PDA

View Full Version : Cháu tôi được chữa viêm họng bằng KCTL, không thể không tin!



youme
28-11-2016, 10:27
Cách đây hơn 1 tuần, cháu bé 3 tuổi - con chị gái tôi bị ho rất nhiều, rồi còn có lúc hơi khó thở. Chị gái tôi lo lắng nên đã cho cháu đi khám ở bệnh viện tỉnh Bắc Ninh. Cháu được chẩn đoán là viêm tai giữa, các bác sĩ đề nghị nạo VA. Nạo VA xong, cháu được kê các đơn thuốc và cho về nhà uống. Nhưng có vẻ tình hình không tiến triển lắm, cháu vẫn ho, bỏ ăn và còn thi thoảng hơi khó thở nữa. Cuối tuần vừa qua tôi đã về nhà xem cháu như thế nào. Trước đó, tôi đã lên kế hoạch chữa bệnh cho cháu sau khi tham khảo ý kiến của một vài đồng môn. Nhưng về nhà nhìn thấy cháu cáu gắt và khó chịu hơn bình thường cũng như không chịu cho ai động vào người. Tôi không biết làm thế nào để chữa. Sau một hồi dỗ dành cho cháu ngoan hơn, tôi đã có thể bế cháu thì cháu lại có biểu hiện khó thở. Lúng túng quá, tôi bèn quyết định nhờ anh hocdao giúp.
Tìm được một cuốn truyện tranh để đề phòng trong lúc chữa cháu ngọ ngoạy thì cho cháu đọc truyện. Rồi tôi điện thoại ngay cho anh hocdao. Sau khi mô tả tình hình là cháu mới đi nạo VA về, nhưng cháu vẫn ho và có nhiều lúc khó thở, em đang bế cháu, nhờ anh kiểm tra giúp. Anh đồng ý và tiến hành chữa từ xa luôn. Còn cháu thì ngồi yên rất ngoan, mấy ngón tay chơi "bò bò" trên đầu gối. Thi thoảng cháu có ngẩng đầu lên nhìn tôi, có vẻ cháu cũng hơi sợ nhưng thấy tôi mỉm cười và ôm cháu nên cháu lại yên tâm. Thời gian chữa tầm hơn 5' thôi mà tôi có cảm giác căng thẳng lắm, vì cả mẹ và chị gái tôi đều đang có mặt ở nhà lúc đó và đều yên lặng lắng nghe - tất nhiên là chẳng nghe thấy tiếng gì cả vì tôi không mở loa ngoài :)
Sau đó tôi nghe tiếng anh hocdao ở đầu dây bên kia:
- Cháu đã đỡ khó thở chưa?
Tôi bèn cúi xuống nhìn cháu, cháu đúng là không phải gồng mình lên để thở nữa rồi. Tôi hỏi cháu "Con hết khó thở rồi phải không?". Cháu gật gật đầu. Vui quá tôi bèn trả lời anh:
- Vâng, đúng là hết rồi anh ạ. Vừa nãy cháu còn khó thở lắm, giờ đã hết thật rồi.
Anh cười và bảo uh anh chữa xong rồi đấy.
Tôi gặng hỏi anh xem anh chữa như thế nào, cháu bị làm sao.... Thì anh kể là trong họng cháu có mấy cái giống như nấm, anh đã lấy hết rồi. Ngoài ra anh còn nhìn thấy có mũi tên ở cổ họng cháu nữa, anh cũng xử lý luôn rồi. Chính mũi tên đó là nguyên nhân gây khó thở cho cháu, làm cháu khó chịu và bướng bỉnh. Tôi mắt chữ O, miệng chữ A khi nghe anh nói vậy, và kêu lên:
- Ôi may quá anh chữa cho cháu, chứ mà cứ đi bệnh viện thì chỉ càng nặng thêm thôi.
Sau khi cảm ơn anh đã vất vả chữa cho cháu, tôi quay lại thấy cháu đang vui vẻ tập vẽ nghoệch ngoạc trông rất đáng yêu.



https://lh3.googleusercontent.com/HryzGFelaHYBASaToZi0I9jYnq2Asx3uHwFQ5iALI8gZ7WW7pZ hFEcqH3l3ShSZtgV2oQTUnyBC1il_JnGiXqtk9nZTkEIwGKbjn 2DQrIBR_Z5ldRjuGDRSkmyJc5N-bnIQH7jvV--tzfbjKtJrqS0d0MOgY9XdbZiJvMZBawHUFZxN4Ybly2GffU3LS 8uYnmBjpX-eEUvJDMA_VR_zm_KHGKRObE9Pc_7ewf27SYdpdDJDBm6v-VsCN-yv7XXhI01oUPGOCHDTLKpmydb7YLz3sxmZ3r32J8vyEU4lyGPE Zh1ZBWEVSe4U5mlh2yVO5UW5JxsrWlgo_t7xBjutasTbNsk7Ud 2--PQzsAm29I73Jhg-YtBDEGtFwow9K9QaxEsPQCpxJVtBvmx9oiZeitIoRvOEUZppjw soKycgS3mwC_ByMdD-Ccw8uwsABSLKVrMrF3jKnrJjqF0kUmjylUOf1O4JSCbtHv9TLd 8jLbSBN7MZoTv-RnqQvK8yanbzt0pRS4vmVdMtxJ0x5LZn_4yg7wyA_-wx_RAOTTkW0fMqHySq1ZZOGQgaZTOLyOoj5GKKfpXKB9O42BnB OLDBBmf6qi4PcNOexe-WodyOw7kLH90po=w415-h553-no
Khỏi bệnh, cháu lại ngoan như bình thường (ảnh cách đây vài tháng ạ)



Chị tôi trước giờ là người không tin KC, nên tôi chỉ nói sơ qua tình hình là "Giờ cháu hết khó thở rồi, còn ho thì sẽ đỡ dần chị ạ". Rồi một lúc sau tôi và mẹ ra về.
Điều vui nhất là sau lần chữa bệnh đó, mẹ tôi đã tận mắt chứng kiến được sự thay đổi ngay lập tức của cháu mình, nên niềm tin của mẹ đã được "lấy lại". Sau một hồi tôi hỏi dò ý mẹ "Cái đĩa vẫn còn đấy, mẹ lúc nào rảnh thì tập đi", mẹ đã bảo tôi "uh để tối mẹ tập". Khỏi phải nói tôi vui như thế nào - có vẻ còn vui hơn cả việc cháu tôi được chữa khỏi bệnh nữa :cool: ??? Cũng đúng thôi, vì cách đây 3 năm lúc GĐ tôi được Thầy về làm bàn thờ, mẹ tôi rất tin vào KC và đã tiến hành luyện tập. Nhưng sự nói vào, nói ra của những người xung quanh, cộng thêm việc tôi không đủ năng lượng để có thể khẳng định sự hiệu quả của việc chữa bệnh bằng KC, nên mẹ tôi đã bỏ tập. Không những thế, dần dần mẹ còn tỏ ra khó chịu mỗi khi tôi có ý đề cập tới luyện tập KC. Trong 3 năm qua, tôi đi từ sự hi vọng, rồi thất vọng, tới buông xuôi khi cảm thấy việc đưa KC đến với GĐ mình thật quá mờ mịt. Vậy nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến sự hiệu quả mà không thể không tin ấy, mẹ tôi đã lấy lại niềm tin và quyết định tập luyện trở lại! Ôi thật quá tuyệt vời!
Đúng là nếu mình không đủ năng lượng chữa bệnh, làm cho bệnh tật thuyên giảm ngay lập tức thì thật khó để xoay chuyển được niềm tin của người khác. Và một khi đã có đủ năng lượng để làm được sự chuyển biến kỳ diệu về bệnh tật như anh hocdao đã chữa cho cháu tôi, thì đúng là "không tin không được" :) .
Em xin cảm ơn anh hocdao đã chữa khỏi bệnh cho cháu em, và đem niềm tin về KCTL trở lại với GĐ em ạ.
Qua chuyện này, con cũng thấy mình cần phải cố gắng thật nhiều hơn nữa để có đủ năng lượng chữa được bệnh giống như các anh, các chị đã làm được ạ.