Đăng nhập

View Full Version : VÔ ĐỀ



NguyetQuangTu
02-04-2011, 17:42
BẮC THANG LÊN HỎI ÔNG TRỜI
VÌ SAO TRẦN THẾ DỞ HƠI THẾ NÀY
NGƯỜI GIÀU SANG, KẺ ĂN MÀY
NGƯỜI HIỀN THÌ KHỔ, NGƯỜI NGAY THÌ NGHÈO
NHỮNG NGƯỜI ĂN Ở BIẾT ĐIỀU
BAO NHIÊU TRẮC TRỞ, BAO ĐIỀU BẬN TÂM
TRỜI CƯỜI : CON CỨ YÊN TÂM
MUỐN BIẾT ĐIỀU ĐÓ, KHÍ CÔNG LUYỆN ĐỀU
KHAI TÂM, KHAI TRÍ THẬT NHIỀU
TIỀM NĂNG KÍCH PHÁT, BAO ĐIỀU LỘ RA…
BIẾT RỒI, THÔNG CẢM CHO TA !
VIỆC ĐANG LÀM DỞ…KÊU CA NỖI GÌ ?
HÀNG NGÀY CỐ GẮNG LUYỆN ĐI
CÓ TÂM, CÓ HUỆ…LƯƠNG TRI ĐẾN GẦN
MỖI NGƯỜI CỐ GẮNG GÓP PHẦN
LÀM CHO TRẦN THẾ DẦN DẦN TỐT HƠN

HuyenAnh
02-04-2011, 18:08
Bài thơ hay tuyệt!!

VACOPR
11-04-2011, 14:03
KHI NÀO THẤY...
Khi nào thấy trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen đường.
Khi nào thấy đời buồn gặm nhắm
Cần một lời tiếp sức để đi xa
Em hãy đến tìm tôi nơi bãi vắng
Biển tôi chờ, con sóng mãi ngân nga
Khi nào đó trong lòng mang thương tích
(Những vết thương vô ý tự gây nên)
Em hãy đến tìm tôi chiều tĩnh mịch
Tôi xin làm con suối tắm cho em
Nếu cần nữa tôi là hồ trên núi
Trong hoang vu im lặng ngắm mây trời
Em hãy đến, chim thiên nga, cánh mỏi
Đậu yên bình trên mặt hồ tôi./.
ST