PDA

View Full Version : Lệnh bài & Pháp bảo - Ai xứng đáng?



Hoasentrang
09-10-2014, 21:38
Mấy hôm nay tôi rất vui, và tôi muốn chia sẻ niềm vui của mình với tất cả các anh chị em, những người đang cùng tu luyện trên một con đường - Khí công tâm linh.
Tôi đã từng là học trò của Thầy, đã từng được Thầy cho lệnh bài và tặng một số pháp bảo để có thể sử dụng trong việc chữa bệnh cho mình và những người khác. Tất nhiên là trong những lần chữa bệnh ấy, tôi đều dùng thần chú THẦY ƠI và linh nghiệm vô cùng, có thể nói tuy năng lượng còn yếu nhưng nhờ có Thầy bên cạnh, tôi cũng tự tin sử dụng pháp bảo, nhờ Thầy mà chữa được khá nhiều bệnh cho bạn bè, người thân của mình.

Thế rồi tôi bị phạt, cảm giác buồn bã, tủi thân, chống chếnh, mất phương hướng đến cùng lúc với việc tôi phát hiện ra mình gọi lệnh bài không còn linh nghiệm nữa. Trong sâu thẳm, tôi hoang mang vô cùng. Những điều tưởng chừng rất thân quen bỗng chốc tuột khỏi tầm tay, tôi sợ hãi khi không còn nhận được những dấu hiệu từ môn KCTL nữa, tôi gọi LB không được, tôi mời LB cũng không còn hiệu nghiệm, chẳng thấy môt chút dấu hiệu nào. Lúc đầu tôi còn nghĩ do mình cảm nhận kém, nhưng sau đấy thì tôi hiểu. Khi tôi bị phạt, những pháp bảo cũng tự động bị "cách ly" và tôi cảm thấy mình hoàn toàn bất lực. Buồn nhất là đứng trước người tin tưởng mình thế mà mình thì không làm được gì để giúp họ. Lúc ấy, tôi quyết định mời Thầy về nhập vào tôi để chữa bệnh. Và rồi tôi run lên, người hơi lắc, trục sinh lực có khí dồn về rất mạnh. Tại khoảnh khắc ấy, tôi biết Thầy không bao giờ bỏ rơi mình, tuy bị phạt nhưng Thầy vẫn luôn bên cạnh và giúp đỡ tôi, giúp tôi rèn luyện, giúp tôi từng bước để tu luyện.

Bốn tháng bị phạt, tôi đã "thoi thóp" ngụp lặn như thế, thấy môn KCTL thật gần mà lại thật xa, vậy mà không phải vậy. Mỗi khi tập bài, tôi vẫn có cảm nhận thật rõ ràng về đường đi của khí, cảm nhận sự thay đổi và tác động của bài luyện với cơ thể mình. Chỉ có điều tôi rất khó chạm vào nó. Đã bao lần tôi xin lệnh bài đều vô hiệu, nhưng xin Thầy nhập về giúp đỡ thì được ngay. Ban đêm tôi vẫn có những giấc mơ kỳ lạ như thể vía của mình vẫn được bên Thầy làm việc và học tập. Và tôi cứ chờ đợi như thế. Từ một người sôi nổi, tôi bỗng trở nên rụt rè mà chả hiểu tại sao.

Thế rồi, sau nhiều thử thách, Thầy cũng cho tôi quay trở lại học tập cùng các anh chị em trong lớp. Nhận được thông tin từ một người chị trong lớp tôi cảm giác như nghẹt thở, tôi sung sướng cảm ơn Thầy. Buổi tối hôm ấy, tôi ngồi thiền xong, rồi bỗng nhớ đến LB và mời về để chữa bệnh cho bản thân mình. Tôi hồi hộp chờ đợi cái xoáy khí mạnh mẽ quen thuộc, tôi chờ đợi cái nháy nháy nặng nặng trĩu lòng bàn tay. Nhưng hoàn toàn không có gì cả. Tôi hụt hẫng.

Thế rồi, cách đây 2 tuần bạn tôi bị ốm nhờ tôi giúp đỡ. Tôi liều xin lại lệnh bài một lần nữa, cũng không hy vọng nhiều lắm nhưng vẫn muốn xin (có lẽ tôi là đứa học trò đeo bám thầy nhiều nhất). Thật kỳ lạ, tôi tìm thấy lại cảm giác mạnh mẽ ấy, xoáy khí quen thuộc, cái nháy nháy trên tay nặng trĩu. Tôi hốt hoảng rồi bất ngờ. Tôi lại có thể sử dụng được LB, LB đã hết thời gian cách ly với tôi. Có LB là như có Thầy ở đó. Tôi vô cùng hạnh phúc. Niềm vui ấy thật lặng lẽ, thật hân hoan phấn chấn, nó như một nguồn năng lượng bao phủ cả con người tôi. Tôi lại có được cảm giác ngày xưa, xin và mời các pháp bảo về chữa bệnh. Thậm chí tôi vẫn gọi được cả hộp dụng cụ phẫu thuật mà Thầy đã giao cho, để lấy một dụng cụ gắp dị vật và thấy rất linh ứng.

Chữa bệnh xong rồi, tôi cứ phấn chấn mãi, niềm vui thật khó tả bằng lời.
Tôi hiểu rằng, LB và PB chỉ đến khi mình thực sự xứng đáng, và đủ năng lượng để sử dụng được nó. Tôi đã tìm lại chính mình.

Hôm trước, khi mời LB về để chữa bệnh cho 1 bạn bị lên lẹo ở mắt, tôi lại chờ đợi cảm nhận quen thuộc ấy, vừa gọi đã thấy LB xuất hiện ngay, tôi tự tin chữa bệnh, hút độc, giảm sưng, loại bỏ vi khuẩn ở vùng mắt, rửa sạch mắt, tra thuốc.. cứ như tôi đã được lập trình sẵn để làm như thế. Lúc ấy tôi khá bị động vì chưa chữa lẹo mắt bao giờ. Sau khi chữa, hỏi về cảm nhận của bạn thì chỉ thấy bạn nói khi tôi đặt tay vào thì thấy nóng ran khu mắt, cảm thấy nhói nhói, rồi có lúc thấy mắt sưng to lên, sau đó thấy mát mát và dễ chịu. Oh, tôi cũng ngạc nhiên về cảm nhận của bạn. Rồi tôi không thấy mắt bạn ấy sưng nữa, bạn nói không biết do tôi chữa hay do bạn chữa mẹo vuốt tay chín lần vào mắt mà khỏi. Tôi thì vui lắm, có LB luôn bên cạnh hỗ trợ thì tôi yên tâm vô cùng

Tôi muốn chia sẻ niềm vui này với các bạn, những học trò trong lớp, những người đã được thầy tặng LB, PB là hãy biết trân trọng những món quà ấy. Thầy đã cho chúng ta phương tiện để chúng ta làm việc, giúp đỡ mình và mọi người, hãy cố gắng xứng đáng với niềm tin ấy của Thầy.

Con xin cảm ơn Thầy, đã cho con những món quà vô giá, đã cho con những bài học lớn về cuộc sống này

lê chí công
09-10-2014, 23:50
Con cảm ơn Thầy. Em cảm ơn Chị vì những chia sẻ từ trong tận đáy lòng của chị để mọi người có thể hiểu thêm về những gian nan trong con đường tu luyện.Thầy luôn là vậy thưởng phạt rất phân minh, không phân biệt người đó là ai. Nhưng em biết tình thương của Thầy thì rất là bao la với tất cả học trò kể cả nhưng học trò cũ vì cuộc sống trần tục đã phải bỏ dở dang. Em luôn mong rằng một ngày nào đó những học trò cũ hiểu được tất cả những gì Thầy làm đều vì học trò , vì vạn vật chúng sinh và quay lại thì Thầy vẫn luôn dang rộng vòng tay để đón nhận.

minhquan
10-10-2014, 09:40
Chào các bạn,

Tôi cũng có cùng chung tâm trạng với chị Hoa sen trang lúc này. Hôm qua tôi đã được Thầy cho phép sử dụng chuỗi tràng hạt của Bổn sư Thích ca Mẫu Ni Phật để hoàn thiện bản thân mình, và Thầy dặn rằng phải sử dụng nó vào những việc tốt.

Con chào Thầy,
Thưa Thầy, có một bảo pháp quý trong tay, con lại canh cánh phải làm sao khai thác nó thật tốt, thầm niệm xin Thầy và Đức Phật chỉ cho con cách sử dụng nó.

Con nhận thấy khi con tập bài Thanh khí khai tâm cùng bảo pháp này thì khí lực mạnh lên rất nhiều. Sau đó con tập bài Thập chuyển khí pháp.

Hơi ấm tỏa khắp cơ thể, trục sinh lực quay một chút rồi dừng, bách hội và ngọc chẩm xoáy nhẹ rồi thôi, vùng giữa trán và đỉnh đầu bắt đầu bị căng tức. Đúng đến đó thì con phải xả thiền và dừng lại.

Con thường phải tập trong hoàn cảnh là: cơ thể trong trạng thái nhập khí nhưng cái đầu vẫn phải tính táo để theo dõi mọi việc xung quanh. Bởi trước đây nếu đưa cơ thể vào trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh mà có việc gì xảy ra (ví dụ con khóc) thì sẽ phản xạ tức thì không kịp xả thiền, và như thế sau đó thấy rất khó chịu.

Con cám ơn Thầy cho phép con sử dụng pháp bảo, luôn chỉ đường dẫn lối cho con và con sẽ sử dụng nó thật hiệu quả trong việc tập luyện.