiều hơn, tiếp nhận được lượng kiến thức nhiều hơn, ... nhưng vẫn thấy đầu THANH THOÁT và THOẢI MÁI (vẫn thấy trống thế nào ấy).

Hạt Bồ Đề
25-04-2011, 16:37
Thanks FirePhoenix,
Những gì bạn nói ra quả thực là quý báu đối với bản thân Hạt Bồ Đề cũng như những người mới bước vào con đường tu tập. Hạt Bồ Đề hiểu thế này có đúng không nhé: Để đi được đúng trên con đường Tu thì trước hết phải nhận thức rõ ràng mục đích của việc đi tu.
Tại sao lại đi Tu?
Có người quá đau khổ vì tình yêu tan vỡ ===> Đi tu
Có người quá đau khổ vì mất người thân ===> Đi tu
Có người khuynh gia bại sản vì kinh doanh ===> Đi tu
Có người sinh ra đã không có cha mẹ và được gửi vào chùa ===> Đi tu theo duyên
Có người tuy chẳng đau khổ vì cái gì cả nhưng cảm thấy chán chường cuộc sống giả dối, muốn tìm kiếm cho mình một lối thoát thực sự ===> Đi tu
.................................................. .....
.................................................. .....
Tuy nhiên hình như cũng có nhiều người coi việc đi tu như một kiểu đi chơi, hoặc là theo phong trào, theo mốt, thậm chí là một cách thức để kinh doanh. Hạt Bồ Đề được biết có một ông sư đã cạo đầu đi tu được một thời gian, nhưng rồi lại quay trở lại cuộc đời trần tục chỉ vì không qua nổi sự cám dỗ của sắc đẹp đàn bà. Rồi lại nghe có ông sư khác trụ trì ở chùa ..... cứ 3 tháng lại gửi vào tài khoản ở Vietcombank số tiền lên đến vài tỷ đồng.
Thế nên, Hạt Bồ Đề thực sự nhận thấy cái hay, cái tốt khi vào đây. Mọi người đều có một mục đích rất rõ ràng khi TU TẠI GIA: Tu để giúp đỡ người khác, tu để hoàn thiện những giá trị tốt đẹp trong con người mình, đem tình thương và sự nhân ái đến tất cả mọi người mà không vì lợi ích riêng của bản thân.
Cảm ơn Firephoenix, cảm ơn tất cả các bạn. Sự góp ý, chỉ trích của mọi người chính là để cho Hạt Bồ Đề tốt lên, mạnh mẽ lên, để hiểu được con đường mình sẽ đi trong thời gian tới. Hạt Bồ Đề rất coi trọng mọi sự đóng góp của tất cả các bạn.
Chúng ta càng đóng góp nhiều thì chúng ta càng học hỏi được nhiều, có phải không các bạn ?

Hành Thiện
25-04-2011, 17:24
Thiết nghĩ chữ "tu" đã đặt trong câu "Thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa" thì mọi người đã đều phải hiểu "tu" là gì rồi chứ? Chẳng nhẽ đi ra chợ ngồi thiền??? Xin lỗi nếu tôi nói hơi cực đoan, nhưng khi mọi người cứ lên hỏi giờ bận rộn như thế có thời gian đâu mà tu, tôi thấy nếu thế thì đừng nên tu nữa. Thử hỏi, 1 bộ phim hay có thể khiến bạn thức đến 12h đêm? 1 trận đá bóng hay có thể khiến bạn thức đến 3h sáng? 1 cái hẹn với người yêu có thể khiến bạn hưng phấn từ sáng đến chiều? Xét cho cùng, nếu ai coi tu luyện (ở đây xin chỉ lấy nghĩa hẹp là ngồi thiền & học thiền) thực sự là đam mê, là khao khát thì tất sẽ sắp xếp được thời gian.
Riêng bản thân tôi, tôi rất lười ngồi thiền, tôi hay bị tê chân kinh khủng, giờ tôi lại đang nuôi con nhỏ, tôi thực sự ko hề có thời gian cho bản thân mình. Tôi vẫn thực sự còn kém cỏi trong việc "kiên trì ngồi thiền". Nhưng bù lại tôi cố gắng thanh khí bất cứ khi nào, khi ngồi làm việc, khi đọc sách, khi nằm ngủ...Và luôn luôn tâm niệm vẫn phải phấn đấu...Tôi ko bao giờ nghĩ rằng mình ko có thời gian để tu, mà chỉ nghĩ rằng mình có chừng ấy thời gian thì tu như thế nào, cố gắng phấn đấu như thế nào.
Xin lỗi Hạt Bồ Đề nếu tôi hơi cực đoan với bạn!

Vài lời bên lề (góp thêm 1 chút góc nhìn từ 1 cách tiếp cận khác)
Thực ra câu "thứ nhất...chùa" cũng có 1 tầng nghĩa khác mà các phương pháp hướng về việc "từ bỏ cuộc đời trần tục" theo đổi.
Theo quan điểm nhà Phật thì người tu hành muốn tu luyện theo Đạo Phật thì cần phải: Từ bỏ các ràng buộc của cuộc sống: ví dụ như không lấy vợ, có con, không ăn mặn, sống cuộc đời tu hành như một nhà sư trên chùa, dù ở chùa hay ở chợ hay ở nhà (đấy gọi là trì giới - tức là không phạm vào những điều cấm kỵ trong lúc tu luyện).

Môi trường ở chùa là nơi sinh ra để giúp cho các nhà sư đạt được những điều này vì nó không vướng nhiều những ràng buộc của cuộc đời trần tục.
Môi trường ở chợ là nơi các tác nhân sinh ra của cuộc đời trần tục ít liên quan đến người tu hành, vì thế nó ít làm người tu hành phạm giới.
Môi trường ở nhà là nơi các tác nhân sinh ra tác động thẳng và trực tiếp vào người tu hành (ví dụ bố mẹ khóc lóc bắt lấy vợ, điều kiện kinh tế khó khăn...), nó dễ làm người tu hành phạm giới

Thêm vào đó, lý thuyết về thiền định đi vào vô thức rất phổ biến ở nhà Phật.
Nếu 1 người ngồi thiền tại nhà sẽ bị các suy nghĩ phát sinh trong ngày làm vướng bận, rất khó đi vào vô thức.
Nếu người đó ngồi thiền ở chợ, họ sẽ bị âm thanh làm cho rất khó đi vào vô thức
Nếu người đó ngồi thiền ở chùa, họ sẽ dễ đi vào vô thức hơn do không bị vướng bận nhiều vào các hoạt động hàng ngày.

Bổ sung thêm: Ngày xưa rất nhiều hành giả luyện thiền định tìm đến luyện tập ở chợ để khi họ thiền định, họ vượt qua được sự chú ý vào âm thanh. Đó là cách tu luyện ở chợ, và đúng là ra chợ ngồi thiền thật!! Tất nhiên giờ thì ít người làm thế.

KCTL nhà mình tiếp cận thẳng đến cái hành động cuối cùng của các pp tu luyện, (không riêng gì đạo Phật, đạo Thiên Chúa, đạo Lão,..) đó là "Tu vì vạn vật chúng sinh" (tóm lại là làm việc tốt vì người khác). Nếu bạn thiền định và được khai mở, bạn sẽ tiếp cận đến "nhiều chúng sinh" hơn, được giao nhiều việc hơn, nhưng rốt cục lại thì dù bạn có được khai mở hay không, thì chỉ cần tâm bạn tốt, sống vì người khác thì bạn vẫn luôn tu luyện trong mọi lúc, mọi nơi được.

Không biết những gì tớ suy nghĩ về KCTL có giống những gì Fire Phoenix suy nghĩ về KCTL không nhỉ, nếu tớ nghĩ gì sai thì cậu chỉnh lại cho tớ nhé.

tuonglam
25-04-2011, 23:59
Với các lý do bạn Hạt Bồ Đề có đưa ra là tại sao đi tu thì lý do của mình nằm ở dấu "...". Mình có một gia đình tạm gọi là hạnh phúc, chuyện tình yêu và học hành thì không có cản trở gì lớn. Song, mình đã từng xin phép bố mẹ ra chùa ở một thời gian. Trong khoảng thời gian đó mình tuy sống ở chùa, một lòng thành kính phật nhưng cũng không cúi xin phật giúp cho điều gì cả. Mình nói như vậy để bạn hiểu đến với con đường “tu” ngoài những lý do bạn đưa ra còn có cả chữ "duyên" nữa. Tuy nhiên sống ở trong chùa một thời gian mình đã ngộ ra rằng chữ "tu" ở đây gồm hai khía cạnh: một là tu thân, hai là tu tâm. Những vị sư trên chùa do tạo nghiệp tốt từ kiếp trước nên họ có điều kiện để tu cả hai (chứ không chỉ có tu thân là kiêng kị năm điều phạm giới đâu nha). Nhưng những người tại gia như chúng ta (do vẫn còn tham luyến cuộc đời) nên thường chỉ chọn cách tu tâm. Vậy “tu tâm” ở đây là gì? xét lại câu “Thứ nhất là tu tại gia, thứ hai tu chợ, thứ ba tu chùa” . Vậy “tu tâm” chính là dưỡng tính và đúng như lời thầy mình đã nói, “tu” là để làm người tốt. “tu tại gia” là làm sao biết nghe lời bố mẹ, biết hòa thuận với anh, em, biết yêu thương chung thủy với vợ (chồng). “Tu chợ” là không gây sự, đặt điều cho người khác, không cân sai, làm trá... Và cuối cùng, “tu chùa” là phải biết kính lễ đức phật (theo mình hiểu khi tu được tại gia và tu chợ là đã biểu hiện được một phần kính lễ với đức phật rồi, thế nên mới có một bài thầy viết có người không lập ban thờ phật nhưng vẫn được phật độ). Còn những người chỉ biết đi chùa cúi đầu trước đức phật nhưng bất hiếu, bất nghĩa, làm nhiều việc ác thì vẫn bị luật nhân quả chi phối, bị nghiệp báo ứng. Một phần hiểu biết mà mình đã học hỏi được, mong mọi người cùng chiêm nghiệm!

FirePhoenix
26-04-2011, 09:10
Cảm ơn Hành Thiện đã cho tớ những suy nghĩ rộng hơn về "Tu".
Các cụ ngày xưa nói ra câu nào là chuẩn câu đấy, chỉ nói rằng "Thứ nhất là..., thứ hai là..., thứ ba là..." chứ ko nói thứ nhất là dễ nhất hay khó nhất hay đáng nhất hay gì cả...Ai hiểu thế nào thì hiểu, mỗi người tự có cách lí giải riêng.

Cảm ơn Hạt Bồ Đề vì tinh thần xây dựng của bạn. Tôi chỉ hay nóng tính thế thôi, nhưng rất vô tư và cũng luôn có ý xây dựng.

Xin trích bài viết này như một cách hiểu khá đầy đủ về chủ đề chúng ta đang bàn luận:

Tu chùa là gì: Chùa là nơi thanh tịnh dành cho bậc tu hành. Người xuất gia là người xa lìa những ham muốn, dục vọng, từ bỏ những duyên trần chuyên tâm cầu đạo, cầu giải thoát. Giải thoát ở đây nghĩa là rốt ráo, tâm thanh tịnh, như như, tâm vô ngã, không còn thấy có cái riêng của ta, không còn thấy cái của người, không còn thấy có trong ngoài, sạch bẩn, tâm vô sai biệt. Bởi vì do tàng thức do trí phân biệt mà sinh ra, có cái gọi là sạch nên có cái bẩn, có cái gọi là thiện nên sinh ra cái ác, có cái giữ lấy ngộ nhận là của riêng nên có cái chung. Tâm chúng sinh là vậy, khi mắt nhìn thấy liền khởi phân biệt là cái a, rồi liên tưởng đến cái b, rồi con ngựa ý nghĩ nó rong ruổi khắp hang cùng ngõ hẻm. Tương tự với tai, mũi, lưỡi, thân, miệng v.v... Người xuất gia cầu đạo giải thoát là cầu trí vô sai biệt, vì không khởi tâm phân biệt nên không sinh ra khổ đau, vì không phân biệt mà tâm chân như mà tâm chân như là không có sinh diệt. Người xuất gia ở chùa là muốn để chuyên tâm tu tập. Nhưng nếu không chuyên tâm tu tập thì chẳng khác gì người thế tục còn tai hại hơn mà người đời gọi là "đồ ăn hại". Đồ ăn hại là sao? sống không làm được việc gì? chỉ có hưởng thụ. Ăn của người ta cúng dường mà không làm việc gì có lợi ích cho mình cho người. Đã đến chùa là phải cầu giải thoát, giải thoát để độ mình độ người. Giới luật Phật đặt ra để giúp mình giữ được khỏi xa đọa. Chẳng hạn như hàng ngày bậc xuất gia phải làm như sau: Như khi thức dậy, thấy mình đã tỉnh thức, hơi thở còn, sự sống còn người đó đọc kệ: Giờ đây tôi tỉnh thức, xin nguyện cho mọi người, tâm ý luôn thức tỉnh, giải thoát khỏi vô minh. Đến khi ăn cơm, đức Phật dạy: Trước khi ăn phải thực hiện tam đề ngũ quán. Tam đề là 3 miếng đầu, miếng thứ nhất nguyện từ bỏ hết thảy việc xấu, miếng thứ hai nguyện làm tất cả các việc lành, miếng thứ ba nguyện độ hết thảy chúng sinh. Ngũ quán là 5 việc phải xét; việc thứ nhất là xét xem mình có đủ đức hạnh để ăn bát cơm này không, việc thứ hai vì đâu có bát cơm này, từ người nông dân trồng lúa, đến người xay xát, đến người bỏ tiền mua, đến người đem đến cúng dàng. Việc thứ ba phải xét tâm khi ăn, không được ăn tham, ăn nhiều, không được chán ngán. Thức ăn để nuôi thân qua ngày để tu tập, ăn vừa đủ. Việc thứ tư coi thức ăn như vị thuốc để chữa bệnh đói. Việc thứ năm vì muốn thành tựu đạo nghiệp, muốn cứu độ mình độ người mà thọ nhận bữa cơm này. Xuất gia có 3 nghĩa; -Ra khỏi nhà thế tục: Ra khỏi nhà thế tục, lìa bỏ gia đình, danh lợi trong cuộc sống tầm thường, bỏ luôn cả họ tên để lấy họ Thích và pháp danh do Sư Trưởng đặt cho. Mọi liên hệ gia đình họ hàng từ nay chấm dứt, để tu hành tự giác giác tha, làm lợi ích cho tất cả chúng sinh, không phân biệt thân sơ. -Ra khỏi phiền não:Ra khỏi nhà phiền não đau khổ nung nấu từ khi mới sinh ra, bị trói buộc trong những sợi giây của tiền bạc, danh vọng, nhà cửa, gia đình, vợ con, ăn ngon mặc đẹp, giao dịch... từ nay xin bỏ hết để tìm đường thoát khổ nạn sinh tử luân hồi cho mình và tất cả chúng sinh - Ra khỏi vô minh:Ra khỏi nhà vô minh tăm tối đã giam hãm chúng sinh trong ba cõi, sáu đường vì tham sân si... nay quyết tâm tu hành, dứt trừ vô minh, để tìm ra ánh sáng của Chân lý, đạt đến chỗ giác ngộ và giải thoát. Tóm lại: Tu chùa là chuyên tâm tu niệm, bỏ ngoại duyên. Giống như một người chỉ làm một công việc. Chỉ có việc tu mà không tu được thì thôi. Tu Chợ là gì: Khi ra đến chợ, hay ra ngoài xã hội, tiếp xúc đủ mọi thành phần, giữ được mình trong ngọc trắng ngà, không gian manh, cướp đoạt, không khoác lác, hàng tôm hàng cá, không đồng lõa với những thói hư tật xấu. Người có ý chí sẽ không bị nhiễm ô. Tu nhà là gì: Đối mặt với cuộc sống hiện tại, lo cơm ăn, lo áo mặc, lo chỗ ở, quan hệ gia đình, tâm yêu ghét, giận hờn, đối mặt với cám dỗ. Gần như lúc nào cũng phải lo. Từ mở mắt thức giấc là đã phải lo, đến khi tối nằm ngủ cũng còn phải lo ngày mai làm gì. Vậy mà tu được mới là giỏi. Mà tu là tự mình chiến thắng bản thân. Ngươi tu phải có thời gian biểu để bắt mình phải theo. Nếu không có thời gian biểu thì mọi sinh hoạt sẽ bị xáo trộn, lúc thì ngủ nhiều quá, lúc thì chơi nhiều quá v.v... Người tu phải có lập trường; đối với bố mẹ phải hiếu kính, nhưng không phải hiếu kính là cái gì cũng nghe, cũng làm theo một cách mù quáng, đối với vợ con phải yêu chiều, nhưng không phải để vợ lấn lướt làm trái đạo lý. Lúc làm việc phải nghiêm túc không để tình riêng, sở thích riêng bắt cái thân này chạy theo. Đến việc tu đạo, lúc nào cũng phải cứu xét tâm mình, theo dõi tâm. Khi cần suy nghĩ thì suy nghĩ. Khi suy nghĩ xong liền bỏ, đừng để con ngựa tâm thức, con khỉ ý nghĩ nó dong chơi. Đến khi giật mình không biết ta là ai. Dành thời gian rảnh cho việc niệm phật, cho việc tham thiền. Ngài Trần Nhân Tông có câu:"Đối cảnh vô tâm, mạc vẫn thiền". Nếu thấy cảnh vật, thấy việc khách quan đem lại mà không khởi ý nghĩ theo. Việc gì đã xong là xong, giống như mặt gương khi có người đến soi thì có hình khi soi xong rồi không còn lưu lại ảnh. Nếu thấy một sự việc mà cứ suy nghĩ mãi không thôi thì rơi vào vòng luẩn quẩn mà thôi. Người ở tại gia, tu nhà mà giữ được mình như vậy đáng gọi là Bồ Tát. Trong kho tàng kinh điển có Kinh Duy Ma Cật, Trưởng giả Duy Ma Cật là bậc hóa thân của Phật, hiện thân là người tại gia nhưng đối cảnh vô tâm. Trí tuệ biện tài vô ngại, ngài giả bị bệnh, đức Phật cử mọi người đến thăm ông nhưng ai cũng sợ, không dám đi vì ngài Duy Ma Cật biện tài vô ngại, hễ khởi tâm niệm gì là ngài đều biết. Cuối cùng Bồ Tát Văn Thù cũng là bậc hóa thân Phật phải đảm trách việc đi thăm. Vì chỉ có ngài Văn Thù hay đức Phật mới có thể thăm bệnh để hỏi chuyện ngài Duy Ma Cật. Giờ là thời kỳ mạt pháp, Đức Phật chỉ dạy giáo pháp như một con thuyền đang ở cảng, chuyến tàu cuối cùng, để đón những người biết tu đi sang bờ kia giải thoát. Ai khéo tu thì đi luôn, không đợi những ai biện những lý do tôi còn nhiều việc lắm, không thể tu được. Người không tu thì đọa lạc trôi vòng trong sáu nẻo luân hồi mà thôi. Chỉ có làm thân người mới có thể tu được. Còn khi đã bị đọa lạc ngã quỷ, súc sinh hay an nhàn trên các cõi trời thì không có thời gian để tu đâu. Mọi người nên tinh tấn tu hành.

tuonglam
26-04-2011, 10:47
Cảm ơn bạn Firephoenix! đọc bài của bạn nên mình muốn chia sẻ thêm. Đúng là quá trình ở trong chùa mình đã không cầu điều gì cả (đó là điều mà sau này mình thấy hối hận). Thời gian đó mình nghĩ rằng mình không làm điều gì xấu, không lừa dối ai, không gây hại ai bao giờ thế nên không cần phải xin điều gì cả. Nhưng sau này khi tìm hiểu về đạo phật nhiều mình mới nhận ra rằng bản thân mình ở vô vàn kiếp trước đã tạo ra bao nhiêu tội lỗi, huống hồ ngay ở kiếp này mình cũng đã tạo biết bao nhiêu nghiệp tội (mà mình cứ ngỡ đó không phải là tội). Và các bạn cũng đừng đánh đồng chữ "tu" ở đây với chữ "thiền" nữa nhé. Thiền chỉ là phương tiện để tu thôi. Có nghĩa là cùng với mục đích đến cõi tây phương của đức phật, có người đi bộ, có người đi xe, có người thì tự làm cho mình đôi cánh để bay. Mình chỉ đơn giản nghĩ thiền chính là tự làm cho mình đôi cách, phương tiện tốt nhất nên mình chọn. Và đôi khi vì các lý do mình không dành nhiều thời gian cho thiền được thì mình vẫn chọn cách đi bộ, hoặc đi xe có nghĩa là niệm danh hiệu phật, hay chỉ đơn giản là bỏ qua lỗi cho một người bạn... Mỗi người thường chỉ chọn cho mình một phương tiện còn mình thì đã chọn tất cả. Không biết như vậy có là tham không nữa.:D

Hạt Bồ Đề
26-04-2011, 12:14
Cách phân chia về tu của tuonglam rất hay: Tu thân và Tu tâm.
Hạt Bồ Đề xin bổ sung thêm có đúng không nhé.
Tu thân thực ra mục đích cuối cùng là để cho thân thể được sạch sẽ nhất, thanh khiết nhất, thân thể không vướng vào bụi trần. Vì vậy mà các nhà sư mới kiêng kị ngũ giới: Không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không dùng chất kích thích. Bởi vì nếu phạm vào những điều cấm kỵ này thì thân thể sẽ bị nhơ nhuốc. Nói cách khác theo ngôn ngữ của khí công là: “Cơ thể sẽ bị nghiệp khí, tà khí, độc khí xâm nhập một cách chủ động”.
Tu tâm cũng tương tự. Làm cho tâm mình được thuần khiết, trong sáng, không bị vấy bẩn bởi những tạp niệm ô uế. Để làm được như vậy thì ý nghĩ lúc nào cũng phải trong sáng, hướng thiện.

Nhiều người lầm tưởng rằng cứ giữ không phạm ngũ giới có nghĩa là tu và cứ như thế thì sẽ đắc đạo nhưng không phải. Giữ được ngũ giới nhưng trong ý nghĩ toàn điều đen tối thì dần dần thân thể trước sau cũng bị uế tạp đi. Bởi vì tâm là nguyên nhân và thân thể là kết quả. Như câu chuyện trên Hạt Bồ Đề đã nói, có ông sư cạo đầu đi tu một thời gian rồi lại phải hoàn tục bởi vì không thoát khỏi cám dỗ của sắc đẹp phụ nữ. Vì sao như vậy? Lúc đang tu thì vị sư này mặc dù không có quan hệ nam nữ để giữ ngũ giới nhưng trong đầu lúc nào cũng hiện lên những hình ảnh tà dâm thì trước sau cũng bị vướng vào chuyện trai gái và đương nhiên là bị sa ngã vào cám dỗ đó thì không thể nào tu tiếp được.

Nói về mục đích đi tu, Hạt Bồ Đề xin kể một câu chuyện vui thế này:
“ Có một vị sư đắc đạo sau khi chết đi được lên cõi niết bàn. Ngay lúc vừa lên đến cõi niết bàn, ông ta liền vội vã nói:
- Nào, cơm đâu, rượu đâu, thịt đâu, gái đâu……mang ra đây cho ta.
- Ở đây làm gì có những thứ đó. (Những người ở cõi này trả lời)
- Thế ta tưởng đi tu là để khi chết đi được giải thoát lên đây sẽ được hưởng những của ngon vật lạ như vậy mãi mãi chứ?”
Thế đấy, kể chuyện cho vui thôi chứ ông này chắc chẳng bao giờ thoát khỏi kiếp luân hồi chứ nói gì lên được niết bàn. Nói như vậy để thấy nếu chúng ta xác định mục đích đi tu sai từ đầu thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Mời các bạn cùng tham luận cho sôi nổi nào…….

Vậy sao ông ấy lại đắc đạo được nhỉ?

tuonglam
26-04-2011, 13:49
Những vị sư cũng chỉ là người đang trên con đường tu tập chứ không phải đã đắc đạo thành phật nên họ có phạm giới, giữa chừng bỏ cuộc cũng là điều hiển nhiên, dễ hiểu. Ví như một đoàn người leo núi, có người thì dù khó khăn cách mấy cũng cố chinh phục được đỉnh núi, có người vừa leo qua chân núi đã thấy mỏi chân, nản lòng nên bỏ cuộc. Còn những người với danh nghĩa là tu nhưng hành ác thì thể loại đó không thể gọi là tu được, đừng gọi họ là ông sư mà ô uế thanh danh những người con của phật.

Dieu Minh
26-04-2011, 20:01
Một người chăm chỉ ngồi thiền - Người ta bảo: Ông ấy "TU" - Chưa chắc đã đúng.
Một người không bao giờ thiền- Người ta bảo : Ông ấy không "Tu" - Có thể sai hoàn toàn.
Một người luôn ăn chay - Người ta nói: Ông ấy "Tu" - Chưa chắc đã đúng - (ông ta bị bệnh, nên cần kiêng)
Một người ăn mặn - Người ta nói: Ông ấy không "Tu" - Có thể sai hoàn toàn.

Nói qua nói lại một hồi, không hiểu "Tu" là thế nào nhỉ? Phải chăng:
- "Tu" chính là "không Tu" mà lại là......... " đang Tu"?
- "Tu" mà chẳng biết mình đang "Tu" đó mới là ............."Tu"?

......................................
...............................................

Nói đơn giản là sống " có trách nhiệm" với bản thân, luôn sẵn sàng một tấm lòng "chân thành" dành cho những người xung quanh là đủ rồi. Còn "người ta bảo" thế nào không quan trọng. "Tu" cũng đúng mà "không tu" cũng chẳng sai.

nhuhainguyen
26-04-2011, 20:33
Câu này hay quá DM: "Tu" mà chẳng biết mình đang "Tu" đó mới là ............."Tu"?

PhongThuyGia
27-04-2011, 10:10
Bạn Hạt Bồ Đề đưa ra một topic hay. Đây quả là suy nghĩ mà nhiều người còn vướng mắc trên con đường tu luyện.Ý kiến các bạn nêu ra rất hợp lý, có nhiều ý đúng, có nhiều ý phải suy ngẫm.

Theo tôi, đúng là không có việc gì…dễ. Nhớ khi xưa Sơ tổ Thiền phái Trúc Lâm Trần Nhân Tông-Ngài là một ông vua đi tu. Ngài bỏ hết địa vị, danh vọng, quyền lợi, hạnh phúc của thể gian. Ngài đối mặt với bao lời ngăn cấm của vua cha, can ngăn từ hoàng tộc, triều đình mà tâm đạo không thối chuyển. Ngài vẫn rời bỏ ngai vàng, cung điện tráng lệ, rời bỏ vợ đẹp, con ngoan để tìm đến nơi hoang vu, cô tịch, chịu khổ, chịu cực, tìm đạo, học đạo và rồi giác ngộ Ngài giảng giải cho chúng sinh…Ngẫm lại mình, tu tại gia, buông bỏ chưa được bao nhiêu lại hay than thở… thật đáng xấu hổ. Không những thế khi cuộc sống gặp chút khó khăn, không hài lòng… tu không nhanh bằng bạn bằng bè…là liền than Trời, trách Phật, tâm Đạo lung lay, rời bỏ tu luyện, ngẫm mà thẹn thùng.

Thiết nghĩ ai ai trên con đường tu luyện cũng đều gặp khó khăn cả, nhưng không phải vì thế mà đắn đo, thấy khó khăn là dừng bước…

FirePhoenix
27-04-2011, 13:33
Mọi người viết hay quá! Nhất là Diệu Minh & PTG. Cảm ơn mọi người cho tôi những cái nhìn thật rộng & thật sâu về "Tu"!

FirePhoenix
27-04-2011, 14:49
Chủ đề này làm tôi thực sự thích thú, tôi đã đọc lại 1 lần các bài viết của Hạt Bồ Đề & đã hiểu rõ hơn về những khó khăn của bạn. Có vài lời chia sẻ với bạn như thế này:

Thực ra, có rất ít người hiểu về tâm linh, bên cạnh đó lại có quá nhiều người hay xen vào chuyện của người khác (đây là 1 trong những thói hư tật xấu của người Việt Nam), nghĩa là chỉ cần thấy bạn ngồi thiền là thấy ngứa mắt hay nói chuyện về tâm linh là cho rằng bạn dở hơi, ko cần biết là việc đó có thật hay ko và có lợi cho bạn như thế nào.

Nếu bạn là đàn ông, bạn có 1 cô vợ ko ủng hộ việc bạn cứ ngồi im nhắm mắt, thỉnh thoảng lại rung rung quay quay; bảo bạn là "hoang tưởng" khi bạn lỡ mồm kể cho cô ấy rằng "Lúc nãy ngồi thiền anh nhìn thấy đầu sáng bừng lên em ạ, thấy cả mây, cả núi, nghe cả tiếng chim hót nữa!" -> bạn phải thật cẩn thận, gia đình bạn thậm chí sắp gặp rắc rối lớn rồi đó!

Nếu ở chỗ làm, bạn thỉnh thoảng lại lim dim ngồi im thanh khí, hoặc đôi khi vui miệng kể cho đồng nghiệp nghe về việc tối qua bạn vừa chữa cho mẹ bạn khỏi viêm họng -> hãy coi chừng, mọi người đang nghĩ là bạn "điên ko phải, dở hơi cũng ko nhưng chắc chắn là đầu óc có vấn đề!"

Khi đi chơi với bạn bè, nhiều lúc bạn thấy cực kì lạc lõng, bọn nó chỉ toàn tầm phào mấy chuyện xe cộ, thời trang, nhảy nhót...còn bạn, chỉ khao khát được nói về thiền, về khí công, về tâm linh, thế mà ko có dịp, ko có ai chia sẻ được... Nhiều lúc thấy xa lạ ngay với chính những người thân thiết nhất của mình.

HÃY BÌNH TĨNH

Phàm là con người, ai cũng có những tính cố hữu riêng, nhưng có những cái cố hữu mà bạn có thể thay đổi được dễ dàng 1 cách ko ngờ. Ví dụ nhé, bạn chăm chỉ luyện tập, sức khỏe của bạn tốt lên trông thấy, da bạn sáng hồng hào, thần sắc hưng phấn, mãn nguyện... Mọi người xung quanh sẽ chú ý, có người sẽ hỏi dạo này làm gì mà thần thái tốt thế kia? Bạn từ từ chia sẻ, em tập thiền anh/chị ạ, thấy sảng khoái lắm, sức khỏe cải thiện đáng kể... Tự dưng người ta thấy thuyết phục liền, thậm chí còn nhờ bạn chỉ cho để tìm hiểu về cách mà bạn đang luyện tập.

Với tất cả mọi người, vẫn nhất quán như quan điểm của tôi từ đầu, hãy sống chân thành, yêu thương, quan tâm đến mọi người, trước hết hãy khẳng định bạn là 1 người tốt & đáng để người khác tin tưởng. Những việc mà bạn làm cũng sẽ dễ được thấu hiểu và chấp nhận hơn. Khi bạn đã có "đẳng cấp" trong lòng mọi người rồi, thì "phong độ" nhất thời của bạn sẽ ko khiến người ta quá chú ý nữa. Khi vợ bạn nói bạn "hoang tưởng" đừng mắng ngay vào mặt cô ấy là "Em biết cái quái gì mà nói!". Hãy nhẹ nhàng giải thích, hãy chữa bệnh cho cô ấy khi cô ấy mỏi mệt, hãy dùng tình yêu thương để chứng minh những gì mình làm là đúng đắn.

CON ĐƯỜNG TU LUYỆN VÔ CÙNG GIAN NAN. Cái cốt lõi trước tiên là phải vững tin vào bản thân mình, vào con đường mình đã chọn. Có nực cười không nếu 1 ngày nhiều người phản bác lại bạn, và sau một hồi ngẫm nghĩ bạn cũng thấy hay là mình mê tín thật, hay là mình dở hơi thât, hay là Thầy mình cũng hoang tưởng thật??? Phải luôn luôn tỉnh táo ngay từ những bước đi đầu tiên, thế giới tâm linh vô cùng phức tạp, và người trần tục bước vào thế giới đó càng làm mức độ phức tạp tăng lên. Hãy nhớ "Người can đảm & khôn ngoan thì không bao giờ nghi ngờ bản thân mình."

Bản thân tôi cũng gặp phải những chuyện cực kì oái oăm trong lúc tham gia vào thế giới tâm linh, nhưng con đường nào cũng có chông gai, tôi biết rõ cái đích mình đến và hài lòng về những người đồng hành với mình.

Niềm tin thực sự vào con đường bạn chọn sẽ khiến bạn luôn nhìn thấy lối đi, thấy ánh sáng phía trước. Chúc Hạt Bồ Đề mọi điều tốt đẹp!

Hạt Bồ Đề
27-04-2011, 17:27
Cảm ơn Firephoenix rất nhiều,

Quả thật bạn không những chỉ ra cho Hạt Bồ Đề thấy được cái khó khăn hiện tại mà còn chỉ ra những cách thức rất hay để vượt qua được nhưng khó khăn đó. Nhiều khi có những việc tưởng rất khó nhưng thực ra lại rất dễ nếu làm đúng cách. Có những việc thực ra rất dễ mà lại rất khó nếu làm không đúng cách. Qua những lời khuyên của Firephoenix, Hạt Bồ Đề đã rút ra thêm kinh nghiệm trong cách giao tiếp với những người xung quanh trong quá trình tu tập:
- Phải chứng minh được sự tiến bộ mình
- Luôn tìm cách mang lại lợi ích chính đáng cho người khác với khả năng hiện tại của mình
- Nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại...........

Firephoenix nói con đường tu luyện vô cùng gian nan. Đúng như bạn nói, không phải vì nhìn thấy sự vô cùng gian nan ấy mà chúng ta nản và dừng giữa đường. Mà dường như sự gian nan đó chính là động lực để chúng ta phấn đấu. Hạt Bồ Đề thấy tất cả mọi người đến với THẦY NGUYỆT QUANG TỬ đều có cái DUYÊN cả. Ai cũng có tính cách rất khẳng khái, rõ ràng, không mờ ám. Hạt Bồ Đề thích nhất điều đó. Dám làm dám chịu.
Hạt Bồ Đề đã đọc tất cả các bài viết trong trang web. Mới thấy THẦY quả thực vĩ đại. Sự hy sinh thầm lặng của THẦY mới chính là Vô Lượng.

“Đến được với THẦY đã khó
Được THẦY nhận làm học trò còn khó hơn
Và....làm được những việc THẦY giao còn khó gấp bội”

Hạt Bồ Đề xin chúc FirePhonenix, chúc các anh chị, các bạn đã đang và sẽ được là học trò của THẦY NGUYỆT QUANG TỬ mọi điều may mắn, tốt lành: Tiến bộ trong tu tập, tâm vững, trí mạnh ....vạn người vui.