NguyetQuangTu
01-03-2017, 11:21
.
Con chào Thầy ạ.
Con viết thư này trong tâm trạng cực kỳ lo sợ.
Chỉ có Thầy cứu được con thôi. Con không dám kể nhiều vì sợ mất thời gian của Thầy ạ.
Chuyện là thế này ạ.
Trước đây con làm công ty của Việt Nam, thời gian không quá gò bó con thường xuyên viết bài và bộc lộ cảm xúc của mình. Nên việc này với con không có gì cả ạ.
Sau khi bị thất nghiệp, con đã dùng khoảng thời gian đó trau rồi kiến thức của mình và xin được vào làm việc ở cty nước ngoài.
Công ty của con nhỏ thôi nhưng đó là công sức là tâm huyết của Giám đốc. ( Một người nghèo đã vươn lên từ chính bàn tay và khối óc của mình, để làm việc được với khách hàng Mỹ và Canada để gây dựng niềm tin về những con người Việt Nam với họ là rất khó).
Công ty con đã từng bước gây dựng được niềm tin với họ để công việc về ổn định hơn và có lương trả cho nhân viên.
Tuy nhiên Thời gian gần đây Giám đốc được học bổng học Tiến sỹ bên Mỹ và anh ấy đi học 5 năm. Khoảng thời này thật kinh khủng vì để giao tiếp được với khách hàng Mỹ và canada con phải vùi đầu vào học tiếng anh chuẩn. Để làm các công việc của công ty con phải liên tục cập nhật yêu cầu mới, công nghệ mới.
Con thực sự rất áp lực Thầy ơi. Đã có lúc con nghĩ mình có thể tìm một nơi khác không vất vả như thế này nữa để còn dành thời gian cho thứ khác và cho bản thân mình.
Nhưng con không làm được, Con là Key member ở đây. Con đi tức là cty sẽ chết vì lúc trước ngoài Giám đốc thì các khách hàng Tây không tin tưởng ai. Nay Giám đốc đi vắng người gây dựng được thêm chút lòng tin với họ là con. Con mà đi thì hỏng mất.
Con biết là do áp lực công việc quay cuồng con đã có lỗi với Gia đình KCTL. Con không viết bài kỳ trước, đã bị nhắc nhở rồi. Con cũng nhớ rồi nhưng bị công việc bủa vây con quên mất tới hôm qua con mới Release sản phẩm xong với khách hàng(Con biết hôm qua là ngày 28 nên con định cuối ngày hôm nay con sẽ viết 2 bài trả nợ).
Nhưng Thầy ơi, tháng 2 chỉ có 28 ngày. Hôm nay là 1/3 rồi. Con không kịp nữa.
Thầy ơi, Thầy cứu con.
Vượt qua giai đoạn khó khăn này, con sẽ cố gắng hơn ạ.
Thầy đừng buồn con Thầy ơi.
Con biết con sai rồi ạ.
Cô học trò bé nhỏ của Thầy: vohoan
Ý kiến của NNTT
Vì hoàn cảnh đặc biệt và chính đáng, Thầy cho con hưởng chế độ: Kể từ năm 2017, 6 tháng viết một bài, nhiều hơn thì càng tốt.
/
Con chào Thầy ạ.
Con viết thư này trong tâm trạng cực kỳ lo sợ.
Chỉ có Thầy cứu được con thôi. Con không dám kể nhiều vì sợ mất thời gian của Thầy ạ.
Chuyện là thế này ạ.
Trước đây con làm công ty của Việt Nam, thời gian không quá gò bó con thường xuyên viết bài và bộc lộ cảm xúc của mình. Nên việc này với con không có gì cả ạ.
Sau khi bị thất nghiệp, con đã dùng khoảng thời gian đó trau rồi kiến thức của mình và xin được vào làm việc ở cty nước ngoài.
Công ty của con nhỏ thôi nhưng đó là công sức là tâm huyết của Giám đốc. ( Một người nghèo đã vươn lên từ chính bàn tay và khối óc của mình, để làm việc được với khách hàng Mỹ và Canada để gây dựng niềm tin về những con người Việt Nam với họ là rất khó).
Công ty con đã từng bước gây dựng được niềm tin với họ để công việc về ổn định hơn và có lương trả cho nhân viên.
Tuy nhiên Thời gian gần đây Giám đốc được học bổng học Tiến sỹ bên Mỹ và anh ấy đi học 5 năm. Khoảng thời này thật kinh khủng vì để giao tiếp được với khách hàng Mỹ và canada con phải vùi đầu vào học tiếng anh chuẩn. Để làm các công việc của công ty con phải liên tục cập nhật yêu cầu mới, công nghệ mới.
Con thực sự rất áp lực Thầy ơi. Đã có lúc con nghĩ mình có thể tìm một nơi khác không vất vả như thế này nữa để còn dành thời gian cho thứ khác và cho bản thân mình.
Nhưng con không làm được, Con là Key member ở đây. Con đi tức là cty sẽ chết vì lúc trước ngoài Giám đốc thì các khách hàng Tây không tin tưởng ai. Nay Giám đốc đi vắng người gây dựng được thêm chút lòng tin với họ là con. Con mà đi thì hỏng mất.
Con biết là do áp lực công việc quay cuồng con đã có lỗi với Gia đình KCTL. Con không viết bài kỳ trước, đã bị nhắc nhở rồi. Con cũng nhớ rồi nhưng bị công việc bủa vây con quên mất tới hôm qua con mới Release sản phẩm xong với khách hàng(Con biết hôm qua là ngày 28 nên con định cuối ngày hôm nay con sẽ viết 2 bài trả nợ).
Nhưng Thầy ơi, tháng 2 chỉ có 28 ngày. Hôm nay là 1/3 rồi. Con không kịp nữa.
Thầy ơi, Thầy cứu con.
Vượt qua giai đoạn khó khăn này, con sẽ cố gắng hơn ạ.
Thầy đừng buồn con Thầy ơi.
Con biết con sai rồi ạ.
Cô học trò bé nhỏ của Thầy: vohoan
Ý kiến của NNTT
Vì hoàn cảnh đặc biệt và chính đáng, Thầy cho con hưởng chế độ: Kể từ năm 2017, 6 tháng viết một bài, nhiều hơn thì càng tốt.
/